Ten Npc Nay Qua Nhien Co Van De
Kim giờ tích tắc chuyển đến số 11, Lục tiên sinh ngáp một cái, đôi mắt cơ hồ đăm đăm nhìn chén trà trong tay.Bình thường khoảng thời gian nay là hắn đã yên giấc từ lâu, đặc biệt là vào đêm tuyết lớn như đêm nay, tuy rằng lò sưởi trong phòng khách thập phần ấm áp, nhưng nào có thích ý bằng ổ chăn đâu?Nhưng là tối nay phòng nhỏ của hắn đến bốn cái khách nhân, hai nam hai nữ đang an vị trên hai chiếc ghế salon ở phía khác của lò sưởi. Bọn họ là du khách du lịch trong núi, lại bị một hồi tuyết đổ đột ngột vây tại trên núi. Trước khi bị đông chết trên núi may sao mà tìm được phòng nhỏ của Lục tiên sinh. Đối mặt bốn cái nhìn qua chân thành mà thân mật người trẻ tuổi, Lục tiên sinh không có lý do gì mà từ chối bọn họ. Vốn chuẩn bị tắt lò lửa lên lầu đi ngủ Lục tiên sinh liền thêm một chút củi gỗ, còn vì những người trẻ tuổi kia mang lên bữa tối cùng bánh quy, cùng với trà đen vừa pha.Lục tiên sinh còn cùng bọn họ nói chuyện vui vẻ một hồi, nhưng là... Đều đã mười một giờ, bọn họ làm sao còn không có tính đi nghỉ ngơi a?Lục tiên sinh lại ngáp một cái.Hắn tin tưởng lại qua mấy phút là liền có thể mặc kệ bốn người trước mắt này mà ngủ vùi trên sofa luôn, vì vậy Lục tiên sinh để chén trà xuống, đối những người trẻ tuổi kia xin lỗi nói: "Ta lên trên lầu nghỉ trước, phòng cho khách ở lầu ba, các ngươi trước khi lên làm phiền tắt lò sưởi nhé."Một cái nữ hài đeo mắt kính gọng đen, mặc áo khoác nỉ đậm màu đứng lên nói: "Là chúng ta làm phiền ngài mới đúng. Xin hỏi còn chỗ nào cần chú ý nữa sao?"."Há, có," Lục tiên sinh nghĩ nghĩ một chút nói, "Ở trong núi qua đêm..."Hắn nói mãi liền kẹt.Ở trong núi qua đêm, sau đó cái gì tới?Lục tiên sinh ánh mắt có chút tan rã, hắn phát hiện mình quên từ.Hắn thật hy vọng trong tay mình có cuốn kịch bản để lén lút liếc mắt một chút, nhưng thực tế lại không có thứ này.Lục tiên sinh nhếch miệng, chậm chạp không nói ra được nốt nửa câu sau.Những người trẻ tưởi kia hai mặt nhìn nhau.Mắt kính gọng đen chần chờ nói: "... Đứt mạng?"Cái nam nhân trẻ tuổi mang kính không gọng, một bộ nhã nhặn bại hoại lắc lắc đầu: "Đã là năm 3143 rồi, ai còn chơi game card mạng nữa."Đem mình bọc đến như cái kén bé gái nhéo nhéo cái mũi nói: "Kia NPC làm sao không tiếp tục nói a, hắn ra bug?".Cả người hãm sâu tại trong ghế sofa, vừa nhìn liền rất khó dây vào bất lương thanh niên cau mày không nói gì.Lục tiên sinh chỉ là đơn thuần quên từ, thực sự không nhớ ra được, vì thế hắn làm bộ vô sự phát sinh nói: "Các ngươi sớm chút nghỉ ngơi, thức đêm đối thân thể không tốt."Dứt lời, liền bỏ lại nhóm người trẻ tuổi còn đang mơ màng đi lên lầu.Chỗ ở trong núi của Lục tiên sinh là một tòa nhà ba tầng, phòng khách, nhà bếp cùng phòng ăn tại lầu 1, phòng ngủ của Lục tiên sinh cùng thư phòng ở lầu 2, còn lầu 3 là hai gian phòng cho khách cùng phòng