TruyenHHH.com

Tcct Dong Nhan Edit Alldiep Phao Hoa Duoi Troi Sao

Sáng sớm, Nguỵ Sâm đã đứng trước phòng gõ cửa. Trương Giai Lạc miệng ngậm bàn chải đánh răng, tay mở cửa phòng. Nguỵ Sâm chen vào: “Diệp Thu đâu Diệp Thu đâu, dù hôm qua mày nói cả đội Gia Thế bị mày phát hành trong game, nhưng giờ sắp phải gặp nhau ở vòng khiêu chiến— bà mày giờ này mà còn ngủ được hả!”

Trương Giai Lạc chạy vào nhà vệ sinh hoàn tất việc đánh răng, rồi quay đầu thấy Nguỵ Sâm chuẩn bị đào Diệp Tu ra khỏi giường như đào cà rốt, cũng chỉ liếc một cái rồi trở về tiếp tục rửa mặt.

“Ông cũng từng là cựu đội trưởng, mắc gì như động kinh vậy.” Diệp Tu giấu đầu vào chăn mặc kệ Nguỵ Sâm muốn làm gì, kiên quyết bám chặt lấy giường.

“Má mày, đừng có mà kiêu ngạo…”

Diệp Tu từ trong chăn thò đầu ra, thấy Trương Giai Lạc vẫn đang mặc đồ ngủ đứng đằng kia ty cầm dụng cụ làm đẹp mà hắn từng thấy Mộc Tranh dùng, bộ dạng hóng chuyện đúng chuẩn luôn. Nguỵ Sâm lập tức hiểu ra sao Diệp Tu lại bám giường không buông.

“Mày cũng từng là cựu đội trưởng, mắc gì ẻo lả ghê vậy?”

“Nếu tôi dưới 30 mà trông già cỗi như ông thì thà ẻo lả còn hơn.” Trương Giai Lạc thuần thục trả lời.

“Ê, mày xem lại đi chứ.” Nguỵ Sâm quay đầu nhìn Diệp Tu.

Diệp Tu lại chui vào chăn.

“Không có năng nổ gì hết, tao đến tiệm net đợi chúng mày, mau tranh thủ thời gian Gia Thế đang bất ổn xem xét rồi bàn chiến lược đối phó đi.” Nói xong liền phủi mông bỏ đi.

Đợi đến lúc Trương Giai Lạc chăm sóc da xong xuôi, mới đến gần đá cục u đang làm ổ trên giường đơn. “Tui xong rồi, ông cũng tranh thủ đi.”

Lúc này Diệp Tu mới chịu chui ra khỏi chăn, không ngờ Trương Gia Lạc lại rót cho hắn một ly nước nóng, hắn vừa yên lặng uống ly nước vừa bày ra biểu cảm không biết là “Ông giống má tui quá” hay “Ông tốt quá” nữa.

Cả hai sửa soạn một chút rồi rời khỏi biệt thự, vừa đi vừa ăn hũ sữa chua coi như lót dạ trước khi ăn sáng ở tiệm net.

“Ơ, hiếm thấy vậy, cậu vậy mà còn đồ để mặc hả?” Trần Quả đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy hai người tới, không nhịn được mà trêu vì Diệp Tu nay mặc đồ trông chỉnh chu hơn thường ngày.

“Trương Giai Lạc bảo quần áo của tui không xứng để trong tủ áo.” Diệp Tu lại gần, trước hết lấy cái quẩy ngậm vào mồm rồi mới lục xem bữa sáng có những gì.

“Good job.” Trần Quả like Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc quay đầu nhìn những đồng đội của mình với ánh mắt đầy kiên định.

“Xem trận nào trước?” Diệp Tu vừa ăn vừa hỏi Nguỵ Sâm.

Trần Quả ở bên kia cũng kêu Bánh Bao đi lắp máy chiếu.

“Xem Gia Thế với Lôi Đình trước đi, tụi mày xem chưa?” Nguỵ Sâm cũng vừa ăn vừa đáp.

Nhưng, ngoại trừ Diệp Tu còn lại đều lắc đầu.

“Trương Giai Lạc, mày vậy là không được đâu.” Nguỵ Sâm phê bình.

“Tui giải nghệ rồi ba…” Trương Giai Lạc thẳng thừng trả lời.

“Nhưng mày phải có tí tinh thần chuyên nghiệp đi chứ.”

“Rồi rồi.” Trương Giai Lạc buồn bực cuối đầu ăn lấy ăn để.

Trần Quả nhìn thấy thế lo Trương Giai Lạc sẽ bị nghẹn, nhưng khi trận đấu vừa chiếu lên, hắn đã lập tức dừng đũa, lau miệng không ăn nữa, ngay cả Đường Nhu cũng nghi hoặc nhìn sang. Ngược lại, Diệp Tu thoáng mỉm cười.

Vừa xem xong phần đấu đơn và đấu lôi đài, Nguỵ Sâm bắt đầu lấy tay đỡ trán. Theo lý mà nói, đây đúng là một trận đấu hoàn toàn nghiên về Lôi Đình, làm sao một trận đấu lại có thể đánh thành thế này được?

