Ten Tren Bia Kia Tu Chuong 600 Den Chuong 799
Sở Tương Ly đã nói như vậy, tức là hắn có tự tin.Sự tự tin của hắn tới từ việc Du Đường đã cho hắn uống thuốc giải bách độc trước khi đến đây.Tất cả những gì đang phát sinh hiện giờ đều nằm bên trong dự kiến của hai người họ.Bọn họ đã lên kế hoạch để ứng phó vẹn toàn bữa tiệc Hồng Môn Yến này ngay từ ban đầu.Nếu nói rằng thân thể Sở Tương Ly lúc này xem như là bách độc bất xâm cũng không ngoa.Không có bất cứ một ai có khả năng động đến một sợi tóc của hắn.Bước tiếp theo, chỉ cần hắn tung ra toàn bộ kỹ thuật diễn xuất kéo dài thời gian nhằm cầm chân lão trang chủ, để phối hợp ăn ý với hành động của Du Đường mà thôi.Trong lúc Sở Tương Ly đang bận đấu trí với lão trang chủ thì Du Đường cũng đang vội vàng đánh xe ngựa đi vào, hai gã đệ tử kia vẫn đang đi kè kè theo y, cứ chốc lát lại hù dọa một câu.Nhìn dáng vẻ co rúm lại vì sợ hãi của Du Đường thì hai gã kia cười ha hả nom khoái chí vô cùng.Nhưng đến khi quẹo vào một con đường nhỏ không người qua lại, Du Đường phất tay lên, hai thanh ngân châm bay vụt ra từ ống tay áo, phong bế hoàn toàn âm thanh phát ra từ miệng của hai gã đệ tử kia.Tiếp theo, lập tức nhanh tay điểm huyệt hai kẻ nọ rồi đẩy vào trong xe ngựa.Địa vị giữa đôi bên thay đổi chỉ trong nháy mắt, kẻ hoảng sợ hãi hùng lúc này lại biến thành hai gã đệ tử của Chú Kiếm Sơn Trang.Du Đường ngồi xổm xuống đối diện với họ, cười tủm tỉm chà xát tay, vung tay lên tát liên tiếp vào mặt hai gã đệ tử, tát đến lúc hai cái mặt sưng vù thành hai cái mông.Hai gã nọ nước mắt lưng tròng nhìn y, lắc đầu không ngừng, hẳn là đang xin tha."Về sau học nói tiếng người đi, có võ công bàng thân không phải để cho các ngươi dùng để hiếp bức kẻ yếu.""Hơn nữa, đừng trông mặt mà bắt hình dong." Du Đường vừa nhanh tay lột đồ hai gã đệ tử, vừa làm động tác cắt cổ, nói: "Bằng không lần sau, thứ các ngươi bị mất không phải là quần áo đâu, mà là cái mạng của các ngươi đấy!"Dứt lời, Du Đường giơ tay đánh ngất bọn họ, thay quần áo giả dạng làm đệ tử của Đức Kiến Sơn Trang, lại móc ra dụng cụ hóa trang mang theo bên người, lột tấm mặt nạ nam nhân trung niên khắc khổ trên mặt ra, không bao lâu sau đã biến bản thân thành dáng vẻ của một trong hai gã đệ tử.Sau khi xuống xe, Du Đường cũng không còn đi khập khiễng mà là đi đứng thẳng thắn khoan thai, hông đeo trường kiếm, dựa vào sự chỉ dẫn của Tiểu Kim, cất bước tiến sâu vào trong Chú Kiếm Sơn Trang.......Trong phòng tiếp khách.Lão trang chủ ngồi ở vị trí chủ nhân, Sở Tương Ly ngồi ở chiếc bàn lùn tại vị trí thấp hơn."Sở cung chủ, lần này ta mời ngươi tới đây, hẳn là ngươi đã biết thứ ta thật sự muốn có là thứ gì.""Thứ mà ngươi mơ ước cả đời còn không phải là 《 vô cực lục 》hay sao?" Sở Đoạn Ly mân mê chén rượu trong tay, cười nhạo: "Trên giang hồ này, ai mà chẳng thèm muốn 《 vô cực lục 》 vì để trở thành người có võ công đệ nhất thiên hạ. Nhưng dù cho ta có đưa thứ đó cho các ngươi đi chăng nữa, lại có mấy ai dám học? Trước đây, có mấy vị đường chủ của Ly Nguyệt Cung đã từng luyện bộ công pháp này, thế nhưng đều chết tức tưởi vì bị tẩu hỏa nhập ma.""Có gì mà không dám?" Ánh mắt lão trang chủ nóng hừng hực: "Cho dù mạo hiểm tẩu hỏa nhập ma đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thể trở thành người có võ công vô địch thiên hạ, chỉ một chút nguy hiểm nhỏ nhoi kia thì đã là cái đinh gì?"Sở Tương Ly tủm tỉm cười, giơ tay nói: "Vậy ngươi hãy chuẩn bị giấy bút cho ta, ta sẽ họa lại công pháp 《 vô cực lục 》cho ngươi, ngươi chiếu theo đó mà luyện công là được. Cơ mà luyện thành hay không thì còn phải xem số phận của chính ngươi rồi.""