TruyenHHH.com

Ten Tren Bia Kia Tu Chuong 600 Den Chuong 799

"Sở Tương Ly ngươi quá càn rỡ!"

Sắc mặt tay đường chủ trắng bệch, gã điên tiết chĩa kiếm xông thẳng đến chỗ Sở Tương Ly, hét to: "Dám phỉ báng lão trang chủ, ta thấy nhà ngươi chán sống rồi!"

Những kẻ khác thấy gã xông lên, cũng sôi nổi rút kiếm lao về hướng hai người bọn họ, làm cho đám đông thực khách đang có mặt ở lầu một sợ đến nỗi mất hồn mất vía, không ai bảo ai mà đều chui xuống dưới gầm bàn trốn tránh.

Chủ quán và tiểu nhị cũng đồng thanh thét chói tai, cả người run bần bật.

"Tổng cộng có hai mươi tên." Du Đường nói với Sở Tương Ly: "Mỗi người mười tên, tốc chiến tốc thắng, đừng để ảnh hưởng đến việc làm ăn của chủ quán."

Sở Tương Ly sửng sốt trong khoảnh khắc, vẫn có hơi lo lắng, thế nhưng hắn lựa chọn tin tưởng Du Đường, lập tức gật đầu: "Được, vậy ngươi nhớ chú ý an toàn."

Tiếp theo đó, Du Thất và Tiểu Hàn trợn mắt há hốc mồm nhìn Du thần y vốn nên yếu ớt gió thổi là bay, dùng một đấm duy nhất đấm bay một lãng khách giang hồ cao lớn, dưới lưỡi đao mũi kiếm vung loạn xạ, hoàn toàn không bị xây xát dù chỉ là một chút mảy may.

Chưa đầy nửa khắc sau, toàn bộ người của Chú Kiếm Sơn Trang đều đã nằm la liệt trên mặt đất.

Du Đường dẫm một chân lên ngực gã đường chủ, cánh tay khoan thai gác lên đầu gối, gằn giọng nói: "Tiểu tử thúi, để lại cho ngươi một mạng, liệu hồn quay về mà nói với lão trang chủ nhà các ngươi rằng, trước kia lão đã làm gì với Du gia, ta đây đều đã biết rõ ràng, chờ ngày khác, ta và cung chủ Ly Nguyệt Cung nhất định sẽ tới cửa chào hỏi, làm cho lão già kia cũng nếm thử tư vị bị đồ diệt mãn môn."

Rồi sau đó y nhấc chân lên, hung hăng đá vào eo gã đường chủ, đá gã bay vèo ra khỏi cửa khách điếm, rơi bịch xuống đường đá xanh như bao gạo!

Gã đường chủ vừa kêu rên vì đau vừa bò lồm cồm cuống quýt chạy đi thật xa, không quên gào vọng lại: "Sở Tương Ly, Du Đường, dám chọc vào Chú Kiếm Sơn Trang bọn ta, các ngươi đừng mong được sống yên ổn! Về sau Chú Kiếm Sơn Trang nhất định sẽ san bằng Nam Lư Sơn, khiến cho Ly Nguyệt Cung hoàn toàn xóa sổ trên giang hồ!"

"Chó sủa là chó không cắn."

Sở Tương Ly đứng cạnh Du Đường, cười khẩy chế nhạo: "Đám đệ tử của Chú Kiếm Sơn Trang cũng chỉ biết hư trương thanh thế vậy thôi."

Du Đường thấy trên mặt hắn dính mấy vết máu, bèn rút khăn tay ra lau cho hắn.

"Mặc kệ gã đi, dù sao gã cũng chẳng làm nên được trò trống gì."

Dứt lời thì nhoẻn miệng cười, nói với Sở Tương Ly: "Nhưng mà ngươi cũng thấy rồi đấy, ta có lừa ngươi đâu, đúng không? Hiện giờ, thực lực của ta không hề thua kém ngươi, cho nên sau này ngươi không cần thiết phải nhân nhượng bất kỳ ai vì suy nghĩ cho ta đâu."

"Lần này, chúng ta kề vai sát cánh, cùng nhau báo thù, cùng tiến cùng lùi."

