TruyenHHH.com

[TecJou] Never ever let go...

I've got my mind on you...

mywillowforest

"Thứ lỗi cho sự chậm chạp của tôi," anh nói rồi tu một hơi lớn trực tiếp từ chai. Nó có vị quá gắt và bỏng rát trong cổ họng, nhưng dư vị của mật ong nóng chảy cùng vani đọng lại trên lưỡi anh một cách dễ chịu.

Tecchou quan sát với tất cả sự quan tâm. Anh đặt tay lên lan can, giữ chặt nó như thể anh cần giữ thăng bằng.

Trong vài phút, không ai trong số họ nói một lời nào. Đứng trên cao nhìn xuống mặt đất và để mặc gió thổi áo choàng của họ tung bay. Nhịp tim dần dịu xuống và đồng điệu. Nó diễn ra quá dễ dàng, quá tự nhiên, và Jouno tự hỏi liệu Tecchou có thể cảm nhận được điều đó không.

Nhấp thêm vài ngụm từ trong chai mà không đưa nó cho Tecchou. Anh biết hắn sẽ không uống.

Cuối cùng khi cảm thấy hơi ấm lan tỏa trong máu mình, anh đặt nó xuống đất. "Cơ thể của cậu đang bồn chồn" anh nói chậm rãi "Cậu muốn biết bí mật gì ở tôi?"

Giờ đây anh có thể cảm nhận được những rung động đến từ Tecchou ở khắp mọi nơi. Là một sự lo lắng không thể nhầm lẫn, nhưng cho đến bây giờ được che giấu rất tốt. Việc này thật sự có thể khiến anh ấn tượng và sợ hãi cùng một lúc. Anh nhận ra điều đó bởi ngay lúc này hắn cho phép anh ấy nghe. Tecchou có thể ẩn nấp giỏi như vậy từ bao giờ?

Ánh mắt của Tecchou chuyển từ thứ gì đó xa xăm sang Jouno. Hắn quan sát anh một cách thận trọng và cân nhắc. Jouno cảm thấy chính xác những nơi tầm mắt Tecchou quét qua trên người mình. Trên vai, trên mũi, trên mắt rồi trên môi anh.

"Tại sao cậu lại nói dối về việc không nhớ những gì đã xảy ra sau vụ sập nhà?"

Dạ dày của Jouno rơi xuống vực thẳm. Bị bắt quả tang giữa chừng, bởi không ai khác ngoài Tecchou.

"Làm thế nào mà cậu chắc chắn rằng tôi đã nói dối?" anh chế nhạo.

Tecchou tiến một bước về phía Jouno. Thân nhiệt của anh bao quanh cả hai. "Tôi biết cậu nghĩ tôi không giỏi trong việc đọc vị người khác. Nhưng tôi có thể đọc được cậu đấy." hắn nói với đôi mắt rực lửa.

"Xin chúc mừng, cậu hẳn phải là một năng lực gia đọc tâm trí."

"Tôi chỉ thấy cậu thôi."

"Hẳn là vậy cơ đấy."

Giọng điệu mỉa mai đó đã thành công dập tắt sự kiên nhẫn mỏng manh của Tecchou. Hắn kéo mạnh cổ tay Jouno khiến anh xoay người lại, buộc phải đối mặt với nhau, chặt đến nỗi một vết bầm tím bắt đầu hình thành dưới sự thô bạo ấy. Cứ như thể hắn sợ rằng Jouno sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.

Sợ hãi. Không phải lo lắng. Hắn đã sợ, một cách thể hiện tình cảm đặc biệt của Tecchou. Cảm xúc của hắn cứ hỗn loạn một cách rời rạc, đến nỗi bây giờ Jouno mới bắt đầu nhận ra. Hắn đã sợ, giống như khi ở giữa đống đổ nát, tim đập thình thịch trong cổ họng cùng giọng nói run run mà Jouno đã thề rằng anh ấy sẽ không bao giờ để Techou lặp lại nó nữa. Nó làm tan nát một phần trái tim của Jouno, chứa đựng nhiều cảm xúc hơn tất thảy những gì anh có thể giả vờ bày tỏ.

"Vậy?"

