TruyenHHH.com

Ten Tren Bia Kia Tu Chuong 600 Den Chuong 799

Đầu Sở Tương Ly bị xoa xoa lắc qua lắc lại, hắn chớp chớp mắt hai lần.

Sau đó, nét cười tràn ra khỏi khóe môi cong cong.

Đã từ lâu lắm hắn không còn nở nụ cười, tuy rằng nụ cười trên môi lúc này có phần hơi cứng ngắc.

Thế nhưng cõi lòng lại ấm áp vô cùng.

Hắn nghiêng người, sờ soạng đến nơi Du Đường đang nằm, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên vị trí trái tim đối phương, nói:

"Bởi vì, chỉ cần là chuyện liên quan đến ngươi, suy nghĩ của ta sẽ trở nên rối rắm, tay chân của ta sẽ trở nên vụng về, chỉ mong Đường Đường đừng chê ta."

Du Đường quan sát từng biểu cảm của hắn, lại lắng nghe ngữ điệu trong giọng nói của hắn, trong lòng biết cảm xúc của Sở Tương Ly đã tốt hơn rất nhiều, bèn cố ý nói:

"Nếu muốn ta không chê ngươi thì bớt nói bậy nói bạ về bản thân đi."

Trong thanh âm của y nhuộm đẫm ý cười, bắt đầu dùng hết khả năng để bới móc Sở Đoạn Ly.

"Cái gì ấy nhỉ, nào là ma đầu giết người không ghê tay, ăn thịt uống máu người sống, từ trên xuống dưới toàn bộ môn phái không có ai là người tốt, nếu ta đến Ly Nguyệt Cung để cậy nhờ, sẽ bị giết hại cực kỳ tàn nhẫn."

Nói đến đây, Du Đường cầm bàn tay hắn đặt lên trên cổ mình: "Hiện giờ ta đang ở trước mặt Sở đại cung chủ rồi đây, thế nào, ngươi có muốn giết ta không?"

Cả người hắn cứng đờ, mặt đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Không, ta sao có thể làm vậy, ta bảo vệ ngươi còn không kịp!"

Đuôi mày Du Đường nhẹ nhướng lên: "Còn nói muốn ta rời xa ngươi, vĩnh viễn đừng bao giờ tới gần ngươi."

Y buông tay Sở Tương Ly ra, nhổm người dậy, cố ý nói: "Vậy giờ ta đi nhé?"

"Không được!" Hắn hoảng hốt, vươn một tay kéo giật Du Đường trở về, đè người ở trên giường, hốt hoảng nói: "Không được đi!"

Đôi mắt vẩn đục trống rỗng chỉ mở to khi ở trước mặt Du Đường, cũng chỉ có ở trước mặt y, Sở Tương Ly mới yên tâm để lộ một mặt yếu ớt nhất của chính mình.

"Đừng hoảng hốt." Du Đường chọt chọt lên giữa trán hắn, cười nói: "Ta đùa thôi."

Rồi sau đó, y hơi nhổm người dậy, ấn đôi tay lên vai Sở Tương Ly.

"Có còn nhớ rõ những lời mà ta nói với ngươi lúc ở trên xe ngựa không?"

Mấy đầu ngón tay bấu chặt vào vải dệt trên áo người trước mặt, Du Đường đặt một nụ hôn lên khóe mắt đỏ hoe của hắn, nói: "Lúc ấy ta đã nói, bắt được ngươi rồi."

"Tôn chỉ sống của ta chính là, chỉ cần nắm được, ta tuyệt đối sẽ không buông tay."

Nụ hôn dần dần di chuyển xuống phía dưới, tỉ mỉ hôn lên khắp nơi, tựa như đánh dấu chủ quyền, cuối cùng thì dừng lại trên bờ môi Sở Tương Ly.

"Cho nên, ngươi trốn tránh ta cũng được, sợ hãi ta cũng chẳng sao, chỉ cần ta còn sống, ngươi.....'

"Vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi ta."

"Ta nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Đôi mắt của hắn mở to hết cỡ, hơi thở cũng trở nên dồn dập hổn hển.

Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người kể từ khi sống lại cho đến bây giờ.