tạp vật. Nhà nhỏ mặt sàn không gian cũng không lớn, Lục tiên sinh cảm thấy phòng có lớn hơn liền trống trải quá, phòng nhỏ chút, bày thêm gia cụ lại cho cảm giác an toàn.Cửa số thủy tinh chắc chắn ngăn chặn gió rét gào thét bên ngoài. Nhìn bên ngoài cửa sổ một mảnh đen nhánh, rừng núi cùng màn đêm hòa thành một thể, mơ hồ có thể nhìn rõ hoa tuyết lả tả hạ xuống.Lục tiên sinh rửa mặt xong xuôi, kéo lại rèm cửa sổ, chắn lại hắc ám bên ngoài. Hắn nhào lên giường, xả chăn ra bọc lại mình thành một cái kén.Thân hình thon dài ngọ nguậy, khiến đầu nằm vừa gối, hặn cạ cạ mặt lên gối, nghĩ lại nửa câu nói lúc trước.Nửa câu sau phỏng chừng vô cùng trọng yếu, thế nhưng hắn một chút ấn tượng cũng không có.Cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo đến, mí mắt nặng nề sụp xuống, Lục tiên sinh khép mắt lại.Không nhớ ra được liền không nhớ đi, e rằng... Kỳ thực đều không quan trọng đâu?"Lừa mình dối người" kỹ năng thiên phú Lục tiên sinh mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, không chút áp lực tiến nhập mộng đẹp.Trong phòng khách, đồng hồ tại 12h vang lên, bên trong bay ra con quạ màu đen, vì chủ nhân báo giờ. Tiểu viện cách âm không tốt, thậm chí ở lầu 3 còn nghe rõ âm thanh lầu 1. Nhưng ngày thường đã nghe quen chuông báo giờ cùng tiếng quạ kêu cũng không đánh thức nổi Lục tiên sinh.Tối nay có lẽ do ngủ trễ, Lục tiên sinh mơ hồ nghe thấy được tiếng chuông, kèm theo đó là tiếng cửa vang lên.Lục tiên sinh hé mắt một chút, hẵn thực là muốn mở to mắt ra, nhưng mà điểm ý chí ấy trước cơn buồn ngủ không đỡ được một đòn.Đã trễ thế này, còn có ai sẽ đến a? Lục tiên sinh tự nói với mình, nhất định là nghe lầm.Hắn yên tâm thoải mái mà tiếp tục ngủ.Lần thứ hai trước khi ngủ say, hắn đột nhiên nhớ lại nửa câu nói sau kia....Ở trong núi qua đêm, nửa đêm sau 12h, đến trước khi tiếng chuông tiếp theo vang lên, không được mở cửa cho bất kỳ ai....Cốc cốc cốc"Mở hay không mở?"
"Mở ra cái khác, vào lúc này gõ cửa nghĩ như thế nào cũng không phải người đi..."Cốc cốc cốc"Lỡ như đây là nội dung chính thì sao? Từ lúc đến đây chúng ta cũng không có kích hoạt đến tình tiết j quá, tên NPC kia cũng chẳng bỏ ra manh mối gì.""...Mở hay không mở?"Cốc cốc cốc"Này ta nói các ngươi, chết rồi chơi lại không được sao? Chơi cái trò chơi còn trông trước trông sau. Sách, ta đi mở cửa."Cùm cụp.Tiếng ổ khóa di chuyển chậm rãi vang lên.Cửa mở....Lục tiên sinh buổi tối nhất định là phải ngủ đủ mười tiếng, tỉ như chín giờ rưỡi ngủ là đúng bảy rưỡi sẽ dậy, ngày hôm qua hắn ngủ trễ gần hai tiếng, liền sáng sớm cũng ngủ nhiều hơn một chút. Chờ hắn rửa mặt xong thay quần áo xuống lầu, đã sắp mười giờ.Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, Lục tiên sinh tiện tay xé xuống lịch ngày treo trên tường, mắt cũng không nhìn vo viên lại đút vào túi quần. Đôi mắt vì mới ngủ dậy nhập nhèm không mở nổi, đi xuống lầu hoàn toàn bằng trực giác.