Ấn vào mạch của anh, Tecchou siết chặt tay hơn một chút, cảm nhận được tốc độ nhanh như sấm sét bên dưới làn da, đặt Jouno trần trụi trước mắt mình như một cuốn sách mở.

Jouno không lùi lại, cũng không dựa vào hắn ta. Thay vào đó, tất cả sự khó chịu trầm trọng bị ứ đọng ngày qua ngày của anh cuối cùng đã tìm thấy một lối thoát.

"Cậu muốn tôi nói cái gì đây? Rằng vâng, tôi nhớ cậu đã hôn tôi như thế nào khi tôi cận kề cái chết? Rằng tôi nhớ mình đã đếm tất cả những vết sẹo trên cơ thể cậu? Rằng tôi đã hứa sẽ không chết trước khi cậu giết tôi?"

"Tại sao không?" hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng không chút run sợ, cũng không hề có ý định chống lại anh.

Jouno gần như phát điên, tay bắt đầu nắm lại thành nắm đấm. Anh nghe thấy từng cái chớp mắt của Tecchou, hàng mi rung rinh, nhanh và kiên nhẫn chờ đợi. Anh nghe thấy cả sự kiềm chế trong hơi thở nông của mình.

"Bởi vì không có ích gì khi nói về nó. Cậu nghĩ điều gì sẽ xảy ra sau đó?" hoàn toàn để cho bản thân mất kiểm soát "Và nếu tôi làm thế thì sao?"

'Cứ tra tấn tôi đi' hắn đã từng nói thế. Vậy thì tại sao anh lại có cảm giác như thể Tecchou mới là người đã gieo rắc đau khổ và khiến anh chìm trong u ám?

"Và bây giờ đừng nói với tôi là cậu mong đợi bất cứ điều gì khác xảy ra giữa chúng ta nhé."

"Đúng vậy."

Jouno muốn rút lui nhưng không thể. Tecchou hẳn đã yểm bùa lên anh, nó khiến đôi chân, tâm trí, và mọi khả năng của anh không chịu tuân theo. Sự ngu ngốc của Tecchou đã giữ chân anh lại. Đôi môi của Jouno cong lên thành một tiếng gầm gừ yếu ớt.

"Giá như cậu có một chút trí tuệ để có thể nghĩ xem điều đó vô lý như thế nào. Chúng ta không thể bận tâm đến những thứ phù phiếm như thế một khi vẫn còn làm công việc này."

Nhưng dù anh có nói gì, Tecchou vẫn không lùi bước. Hắn nghiêng đầu tò mò, để tầm mắt vào Jouno như thể anh ấy là trung tâm vũ trụ. Hắn phá hủy anh bằng sự ngưỡng mộ khiến Jouno muốn tan rã thành từng mảnh nhỏ nhất.

"Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ cản trở công việc của cậu không? Đừng mơ. Tôi có thể yêu cậu và vẫn sẽ trở thành Chó Săn vĩ đại nhất."

Trái tim anh đập rộn ràng. Không phải của Tecchou. Là của Jouno. Trái tim của Tecchou đập mạnh mẽ hơn bao giờ hết và không một chút do dự và nghi ngờ.

Anh luôn biết rằng Tecchou là kẻ thẳng thắn đến không thể tin được. Sự tôn trọng và đồng cảm khiến hắn ta trở nên đáng ngưỡng mộ, nhưng vấn đề là hắn sử dụng ngôn từ như thể hoàn toàn không nhận ra trọng lượng của chúng- một thứ vũ khí được lựa chọn để chạm vào cảm xúc thô sơ nhất của ai đó.

"Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Jouno bực tức hỏi.

"Huh?"

"Cậu không thể thốt ra cái từ đó lung tung như vậy được." Jouno thở ra thật sâu. Anh rất muốn nổi giận với Tecchou. Nhưng tiếng nói lý trí của anh đã bị khuất phục. Nó vỡ vụn và không còn chút sức lực nào nữa.

"Từ nào?"

"Đừng giả ngu nữa."

"Tôi chỉ đang nói sự thật. Đó là bí mật của tôi."