Hơn nữa, cảm giác mà Du Đường đem lại cho hắn là cảm giác cực kỳ an toàn.

Khiến cho trăm mối suy nghĩ ngổn ngang đan xen vào nhau trong đầu hắn, thân thể dường như sắp bị nổ tung bởi nỗi hạnh phúc căng tràn, đầu óc choáng váng, mơ màng, ngẩn ngơ.

Trong lúc còn đang mơ mơ hồ hồ, tai Sở Tương Ly nghe thấy thanh âm vô thức thốt ra từ chính miệng mình: "Hiểu rồi."

Tiếp theo, người thương bật cười khẽ rồi khen hắn: "Ngoan lắm."

Rồi người ấy lại bá đạo ngăn chặn đôi môi hắn, hai cánh tay vòng qua ôm cổ hắn, gần như cả nửa người đều treo lên người hắn.

Nụ hôn kia vừa nóng bỏng vừa hưng phấn kia tựa như mồi lửa, châm ngòi pháo hoa nổ tưng bừng trong đầu óc Sở Tương Ly.

Liệt hỏa bừng bừng thiêu đốt toàn bộ lý trí còn sót lại của hắn.

Cháy tràn lan khắp nơi, triền miên cả đêm hè oi ả.

......

Ngày thứ hai, Nam Vân vừa thở hồng hộc vừa bê thau nước ấm to tướng tiến vào phòng.

Vừa vào đã thấy cung chủ nhà gã đang ngồi trên đầu giường, trên người chỉ mặc một lớp trung y, cũng không đeo mặt nạ, dẫu cho đôi mắt chỉ khép hờ, vẫn có thể nhìn ra được nhan sắc phong hoa tuyệt đại có một không hai trên giang hồ.

Nam Vân cũng cực kỳ không có cốt khí mà ngắm gương mặt cung chủ nhà mình một cách mê mẩn.

Nhưng khi tầm mắt quét qua xương quai xanh và cần cổ không được che chắn bởi vải vóc của Sở Tương Ly, gã ta lập tức nín thở.

Má ơi!!

Sao nhiều vết đỏ thế!!!

Còn mấy dấu kia trên cổ là dấu răng sao?

Là ai làm??

Chẳng lẽ vị thần y kia???

Sự phát triển nhanh chóng thái quá trước mắt khiến cho Nam Vân sợ hãi đến kinh hồn bạt vía!

Gã lén lút liếc qua tấm chăn mỏng phồng lên đằng sau Sở Tương Ly, trong đầu tức khắc hiện lên vô số kịch bản đủ mọi thể loại!

Chẳng lẽ Du thần y phi lễ với cung chủ nhà gã?!

Không, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Du thần y ốm yếu gầy gò gió thổi là bay, sao có thể động đến Sở Tương Ly?

Vậy thì là do cung chủ nhà gã cưỡng ép thần y?!

Má ơi!!!!

Cung quy nghiêm cấm tuyệt đối không được cưỡng ép người khác của Ly Nguyệt Cung chẳng phải là do Sở Tương Ly tự mình đề ra hay sao!

Hơn nữa, không phải cung chủ nhà gã hận nhất hành vi phi lễ như vậy sao?!

Hiện giờ cung chủ nhà gã đang làm cái gì đây??

Người làm luật lại đi phạm luật à?!

Sở Tương Ly có thể cảm nhận được hơi thở của Nam Vân kỳ lạ bất thường.

Nhưng giờ phút này, tâm trạng hắn đang cực kỳ tốt, tốt đến mức không thể nào tốt hơn, cho nên mới cố ý cất lời:

"Nam Vân, ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi, không cần giữ ở trong lòng."

"Tiểu thúc, ta....."

"Gọi cung chủ."

"???"Nam Vân căng thẳng nhìn về phía Du Đường đang nằm trong chăn đằng sau Sở Tương Ly.

"Bảo ngươi gọi thì ngươi cứ gọi đi."

"Vâng.....vâng, cung chủ." Nam Vân dè dặt hỏi: "Hỏi cái gì cũng được sao?"

"Ừ."