Sở Tương Ly nghe vậy, bao nhiêu nét lạnh lẽo trên gương mặt đều tan đi, hắn nắm lấy tay Du Đường, nhẹ nhàng ôm y, nhỏ nhẹ trả lời "Được." với một ngữ điệu ấm áp đến lạ kỳ.

Nam Vân đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, vươn hai tay dụi mắt cật lực!

Trời đất ơi! Vừa rồi gã lại nhìn thấy đám bong bóng màu hồng phấn kia tung bay xung quanh người cung chủ nhà gã!

Chói mù mắt chó rồi!

Gã bước qua đám thi thể, đến trước mặt hai người còn đang chìm đắm trong bầu không khí yêu đương ngọt ngào kia, lên tiếng nhắc nhở: "Cung thủ, xem ra Tam Thủy Trấn hiện nay đã không còn an toàn, hay là chúng ta khởi hành về cung trong hôm nay?"

Sở Tương Ly ngẩng đầu từ trong lồng ngực Du Đường lên, ừ một tiếng cho có lệ.

Rồi lại rúc vào lồng ngực y.

Nam Vân: "......"

Du Đường vất vả lắm mới khuyên nhủ được Sở Tương Ly buông mình ra, sau đó mới lấy túi tiền thanh toán phí dọn dẹp, sửa chữa và trang hoàng lại khách điếm cho chủ quán.

Tiếp theo đó, mọi người mới lên xe ngựa, đoàn người lên đường thẳng tiến về hướng Ly Nguyệt Cung, Nam Lư Sơn.

Lần này, bầu không khí trong xe hoàn toàn khác một trời một vực so với ngày hôm qua.

Ngày hôm qua Sở Tương Ly nhát như cáy, chỉ cần chọc một chút là đã cuống cuồng lủi vào một góc để trốn.

Hiện giờ lại hóa thành vật trang sức siêu to khổng lồ hình người, ngang nhiên ngồi ở vị trí thoải mái nhất, tựa hẳn cả nửa người vào người Du Đường, ôm rịt y không buông tay.

Mà Du Đường lại cũng chiều hắn, mặc cho hắn thích làm gì thì làm.

Còn mở túi bánh gói bằng giấy dầu, nhón một miếng bánh ngọt đặt đến bên môi Sở Tương Ly, ân cần đút cho hắn ăn.

Du Thất và Tiểu Hàn ngồi một bên cùng trợn mắt chứng kiến cảnh tượng kia, trong lòng cả hai đều cảm thấy bọn họ ngồi đây cứ như người thừa.

Tiểu Hàn ôm chặt mèo con trong lồng ngực, hết nhịn nổi quyết định hỏi dồn: "Du đại phu, ban nãy ở khách điếm, tại sao đột nhiên ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?"

"Còn nữa, đây chắc hẳn là lần đầu tiên ngươi và Sở cung chủ gặp gỡ đúng không? Vì cớ gì lại......lại vội vàng quyết định ở bên hắn một cách qua loa như thế?"

Sở Tương Ly nghe đến đây thì quay phắt qua, dải lụa đỏ che mắt nhắm thẳng về hướng Tiểu Hàn, khiến nó sợ đến mức cuống cuồng chôn mặt vào đống lông bù xù của mèo con, lí nhí:

"Xin, xin lỗi, Sở cung chủ, ta chỉ là hơi tò mò......"

Du Đường thấy thế, bèn duỗi tay cốc nhẹ đầu hắn một cái: "Đừng dọa Tiểu Hàn."

Ngẫm nghĩ một lát, y quyết định tiết lộ toàn bộ việc hai người sống lại cho Tiểu Hàn và Du Thất nghe.

Hai người kia nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, trong lòng cực kỳ cảm khái.

Tiểu Hàn khóc sưng cả hai mắt, nước mắt rơi lã chã làm ướt nhẹp cả bộ lông xù của mèo con.

Thái độ của nó đối với Sở Tương Ly cũng không còn sợ hãi như ban đầu, nó nghẹn ngào nói: "Sở cung chủ, không ngờ ngươi lại si tình với Du đại phu nhà ta đến vậy, các ngươi chính là một đôi trời sinh, ai cũng không thể chia rẽ được hai người!"

