Tco X Tsc Mot Nu Cuoi Chan Thanh
(điều cần chú ý mình muốn gửi lại đến các độc giả về phép xưng hô để tránh việc đọc khi rối
Alan/Noogai - anh
TCO - hắn - Chosen
TSC - cậu - Second
TDL - gã - Dark
Cũng như để tránh việc rối về cách xưng hô giữa màn đối thoại của các nhân vật với nhau mà Author của fic này thêm vào nên mình sẽ dùng cụ thể như sau:
Nhân vật xưng hô với Chosen: Anh
Nhân vật xưng hô với Second: Cậu
Lưu ý: chỉ có hiệu nghiệm nếu nhân vật đó ngang tuổi giữa Chosen-Second )
15 - Silences (Sự im lặng)Có một cơn gió mát mẻ và mặn mà, hay người ta gần như có thể gọi là lạnh khi nó nhẹ nhàng thổi qua cùng với làn hơi nước dễ chịu đến từ đại dương tĩnh lặng gần như rung chuyển bất kể chuyện gì đang xảy ra vào lúc đó, Second có thể nhìn thấy được sự thật rằng khi những ngón tay của cậu bị đau nhức do bám chặt vào mặt đất và cơ thể cậu nhanh chóng rơi xuống cho đến khi cậu đứng trước một người đang nằm trên mặt đất. Trong một giây, khi dang hai tay sang hai bên nhằm tạo ra một loại "rào cản" giữa kẻ thù của mình và kẻ đang nằm trên mặt đất, Second cuối cùng cũng có thể nhận ra chuyện gì đang xảy ra vào lúc này. Đó là The Dark Lord, một trong những Stickman huyền thoại mạnh nhất trên mạng, đang đối đầu với Chosen, kẻ bị áp đảo về số lượng và đặc biệt, sau khi Dark đeo chiếc vòng tay đen của mình, mọi thứ đều đã chống lại hắn, người hầu như không thể duy trì trận chiến.Cậu, trong lúc cần phải cứu hắn, đã đứng trước mặt hắn ta, sẵn sàng chiến đấu và trước khi Dark chống lại cậu để tấn công, những người bạn còn lại của cậu đã chạy đến bên cạnh cậu, sát cánh cùng nhau và sẵn sàng bảo vệ không chỉ mỗi Chosen mà còn cả cậu giữa mối nguy hiểm của một trong những Stickman mạnh nhất mọi thời đại gây ra. Rõ ràng là họ sẽ không thể sống sót, Dark rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với những người có mặt ở đây, nhưng ngay cả như vậy dù không thể chống lại mọi thứ, họ vẫn ở đó bảo vệ hoặc ít nhất giúp cho Chosen quyền năng một chút thời gian để đứng dậy và chiến đấu một lần nữa."RED!" Blue hét lên khi cậu bạn Red lao vào trận chiến, bị đâm chết chỉ trong một đòn mà không thể tự vệ. Second nhìn lại, lần này, cậu không còn ở trên một vách đá nữa, cậu đang ở giữa một thành phố bị tàn phá với những ngọn lửa cháy khắp nơi, người người ai ai cũng chạy tán loạn, mọi người đang chạy trốn khỏi các cuộc tấn công đang nổi lên. Second đã phải thoát khỏi một quả cầu lửa suýt rơi xuống người thì bất ngờ ngã xuống đất, phát hiện ra người bạn Red dưới chân mình."Chờ đã," cậu tự nhủ, ngồi dậy trên mặt đất, nhìn cái xác đang dần biến mất. "Đó không phải là Red," cậu cố tự nhủ trấn an, giải thích với chính mình rằng trên thực tế, Stickman đó, tuy người rất giống, nhưng có những thứ "khác biệt" với người bạn Red của cậu...đúng là màu sắc và một số biểu cảm của họ giống nhau, nhưng Stickman đó có lẽ lớn hơn Red, hơn nữa từ phía xa cậu có thể nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ gọi anh ta là thứ gì khác. Tên của anh ấy là gì nhỉ? um,...nó không quan trọng, phải không?"Green!" cậu nghe thấy tiếng hét của Blue từ xa, ánh mắt cậu hướng đi tìm kiếm tiếng hét của bạn mình, cậu có thể nhớ lại tiếng hét đau lòng và kinh hoàng của Blue khi Dark tấn công anh, nhưng điều duy nhất cậu thấy là sự hỗn loạn và tàn phá của một thành phố mà cậu không hề biết đến, và cả những Stickmans đang cầu xin sự sống của họ khi họ chiến đấu để sinh tồn"Các cậu!" Second hét lên, nhưng không tìm thấy người quen nào giữa đám Stickmans đang chạy trốn để tìm kiếm sự sống. