Tcct Gap Lai Noi Dat Khach
Giải Vinh Quang thế giới lần đầu tiên được diễn ra ở Zurich với sự góp mặt của đại diện hơn 20 quốc gia và vùng lãnh thổ được chia làm 4 bảng đấu tranh tài theo thể thức vòng tròn một lược tính điểm sau đó sẽ lấy đội nhất nhì của mỗi bảng vào tứ kết . Khi DIệp Tu cầm bản thể thức thi đấu đã dịch lại bằng tiếng Trung đọc đi đọc lại cũng là lúc đồng hồ sớm chuyển qua con số 11 giờ trưa . Thân là thống lĩnh đội trưởng quốc gia nên Diệp Tu rất quan trọng chuyện các thành viên trong đội tuyển có được tinh thần cao nhất nên ngay cả khi đội bọn họ ra quân ngay trận đầu tiên gặp phải thất bại Diệp Tu cũng không mở miệng móc xỉa như còn ở giải trong nước . Lần đầu đem chuông đi đánh xứ người lại gặp thất bại ngay trận mở đầu quả là đả kích không nhỏ cho mọi người . Mà mấu chốt ở trận thua đầu tiên lại là chuyện các tuyển thủ không hiểu ý nhau khiến phối hợp trở nên lủng củng bị đối thủ khoét sâu mà thất bại . Điểm này không thể trách vì hầu hết những thành viên trong đội tuyển quốc gia đều là kẻ thù trên sàn đấu với nhau , nay tự dưng trở thành đồng minh tự dung khó mà hòa hợp được . Chuyện này chỉ có nước đợi thời gian chiến đấu cùng nhau mới có thể tạo ra sự gắn kết mà thôi. "Cốc, cốc"Tiếng gõ cửa vang lên làm Diệp Tu mau chóng nhìn lại đồng hồ , trưa thế này chắc lại bị gọi đi ăn trưa cũng không có gì lạ cả . Đứng dậy, người con trai đó còn đang ngậm thuốc mở cửa ra .-Mộc Tranh đấy à ? Gọi anh đi ăn cơm trưa sao ?-Hì hì dĩ nhiên rồi . Tất cả đã có mặt đủ rồi , chỉ còn thiếu anh thôi .Đứng trước cửa , thiếu nữ có mái tóc màu nâu cam vui vẻ đáp lời . Nhanh chóng cả hai xuống dưới sảnh để dùng bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn . Nhìn chiếc bàn dài với đủ loại đồ ăn trước mặt, Diệp Tu có chút không quen, vẫn là màn hình cùng mì ly quen hơn . Ăn uống ở một nơi lịch sự với những con người đã được hắn bón hành mà lớn quả nhiên là cảm xúc vi diệu nhất hắn từng trải qua . -Này lão Diệp làm gì mà cứ đơ người không cầm nổi đũa thế hả ? Không khỏe hả ?Người lên tiếng ở đây là Trương Giai Lạc , so với người còn chưa cầm đũa gắp được một tý cơm như DIệp Tu , Lạc đã sớm quét xong một tô hủ tiếu . -À , chỉ là không quen , không quen thôi . Tứ á như cậu nên tự lo thân mình đi !-Đậu xanh ,lão Diệp anh mở miệng không nói được lời nào hay ho à ? Bị động vào nỗi đau, Trương Giai Lạc dĩ nhiên lập tức phản bác lời Diệp Tu , còn người ngồi đối diện bông hoa của Bá Đồ : Phương Duệ thì vô cùng đắc ý đâm xỉa mấy cái vô ông bạn mình :-Này lão Lạc , tôi thấy ông vẫn là nên cam chịu cái danh hiệu đó đi . Nghĩ mà xem lịch sử Vinh Quang có 10 năm ông đã là Á Quân 4 năm , muốn được một nửa lịch sử rồi còn gì . Đảm bảo thành tích này vô tiền khoán hậu luôn ! -Đại sư thô bỉ như cậu nên ngậm miệng đi !