Đến khi cách tầng một còn có bảy bậc thang, Lục tiên sinh dừng lai.Vẫn còn buồn ngủ vuốt mắt không chú ý nhìn đường, thiếu chút nữa một cước giẫm lên người người khác.Trước mặt hắn, một thi thể mặc áo khoác nỉ màu xám nằm nhoài trên bậc thang, nửa bị cắt nằm dưới sàn gạch.Đồng dạng cách đó không xa còn có ba...hai cỗ nửa thi thể.Phía sau cửa là một nam nhân còn có nửa cơ thể, nửa còn lại không biết đi đâu. Không biết ai mở cửa còn không có đóng lại, gió lạnh đem tuyết thổi vào, tích lại một tầng dày sau cửa.Lục tiên sinh mặt vô cảm, nhưng thân thể hắn không mặc áo khoác lại run lập cập.Thật mẹ nó lạnh.Dọn dẹp phòng khách là một cái công trình lớn, Lục tiên sinh đi nhà bếp cấp chính mình bát súp đặc, sau khi ăn uống no đủ rồi mới bắt đầu động thủ. Vào lúc này chỗ tốt của nửa đoạn thi thể liền hiện ra, hắn có thể dễ dàng đem các đoạn thi thể đến phòng tạp vật, tiết kiệm không ít sức lực.Chuyển xong các đoạn thi thể, Lục tiên sinh chống tường thở dốc, nghiêm túc suy nghĩ sao mình lại muốn để phòng tạp vật tại lầu ba a?Không nhớ ra được, không có kịch bản.Lục tiên sinh buồn bực khép lại cửa phòng tạp vật, tìm tới đồ lau sàn lau sạch sẽ vết máu cùng vụn thịt xong, lại nhẫn nhục chịu khó mà lau đi nhưng vết máu bắn lên các dóc xó xỉnh trong phòng. Đặc biệt là tại trung tâm phòng khách, gia cụ đổ ngang vỡ dọc, máu tươi bắn đến như hiện trường án mạng...Nha này chính là hiện trường án mạng a.Lục tiên sinh miễn cưỡng tại trước bữa tối hoàn thành tiêu hủy chứng cứ.Thời điểm quét tước vệ sinh trên người Lục tiên sinh cũng bị dính vào không ít máu, cả người như vừa mới đại khai sát giới trở về, thần sắc mệt mỏi mang theo vô tội cùng luống cuống.Lụ tiên sinh năm nay 25 tuổi, tuy rằng dung mạo tuổi trẻ, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác người lớn hơn tuổi. Dù sao hắn cũng là nhân viên kỳ cựu, có khí chất người đàng hoàng cùng khuôn mặt đại chúng bình thường.Hắn gọi Lục Nhân, cũng một bộ tên người qua đường.Người cũng như tên.Lục tiên sinh bận rộn đến trưa còn không có ăn, đói bụng đến nỗi lúc tắm cũng không chống đỡ nổi mà té lộn mèo một cái. Đem quần áo dơ ném vào máy giặt xong, Lục tiên sinh kéo theo cái bụng đói cồn cào đi nhà bếp làm chút bánh quy, cùng hâm nóng bát súp ban ngày chưa ăn hết. Sau khi uống súp xong hắn đem bánh quy từ trong lò ra ăn, thích ý vùi ở trong ghế sofa đọc sách.