“Ghê gớm thật… Mày có video về trận chiến đẫm máu trong game đó không? Tao muốn xem coi rốt cuộc mày đã làm gì tụi nó.” Nguỵ Sâm thoạt nhìn biểu cảm rất thương cảm.

Diệp Tu không để ý, vẻ mặt thờ ơ, trong con ngươi của hắn chỉ thấy ánh sáng phản chiếu từ màn hình.

Khoan nói tới việc Lôi Đình mạnh về đấu đoàn đội, trận này Gia Thế càng đánh càng khiến cho người xem đau mắt. Nguỵ Sâm lập tức hiểu vì sao khi nãy Trương Giai Lạc lại ăn ngấu nghiến như ma đói cuồng quét bữa sáng như thế. Tại xem xong trận đoàn đội thì ăn hết nỗi, chỉ muốn nôn.

“Có chậu không, tao muốn ói quá.” Mọi người trông Nguỵ Sâm phô trương diễn trò, sau đó lại quay sang hỏi Diệp Tu: “Trận tiếp là Gia Thế với ai? Mày nói hết ra đi để tao còn chuẩn bị tinh thần, người già yếu tim không chịu nỗi đâu.”

“Luân Hồi, được 2 điểm phần đầu.”

Diệp Tu vừa nói xong liền mở trận đấu ra. Gia Thế đáng thương chỉ lấy được mỗi hai điểm phần đấu đơn, tiếp đó là lôi đài thẳng tay tặng cho Chu Trạch Khải của Luân Hồi phô trương thanh thế - một mình càng quét lôi đài, trực tiếp lấy 1 chấp 3, fan Luân Hồi phấn khích hò reo. Cuối cùng, trận đấu đoàn đội buồn nôn lại diễn ra.

“Ói tiếp chứ?” Diệp Tu bình thản trêu ghẹo.

“Đụ má đúng là mắc ói quá, sao mày lại có thể giữ thằng Lưu Hạo ở bên nhiều năm như vậy?” Nguỵ Sâm nheo hai mắt nhăn cả mặt nhìn Diệp Tu.

“Nghĩa là sao?” Trần Quả hỏi.

“Trận này Lưu Hạo đã điều chỉnh về lại trạng thái tốt rồi.” Trương Giai Lạc giải thích cho Trần Quả, “Dưới tình huống tất cả đều đang trong tình trạng bất ổn ngoại trừ em gái Tô, thì biểu hiện của hắn rất ấn tượng.”

Trần Quả há hốc mồm, sau đó lo lắng nhìn về phía Diệp Tu. Nhưng Diệp Tu vẫn không có biểu cảm gì, còn có tâm trạng đi đốt điếu thuốc đưa lên miệng, đợi Nguỵ Sâm viết chữ như gà bới vào sổ xong, mới bấm phím tiếp tục phát trận tiếp theo.

Bầu không khí trong phòng đang lúc nặng nề thì Bánh Bao không biết từ lúc nào đã mag chậu tới: “Chậu nè, ai muốn ói vậy?”

Nguỵ Sâm giật mình trợn mắt há mồm, Trương Giai Lạc vốn đang ngậm miếng phô mai trong miệng liền phì cười, cả Diệp Tu cùng hai cô gái cũng không nhịn nỗi mà bật cười.

“Thiệc hả?” Nguỵ Sâm kinh ngạc.

“Bánh bao, đưa chậu cho lão Nguỵ á, để ổng nào muốn ói thì ói.”

“Được.”

“Má mày Diệp Thu!” Nguỵ Sâm giơ ngón giữa nhảy dựng lên.

Thế mà Bánh Bao sau khi đưa đồ xong lại quay qua hỏi Diệp Tu: “Lão đại, anh là Diệp Tu hay Diệp Thu vậy? Sao lão Nguỵ cứ phát âm nghe sai sai…”

À, suýt quên chuyện này.

“Là Diệp Tu. Diệp Thu là biệt danh anh dùng trước đây, giờ không dùng nữa.” Diệp Tu giải thích.

“Ồoooo.”

“Hả? Là sao…?” Nguỵ Sâm quay đầu hỏi Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc nhún vai.

“Mấy chuyện này không quan trọng, sau này ông cứ gọi tui là Diệp Tu là được rồi.” Diệp Tu cắt ngang tính tò mò của Nguỵ Sâm, sau một hồi ầm ĩ, cuối cùng cũng có thể tiếp tục chính sự.

Tạm bỏ qua mấy lời rác rưởi, mọi người xem một mạch hết các trận đấu của Gia Tế từ đầu giải tới giờ. Nguỵ Sâm ở một bên ghi chép, lâu lâu thì quay qua thảo luận với Diệp Tu và Trương Giai Lạc. Diệp Tu trái lại chẳng làm gì, lâu lâu ngó qua sổ ghi chép của Nguỵ Sâm. Trương Giai Lạc cũng hóng hớt qua nhìn, thấy đám chữ như gà bới thì dứt khoát từ bỏ, hậm hực về chỗ.