-Hê, đây không thô bỉ nha !-Hừ , Phương Duệ anh không thô bỉ thì ai thô bỉ nha ? À đúng rồi còn có tên Diệp Bất Tu kia , không không lại nhầm lại nhầm rồi , tên đó là vô sỉ mới đúng . Mà căn bản vô sỉ với thô bỉ cũng na ná nhau nên Diệp Tu hội tụ đầy đủ luôn , không sai , không sai. Phương Duệ có vô sỉ hay thô bỉ cũng không bằng Diệp Tu , Diệp Tu là một đẳng cấp khác với chúng ta . Phương Duệ có vô sỉ cũng phải gọi Diệp Tu là cụ mất !Người vừa tung ra hàng chữ kia không ai khác là đội phó của Lam Vũ : Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên , khả năng bắn chữ của cậu ta không hề thay đổi từ lúc còn ở trong nước và ngay khi đã đến Zurich tham dự giải thế giới .-Ăn cơm không nên nói chuyện .Ngồi ở một góc Trương Tân Kiệt lặng lẽ buông lại một câu, một người như cậu ta luôn tôn trọng nguyên tắc ăn cơm trong yên tĩnh, hồi ở Bá Đồ có mấy người dám quấy rối đội phó khi ăn cơm đâu nay ở chung với mọi người Trương Tân Kiệt cảm thấy cực kì không quen . Nội nhìn việc một đám tuyển thủ vừa ăn vừa nói vừa xỏ xiêng nhau trên bàn cũng là quá mức chịu đựng của anh rồi . Nhìn sắc mặt cực kì kém của ai đó , tự dưng Hoàng Thiếu Thiên cũng bị Dụ Văn Châu kéo lại không cho nói tiếp . Sau đó một cách vi diệu bữa cơm cứ hòa nhã như thế mà diễn ra trong êm đẹp . Sau khi miễn cưỡng dùng cơm , Diệp Tu theo thói quen rút một điếu thuốc ra hút vô cùng thản nhiên quên luôn mình đang ở nhà hàng chuẩn 5 sao chứ không phải tiệm Net Hưng Hân như mọi khi .Khi Mộc Tranh nhận ra ánh mắt khó chịu của nhân viên toan lên tiếng nhắc thì đã có người làm thay :- Xin lỗi, trong khuôn viên này anh không được hút thuốc , cảm phiền anh đến khu vực hút thuốc .Câu nói kia trực tiếp làm da gà trên người Diệp Tu dựng lên một lược, theo phản xạ tự động dập thuốc , ngoan ngoãn tới mức làm đám người có mặt còn không tin vào mắt mình nữa . Nếu là mọi khi thì Diệp Tu hẳn sẽ trưng cái mặt vô sỉ của mình ra vừa móc xỉa lại người ta vừa rời đi thì hôm nay tự động tắt thuốc vô cùng kiên quyết quả làm người ta hoang mang . Nhưng vấn đề là cả bọn đang ở Zurich ... không phải Trung Quốc mà câu nhắc nhở kia lại nói bằng tiếng Trung, đồng hương sao ? Cũng không lạ lắm đây là Nhà Hàng Trung Quốc 5 sao mà , người Trung sinh sống ở đây có lẽ cũng ghé đây tìm lại hương vị lúc xa xứ chăng ?Ừm không phải người lạ ! Ít nhất ai cũng nhìn ra vì Mộc Tranh bây giờ có chút ngây người nhìn người đàn ông vừa nhắc nhở Diệp Tu dập thuốc . Mà Mộc Tranh quen thì thế nào Diệp Tu cũng có chút quen biết , không chừng việc Diệp Tu vội dập thuốc cũng là vì người đó .Đó là người đàn ông trên dưới 30 tuổi người châu Á với mái tóc đen và màu da vàng đặc trưng , trên người đó là tây trang nghiêm chỉnh với một chiếc áo khoác màu da dài quá chân, trên mắt còn đeo một chiếc kính mác màu đen tím tựa như từ xa mới tới .-Anh Ngô !Đây là tiếng của Mộc Tranh , liền sau đó một đám " lão thành cách mạng" cũng hóa hốc miệng kêu lên :-Ngô Tuyết Phong ???Ngô phó một thời của Gia Thế mỉm cười hòa nhã lấy kính xuống chào một lược :-Mọi người, hảo .Với sự xuất hiện đột ngột này của anh DIệp Tu chỉ chép miệng, tắt đi điếu thuốc mà nở nụ cười khổ :-Đúng là phản xạ mà .