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mọi người đâu hết rồi? Hắn ta đâu? "Các cậu!" Tiếng hét của Second xuyên qua người và lửa, cậu cảm thấy khói bốc lên trong phổi, rằng sự tuyệt vọng ngày càng tiềm ẩn, rằng nhu cầu có thể tìm thấy họ khiến cậu nghẹt thở và rồi, cậu nhìn thấy từ trên trời, lý do cho sự hỗn loạn và lửa xung quanh cậu "Chosen" cậu khó nhọc thở cùng với những xúc cảm vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.Bởi vì có một Stickman, từ trên bầu trời tối tăm mà cho đến một hoặc hai phút trước vẫn có màu xanh, giờ hoàn toàn chìm trong bóng tối của những hành động bạo lực và khói bụi. Chosen đứng đó, tận hưởng việc tạo ra sự hỗn loạn và hủy diệt, cười theo cách đáng sợ mà cậu từng nghĩ mình có thể nghe thấy từ tiếng cười của The Dark Lord...nhưng kẻ trên bầu trời đó không phải là Dark...mà chính là Chosen, một trong những Stickmans mạnh nhất mọi thời đại, khó chịu, chế giễu, cười nhạo trên sự khốn khổ và đau đớn của người khác trong khi hắn thích giết những Stickmans đang cố gắng ngăn chặn hắn ta khỏi nạn diệt chủng tàn ác của mình.Second phủ nhận...đó không thể là Chosen, đó không thể là Chosen mà cậu đã từng đối phó, Stickman huyền thoại và quyền lực đã cứu sống internet khỏi bị The Dark Lors phá hủy...hay là có thể?Có thể, chỉ trong một giây, cậu nghĩ bản thân nhớ lại giọng nói của Purple kể cho cậu nghe về một truyền thuyết đô thị không chỉ là một truyền thuyết đơn thuần, nói về hai Stickmans huyền thoại với sức công phá khủng khiếp đến mức khiến mọi người đều thắc mắc tại sao họ lại dừng lại hoặc lý do của việc đó. Có phải họ đã bị giết bởi thứ gì khác? Họ có bị tiêu diệt không? Hay họ đã tìm thấy sự bình yên ở một thế giới biệt lập nào đó? Hoặc có lẽ họ đã bị xóa khỏi internet để ngăn chặn nhiều vấn đề có xảy ra chăng? Mặc dù có rất nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng sự hiểu biết của công chúng về sự tồn tại của cả hai kẻ huyền thoại như vậy.Về hai kẻ cầm đầu quyền lực, không biết từ đâu xuất hiện, tạo ra sự tàn phá ở bất cứ nơi nào họ đến, giết chết rất nhiều người vô tội đến nỗi việc khôi phục Internet rất chậm và gây đau đớn cho tất cả những người không thể trốn thoát...vâng, rõ ràng là cả Second và những người bạn của cậu đều biết rằng Purple đang nói về Chosen và Dark, bởi vì họ đều đã gặp cả hai Stickmans quyền lực trước đây khi vì lý do nào đó mà họ đã tấn công PC của Alan nên Second và những người bạn của cậu đều bị vướng vào quá trình ấy.Nhưng dù có là truyền thuyết đô thị đi chăng nữa thì cũng không bằng sự thật thực tế, Second tự nhủ khi cậu đã chính mắt trông thấy và quan sát Chosen...