?"Hắn đồng ý quá dứt khoát nhanh gọn khiến cho lão trang chủ có hơi bất ngờ.Đợi một lúc lâu không thấy lão ta nói gì, Sở Tương Ly lại cười khẩy, nói: "Ngươi không tin ta à?"Hắn từ tốn nói: "Thật ra, ban nãy sau khi uống thứ thuốc kia, ta đã bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào để ngươi tha mạng cho ta.""Cho nên bây giờ, ta muốn dùng 《 vô cực lục 》để đổi lấy việc ta có thể an toàn bước ra khỏi Chú Kiếm Sơn Trang, ngươi có đồng ý không?"Lão trang chủ sửng sốt trong chốc lát, mới hoài nghi hỏi: "Làm thế nào mà ta biết được thứ ngươi họa ra có phải 《 vô cực lục 》thật hay không?""Hơn nữa Sở Tương Ly à, lần này ta "mời" ngươi tới đây, không chỉ vì muốn có được công pháp 《 vô cực lục 》, mà còn bởi vì ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội.""Sở mỗ đã đắc tội vô số người, ngươi đang nhắc tới vị nào?"
"Là anh ruột của Đương Kim Thánh Thượng, Ninh Vương." Lúc bấy giờ, lão trang chủ hẳn là đã xác định chắc chắn Sở Tương Ly đang hư trương thanh thế, cảm thấy cho dù hắn có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi Chú Kiếm Sơn Trang đã được trọng binh bao vây dày đặc vòng trong vòng ngoài, cho nên nói huỵch toẹt toàn bộ mọi chuyện.'Vị kia là Ninh Vương, vừa chi tiền vừa xuất lực, dùng mười vạn lượng hoàng kim để treo thưởng cho cái đầu của ngươi, lại cầu xin Hoàng Đế hạ chỉ ban cho ta hai ngàn trọng binh, mệnh lệnh ta phải giết ngươi! Một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể vì dân trừ hại, vừa có thể chữa tâm bệnh cho Ninh Vương!"Nói đến đây, lão trang chủ dừng lại ngắm nghía Sở Tương Ly, chờ hắn để lộ biểu cảm sợ hãi hoảng hốt, làm trò hề ngay trước mặt lão mà quỳ xuống đất lạy lục xin tha.Nhưng đợi mãi đợi mãi, lại chỉ đợi được một câu trả lời bình tĩnh như không."À, ra là vậy."Lão trang chủ ngạc nhiên chất vấn: "Ngươi không sợ sao?"Tiếp theo, lão quyết định nói thẳng kế hoạch trong lòng: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin ta, dâng lên cho ta công pháp《 vô cực lục 》 hoàn chỉnh, lại trở thành nô lệ của ta, mặc cho ta sai phái, ta có thể suy xét đến việc dùng thi thể của kẻ khác để ngụy trang cái chết của ngươi, giúp ngươi qua mắt Ninh Vương và Hoàng Thượng."
Sở Tương Ly mở to đôi mắt, xuyên thấu qua dải lụa đỏ, mơ hồ nhìn thấy thân hình của lão trang chủ.Hắn lắc đầu, thở dài: "Lão già, ngươi xấu quá, ta cứ tưởng ngươi phải đẹp lắm chứ.""Rốt cuộc da mặt ngươi dày cỡ nào mà dám đưa ra điều kiện đó với ta?""???"Lão trang chủ ngớ người ra, sửng sốt trong chốc lát mới giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Sở Đoạn Ly, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám vô lễ với ta như vậy!""Theo ta thấy thì hình như ngươi cũng không cần ta thương hại ngươi! Vậy thì hôm nay ta sẽ chém đầu ngươi rồi dâng đầu ngươi cho Ninh Vương! Còn công pháp 《 vô cực lục 》kia cũng không cần ngươi họa lại, sau khi ngươi chết, ta chỉ cần giết sạch giáo chúng Ly Nguyệt Cung rồi đào ba tấc đất của Ly Nguyệt Cung lên để tìm, ta không tin không thể tìm được công pháp tuyệt thế!!!"Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét."Cháy, mau cứu hoả ——""Cứu hỏa!"Rồi sau đó, cửa phòng tiếp khách bị người bên ngoài đẩy tung ra, một tên đệ tử chạy nhào vào trong, cúi đầu hoang mang rối loạn báo tin cho lão trang chủ: "Trang chủ! viện Nam, viện Bắc, viện Tây đều đồng loạt cháy lớn!"Lão trang chủ không thể ngờ tới việc sẽ đột ngột xảy ra biến cố như thế này, cũng bất chấp vừa rồi lão đang đòi chém đòi giết Sở Tương Ly, chĩa kiếm vào đệ tử trước mặt, hỏi: "Ai làm?! Ai dám phóng hỏa ngay dưới mí mắt ta!"