Đối với ai từng ở Gia Thế những mùa đầu khi Ngô Tuyết Phong còn tại vị thì đều biết Ngô Tuyết Phong và những thành viên chiến đội khi đó hầu hết rất ghét thuốc , nên Ngô phó luôn là người kiên quyết ra "tối hậu thư" hạn chế tối đa thời gian Diệp Tu hút thuốc . Mỗi khi Diệp Tu tranh thủ hút lén mà nghe tiếng bước chân hay giọng của đội phó mình liền sẽ dúi vội thuốc như vậy . Điều này chính Mộc Tranh cũng chịu thua, cô đã ở cùng Gia Thế với Diệp Tu từ mùa một cũng thừa biết trong cả Gia Thế bao nhiêu mùa cũng chỉ có Ngô Tuyết Phong là có đủ uy làm Diệp Tu hạn chế hút thuốc . Cái uy này không phả tự nhiên mà có , cũng không phải một mình Diệp Tu chịu nên cũng đành chịu thôi.-Ê, lão Ngô sao ông lại ở đây ? Trương Giai Lạc gặp lại kẻ thù cũ không khỏi vừa mừng vừa hận , đại thần những mùa đầu với nhau cũng không xưng hô xa cách như hậu bối sau này , chỉ đơn giản như đám bạn lâu ngày không gặp thôi. - Trương Giai Lạc vẫn khỏe chứ ? Lâu lắm mới gặp cậu, Bá Đồ tốt chứ ?Người Bá Đồ thứ 2 sau Lạc ở bàn ăn : Trương Tân Kiệt khi nghe tiền bối nhắc tới tên chiến đội của mình cũng không khỏi hướng mắt lên.Lúc cậu ra mắt cũng là lúc con người này rời bỏ sàn đấu chuyên nghiệp nhưng trước đó khi cậu còn là một thằng nhóc chưa tiến vào giới chuyên nghiệp đã tậng mắt chứng kiến Diệp Tu cùng Ngô Tuyết Phong hay đúng hơn là Gia Thế gây dựng nên Vương Triều huy hoàng như thế nào. Với người cộng sự hoàn hảo của Diệp Tu khi đó , Trương Tân Kiệt cũng không khỏi kính trọng :-Chào tiền bối , tôi là Trương Tân Kiệt đội phó của Bá Đồ . Tôi có thể đảm bảo Bá Đồ chúng tôi không có gây khó dễ cho bất kì thành viên nào huống chi là Trương tiền bối đây . -Chà , đệ nhất Mục sư , một trong bốn bậc thầy chiến thuật đây sao ? Hân hạnh được gặp cậu. Bá Đồ với lão Hàn nhờ cậu mới giật được cúp của Gia Thế bọn tôi mùa bốn , quả nhiên không đơn giản .-Là chúng tôi thắng Gia Thế mà có cúp không phải cướp giật .Ngay khi Ngô phó nói lập tức đã bị phó đội của đại kình địch Gia Thế cắt ngan chỉnh chu lại câu chữ . Tuyết Phong cười khổ một tiếng quay lại vẫy tay chào Diệp Tu :-Tiểu đội trưởng, lâu lắm chúng ta không gặp mặt rồi ! -Chậc, Ngô Tuyết Phong bao nhiêu lâu rồi cái giọng của anh vẫn ám ảnh tôi đấy chứ ? -Là do Mộc Tranh và những người trong Gia Thế ...Giọng Ngô Tuyết Phong đang có chút đùa bỡn đột ngột chùn xuống , hai tiếng "Gia Thế" dù không để lại quá nhiều những mâu thuẫn trong lòng Diệp Tu và Mộc Tranh nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có chút vướn bận nào trong lòng hai người . Ngô phó thấy xung quanh đột nhiên chùn xuống liền sửa lại câu nói của mình :-Ừm ý tôi là Hưng Hân không ai đủ sức răn đe cậu thôi . Thuốc lá có hại nói bao nhiêu lần vẫn không bỏ , thậm chí giảm còn không giảm thì tôi cũng chịu rồi .