Tcct Dong Nhan Edit Alldiep Phao Hoa Duoi Troi Sao
Trên đường đến tiệm cơm, Diệp Tu cùng Trần Quả kể lại cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra trong game, đương nhiên không thiếu phần boss Diệp Tu đã giáng xuống Gia Thế những đòn đả kích nặng nề như thế nào.Mỗi người biểu hiện một vẻ mặt khác nhau, chỉ có mỗi Bánh Bao không hiểu gì nhưng vẫn hét lên, Lão đại ngầu quá, thật tiếc khi không thể cùng lão đại chiến đấu.Trái lại, Nguỵ Sâm nhìn Diệp Tu như đống phân: “Sao mày cứ thích chọc cức hoài vậy?”Diệp Tu bình tĩnh: “Bộ ông không phải cức hả?”Có điều, Trương Giai Lạc lại không đồng tình với Nguỵ Sâm: “Thế thì ta lại càng thấy rõ Gia Thế hiện tại đang nát đến độ nào. Nếu bọn chúng không coi trọng việc gây sự với Diệp Tu cũng sẽ không đến nỗi thành cức như hiện tại. Đã ép người ta phải nghỉ hưu, lại còn cắn mãi không buông, xem ra Gia Thế sắp xong đời rồi.”“Mày nói như đúng rồi, đây là Gia Thế đó!” Nguỵ Sâm phản bác.“Sao ông sợ Gia Thế dữ vậy?” Trương Giai Lạc nhả cợt.Mọi người lại nhìn về phía Diệp Tu đang cầm điếu thuốc trong tay nhưng lại không đưa lên miệng hút, thấy ánh nhìn vô tội như muốn nói “Nhìn tui làm gì” của hắn, cả bọn lần lượt quay đầu đi.“Nếu chúng ta cứ thế mà gặp rồi đánh bại Gia Thế trong vòng khiêu chiến, vậy có phải Gia Thế sẽ triệt để xong đời không?” Đường Nhu tỉnh bơ nói xong, khiến hai đại tiền bối cùng Trần Quả khiếp sợ.Trương Giai Lạc đưa ánh nhìn về phía Diệp Tu.“Nếu như buộc phải đối đầu, cũng đành tiến về phía trước thôi, không chừng chúng ta sẽ được vinh danh trong lịch sử đó.” Diệp Tu thản nhiên đáp lời.Nguỵ Sâm cười thành tiếng: “Nếu thằng đội trưởng là mày không đầu quân cho địch thì mọi chuyện mới dễ dàng được.”Bầu không khí được giãn ra, mọi người tám nhảm vài câu đã đến tiệm cơm. Nhìn thấy lối vào, Diệp Tu bồi hồi một lúc. Trước kia hắn cũng thường được ông chủ dắt đến nơi này.Đang hồi tưởng, liếc mắt nhìn xung quanh một cái thì thấy ngay bóng lưng của người quen. Nhưng lần này là Đào Hiên đi cùng Thôi Lập.Thôi Lập là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Tu vì hắn ngồi đối diện cửa vào. Hắn ra hiệu cho người đối diện, Đào Hiên quay người lại thì thấy Diệp Tu đang theo Trần Quả với Đường Nhu vào quán. Trần Quả từng gặp Đào Hiên, vì dù sao người ta cũng từng tới tiệm net của mình, còn người kia thì lại không quen.Diệp Tu bình thản: “Khéo ghê, có đặt bàn trước không?”Trần Quả nghe Diệp Tu mở lời, cũng không nhìn nữa, quay lưng đi thẳng lên phòng riêng ở tầng hai nhận bàn.Sau khi Thôi Lập với Đào Hiên trao đổi ánh nhìn, Thôi Lập liền tiếp chuyện: “Thật trùng hợp.”“Vậy chúc ngon miệng.” Diệp Tu hiển nhiên chỉ chào đôi câu, không có ý định đứng lại trò chuyện. Đang định lên lầu thì bị Thôi Lập ngăn lại.“Ấy đừng vội vậy chứ, đây là chiến đội cậu mới lập à?”