Ngay sau đó, lão trang chủ lại thấy tên đệ tử kia thối lùi về phía sau nửa bước, ngẩng đầu lên, cười nói: "Là ta đấy."Rõ ràng là Du Đường, người khoan thai tới muộn!Y vươn cánh tay, dùng ống tay áo lau đi lớp hóa trang trên mặt, để lộ gương mặt thật, tươi cười cực kỳ "hiền lành": "Lão trang chủ, lâu quá không gặp.""Du Đường?!"Lão trang chủ thấy rõ gương mặt kia, mới đầu cũng hơi bất ngờ, thế nhưng lập tức thả lỏng, cười nói: "Ta còn đang muốn bắt ngươi để lấy máu luyện công đấy, nay ngươi lại tự đưa mình đến cửa, quả thực ông trời cũng muốn giúp ta....."Còn chưa nói hết câu, máu tươi đã phun tung tóe khắp nơi.Lão già thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác của Du Đường, cánh tay phải cầm kiếm đã rơi xuống đất.Máu tươi nhanh chóng chảy thành vũng to tướng.Mà lúc này lão trang chủ mới bắt đầu kêu gào thảm thiết: "A ——""Không phải ngươi chỉ là một tên ma ốm sao?! Vì sao ngươi lại có võ công cao cường như vậy?!"Mới vừa nói xong, máu tươi lại phun tung tóe, cánh tay trái cũng rơi xuống đất.Lần này, người ra tay là Sở Tương Ly.Lão trang chủ: "......"Cả người lão khựng lại sững sờ trong thoáng chốc, mới tiếp tục kêu gào: "Sở Tương Ly, ngươi trúng nhuyễn cân tán rồi cơ mà?! Tại sao lại không bị mất võ công!"Du Đường bật cười, gác khuỷu tay lên bả vai Sở Tương Ly, chế nhạo lão trang chủ: "Có thần y ta ở đây, dăm ba cái trò nhuyễn cân tán trẻ con của ngươi có cái rắm mà đòi có tác dụng?"Sở Tương Ly ở bên cạnh phụ trách gật gù tán thành, nét cười trên khóe môi vừa ngọt ngào vừa đầy hãnh diện."Phu nhân uy vũ."Lão trang chủ: "...... Ta #@#%&*!"--Editor Anh Quan.
"Là anh ruột của Đương Kim Thánh Thượng, Ninh Vương." Lúc bấy giờ, lão trang chủ hẳn là đã xác định chắc chắn Sở Tương Ly đang hư trương thanh thế, cảm thấy cho dù hắn có mọc cánh cũng không thể thoát khỏi Chú Kiếm Sơn Trang đã được trọng binh bao vây dày đặc vòng trong vòng ngoài, cho nên nói huỵch toẹt toàn bộ mọi chuyện.'Vị kia là Ninh Vương, vừa chi tiền vừa xuất lực, dùng mười vạn lượng hoàng kim để treo thưởng cho cái đầu của ngươi, lại cầu xin Hoàng Đế hạ chỉ ban cho ta hai ngàn trọng binh, mệnh lệnh ta phải giết ngươi! Một mũi tên trúng hai con chim, vừa có thể vì dân trừ hại, vừa có thể chữa tâm bệnh cho Ninh Vương!"Nói đến đây, lão trang chủ dừng lại ngắm nghía Sở Tương Ly, chờ hắn để lộ biểu cảm sợ hãi hoảng hốt, làm trò hề ngay trước mặt lão mà quỳ xuống đất lạy lục xin tha.Nhưng đợi mãi đợi mãi, lại chỉ đợi được một câu trả lời bình tĩnh như không."À, ra là vậy."Lão trang chủ ngạc nhiên chất vấn: "Ngươi không sợ sao?"Tiếp theo, lão quyết định nói thẳng kế hoạch trong lòng: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin ta, dâng lên cho ta công pháp《 vô cực lục 》 hoàn chỉnh, lại trở thành nô lệ của ta, mặc cho ta sai phái, ta có thể suy xét đến việc dùng thi thể của kẻ khác để ngụy trang cái chết của ngươi, giúp ngươi qua mắt Ninh Vương và Hoàng Thượng."