-Ừm chuyện Gia Thế ... Mộc TRanh đưa ánh mắt đầy những cảm xúc ngổn ngang lên nhìn Ngô Tuyết Phong. Năm đó , Ngô Tuyết Phong rời đi vô cùng tin tưởng giao vị trí người hỗ trợ phía sau Đấu Thần cho cô . Mà suốt từng ấy năm ở Gia Thế , Mộc Tranh chưa từng cùng Diệp Tu trải qua cảm giác đứng trên bục cao nhất , tuy nói đây không hoàn toàn là lỗi của cô nhưng chính Mộc Tranh cũng cảm thấy mình bằng được Ngô Tuyết Phong. Gia Thế đã mang đến cho Ngô Tuyết Phong nhiều thứ ,đối với anh ấy Vương Triều ấy là cả quãng thời gian hơn 3 năm của tuổi trẻ mang đủ ước mơ, nhiệt huyết . Cuối cùng chính người cùng anh ấy và đồng đội gây dựng lên vương triều ấy lại đích thân đạp đổ nó xuống , bản thân người mà anh ấy tin tưởng thay thế mình cũng cự tuyệt với Gia Thế . Tuy nói từ đầu chí cuối Mộc Tranh không thấy mình sai nhưng thật sự khi đối mặt với Ngô Tuyết Phong bây giờ cũng có chút không thoải mái . Bản thân chính Diệp Tu mặt mày cũng có chút khó coi , cái con người bán hành nuôi cả Liên Minh lớn định nói gì đó rồi lại thôi tới mấy lần liền . Trái lại với thái độ có chút khó xử kia, Ngô Tuyết Phong chỉ cười xòa một tiếng như cơn gió xuân mang theo sự ấm áp hiền hòa đến lạ thường :-Thằng nhóc Khâu Phi đó đánh tốt lắm đấy, Gia Thế sẽ được thằng nhóc đó đem lại với Liên Minh sớm thôi. Dù sao thì khi cái cây có một cành bị nhiễm bệnh thì vẫn nên chặt cành ấy đi để những chồi non khỏe mạnh được ra đời. Hai người đã làm rất tốt . -Hừ, người do tôi đào tạo mà anh còn nghi ngờ sao ? Đứng đối diện người đội phó cũ Diệp Tu thu lại chút trầm mặc khi nãy tiếp tục theo thói quen lấy thuốc ra hút lập tức bị Ngô Tuyết Phong tịch thu bật lửa :
-Tiểu đội trưởng, chỗ này cấm hút thuốc .-Này, anh có cần khắt khe vậy không ? Tôi ra ngoài hút thì cũng cần bật lửa chứ ? Diệp Tu dở khóc dở cười chợt nhận ra mấy cái tình huống này quen thuộc tới lạ , chỉ khác là đây không phải phòng huấn luyện Gia Thế như năm đó , Mộc Tranh cũng không còn là cô bé nhỏ nhắn mới vừa lớn cũng như Ngô Tuyết Phong cũng không còn là đội phó của anh , bản anh thân anh cũng chả còn là Tiểu đội trưởng của Gia Thế nữa. Từng ấy năm trôi qua quả thực có quá nhiều biến chuyển làm người ta không khỏi giật mình mỗi khi nhìn lại . -Tiểu đội trưởng, Phương Mai... ừm cô ấy sắp đến đây đó.Lần này thì trừ Mộc Tranh và Diệp Tu ra , mọi người đều ngẩn tò te không biết nhân vật đó là ai . -Em gái Tô, cái cô gì đó là ai thế ? Gia Thế trong chiến đội chính thức không phải chỉ có mình em là nữ thôi sao ? Sao bây giờ có thêm nữa vậy ? Hả ? Hả ? Mau trả lời đi em gái , cô gái đó là người như thế nào vậy ? Có đẹp như em không ? Sao trước nay chưa bao giờ nghe tên ? Hả ? Hả ? Ngay lập tức Thiếu Thiên với cái bản tính lanh chanh của mình nhanh chóng rời khỏi vị trí tiếp cận Mộc Tranh bắn ra không ít chữ hỏi . Đáp lại lời Thiên hạ đệ nhất Phiền chính là :-Chị ấy là tuyển thủ chỉ thi đấu cho Gia Thế nửa mùa giải đầu tiên rồi sau đó lui về phía sau làm quản lý , phụ anh NGô và Diệp Tu quản lý công hội và mấy chuyện khác. -Bảo sao tôi không biết cái tên này ...Từ phía sau Tường Tường cũng lù lù xuất hiện y như một vị thần làm THiếu Thiên không khỏi cười bắt bẻ :-Lúc Gia Thế huy hoàn cậu cũng chỉ là thằng oắt con