“Ừ.” Diệp Tu đành dừng bước đáp lời.Trương Giai Lạc vẫn còn ở ngoài chưa vội vào, Thôi Lập chỉ nhìn thấy mỗi Nguỵ Sâm ở cửa, nghĩ rằng đã hết rồi, liền nở nụ cười ác ý.“Chỉ mỗi tên già cỗi tàn tật này thôi sao, Diệp đội à, mắt của anh cũng kém đi rồi…”“Già cỗi tàn tật? Ai á?” Bánh Bao đứng đằng sau Diệp Tu ló đầu ra hỏi.Nhìn thân hình cơ bắp to khoẻ, dáng người cân đối của Bánh Bao, ngay cả Đào Hiên với Thôi Lập cũng có thể phán ra được giá trị thương mại của người này nếu ra mắt là hạng A. Có trình độ tốt thì A+ cũng không thành vấn đề.Nhưng còn chưa được câu thứ hai, đã bị Bánh Bao làm cho nghẹn họng. Diệp Tu cười khẽ, không nói gì mà xoay người rời đi. Không ngờ Nguỵ Sâm ở đằng sau tiến lại đâm chọt: “Rớt hạng tới mức phải đi đánh khiêu chiến thì các người có tư cách gì mà đi ghét bỏ đồng loại già cỗi, phải là Gia Thế mấy người còn sức không mới đúng? Bày đặt làm heo nhét hành vào mũi giả voi chi vậy?”Thôi Lập bị chọc cho tức đến chưa kịp xả thì Bánh Bao bên kia lại vô tri bọc hậu.“Gia Thế? Cái đội thua thảm hại tối nay á hả?”“Ừ.”“ y da, không nên thua dữ vậy chứ…” Bánh Bao vỗ tay, vẻ mặt đau lòng, người không biết còn tưởng cu cậu là fan Gia Thế ấy chứ.Thôi Lập tức muốn chết.Thấy cấp dưới của mình thua thảm hại, Đào Hiên lúc này mới đứng dậy, phô ra phong thái của một ông chủ, hùng hồ nói: “Vào trận rồi nói, các cậu ăn đi, chúng tôi-”Đào Hiên còn chưa giả bộ xong, liền thấy người đột nhiên bước vào từ cửa phía sau Nguỵ Sâm với vẻ mặt khó coi, trầm giọng nói.“Đúng, vào trận rồi hãy nói, đừng có vừa vào đã gặp phải chiến đội già cỗi tàn tật này, tôi báo được thù sớm quá cũng không cảm thấy tự hào gì hết.”“Báo thù cái gì? Hai người họ hả? Có cần tui giúp ông luôn giờ hông?” Bánh Bao xắn tai áo lên, vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.Còn vẻ mặt của Thôi Lập như muốn nói “Bà nó thằng đội trưởng hiện tại của mày mới là đứa cướp quán quân của mày á!”“Báo thù cho cúp quán quân của tôi.” Tuy đang đáp lời Bánh Bao nhưng Trương Giai Lạc lại tháo mũ và khẩu trang xuống, nhìn thẳng vào hai người đứng đầu Gia Thế.“À, nếu vậy thì chỉ có thể báo thù trên sân thôi…” Bánh Bao đấm vào lòng bàn tay.“Mày cần gì phải coi trọng chúng nó chi vậy? Đám này dù có tài giỏi bao nhiêu thì không phải giờ cũng thành giống như chúng ta rồi còn gì, cả lũ đánh khiêu chiến có gì phải tự hào nữa không biết.” Nguỵ Sâm chen ngang.Thôi Lập mặt mày nhăn nhó, nhưng khả năng nói lời rác rưởi của hắn khó mà đọ được với kẻ từ thời khai hoang này.Trương Giai Lạc không để tâm, đưa mắt nhìn Đào Hiên. Vẻ ngoài của hắn mặc một bộ vest chỉnh chu, rồi còn thắt cà vạt. Khó có thể liên tưởng tới cái người trong bộ đồ vest rộng thùng thình theo sau chiến đội, còn khóc đến nước mắt nước mũi rơi đầy mặt, quýnh quáng tìm khăn giấy khi thấy chiến đội nhà mình giành chức vô địch, là cùng một người.