Ánh lửa lò sưởi lan ra trong phòng khách thập phần ấm áp, Lục tiên sinh trở tay cho thêm chút củi gỗ.Núi sâu, tuyết lớn, tiểu viện, lò sưởi, đẹp đẽ ấm áp như cảnh trong phim, huân hương trong góc dần dần xua tan mùi máu tanh trong phòng, so với thảm trạng ban ngày thực giống như một hồi ảnh mộng.Nhanh tới 9h tối, Lục tiên sinh vừa vặn đọc tiểu thuyết trên tay đến một nửa, hăn dụi dụi mắt, đứng dậy tính tắt lò sưởi đi nghỉ ngơi.Cốc cốc cốc.Lúc này, của bị gõ vang."Có người ở sao?" Bên ngoài vang lên thanh âm nâm nhân.Lục tiên sinh mệt mỏi ấn ấn mi tâm, nhớ lại số trang rồi đặt sách lên khay trà, đứng lên đi mở cửa.Phòng khách ấm áp, nhưng chốt cửa lại vô cùng lạnh, dù sao bên ngoài tuyết cũng rơi lớn như vậy.Vừa kéo cửa ra, Lục tiên sinh bị thổi cho đầy một đầu tuyết. Hắn rùng mình lạnh lẽo, theo bản năng mà nheo mắt lại.Ngoài cửa là hai nam hai nữa.Tuyết rơi đọng trên ngọn đèn trươc cửa, ánh đèn yếu ớt, miễn cưỡng soi ra bốn người kia. Phía sau bọn họ là cuồn cuộn gió tuyết, ban đêm không trăng không sao, trong bóng tối từng dãy núi tựa như dã thú ngủ đông, giấu đi miệng máu dữ tợn.Tia sáng không đủ, mặc dù mặt bốn người đều nằm trong bóng tối, Lục tiên sinh cũng vẫn nhận ra họ là ai. Mới 8 tiếng trước hắn còn đem một cỗ thi thể cuối cùng kéo vào phòng tạp vật xong.Nhã nhặn bại hoại, bất lương thanh niên, kính mắt đen cùng bạch đoàn tử.
"Mở ra cái khác, vào lúc này gõ cửa nghĩ như thế nào cũng không phải người đi..."Cốc cốc cốc"Lỡ như đây là nội dung chính thì sao? Từ lúc đến đây chúng ta cũng không có kích hoạt đến tình tiết j quá, tên NPC kia cũng chẳng bỏ ra manh mối gì.""...Mở hay không mở?"Cốc cốc cốc"Này ta nói các ngươi, chết rồi chơi lại không được sao? Chơi cái trò chơi còn trông trước trông sau. Sách, ta đi mở cửa."Cùm cụp.Tiếng ổ khóa di chuyển chậm rãi vang lên.Cửa mở....Lục tiên sinh buổi tối nhất định là phải ngủ đủ mười tiếng, tỉ như chín giờ rưỡi ngủ là đúng bảy rưỡi sẽ dậy, ngày hôm qua hắn ngủ trễ gần hai tiếng, liền sáng sớm cũng ngủ nhiều hơn một chút. Chờ hắn rửa mặt xong thay quần áo xuống lầu, đã sắp mười giờ.Đi qua chỗ ngoặt cầu thang, Lục tiên sinh tiện tay xé xuống lịch ngày treo trên tường, mắt cũng không nhìn vo viên lại đút vào túi quần. Đôi mắt vì mới ngủ dậy nhập nhèm không mở nổi, đi xuống lầu hoàn toàn bằng trực giác.Đến khi cách tầng một còn có bảy bậc thang, Lục tiên sinh dừng lai.Vẫn còn buồn ngủ vuốt mắt không chú ý nhìn đường, thiếu chút nữa một cước giẫm lên người người khác.Trước mặt hắn, một thi thể mặc áo khoác nỉ màu xám nằm nhoài trên bậc thang, nửa bị cắt nằm dưới sàn gạch.Đồng dạng cách đó không xa còn có ba...hai cỗ nửa thi thể.Phía sau cửa là một nam nhân còn có nửa cơ thể, nửa còn lại không biết đi đâu. Không biết ai mở cửa còn không có đóng lại, gió lạnh đem tuyết thổi vào, tích lại một tầng dày sau cửa.Lục tiên sinh mặt vô cảm, nhưng thân thể hắn không mặc áo khoác lại run lập cập.Thật mẹ nó lạnh.Dọn dẹp phòng khách là một cái công trình lớn, Lục tiên sinh đi nhà bếp cấp chính mình bát súp đặc, sau khi ăn uống no đủ rồi mới bắt đầu động thủ. Vào lúc này chỗ tốt của nửa đoạn thi thể liền hiện ra, hắn có thể dễ dàng đem các đoạn thi thể đến phòng tạp vật, tiết kiệm không ít sức lực.Chuyển xong các đoạn thi