Ten Toi La Yuki
__________
Phần 1: chiếc lá nhỏ trong khu vườnTôi là Yuki. Một cô nữ sinh cấp ba bình thường không có gia đình,không nơi nương tựa chỉ có một chiếc xe máy cũ và một chú mèo con bên đường được tôi nhặt về trong một chiều mưa.Hằng ngày cuộc sống của tôi chỉ loanh quanh trong vòng xoay của thời gian, tôi thức dậy vớ đại một chiếc bánh mì kẹp trên giá, cho bé mèo ăn và rời nhà khi đồng hồ vừa điểm 6h30'. Chạy chiếc xe cub nhỏ nhắn trên đường, tôi lặng lẽ nhìn ngắm những thứ xung quanh. Chúng chẳng có gì đặc biệt, suy cho cùng cũng chỉ là những thứ quen thuộc một màu nhàm chán. Từng cơn gió nhẹ của bầu trời thu tháng 8 đậu lại trên những lọn tóc ngắn của tôi tựa như một chú sẻ nhỏ bé sợ hãi trước giông bão. Những suy nghĩ miên man về việc tôi là ai, tại sao tôi lại tồn tại dẫn lỗi tôi đến trường lúc nào chẳng hay. Tiếng chuông vang lên như một lời nhắc nhở khiến thời gian như ngưng đọng lại trên tán lá. "Những tiết học tẻ nhạt lại bắt đầu nữa rồi đây~" Tôi thầm nghĩ như thế. Ánh mắt tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ trong khi đang nguệch ngoạc vài nét trên vở tỏ vẻ như đang chép bài, những đám mây đủ hình mệt mỏi trôi chậm trên nền trời màu xanh nhạt. "Thật đáng ngưỡng mộ!" Tôi khẽ thốt lên một cách bất chợt. Cô bạn cùng bàn của tôi nhìn tôi khó hiểu, gượng cười một cái tôi quay lại bài giảng với mọi người. Cuối cùng cũng đã tan học, tôi vội vã rời đi trong sự ồn ào của mọi người trong lớp. Có vẻ họ sẽ có nhiều việc để làm sau khi tan học cùng với những người bạn của mình.'Bạn ư ?'Câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi một cách khó hiểu, tôi nhận ra rằng mình có một chẳng có một người bạn đề ăn trưa cùng. Tuy có chút nghẹn lòng nhưng suy nghĩ đó cũng chóng trôi đi theo những chiếc lá mùa thu vàng nâu rời cành.Về đến nhà, sau khi kết thúc bữa tối với số táo mua lúc chiều, tôi lao vào bàn học và cố gắng làm hết số bài tập nhanh nhất có thể, và bật máy tính lên viết tiếp phần truyện còn lại trong quyển sách yêu thích của tôi. Nhìn những lời khen ngợi của độc giả trên từng trang mạng, lòng tôi như được tiếp thêm sức mạnh cho ngày hôm sau.Mọi thứ cứ như vậy kết thúc khi tôi tắt chiếc đèn nhỏ vào 2h sáng.
Phần 1: chiếc lá nhỏ trong khu vườnTôi là Yuki. Một cô nữ sinh cấp ba bình thường không có gia đình,không nơi nương tựa chỉ có một chiếc xe máy cũ và một chú mèo con bên đường được tôi nhặt về trong một chiều mưa.Hằng ngày cuộc sống của tôi chỉ loanh quanh trong vòng xoay của thời gian, tôi thức dậy vớ đại một chiếc bánh mì kẹp trên giá, cho bé mèo ăn và rời nhà khi đồng hồ vừa điểm 6h30'. Chạy chiếc xe cub nhỏ nhắn trên đường, tôi lặng lẽ nhìn ngắm những thứ xung quanh. Chúng chẳng có gì đặc biệt, suy cho cùng cũng chỉ là những thứ quen thuộc một màu nhàm chán. Từng cơn gió nhẹ của bầu trời thu tháng 8 đậu lại trên những lọn tóc ngắn của tôi tựa như một chú sẻ nhỏ bé sợ hãi trước giông bão. Những suy nghĩ miên man về việc tôi là ai, tại sao tôi lại tồn tại dẫn lỗi tôi đến trường lúc nào chẳng hay. Tiếng chuông vang lên như một lời nhắc nhở khiến thời gian như ngưng đọng lại trên tán lá. "Những tiết học tẻ nhạt lại bắt đầu nữa rồi đây~" Tôi thầm nghĩ như thế. Ánh mắt tôi lơ đãng nhìn ra cửa sổ trong khi đang nguệch ngoạc vài nét trên vở tỏ vẻ như đang chép bài, những đám mây đủ hình mệt mỏi trôi chậm trên nền trời màu xanh nhạt. "Thật đáng ngưỡng mộ!" Tôi khẽ thốt lên một cách bất chợt. Cô bạn cùng bàn của tôi nhìn tôi khó hiểu, gượng cười một cái tôi quay lại bài giảng với mọi người. Cuối cùng cũng đã tan học, tôi vội vã rời đi trong sự ồn ào của mọi người trong lớp. Có vẻ họ sẽ có nhiều việc để làm sau khi tan học cùng với những người bạn của mình.'Bạn ư ?'Câu hỏi chợt hiện lên trong đầu tôi một cách khó hiểu, tôi nhận ra rằng mình có một chẳng có một người bạn đề ăn trưa cùng. Tuy có chút nghẹn lòng nhưng suy nghĩ đó cũng chóng trôi đi theo những chiếc lá mùa thu vàng nâu rời cành.Về đến nhà, sau khi kết thúc bữa tối với số táo mua lúc chiều, tôi lao vào bàn học và cố gắng làm hết số bài tập nhanh nhất có thể, và bật máy tính lên viết tiếp phần truyện còn lại trong quyển sách yêu thích của tôi. Nhìn những lời khen ngợi của độc giả trên từng trang mạng, lòng tôi như được tiếp thêm sức mạnh cho ngày hôm sau.Mọi thứ cứ như vậy kết thúc khi tôi tắt chiếc đèn nhỏ vào 2h sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com