mấy tuổi hỉ mũi chưa sạch cơ mà , ngay cả anh đây còn không biết thì sao cậu biết được đúng không ? Đúng không ? Đúng không ? -Thực ra ... Tôi còn chả biết anh này là ai , nói chuyện làm tôi nổi cả da gà này ! Cái gì mà tiểu đội trưởng ? Người như Diệp Tu được gọi thế có sai quá không ? Tôn Tường vô cùng thật thà thừa nhận chuyện mình không hề biết người lù lù xuất hiện này là ai . Không chỉ Tôn Tường, Đường Hạo cũng hơi mông lung về nhân vật này . Nhìn thấy thế ,Trương Giai Lạc và Thiếu Thiên đồng tâm đưa ánh mắt "cạn lời" sang nhìn hai cu cậu theo kiểu thánh thần nhìn xuống con người . Nghe bị nói thế, Ngô Tuyết Phong và Mộc Tranh bậc ra tiếng cười khúc khích có phần đắc ý còn Diệp Tu không khỏi dở khóc dở cười :-Này này hai người ... Đừng làm cho Diệp Tu này có cảm giác bị người nhà đâm sau lưng vậy chứ ? Anh Ngô , tôi đã bảo rồi mấy người gọi kiểu đó ai cũng nổi da gà hết mà chả ai thèm sửa hết , giờ cho hậu bối chê cười kìa ! Ngay lúc đó cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra , một người phụ nữ xinh đẹp khéo léo đưa ánh mắt nhìn quanh rồi nhoẻn miệng cười :-Tôi không làm phiền mọi người chứ ? -Chị Phương .Ngay khi nhận mặt người quen , Mộc Tranh vô cùng mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy người phụ nữ ấy .-Tiểu TRanh ôi trời ơi lâu lắm mới gặp em. Đâu đâu cho chị xem em trổ mã như thế nào xem . Còn xinh hơn mấy post quảng cáo trên Tv kia , Tiểu Tranh thật sự quá xinh mà . Sao ? Đã câu được anh nào chưa ? Kể chị nghe ...Với sự hào hứng quá mức kia , Mộc Tranh không những không phiền mà còn trực tiếp phối hợp xoay một vòng cho người ấy xem một lược . Sau khi hai người tay bắt mặt mừng , Phương Mai mới quay lại nhìn Diệp Tu vẫn theo thói quen cũ ngậm mẩu thuốc lá trưng ra cái mặt gợi đòn thiếu đánh.-Tiểu đội trưởng, cậu vẫn không bỏ thuốc ?-Yo, chị Phương lâu lắm không gặp quả nhiên khác đi nhiều nha , gầy hơn xưa nhiều . Hồi đó nhớ chị nặng tới gần 80 kg lận , mỗi khi chị đi lại trong phòng huấn luyện toàn làm bọn này sợ lún nền . Bây giờ thì thân hình đồ cát thế này ... chậc đúng là thời gian làm con người ta thay đổi mà .Tên vô sỉ nào đó không hề kiên nể đem chuyện hơn chục năm trước ra mà dìm hàng người khác không chút thương xót , tuyệt nhiên không nhìn mặt ai đó hóa đen một mảng .-Diệp Tu đừng tưởng bây giờ tôi không dám đánh cậu ! Âm thanh có chút ngân cao lên một chút và Phương Mai trực tiếp lấy hành vi cụ thể thực hiện lời nói của mình khi cái túi trên tay cô lập tức phi thẳng vào mặt DIệp Tu . -Chị Phương bình tĩnh, tôi chỉ đùa một chút thôi .Ngay lúc cả đám người đội tuyển quốc gia còn không ít đang ngơ ngác thì Dụ Văn Châu đã vui vẻ tiến đến chỗ Phương Mai và Ngô Tuyết Phong vô cùng lịch sự lên tiếng :-Chào hai tiền bối , tôi là Dụ Văn Châu hiện đang là đội trưởng đội tuyển quốc gia . Tôi biết một quán Café gần đây phục vụ rất khá hay là tôi dẫn mọi người ra đó ngồi nói chuyện cho dễ nhé ? Đối với Dụ Văn Châu, Phương Mai vô cùng khép nép khác hẳn với thái độ hổ báo trường hổ báo trường mẫu giáo khi nãy :-Thật phiền cậu quá , tôi còn chả nên được gọi là tiền bối nữa là ... Nếu được thì phiền cậu rồi .Dụ Văn Châu gật đầu mời hai vị khách này đi theo mình ra ngoài còn Diệp Tu và Mộc Tranh thì hơi nán lại một chút vì chút chuyện.