“Cần tôi tự giới thiệu?” Trương Giai Lạc thu lại ánh mắt xem xét của mình với Đào Hiên.Đào Hiên mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì đã bị Diệp Tu bên kia nghiên đầu gọi: “Lạc Lạc.”Trương Giai Lạc quay đầu nhìn Diệp Tu rồi bước qua, trước khi đi còn không quên xiên thêm một câu: “Các người cũng gan đó.” Nguỵ Sâm đương nhiên nghe hết, không giải thích với Bánh Bao đang ngu ngơ không hiểu, mà thay vào đó đổi thái độ, tiến lại gần Đào Hiên đã đứng lên từ nãy, cười đùa hí hửng với người ta: “Làm tốt lắm nha, mạng đổi mạng hử?”Đào Hiên vẫn chưa kịp nói gì, đã bị Nguỵ Sâm giơ chân đá từ sau lưng, Thôi Lập chưa kịp la đã bị Bánh Bao chặn lại. Nhìn Đào Hiên loạng choạng bám vào ghế, quay đầu hung tợn nhìn thủ phạm, Nguỵ Sâm liền lùi về phía Bánh Bao, xoè tay vô tội nói: “Gì dữ vậy… ông đây có làm gì đâu.”Diệp Tu đứng trên cầu thang, bất đắc dĩ nói: “Bánh Bao, em mau đem lão Nguỵ về đây.”.“Khỏi cảm ơn, mày tình nguyện dọn toilet nửa tháng là được.” Sau khi vào phòng riêng, Nguỵ Sâm liền lên tiếng kể công.Trương Giai Lạc thì lại trầm mặc.“Lão đại ơi, sao hai người họ kiếm anh gây sự vậy?” Bánh Bao hỏi.“Uầy… em đừng gây khó dễ cho bọn họ nữa.” Diệp Tu gãi đầu.“Bánh Bao, ông đây nói cho bây biết, tuy lão đại của bây không để vào mắt nhưng mấy người kia lại có thì với lão đại nhà bây, nên là?”“Nên lần tới chúng ta sẽ đánh họ?”“Đúng vậy, nhưng phải cao tay hơn.”“Ra là vậy, yên tâm, đây là nghề của tui.”“Nghề của cậu là gì?” Đường Nhu đột nhiên hỏi.“À, hồi trước tui làm bảo kê ở tiệm net.” Bánh Bao thẳng thắn trả lời, “Chị chủ, quán của mình cũng lớn lắm, có cần em giúp không?”Hay lắm, đúng là lưu manh, chỉ một câu nói khiến người người chấn động.“Không cần không cần đâu, Bánh Bao, sau này em cứ đi theo lão đại của em học chơi Vinh Quang là được rồi.” Trần Quả vội vàng xua tay.“Vậy cũng được, nếu gặp chuyện cứ gọi em, đừng ngại.” Bánh Bao vui vẻ đồng ý.“Bánh Bao.” Diệp Tu lấy điếu thuốc rồi ném cả gói trả cho Nguỵ Sâm, sau đó lên tiếng khuyên giải: “Anh sẽ báo thù bằng Vinh Quang, em hiểu chứ?”“A, vậy tức là chúng ta sẽ đánh bại bọn họ trong Vinh Quang, sau đó cười cợt thẳng mặt báo thù?”Diệp Tu nhất lời không biết nói gì, chỉ có thể “Ừ.” một tiếng.Hết cứu.Sau khi phổ cập cho Bánh Bao, Diệp Tu liền quay sang dạy dỗ Trương Giai Lạc im thin thít cả buổi: “Còn ông nữa, tốt xấu gì cũng từng là đại thần, đi quản mấy chuyện này làm gì.”“Ông thì hay rồi, coi trọng tình nghĩa, để cho thằng cháu họ Tôn kia leo lên đầu ngồi.” Trương Giai Lạc vẫn còn tức, mặc kệ lời Diệp Tu.“Tui không quan tâm.”“Còn tui để tâm được chưa?”“Ông quan tâm chi cho tốn thời gian, còn không bằng lo chính sự trước mắt.”“Đây không phải chính sự à? Gia Thế trên đà bị loại, trận nào sắp tới cũng đều quan trọng. Ông chủ không quan tâm thì không nói, đằng này đến cả quản lí cũng không theo đội, vậy chẳng phải Gia Thế đang có kế hoạch khác à.” Trương Giai Lạc phân tích.