Nam Vân nuốt nước bọt cái ực, hỏi: "Ta muốn hỏi ngài vì sao không đeo mặt nạ."

"Bởi vì ta không giả trang nữa."

"???"

"Vậy tối hôm qua, ngài và Du thần y....."

"Rất vui vẻ."

"???"

Sở Tương Ly khẽ ho một tiếng, nói: "Sở dĩ trước đó ta vẫn luôn phái các ngươi cẩn thận bảo hộ Du thần y, là bởi vì ta yêu thầm y. Mà nguyên nhân ta giấu giếm thân phận là do sợ Du thần y biết ta là cung chủ Ly Nguyệt Cung thì sẽ chán ghét ta. Nhưng tối hôm qua chúng ta đã nói hết với nhau, Du thần y cũng không để ý thân phận của ta. Thế nên ta không giả trang nữa."

"Ta phải dùng thân phật thật sự để ở bên Du thần y."

"Ta nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

"????"Nam Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm Sở Tương Ly.

Gã ta cảm thấy lúc này vấn đề đã không còn là gã hiểu hay không hiểu.

Hiện giờ gã ta thậm chí còn cảm thấy hình như gã còn đang ngủ mơ chưa tỉnh.

Hoặc là đêm qua bị mùi thúi chân kinh khủng khiếp của Du Thất hun cho choáng váng đầu óc nên mới nhìn thấy ảo giác.

Hoặc, hoặc là mấy ngày nay nóng quá nên gã bị say nắng.

Dù sao, gã cảm thấy toàn bộ quang cảnh chung quanh đang bắt đầu xoay vòng vòng, trăng sao bay đầy trời.

Hình như gã ta còn thấy được xung quanh người cung chủ đang có vô số bong bóng to nhỏ màu phấn hồng đang bay bồng bềnh?

Hơn nữa số bong bóng màu hồng đó cứ liên tiếp nổ bụp bụp rồi phát ra ánh sáng hồng lấp la lấp lánh, quả thực chói muốn mù hai con mắt!

Vào lúc này, Nam Vân đã bắt đầu không nhịn nổi mà muốn chất vấn vị Du thần y kia, rằng có phải tối hôm qua đã hạ mê hồn dược vào bát thuốc của cung chủ nhà gã rồi chăng, cho nên Sở Tương Ly mới thành ra thế này!

Nếu thật sự đúng như vậy thì gã cũng phải xin một bát mê hồn dược để lừa Bạch Tiêu uống mới được!

Để cho đối phương thay đổi cái tính nết lạnh như băng kia đi!

"Ta hỏi ngươi, đã hiểu chưa?" Tiếng của Sở Tương Ly gọi tâm hồn đang treo ngược trên cành cây của Nam Vân về.

Gã ta lập tức hô to: "Đã hiểu!"

"Hiểu rồi thì mau đi đi." Sở Tương Ly đuổi gã: "Còn nữa, mau truyền tin cho Nam Tiêu, bảo gã lập tức chuẩn bị nghi thức hoan nghênh để sẵn sàng tiếp đón Du thần y, nhất định phải thật long trọng, không làm được thì xử phạt theo cung quy."

"Vâng!"

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Du Đường mới ló đầu ra khỏi chăn mỏng, đã nóng đến mức vã mồ hôi đầy đầu, Nhưng lại nhịn cười đến nỗi đau cả bụng, sắc mặt cũng đỏ bừng.

Y vỗ đùi Sở Tương Ly một cái, cười nói: "Ngươi cũng thật là, cái gì cũng dám nói, ngươi không biết e lệ sao?"

"Ta chỉ nói sự thật." Sở Tương Ly duỗi tay ôm người vào lòng: "Có thể ở bên ngươi, ta vô cùng hạnh phúc. Thậm chí cảm thấy.....dù cho có ngay lập tức chết đi, cũng đáng."

Du Đường ngẩn người trong chốc lát, trái tim mềm nhũn cả ra.

"Cái gì mà chết với không chết? Về sau không cho nói như vậy nữa." Y nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ Sở Tương Ly, nói với hắn.

"Đi thôi, chúng ta đi tắm rửa."

--

Editor: Anh Quan

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com