-Trương Tân Kiệt , đây là lịch huấn luyện chiều nay , cậu giúp mọi người vào tập luyện dùm anh . -Vâng , Diệp tiền bối .-Tú Tú lát thu lại phim dùm tớ nha .Lời này là của Mộc Tranh nói với tuyển thủ nữ hiếm hoi trong đội trưởng đội tuyển quốc gia : Sở Vân Tú .-Rồi Ok Ok !Thấy Mộc Tranh toan đi ra ngoài còn trước cả mình Diệp Tu không khỏi nhìn cô nàng một cái :-Này, ai cho em nghỉ tập chiều này thế ? -Anh cũng nghỉ đó thôi .-Nhưng anh là Thống Lĩnh chứ không phải tuyển thủ như em .-Em không về đâu , lâu lâu mới có dịp gặp anh Ngô và chị Phương mà .-Mộc Tranh càng lúc em càng không nghe lời anh .Tuy nói là thế nhưng Diệp Tu và Mộc Tranh cũng sớm tiến tới quán cà phê được giới thiệu kia . TRong một góc yên tĩnh Ngô Tuyết Phong và Phương Mai đang vừa khuấy nhẹ tách Capuchino mà đợi hai người . Vừa ngồi vào bàn , Diệp Tu đã nhận ngay một câu hỏi của Lâm Phương :- Tiểu đội trưởng , lần này giải nghệ là lần thứ hai rồi sao lại quay lại nữa ?-Chị làm như em muốn lắm vậy. Tính về nhà chuộc lỗi với ông già ở nhà cuối cùng lại bị gọi đi vầy nè .-Xem chừng Phùng chủ tịch sợ mình Liên Minh chúng ta và ngài ấy ăn hành của cậu chưa đủ nên muốn bán hành ra ngoài tầm cỡ thế giới cho mấy bạn quốc tế hưởng chung .Ngô Tuyết Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm Capuchino vui vẻ nói , cảm giác thật vui sướng vạn lần khi người ta gặp họa. -Anh Ngô nói không sai đâu cho nên tiểu đội trưởng cố gắng lên nhé.Diệp Tu với sự kì vọng này chỉ biết trưng ra nụ cười thô bỉ như mọi khi nhưng ẩn trong đó là một chút suy tư không dễ nhìn ra đáp lại :-Cái đó còn phải từ từ ... Ngay trận đầu tiên đã thua trận đúng là không suông sẻ lắm . -Tiểu đội trưởng không phải giỏi nhất mấy chuyện này sao ? Người đội phó đã cùng Diệp Tu dựng lên Vương Triều Gia Thế năm đó vô cùng tinh ý bắt được trọng điểm kia chặn lời nói của người nào đó đó lại . -Năm đó Gia Thế cũng phần lớn nhờ anh tìm chúng tôi về , huấn luyện đào tạo , truyền cảm hứng cho chúng tôi trong khi thi đấu. Nay cả Hưng Hân toàn là người mới , non nớt không cần bàn cũng do anh dựng lên còn có thể giành chức vô địch thì với những tuyển thủ xuất sắc được tuyển chọn từ tất cả các chiến đội khác thì không lẽ anh không làm gì được ? Tiểu đội trưởng tôi tin ở anh .-Nhớ ghê chứ ... Cái lúc đó tuyển thủ vô game giúp công hội tranh boss như cơm bữa , mỗi lần như thế mấy người các anh có Tiểu đội trưởng dẫn đầu cướp boss mấy công hội khác hại bọn họ kêu gào 101 thứ tiếng trên kênh thế giới còn mấy người thì cười ha hả trên nỗi đau của người khác . Lúc đó tuyển thủ thù lao cũng chỉ đủ tiền mua mì gói ăn trừ cơm, thắng giải đấu thì chỉ đủ tiền đi ăn lẩu hay đồ nướng một bữa, phòng huấn luyện thì chỉ nhỏ chỉ có quạt máy chứ máy lạnh cũ chạy hao điện mà chả lạnh được là bao mà lúc nào cũng có thể năng nổ thi đấu . Lúc đó đúng là rất vui ... Phải chi thời đại chúng ta khi đó mà được như bây giờ thì tốt quá .Một chút trầm mặc , Phương Mai khẽ nhoẻn miệng cười trong đầu lại hiện về hình ảnh những thiếu niên trên dưới 20 tuổi với những gương mặt non nớt trên mặt thì nhễ nhại mồ hôi tay vẫn lia chuột đi cướp boss cho Công Hội .