đó chỉ đơn thuần là Dark và Chosen đang tìm cách trả thù Noogai, con người mà sau này cậu biết đó chính là Alan, là một người bạn và là người chủ vui vẻ của cậu...lý do tại sao họ bắt đầu cuộc đấu tranh là vì Alan, hay trước đó được gọi là Noogai, một con người rất tàn nhẫn và tàn bạo đối với họ, và họ đã tìm cách trả thù, muốn tiêu diệt anh ta. Điều này có lẽ, theo một cách nào đó, đã có một lời giải thích mạch lạc và hợp lý về lý do tại sao họ lại kết thúc như vậy...Có lẽ đó là lý do tại sao Chosen tỏ ra khó chịu khi thấy những Stickmans vui vẻ nói chuyện với con người...và có thể đó là lý do tại sao hắn ta đã không tấn công khi nghe Orchid và Hyun nói về con người, vì suy cho cùng, Chosen có lý do để ghét con người khi mà người tạo ra hắn đối xử quá vô nhân đạo với hắn ta đến vậy...dù biết điều đó, nhưng việc nhìn thấy và chứng kiến cách hắn ta phá hủy mọi thứ không lòng thương tiếc, không lòng thương xót hay bất cứ lòng trắc ẩn nào, hắn chỉ đơn giản là giết những người cố gắng bảo vệ ngôi nhà của họ là một điều gì đó vừa kinh hoàng vừa đau đớn đến mức cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy nó."Chosen!" nhưng đáng tiếc là dù cậu có chiến đấu cật lực hay có chạy theo bắt kịp hắn bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu cũng không thể được hắn nghe thấy, cậu càng cố gắng thì dường như Chosen càng ngày càng xa cách, đánh mất chính mình trong hận thù và khao khát trả thù đến nỗi hắn ta thậm chí còn quên mất mình từng là ai... Second sợ khả năng đó ở Chosen, bởi vì nếu cậu mất hắn, nếu Chosen đánh mất bản thể của chính mình và để bản thân bị nuốt chửng bởi cảm xúc của mình, thì Second sẽ không biết làm cách nào để đưa hắn trở lại hiện thực."Chosen!" Cậu hét đi hét lại, to đến mức cậu cảm thấy như đang xé nát cổ họng mình, kinh hãi giống như cảm giác lúc cậu nhìn thấy bạn bè của mình chết dưới tay Dark, đau đớn như khi Alan sát hại bạn bè của cậu và sau đó cậu phải tự vệ và trả thù cho bạn bè...cậu lại hét lên, với sự tuyệt vọng và kinh hoàng đến mức trong một giây anh tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, rằng một lần nữa, dù cậu đã thử mọi cách, cậu sẽ lại bị bỏ lại một mình và có lẽ lần này sẽ là mãi mãi và tốt đẹp.*************"Chosen!" cậu giật mình vươn tay ra và đột ngột ngồi dậy, phát hiện ra một chiếc giường, một bức tường gỗ và đôi bàn tay hồng hào nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu khiến cậu sợ hãi. Second quay đi, phát hiện ra Orchid, người lo lắng cho sức khỏe của cậu, cố gắng nhẹ nhàng đẩy cậu trở lại giường trong khi mỉm cười dịu dàng với cậu."Bình tĩnh đi Second" cô thì thầm, đặt cậu trở lại giường, "cậu đã an toàn rồi, mọi chuyện đã kết thúc," cô trả lời với nỗ lực nở một nụ cười trông có vẻ là lo lắng và trong một giây, nó giống như ánh mắt của Blue đôi khi thể hiện ra sự lo lắng cho sức khỏe của một số người trong nhóm."Chosen đâu rồi?" Cậu lo lắng hỏi...cậu không nhớ làm thế nào mà mình đã nằm trên giường và trong khi nhìn cánh tay đầy băng bó của mình, cậu cũng hướng ánh mắt về phía người phụ nữ đang ôm cậu vào lòng như thể cậu là một đứa trẻ nhỏ."Vô sự" cô trả lời. "Anh ấy đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh," cô giải thích, ngồi trên chiếc ghế trước giường của Second "Hyun và những người khác đang chăm sóc Chosen để anh ấy không phá rối nữa." cô giải thích với giọng điệu hối tiếc."Anh ấy có bị thương không?" cậu hỏi, mặc dù cậu biết rằng những gì Chosen đã làm còn tệ hơn nhiều so với những vết thương mà hắn ta có thể gặp phải...tuy nhiên, đến thời điểm này, sự thật là đối với