Tecchou bước tới và đồng thời kéo Jouno lại gần mình hơn. Vẫn không chịu buông anh ra, hắn đưa tay còn lại chạm vào quai hàm của Jouno và nâng nó lên theo cách dịu dàng nhất mà anh từng chứng kiến. Tecchou nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt dọc gò má anh, nhưng với tất cả sự quyết tâm cháy bỏng của hắn. Hắn có mùi bạc hà, chanh và quần áo mới giặt, tất cả đánh mạnh vào các giác quan, một lần nữa khơi dậy mọi ham muốn bên trong Jouno. Nó tàn phá tâm trí anh ta, cầu xin anh giải thoát và lấy đi mọi quyền kiểm soát.

Đặt bàn tay phẳng lì của mình lên ngực Tecchou, phía trên trái tim mạnh mẽ của hắn và đẩy hắn ta trở lại.

"Cậu hoàn toàn là một tên ngốc đến không thể tin được. Ngốc nghếch. Không có một chút khéo léo nào. Tôi không biết tại sao tôi phải chịu đựng cậu mỗi ngày nữa-"

Đôi môi của chính Jouno uống cạn bất cứ điều gì anh muốn nói. Hoặc là không muốn, anh không biết nữa. Sự nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể khi tay anh chạm vào Tecchou, vải của bộ đồng phục bị chùn lại. Không nghĩ ngợi nhiều, anh khẩn trương chộp lấy nó, kéo Tecchou về phía mình. Anh sẽ không thể biết mình muốn gì nếu cứ chỉ từ chối bản thân?

Jouno rất thích tra tấn. Anh coi đó là một bộ môn nghệ thuật. Điều đó khiến anh rõ hơn ai hết rằng tra tấn sẽ trở nên vô nghĩa nếu như kẻ đó đã sống trong trạng thái đau đớn liên tục. Việc không cho phép bản thân chạm vào, cảm nhận hay ở bên Tecchou đã tạo ra những ngày đau khổ nhất trong cuộc đời anh. Và bất chấp tất cả những gì đáng giá, anh thà đầu hàng những mong muốn và khao khát của mình hơn là mạo hiểm để bất kỳ cảm giác nào mà anh ấy dành cho Tecchou trở nên vô nghĩa.

Không cần phải nói tới lần thứ hai. Hắn áp sát cơ thể vào Jouno, cho đến khi không thể gần hơn nữa. Anh vấp vào lan can, lưng đập vào kim loại, nhưng Tecchou đã đỡ được anh trước khi anh có thể ngã xuống. Giữ lấy anh bằng cả tính mạng, hắn vòng tay quanh eo Jouno, những ngón tay bấu chặt vào lưng để anh biết rằng hắn sẽ không bao giờ để Jouno rời đi dễ dàng như vậy.

Chai Bourbon bị đổ và rơi xuống ban công. Nó vỡ tan trên bảy tầng bê tông bên dưới họ nhưng Jouno thậm chí không hề nao núng.

Anh hoàn toàn bị cuốn hút bởi miệng của Tecchou, môi của hắn, lưỡi của hắn ở khoảng cách quá gần, ấm áp và mời gọi. Lúc đầu còn mới mẻ và xa lạ, lần này sự gần gũi của họ dường như không có gì khác ngoài sự phấn khích và chỉ là sự khởi đầu đơn thuần của tất cả.

Còn nhiều bí mật nữa cần được khám phá và thành thật mà nói, Jouno ích kỷ và tham lam muốn tìm ra chúng, vì vậy anh sẽ làm. Cuối cùng, anh sẽ có được tất cả.

Thoải mái luồn tay vào bên trong áo sơ mi của Tecchou, trên tấm lưng trần và vòng eo thon của hắn, nơi anh tìm thấy hàng tá bí mật khác, lớn nhỏ mà mỗi bí mật sẽ đều có một câu chuyện để kể cho anh sau này.

Những mảnh thủy tinh lạo xạo đâu đó bên dưới họ và hàng tá tiếng động ngạc nhiên theo sau.

Jouno không thể đếm được tần suất những lần Tecchou đã di chuyển cơ thể của anh theo ý muốn của hắn trong những ngày qua. Nhưng khi Tecchou vội vàng phá vỡ nụ hôn, anh đã miễn cưỡng để mình bị dẫn ra khỏi lan can.

"Gì thế?"