-Lũ nhóc này về sau này mạnh lắm , không so được đâu chị ...ừm dù vẫn kém tôi lắm.-Tên này thật là ... bao nhiêu năm cái mặt MT của cậu không hề mất mà .-Mà sao hai người lại biết chỗ này mà đến đây gặp chúng em vậy ? Lời này là của Mộc Tranh , cô cũng đã muốn hỏi ngay từ đầu nhưng lại không tìm được lúc tiện nay nhân lúc này chen vào. Mấy người bọn họ cũng đã mất liên lạc với nhau cũng đã lâu nay lại có dịp hội ngộ ở nơi đất khách quê người nếu bảo là tình cờ Mộc TRanh không nghĩ như vậy .-Chị hết mùa bốn rời đi học khóa tiếng Anh sau đó thì đi làm thông dịch viên cho vài công ty nước ngoài , không ngờ gặp lại anh Ngô . Còn chuyện sao chúng tôi biết chỗ mọi người thì hỏi anh ấy vậy .-Ừm, không dấu gì hai người chỗ mọi người dùng cơm đó có chút cổ phần của tôi trong đó... Lúc trước khi nghe giải thế giới sẽ diễn ra ở Zurich tôi đã liên lạc cho Phùng chủ tịch gợi ý cho mọi người đến đây ở tạm cho hết giải đấu . -Chà chà vậy chúng tôi phải gọi anh là Ngô lão bản rồi sao ? Mấy năm đây ra nước ngoài làm ăn không tệ nha .Đến giờ phút này , Diệp Tu bây giờ cũng đã hiểu lý do vì sao Lão Phùng Hiến Quân nhất quyết chọn chỗ này cho đội tuyển quốc gia rồi . Nếu nơi này là do một tuyển thủ từng thi đấu mà có đẳng cấp đại thần như Ngô Tuyết Phong bỏ vốn đầu tư thì chắc chắn giá cả sẽ được nương tay không ít . Dù sao tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó , lão Phùng chơi nước cờ không tệ . -Mà quên báo cho cậu một tin nữa Tiểu Đội Trưởng ... Phương Mai có chút ngập ngừng vành tai cũng có chút ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Tu làm cả Mộc Tranh và Diệp Tu cảm thấy không khỏi tò mò . Lúc này Mộc Tranh dường như mới nhận ra điều bất ổn trên bàn tay của Phương Mai : -Chị Lâm... Chị kết hôn rồi ?-Hể ? Ai lấy phải chị thế ? Đối với phát hiện này Diệp Tu vô cùng hào hứng làm Phương Mai cũng càng thêm khó xử nói không rõ chữ chỉ biết lấy tay chỉ sang người bên cạnh mình .-Anh Ngô ...Ai thế ? Anh quen chồng chị ấy hả ? -À chồng của em ấy là... tôi.Ngô Tuyết Phong ưu nhã trả lời câu hỏi của Diệp Tu vô cùng thẳng thắng sau đó còn bổ sung :-Chúng tôi mới cưới nửa tháng trước ! Đối với cái tin sốc toàn tập này Diệp Tu và Mộc Tranh chỉ biết trợn mắt nhìn hai người đầy cảm xúc ngổn ngang, miệng như bị nhét trứng chả nói được gì. -Xin lỗi đã không mời mọi người , tôi đã tính tìm cách liên lạc với hai người nhưng Phương Phương lại không cho vì sợ làm phiền tới quá trình mọi người chuẩn bị đi tham dự giải quốc tế ...Xoay cốc nước trên tay, ánh mắt dịu dàng của Mộc Tranh ánh lên sự ngưỡng mộ cùng vui mừng khó tả . Lâm Phương chính là người chị gái của cô và mọi người trong Gia Thế khi đó. Với Mộc Tranh chị càng đặc biệt , giữa một rừng cả một đám trạch nam trong chiến đội chỉ có mỗi hai người là con gái nên cả hai vô cùng thân thiết với nhau . Vậy mà mấy năm không gặp người chị gái đó đã lên xe hoa với một phó đội một thời của Gia Thế , một trong những người cô cực kì ngưỡng mộ .