Second, Chosen là mảnh ghép cuối cùng gắn kết cả quá khứ và hiện tại của cậu...Hắn là người duy nhất còn lại sau khi cậu mất tất cả khi bị cánh cổng đó nuốt chửng. Trái ngược với suy nghĩ của cô, Orchid chỉ nhìn đi nơi khác trong giây lát với nỗ lực nở một nụ cười thể hiện rõ sự lo lắng và phiền muộn của cô đối với tình huống này."Anh ấy bình an vô sự" cô nhẹ nhàng giải thích, nhìn lại Second với vẻ quan tâm và cẩn thận nắm lấy tay cậu, cô lấy hết can đảm để hỏi về sự việc Chosen đã tấn công mất kiểm soát. "Second, chuyện gì đã xảy ra ở đó?" cô bày tỏ sự lo lắng "Tại sao người bạn Chosen của cậu lại tấn công dữ dội như vậy?" cô hỏi, giọng cô nhuộm vẻ lo âu.Căn phòng chìm vào im lặng khi cả hai Second và Orchid đều đối mặt với nhau bằng một câu hỏi tìm kiếm câu trả lời, cả hai đều quan sát cử chỉ của đối phương, tìm kiếm câu trả lời rõ ràng khó có thể nắm bắt và giải thích được vào thời điểm đó...Cậu nên trả lời như thế nào đây? Ngay cả cậu cũng không biết làm sao để hiểu được chuyện gì đã xảy ra khiến Chosen lại có hành động như vậy...Cậu chỉ đang tập trung, tìm kiếm trong đám người xem liệu cậu có thể tìm thấy bạn bè của mình không. Mong muốn được gặp lại họ đã khiến cậu mù quáng về mọi mặt, thậm chí còn khiến cậu quên mất cả Chosen để mà tuyệt vọng tìm kiếm nhóm gia đình của mình và có thể bắt đầu lại, ôm họ và biết rằng họ vẫn an toàn...vì quá bận tâm đến nhu cầu của mình nên cậu đã không nhận ra Chosen và hành động của hắn ta...nó đã quá muộn khi cậu nghe thấy những vụ nổ và ngọn lửa phát ra từ một tiếng cười điên cuồng và tàn nhẫn chứa đầy hận thù mà cậu không thể hiểu được."Tôi không biết," Second khó nhọc thở, đầy đau đớn khi biết rằng cậu đã không chú ý đến Chosen. Nếu hắn ta cần giúp đỡ thì sao? Vì cậu, vì nhu cầu tuyệt vọng ngu ngốc của cậu mà cậu đã không nhìn thấy những dấu hiệu mà Chosen đưa ra cho mình... vậy đó có phải lỗi của cậu? Cậu đã không nghe thấy Chosen. Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn yêu cầu cậu rời khỏi nơi đó? Không... chờ đã... còn có điều gì đó khác, thậm chí còn có điều gì đó trước đó nữa, phải không? "anh ấy... anh ấy có vẻ khó chịu với ý tưởng các Stickmans có thể chung sống với người tạo ra họ" cậu thì thầm, không nhớ rõ lắm về điều này.Điều duy nhất hiện lên trong đầu cậu lúc đó là hình ảnh tàn khốc của Red Stickman nằm trên mặt đất, dần dần biến mất khi mạng sống bị dập tắt mà không ai có thể cứu được. Điều gì đã xảy ra với những người đã chết vì vụ thảm sát hàng loạt bởi Chosen? Còn những mạng sống đã khuất đó thì sao? Những người đã chết trên Internet sẽ đi đâu? Điều đó thật vô nghĩa và cậu không biết liệu mình có thực sự muốn tìm hiểu về tất cả những rắc rối này hay không."Second thân yêu," Orchid gọi để khiến cậu nhìn vào mắt cô, vì Second đang chìm đắm trong suy nghĩ, không nhận ra những giọt nước mắt đang chảy dài trên má mình."Tôi..." Second khó nhọc thở, "Tôi nghĩ... tôi có thể tìm thấy họ ở đó," cậu thì thầm, khi nghe Orchid "Ai?", "Bạn bè của tôi... gia đình của tôi," cậu thở hổn hển, siết chặt bàn tay còn lại mà Orchid vẫn chưa buông ra "Tôi nghĩ... rằng tôi có thể tìm thấy họ ở đó nhưng..."Một trong những bàn tay của Second di chuyển lên mặt cậu, che mắt cậu và vùi đầu vào lòng bàn tay của cậu, sự tuyệt vọng khiến cổ họng cậu nghẹn lại. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ chết trong cuộc tấn công của Chosen? Nếu không có ai sống sót thì sao? Cậu không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra, cậu không thể biết chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ biết rằng mình đã ở đó, rằng một lúc nào đó cậu ngất đi nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với các nạn nhân. Điều gì sẽ xảy ra nếu trong số các nạn nhân có bạn bè của cậu? Cậu đã không tìm thấy họ. Có lẽ nào cậu sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa?"Họ không có ở đó," cậu thì thầm, "Tôi không tìm thấy họ," cậu nức nở, đưa cả hai tay lên mặt để cố kìm nén nỗi đau khi phổi cậu bị ép vào nhau, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu để thể hiện nỗi đau mà cậu đã ấp ủ bấy lâu nay và cuối cùng cũng cần được giải thoát "Nếu họ chết thì sao? Nếu họ không có ở đó thì sao?" cậu nghẹn ngào, thay đổi tư thế trên giường và cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ cần tìm lối thoát "Nếu tôi không gặp lại họ thì sao?" cậu nghẹt ngào lần nữaĐôi bàn tay ấm áp, mềm mại bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu như một cái vuốt ve dịu dàng và ngọt ngào mà trong một giây, có lẽ giống như khi Green từng an ủi cậu giữa một bộ phim truyền hình, Second bối rối mở mắt ra, phát hiện ra Orchid người nhìn cậu với ánh mắt thương xót, chỉ vuốt ve mặt và đầu cậu, đưa tay vuốt tóc cậu để tạo sự ổn định cho chính Second, người lúc đó cảm thấy như mình đang sụp đổ."Có thể bạn bè của cậu đang an toàn ở một trang khác" Orchid trả lời và Second, người quan sát cô, gật đầu nhẹ, cho đến khi cậu có thể nhận thấy cô nhẹ nhàng trèo lên giường và đặt đầu của Second lên chân mình, tiếp tục an ủi cậu, cho phép cậu trút bỏ tất cả nỗi đau, sự sợ hãi và thất vọng mà cậu đã chịu đựng bấy lâu nay bằng cách bí mật giấu kín nó.Second chỉ có thể bám vào quần áo của Orchid, vùi mặt vào chân cô và khẽ nức nở, cố gắng kín đáo và im lặng nhất có thể để không gây ra nhiều vấn đề hơn những gì cậu cảm thấy lúc này. Đôi mắt cậu nhắm lại, những nhận thức bắt đầu ập đến và bao trùm lấy cậu tất cả, hết lần này đến lần khác, mỗi nhận thức đều đau đớn đến mức nghẹt thở.Biết rằng Alan chính là Noogai độc ác, biết rằng cậu đã ở trong quá khứ, ở thời điểm mà dù có cố gắng thế nào cậu cũng không thể quay lại dòng thời gian của mình, biết rằng cậu sẽ không bao giờ gặp lại bạn bè của mình nữa, biết rằng cậu sẽ phải bắt đầu lại cuộc sống của mình một lần nữa, biết rằng lần này Alan thực sự đã cố giết cậu chỉ vì cậu đã xuất hiện trên máy tính của anh ấy, biết rằng Chosen đã giết người, chứng kiến một người tương tự như Red chết...có quá nhiều thứ, quá nhiều điều mà Second đã tự chuốc lấy và rằng cậu đã không nói với bất kỳ ai cả, bởi vì cậu phải làm gì đây? Cậu nên phải tránh những điều gì? Con đường đúng đắn là gì?Và vẫn còn vấn đề về Chosen, tại sao chính Chosen là người tấn công thì bản thân Second cũng cảm thấy có lỗi vì không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với Chosen, phải không? Vậy đó có phải lỗi của cậu khi Chosen đã tấn công những người vô tội? Không, rất có thể đó không phải là lỗi của cậu, cậu tự nhủ, nhưng sự thật là cậu không thể