Giật mình vì sự đột ngột và hơi mất phương hướng, Jouno chộp lấy một phần nào đó của Tecchou để chạm vào lần nữa, cho đến khi anh tìm thấy cánh tay và bám lấy hắn ta.

Một bàn tay đặt trên eo anh nhanh chóng dẫn anh về phía cửa ban công.

"Tôi đang giải quyết vấn đề của cậu. Teruko ở dưới đó và tôi nghĩ cậu không muốn cô ấy nhìn thấy chúng ta."

Lúc này Jouno mới bắt đầu thực sự lắng nghe và quả thật, ở dưới mặt đất, ai đó đang chửi thề tới lui về việc lãng phí rượu Bourbon của Chỉ huy, âm thanh nhỏ dần khi cô ấy rời đi.

Jouno bật cười. Một tiếng cười lặng lẽ nhưng chân thật dường như đã mắc kẹt trong lồng ngực anh cả nửa đời người, tràn đầy đến mức khiến Tecchou phải kinh ngạc. Có thể rượu đã làm anh mất bình tĩnh, có thể do sự tĩnh lặng cuối cùng đã ổn định trong tâm trí anh, nhưng hắn không bận tâm đến câu trả lời. Đối với Tecchou, thế là đủ.

Tecchou gục đầu vào hõm vai Jouno, trên vết sẹo vẫn còn mới, dựa vào anh với toàn bộ trọng lượng của mình. Không khí hắn ta thở ra cù vào cổ và hàm Jouno, cùng với những sợi tóc mềm mại khi tiếng cười của anh tắt ngấm và không để lại gì ngoài sự yên tĩnh.

Anh nắm lấy những sợi tóc dài bằng một tay và quàng chúng qua vai còn lại của Tecchou. Vừa làm, anh vừa xoắn những sợi tóc không bằng phẳng nhưng mượt mà. Anh không biết họ đã đi lâu như vậy, điều đó làm anh thích thú. Chúng rất dễ nắm lấy và khi cuộn chúng quanh tay, anh nhè nhẹ giật tóc Tecchou. Anh có thể quen với điều này. Cũng như anh ấy muốn làm quen với sự thoải mái đã vượt qua toàn bộ cơ thể của Tecchou. Nhịp tim của hắn đang hát một giai điệu hòa bình mà trong đó Jouno là tất cả.

Đáp lại, Tecchou thở dài hài lòng và ôm anh chặt hơn, nếu điều đó là có thể. Nghiêng đầu để có thể đặt một nụ hôn mơ hồ nhất lên quai hàm của Jouno. Không cần phải nghĩ đến việc nghển cổ để giúp Tecchou dễ tiếp cận hơn, anh ấy đã làm vậy. Tecchou hiểu lời mời và bắt đầu vẽ một vệt hôn.

Và thành thật mà nói, Jouno không biết làm thế nào anh ấy nghĩ rằng có thể từ chối bản thân mình mãi mãi.

Tecchou tiếp tục hôn anh như thể ý tưởng dừng lại không phải là điều hắn có thể nghĩ tới.

Một phần trong Jouno coi phản ứng đầu tiên của mình là khó chịu, nhưng thay vì la mắng giả tạo, anh lại buông một lời trêu chọc.

"Cậu thích kiểu này lắm hả?"

Jouno rùng mình khi Tecchou lầm bầm vào da anh, thô ráp và sần sùi.

"Kiểu nào?"

"Tên bướng bỉnh."

Tecchou dừng lại. Tay hắn tìm thấy chiếc rương của Jouno cùng trái tim trong chiếc lồng giữ cho anh còn sống. Tecchou có lẽ cảm nhận được sức sống của nó rõ ràng như của mình.

"Hãy để tôi yêu cậu. Làm ơn." Hắn nói, tông giọng trầm rung lên trong sự tĩnh lặng.

"Cậu đã tuyên bố rằng cậu hoàn toàn có thể đọc tôi mà. Giờ tôi phải làm gì đây?"

Miễn là trái tim của họ sẽ tiếp tục tìm lại cùng một nhịp điệu, Jouno cũng sẽ yêu Tecchou. Và trong khi anh vẫn chưa thể nói điều đó ngay bây giờ, một ngày nào đó, anh ấy sẽ nói.

End

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com