-Không sao đâu ạ ... Em chỉ hơi sốc thôi. Không ngờ hai người lại đến với nhau ... Ngẫm lại cuộc sống lạ kì thật .-Lạ kì mới cho chúng ta gặp nhau trong cái trò chơi Vinh Quang này rồi từ nó chúng ta lại quen biết thêm nhiều người nữa , thậm chí đó là những người gắn bó với chúng ta một đoạn đường rất dài . Trong suốt quãng đời tuổi trẻ gặp gỡ mọi người trong trò chơi này quả là duyên phận .Ngô Tuyết Phong mỉm cười đầy những ưu tư đồng thời rút ra từ trong túi một tấm Post card màu đỏ thẫm . Màu đỏ của lửa rực rỡ lên chiếc lá phong của mùa thu cùng với ba ngôi sao trên đó là hội tụ đủ những ngày tháng đó .-Là Khưu Phi gửi từ thành phố H đến đó , Tiểu đội trưởng.Tấm bưu thiếp của thiếu niên sẽ gây dựng tương lai Gia Thế đang được truyền tới tậng tay con người đã tạo nên Gia Thế năm đó với đủ sự tôn trọng và trân quý nhất . DIệp Tu nhận lấy tấm post card đó nhoẻn miệng cười đọc những dòng chữ nghệch ngoạc chi chít trong đó không chỉ là Khưu Phi mà có cả những đứa trẻ trong trại huấn luyện Gia Thế vẫn đang bám trụ với Tân Gia Thế .Gấp tấm bưu thiếp lại , Diệp Tu mỉm cười nhạt :-Mấy đứa nhỏ này lắm trò thật. Chúng nó còn nghi ngờ rằng Diệp Tu này không đủ sức mang cúp về sao ? Chỉ là cúp thế giới thôi mà , cả thế giới cứ ở đó mà xem. Bọn này đến đây không phải để gg đâu ! Trong giây phút ấy toàn bộ những kí ức suốt gần 30 năm sống trong cuộc đời này lại hiện về trong đầu của Diệp Tu .
Đó là một buổi trưa mùa hè oi bức trên chiếc xe bus dần bỏ xa căn biệt thự của nhà họ Diệp .
Đó là tiệm net bình dân Diệp Tu nở nụ cười sảng khoái khi hạ bệ một nhân vật trong game mà người chơi lại cách y có một dãy máy.
Trong kí ức đó có căn nhà trọ chật hẹp của ba người ngày ngày hai thằng lại lôi nhau ra tiệm net Gia Thế cày Vinh QUang . Khi đó Đào Hiên còn là chủ một tiệm net bình thường , ngày nào cũng để sẵn 2 máy cạnh nhau đợi hai người .
Có cả ngày đó nữa , ngày mà Diệp Tu và Mộc Tranh đứng lặng người trước mộ phần nhỏ bé ở một góc nghĩa trang Nam Sơn dưới cơn mưa nặng hạt .Ngày mà cả hai đến trước tiệm net Gia Thế nay đã trở thành Chiến đội Gia Thế và gặp những gương mặt lạ lẫm khi đó .-Chào mọi người , tôi là NGô Tuyết Phong , ID là Khí Trùng Vân Thủy rất hân hạnh được làm quen .-Chào mọi người tôi là Phương Mai, chuyện công hội sau này cứ để tôi lo nha .Ngày đó gặp mặt là thế để rồi sau này từng người rời đi mang theo những nuối tiếc không nói thành lời . Thế hệ chuyển giao nhanh thật , sau Mộc Tranh và thế hệ hoàn kim, cũng đã có một thế hệ mới dần được hình thành với những Cao Anh Kiệt , Lô Hãn Văn, Tống Kỳ Anh , Kiều Nhất Phàm và cả ...-Em là Khâu Phi , sau này còn phải nhớ tiền bối chỉ dạy nhiều . Em rất vui khi được vào trại huấn luyện của Gia Thế , nhất định em sẽ mang Gia Thế giành thêm chức vô địch .********
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com