không làm gì đó với vấn đề rằng lẽ ra cậu phải làm điều gì đó để ngăn chặn cuộc tấn công vào những người vô tội.Có lẽ, nếu cậu không hoảng sợ, nếu cậu hành động sớm hơn một chút thì có lẽ chỉ có như vậy mới có thể cứu được nhiều mạng sống hơn, phải không? Vì vậy, mặc dù hành động của Chosen có thể không phải lỗi của cậu, nhưng sự thật là nếu cậu hành động nhanh hơn, cậu có thể đã cứu được nhiều người hơn, phải không?"Mọi chuyện đều ổn cả, bạn thân yêu," cậu nghe thấy giọng nói êm dịu nhẹ nhàng của Orchid mang lại cho cậu chút yên tâm trong khi đôi tay cô vuốt ve mái tóc cậu với những cử chỉ vuốt ve mà có lẽ cậu có thể cảm nhận được khi nói chuyện với Alan...Ôi Alan, ký ức lúc này thật đau đớn biết bao, khi cậu biết trước rằng càng nghĩ càng nhớ về anh ấy, hình ảnh tinh thần duy nhất hiện về trong đầu cậu sẽ là sự kết hợp dị dạng bệnh hoạn giữa Alan mà cậu biết và Noogai mà cậu có vào lúc này, đó là điều khiến cậu kinh hãi ngay cả khi nghĩ về anh ấy và những gì đang xảy ra vào lúc này."Tôi sợ ở một mình," cậu khó nhọc thở nhẹ, khiếp đãm, hoảng sợ và hoàn toàn vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình và nhận thức được rằng dù có làm gì đi nữa, cậu cũng không thể quay lại và lấy lại cuộc sống của mình.Về phần Orchid, cô nhìn Orange Stickman đang nằm trên chân cô với vẻ lo lắng và đau đớn, khóc nức nở như một đứa trẻ sợ hãi và lạc lối. Ở phía xa, trong cánh cửa hé mở, Orchid có thể nhìn thấy Hyun và phía sau anh ta, di chuyển như một cái bóng, chính là Chosen đi ngang qua phòng. Ở đằng xa, cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy giọng nói của Hyun yêu cầu Chosen về lại phong nhưng hắn ta dường như không quan tâm, Orchid nhìn Second, người giữa tiếng kêu của bản thân khi đã ngủ quên và thở dài tiếc nuối.Chà, đúng là mọi người đều biết rằng cậu bé này đang che giấu điều gì đó, nhưng có vẻ như đó là một điều gì đó "nghiêm trọng" hơn những gì mà chính cậu đã cho mọi người nhìn thấy... vậy thì, từ cách Chosen đã hành động, phải chăng ngay cả hắn cũng không biết điều này về người bạn đồng hành Orange của mình? Có lẽ, những gì cậu đã giấu trong tất cả những điều này, lớn hơn nhiều so với những gì người ta có thể nghĩ, Orchid thở dài, vẫn vuốt ve mái tóc của Second để mang lại cho cậu sự bình tĩnh cần thiết vào lúc này và nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng tối càng lúc càng buông xuống khi nhiều giờ đã trôi qua...Note:Tôi ghét việc không thể chú ý đến những gì mình đang làm và tôi xin lỗi, nhưng này, tôi sẽ cố gắng bước tiếp... Tôi đã chuẩn bị cho các chương tiếp theo rồi, vì vậy tôi hy vọng nó không làm tôi mất quá nhiều thời gian lâu lắm mới có chương mới.Dữ liệu bổ sung:*Cuối cùng thì Second cũng bùng nổ, cậu ấy không thể chịu đựng được nữa*Đúng, Second đã bị tổn thương sau khi chứng kiến Red Stickman chết*Chosen đã nghe thấy một phần tiếng kêu của Second, và mặc dù hắn ta không biết chính xác mọi thứ nhưng hắn tin rằng Second đã trở nên tồi tệ như vậy là do hắn và hắn ta cảm thấy có lỗi.*Cả hai đều đang ở Dojo, được những người còn lại bảo vệ (bị bắt giữ) chăm sóc*Một chút bí mật của Second đã được tiết lộ... nhưng rõ ràng là không có ai có thể hiểu được điều đó.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com