Cho tới khi trận cuối cùng kết thúc, mọi người liền thở phào một hơi. Trần Quả thì nóng lòng muốn nghe bọn họ nhận xét, còn Bánh Bao lại cau mày lẩm bẩm: “Sao đánh tệ quá vậy? Hình như mình đánh giá bọn họ hơi cao rồi.” Đường Nhu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ba vị đại thần bên kia.

“Nói nghe thử xem.” Diệp Tu gõ xuống bàn, nhìn hai ông bạn già cùng thời với mình.

“Thua trận không thua người.” Nguỵ Sâm nói.

“Cùng ý kiến.” Trương Giai Lạc cũng giơ tay.

Diệp Tu thở dài.

“Có thể nói rõ chút được không?” Trần Quả yếu ớt cầu xin khai sáng cho ba người bọn họ.

Vì vậy Nguỵ Sâm liền mở sổ… nhìn chữ xấu chẳng ai đọc nỗi mà bắt đồng cặn kẽ giải thích, cũng xem như tổng kết lại buổi xem video ngày hôm nay.

Diệp Tu tựa đầu vào ghế nghe Nguỵ Sâm nói, thi thoảng chêm vào một số điều mà mình biết về Gia Thế, cũng không quên kéo Trương Giai Lạc nhập cuộc.

“Tao nói này, tụi bây cần phải học hỏi thằng Tôn Tường này nhiều đó, có biết không?  y da, tao nhớ trước đây thằng ôn con này chơi Cuồng Kiếm Sĩ cơ mà, sao Bách Hoa tụi mày không hốt nó về đi? Mày không muốn tạo dựng lại Phồn Hoa Huyết Cảnh hả?”

“Tôi hết là người của Bách Hoa rồi, cảm ơn.” Trương Giai Lạc lạnh lùng đáp, nhưng vẫn phải đứng ra phân tích tình hình, “Cũng không phải là tụi tui không có liên hệ với cậu ta, nhưng cậu ta lại coi thường Lạc Hoa Lang Tạng.”

“À!” Nguỵ Sâm cười lớn, quay đầu phun lời rác rưởi với Diệp Tu, “Mày dở quá, vậy mà không nhận ra có người đang nhắm vào Nhất Diệp Chi Thu à?”

“Một phần cũng do Lưu Hạo bày mưu.” Trương Giai Lạc không cho Nguỵ Sâm cơ hội chuyển chủ đề, tiếp tục đoạn phân tích vừa rồi của Nguỵ Sâm, “Tuy thành tích Gia Thế rớt không phanh, nhưng mỗi trận của hắn lại không tồi… Đội trưởng Tôn Tường không làm nên trò trống gì thì đội phó phải đứng ra, nhưng hắn lại bỏ rơi Gia Thế.”

“Chậc chậc, đúng là gian xảo mà. Hơn nữa tụi mày chắc cũng nhận ra rồi, tuy nó điều chỉnh lại trạng thái cũng lại không làm đến nơi đến chốn. Vì thằng chết tiệt Lưu Hạo đó chỉ tập trung đánh sao cho bản thân đẹp, không màn đến đoàn đội, Gia Thế thắng được mới lạ.” Nguỵ Sâm bổ sung.

Nguỵ Sâm tiếp tục diễn giải cho ba người kia, Trương Giai Lạc thì nhìn về phía Diệp Tu. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Giai Lạc, hắn mỉm cười, thì thầm: “Không hổ danh là đội trưởng đầu tiên của Lam Vũ ha.”

Trương Giai Lạc không cười nỗi.

Sau đó, có một mẩu tin xuất hiện trên màn hình, nói về cuộc họp báo mới đây của Gia Thế. Sau khi bấm vào thì bật ra thông báo của Gia Thế về việc Tôn Tường sẽ không ra sân trong các trận tới vì vấn đề sức khoẻ.

“Haiz… Chuẩn bị tinh thần đối đầu với Gia Thế từ giờ đi là vừa.” Trương Giai Lạc khoanh tay phàn nàn sau khi xem xong họp báo của Gia Thế.

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?” Trần Quả lo lắng hỏi.

“Trước mắt cũng không có biện pháp gì, vì dù sao mùa giải cũng chưa kết thúc.” Diệp Tu trả lời Trần Quả, “Thay vì lo mấy chuyện không đâu, giờ mình bàn tiếp chuyện xây dựng chiến đội đi. Tui thấy mình không cần phải dùng hết toàn bộ tầng 2 đâu, chỉ gần lấy một vài phòng riêng là được rồi.”

“Ấy đúng rồi, cậu không nhắc chị cũng quên mất hôm nay có hẹn với đội thi công.” Trần Quả liền quăng vụ kia ra sau đầu, cô bật dậy, hớt hải chạy xuống lầu. Đang vội cũng không quên đứng lại dặn Diệp Tu một câu: “Những chuyện này cậu khỏi lo, cứ giao cho chị. Các câu chỉ cần chuyên tâm huấn luyện là được!”

Diệp Tu nghe xong cũng đứng lên, quay người nói với các đồng đội: “Mình cũng đi thôi. Tới thử trình độ của nhau nào.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com