thể, Lục tiên sinh chống tường thở dốc, nghiêm túc suy nghĩ sao mình lại muốn để phòng tạp vật tại lầu ba a?Không nhớ ra được, không có kịch bản.Lục tiên sinh buồn bực khép lại cửa phòng tạp vật, tìm tới đồ lau sàn lau sạch sẽ vết máu cùng vụn thịt xong, lại nhẫn nhục chịu khó mà lau đi nhưng vết máu bắn lên các dóc xó xỉnh trong phòng. Đặc biệt là tại trung tâm phòng khách, gia cụ đổ ngang vỡ dọc, máu tươi bắn đến như hiện trường án mạng...Nha này chính là hiện trường án mạng a.Lục tiên sinh miễn cưỡng tại trước bữa tối hoàn thành tiêu hủy chứng cứ.Thời điểm quét tước vệ sinh trên người Lục tiên sinh cũng bị dính vào không ít máu, cả người như vừa mới đại khai sát giới trở về, thần sắc mệt mỏi mang theo vô tội cùng luống cuống.Lụ tiên sinh năm nay 25 tuổi, tuy rằng dung mạo tuổi trẻ, nhưng lại luôn cho người ta cảm giác người lớn hơn tuổi. Dù sao hắn cũng là nhân viên kỳ cựu, có khí chất người đàng hoàng cùng khuôn mặt đại chúng bình thường.Hắn gọi Lục Nhân, cũng một bộ tên người qua đường.Người cũng như tên.Lục tiên sinh bận rộn đến trưa còn không có ăn, đói bụng đến nỗi lúc tắm cũng không chống đỡ nổi mà té lộn mèo một cái. Đem quần áo dơ ném vào máy giặt xong, Lục tiên sinh kéo theo cái bụng đói cồn cào đi nhà bếp làm chút bánh quy, cùng hâm nóng bát súp ban ngày chưa ăn hết. Sau khi uống súp xong hắn đem bánh quy từ trong lò ra ăn, thích ý vùi ở trong ghế sofa đọc sách.Ánh lửa lò sưởi lan ra trong phòng khách thập phần ấm áp, Lục tiên sinh trở tay cho thêm chút củi gỗ.Núi sâu, tuyết lớn, tiểu viện, lò sưởi, đẹp đẽ ấm áp như cảnh trong phim, huân hương trong góc dần dần xua tan mùi máu tanh trong phòng, so với thảm trạng ban ngày thực giống như một hồi ảnh mộng.Nhanh tới 9h tối, Lục tiên sinh vừa vặn đọc tiểu thuyết trên tay đến một nửa, hăn dụi dụi mắt, đứng dậy tính tắt lò sưởi đi nghỉ ngơi.Cốc cốc cốc.Lúc này, của bị gõ vang."Có người ở sao?" Bên ngoài vang lên thanh âm nâm nhân.Lục tiên sinh mệt mỏi ấn ấn mi tâm, nhớ lại số trang rồi đặt sách lên khay trà, đứng lên đi mở cửa.Phòng khách ấm áp, nhưng chốt cửa lại vô cùng lạnh, dù sao bên ngoài tuyết cũng rơi lớn như vậy.Vừa kéo cửa ra, Lục tiên sinh bị thổi cho đầy một đầu tuyết. Hắn rùng mình lạnh lẽo, theo bản năng mà nheo mắt lại.Ngoài cửa là hai nam hai nữa.Tuyết rơi đọng trên ngọn đèn trươc cửa, ánh đèn yếu ớt, miễn cưỡng soi ra bốn người kia. Phía sau bọn họ là cuồn cuộn gió tuyết, ban đêm không trăng không sao, trong bóng tối từng dãy núi tựa như dã thú ngủ đông, giấu đi miệng máu dữ tợn.Tia sáng không đủ, mặc dù mặt bốn người đều nằm trong bóng tối, Lục tiên sinh cũng vẫn nhận ra họ là ai. Mới 8 tiếng trước hắn còn đem một cỗ thi thể cuối cùng kéo vào phòng tạp vật xong.Nhã nhặn bại hoại, bất lương thanh niên, kính mắt đen cùng bạch đoàn tử.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com