“Gia Thế không đến mức quyết tâm tiến vào vòng khiêu chiến đó chứ?” Trần Quả hỏi.“Đừng nghĩ nhiều, sớm muộn cũng sẽ có câu trả lời thôi.” Diệp Tu bình tĩnh trấn an.Các món ăn lần lượt được bưng ra, mọi người ngừng bàn về chủ đề xui xẻo này, quăng chuyện ra sau đầu, họ lại tám về Vinh Quang.Ăn xong, mọi người về tiệm net lấy hành lý của Nguỵ Sâm và Bánh Bao, Diệp Tu với Trương Giai Lạc cũng đi theo.Trần Quả dắt mọi người vào biệt thự, hơi xấu hổ nói: “Ừm, điều kiện của chúng ta không bằng các câu lạc bộ khác, trước mắt tạm vậy đã, sau này sẽ tốt hơn!”Nhưng mà, đáp lại lời tâm tình của Trần Quả, là ánh mắt khiếp sợ của Nguỵ Sâm, cùng Bánh Bao đang vui vẻ nhảy nhót. Rõ ràng, cả hai không thấy điều kiện ở đây có chỗ nào không tốt.“Gì vậy bà chủ, bọn tui đều là người từng trải, có hai thằng đứng cạnh cô mới là phải chịu khổ đấy chứ.” Trần Quả còn chưa đáp lời nói đỡ cho hai vị đại thần thì Nguỵ Sâm đã nói trước, “Được tự chọn phòng ngủ chứ?”“Ừm, đúng vậy. Có điều, hai người một phòng. Hiện tại còn nhiều người chưa tới nên mọi người cứ thoải mái lựa.”“Ha ha, tới trước đúng là có lợi. Tui đi trước đây, mai gặp lại sau há.” Nguỵ Sâm xách đồ lên tầng hai.Diệp Tu nhìn Trần Quả với Đường Nhu: “Không chừa phòng cho hai người hả?”Nghe vậy, Trần Quả liền bỏ ra hai chiếc chìa khoá.“Vậy chúng tôi về lại tiệm net, mọi người nghỉ ngơi đi.” Trần Quả thu xếp xong rồi dắt theo Đường Nhu về, coi như đi bộ cho tiêu cơm.Biệt thự náo nhiệt liền yên tĩnh trở lại, đèn tắt hết, chỉ còn chừa lại hai bóng ở cầu thang và hành lang, xong xuôi, Diệp Tu và Trương Giai Lạc cũng quay về phòng của mình.Trải qua một ngày gian nan, căn phòng liền trở nên ấm cúng đến mức làm người ta có cảm giác như đang ở nhà. Nhưng vừa vào phòng, Trương Giai Lạc liền ném mình lên giường, quay người úp mặt vào con cá mập bông cỡ lớn bên cạnh.Diệp Tu từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Trương Giai Lạc đang ôm gấu bông trong lòng, liền bật cười ngồi xuống giường: “Ông là công chúa à? Vậy mà vẫn chưa hết giận?”Trương Giai Lạc vùi mặt vào gấu bông mà lắc đầu, sau đó mới ôm cá mập bông đứng dậy, lộ ra vẻ mặt buồn bã thương tâm: “Tui nhìn thẳng vào hắn ta, vậy mà hắn lại không biết run sợ… sao hắn lại có thể thoải mái, lại có thể tự tin đến như vậy?”Diệp Tu lặng lẽ nhìn Trương Giai Lạc, ánh mắt dịu dàng tới mức bản thân không nhận ra.“Vậy ông nghĩ xem sao lão Nguỵ lại đá người? Ổng nghĩ gì trời, cho rằng đá một cái lù lù vậy mà không ai thấy sao?” Trương Giai Lạc hít một hơi thật sâu, hai tay ôm lấy gấu bông ngã xuống giường.“Nhưng nếu Gia Thế không còn, ông cũng chẳng vui vẻ gì.”Không lời đáp lại, Trương Giai Lạc chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com