"Sửa lời cho đúng." Sở Tương Ly cắt lời nó, nói: "Không phải là Du đại phu nhà ngươi, mà là thần y nhà ta, là ái nhân nhà ta."

"Về sau chớ có gọi sai nữa."

Du Đường cảm thấy hơi buồn cười với hành động ấu trĩ của hắn.

*

Hai ngày sau, xe ngựa dừng lại dưới chân núi Nam Lư.

Sở Tương Ly đuổi mấy người đi chung lên núi trước, còn bản thân thì nắm tay Du Đường, dẫm lên từng bậc thang trên đường lên núi, chầm chậm tản bộ đi lên.

Trên đường đi, Sở Tương Ly với tay hái một chiếc lá cây xanh xanh, lại quay sang nói với Du Đường: "Đường Đường, kiếp trước ngươi đã từng thổi một khúc nhạc, ta đã âm thầm luyện được, bây giờ để ta thổi cho ngươi nghe."

Dứt lời, hắn đặt chiếc lá lên bên môi, bắt đầu thổi khúc.

Thanh âm du dương trầm bổng hòa quyện với tiếng cành lá xào xạc đong đưa trong gió mát, truyền vào tai Du Đường.

Trước kia, khi Du Đường thổi khúc bằng lá cây, Sở Tương Ly chưa từng nói muốn học, nhưng lại khắc ghi rõ ràng rành mạch những âm điệu kia vào lòng.

Kiếp trước, sau khi Du Đường qua đời, rất nhiều đêm dài thao thức, hắn đều ngồi chăm chú ngắm nhìn bức họa đối phương, cô độc lặng lẽ ngồi trước bàn, cầm chiếc lá đặt lên bên môi, dựa vào ký ức vụng về học cách thổi ra âm thanh.

Từng lần rồi lại từng lần luyện tập, thẳng đến khi giai điệu phát ra trùng điệp với ký ức.....

Chờ đến khi khúc nhạc kết thúc.

Du Đường vỗ tay khích lệ nhiệt liệt: "Rất êm tai."

Y nhéo má Sở Tương Ly một cái, cười nói: "Không hổ là A Ly của ta, cái gì cũng giỏi."

Sở Tương Ly được khen ngợi, cầm lòng không được nhoẻn miệng cười thật tươi, trong lòng ngọt ngào như mật.

"Ngươi thích thì sau này ta sẽ thường xuyên thổi cho ngươi nghe."

"Ừ." Du Đường bước lên trước một bậc thang, quay đầu lại hỏi: "Vậy nếu ta muốn ngươi thổi cho ta nghe cả đời này, ngươi có thể làm được không?"

Sở Tương Ly đứng thấp hơn y một bậc thang, hơi ngửa đầu lên, mở to đôi mắt ở bên dưới dải lụa đỏ, nhìn về hướng Du Đường.

Gió mát mơn trớn mặt mày, lụa đỏ tung bay, ánh dương ban trưa lóa mắt phảng phất như đang ép đôi mắt hắn nhìn thấy rõ nam nhân quang mang vạn trượng kia từ trong bóng tối vô tận.

Lồng ngực được lấp đầy tràn bởi tình yêu vừa nồng nhiệt vừa ngọt ngào.

Tình cảm mãnh liệt đang dâng trào kia gần như sắp bao phủ hết thảy nỗi thống khổ đau thấu tim gan mà hắn cảm nhận được khi mất đi người này ở kiếp trước.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cái ngày mà hắn giết chết Ninh Vương, cả người hắn bị bao phủ bởi làn mưa tên, cuối cùng vạn tiễn xuyên tim, ngã ngửa trên mặt đất, ngẩn ngơ ngắm nhìn mảnh trời xanh mây trắng và cả ánh dương chói lòa.

Hắn vươn tay muốn bắt lấy, cuối cùng lại chẳng bắt được gì.....

Thế nhưng lần này......

Sở Tương Ly lại lần nữa vươn tay, dè dặt chạm vào ống tay áo Du Đường.

Sau đó, đột ngột nắm thật chặt!

Khóe môi cong lên, nước mắt lại trào ra thấm ướt dải lụa đỏ.

Hắn nghẹn ngào:

"Chỉ cần có ngươi ở bên."

"Cái gì ta cũng có thể làm được."

--

Editor Anh Quân

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com