Sở Tương Ly mở to đôi mắt, xuyên thấu qua dải lụa đỏ, mơ hồ nhìn thấy thân hình của lão trang chủ.Hắn lắc đầu, thở dài: "Lão già, ngươi xấu quá, ta cứ tưởng ngươi phải đẹp lắm chứ.""Rốt cuộc da mặt ngươi dày cỡ nào mà dám đưa ra điều kiện đó với ta?""???"Lão trang chủ ngớ người ra, sửng sốt trong chốc lát mới giận tím mặt, lớn tiếng quát: "Sở Đoạn Ly, sắp chết đến nơi rồi mà còn dám vô lễ với ta như vậy!""Theo ta thấy thì hình như ngươi cũng không cần ta thương hại ngươi! Vậy thì hôm nay ta sẽ chém đầu ngươi rồi dâng đầu ngươi cho Ninh Vương! Còn công pháp 《 vô cực lục 》kia cũng không cần ngươi họa lại, sau khi ngươi chết, ta chỉ cần giết sạch giáo chúng Ly Nguyệt Cung rồi đào ba tấc đất của Ly Nguyệt Cung lên để tìm, ta không tin không thể tìm được công pháp tuyệt thế!!!"Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gào thét."Cháy, mau cứu hoả ——""Cứu hỏa!"Rồi sau đó, cửa phòng tiếp khách bị người bên ngoài đẩy tung ra, một tên đệ tử chạy nhào vào trong, cúi đầu hoang mang rối loạn báo tin cho lão trang chủ: "Trang chủ! viện Nam, viện Bắc, viện Tây đều đồng loạt cháy lớn!"Lão trang chủ không thể ngờ tới việc sẽ đột ngột xảy ra biến cố như thế này, cũng bất chấp vừa rồi lão đang đòi chém đòi giết Sở Tương Ly, chĩa kiếm vào đệ tử trước mặt, hỏi: "Ai làm?! Ai dám phóng hỏa ngay dưới mí mắt ta!"
Ngay sau đó, lão trang chủ lại thấy tên đệ tử kia thối lùi về phía sau nửa bước, ngẩng đầu lên, cười nói: "Là ta đấy."Rõ ràng là Du Đường, người khoan thai tới muộn!Y vươn cánh tay, dùng ống tay áo lau đi lớp hóa trang trên mặt, để lộ gương mặt thật, tươi cười cực kỳ "hiền lành": "Lão trang chủ, lâu quá không gặp.""Du Đường?!"Lão trang chủ thấy rõ gương mặt kia, mới đầu cũng hơi bất ngờ, thế nhưng lập tức thả lỏng, cười nói: "Ta còn đang muốn bắt ngươi để lấy máu luyện công đấy, nay ngươi lại tự đưa mình đến cửa, quả thực ông trời cũng muốn giúp ta....."Còn chưa nói hết câu, máu tươi đã phun tung tóe khắp nơi.Lão già thậm chí còn chưa kịp thấy rõ động tác của Du Đường, cánh tay phải cầm kiếm đã rơi xuống đất.Máu tươi nhanh chóng chảy thành vũng to tướng.Mà lúc này lão trang chủ mới bắt đầu kêu gào thảm thiết: "A ——""Không phải ngươi chỉ là một tên ma ốm sao?! Vì sao ngươi lại có võ công cao cường như vậy?!"Mới vừa nói xong, máu tươi lại phun tung tóe, cánh tay trái cũng rơi xuống đất.Lần này, người ra tay là Sở Tương Ly.Lão trang chủ: "......"Cả người lão khựng lại sững sờ trong thoáng chốc, mới tiếp tục kêu gào: "Sở Tương Ly, ngươi trúng nhuyễn cân tán rồi cơ mà?! Tại sao lại không bị mất võ công!"Du Đường bật cười, gác khuỷu tay lên bả vai Sở Tương Ly, chế nhạo lão trang chủ: "Có thần y ta ở đây, dăm ba cái trò nhuyễn cân tán trẻ con của ngươi có cái rắm mà đòi có tác dụng?"Sở Tương Ly ở bên cạnh phụ trách gật gù tán thành, nét cười trên khóe môi vừa ngọt ngào vừa đầy hãnh diện."Phu nhân uy vũ."Lão trang chủ: "...... Ta #@#%&*!"--Editor Anh Quan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com