Tbtn Nang Con Vuong Noi Goc San Truong
@khangki -> @bi.minhquan
@khangki
Quân ơi
Em với Vĩ khớp nhạc trước nhé
Anh qua nhà đa năng lấy cái vợt
Hôm qua đánh xong để quên mất
Ok anh
Nhanh chút nhé ạ
Có một vài chỗ phải thêm động tác nữa
@khangki
Kê
À mà
Trên phòng tập đang có ai rồi
Có em với anh Vĩ thôi
Hôm nay mọi người báo tập sau tiết 4 với sau giờ chuyên buổi chiều
Nên không tập sớm nữa
@khangki
Ừ
Thế tí anh lên xong dựng nốt bài
Sau tiết 4 tập intro với phần em biên
Bảo thằng Vĩ sửa nhạc đi
Nhạc của đoạn breakdance đang bị chậm quá
Oke
Để em bảo luôn
@khangki
Nãy anh đi qua hành lang toà B
Thấy có bóng ai như thằng Quan đứng ở ngoài cửa sổ phòng tập ý
Nó tìm mày hay thằng Vĩ à
Em không biết
Em ngồi nãy giờ thấy có ai đâu
@khangki
À
Ok
Chắc là trái tim vụn vỡ rồi (x)
Thôi tập đi
Đợi anh 5 phút lên luôn
Okee
────────── ˚✧⋆ ✼ ⋆✧˚ ──────────
[Phòng sinh hoạt CAD Radio]Gió điều hoà thổi từng đợt nhẹ nhàng, trên tường dán đầy ảnh cũ của các đợt sự kiện trước đó. Không gian vắng người, chỉ có Hồng Cường nằm dài trên chiếc sofa, tay cầm bịch Lays vị rong biển nhâm nhi. Phía bàn làm việc có Minh Tân đang dán mắt vào laptop xem lại những file ảnh chụp hôm trước.Đông Quan đẩy cửa vào, đặt balo và chân máy xuống bàn mà không nói gì.Hồng Cường liếc nhìn rồi lại nhìn điện thoại, lười biếng hỏi: "Đi đâu về đây? Nhìn như mất sổ gạo""Vừa đi mượn backlight của CMS". Đông Quan đáp.Minh Tân ngẩng đầu lên, nhìn một lượt không thấy gì ngoài cái balo của anh nó với cái chân máy thương hiệu của câu lạc bộ."Ơ thế đèn đâu rồi ạ?""Anh đi qua phòng CMS nhưng đóng cửa, không mượn được". Anh đáp lại bằng giọng đều đều.Hồng Cường bỏ điện thoại xuống, nhướn mày hỏi."Có việc gì à, nãy tao thấy Vĩ có ở trường, còn đi lên hướng phòng sinh hoạt mà"Đông Quan thở dài, giọng anh có đôi chút rung lên."Ừm, tao thấy nó trong phòng tập CDT. Minh Quân cũng ngồi trong đấy, 2 người nói chuyện trông vui vẻ lắm"Minh Tân thấy chủ nhiệm của mình nói thì cũng tò mò, không lẽ ông anh này có vấn đề với anh Vĩ bên CMS à. Vụ này có vẻ căng đây, phải nhắn cho con thiên nga kia biết mới được.Hồng Cường thấy bạn nói vậy thì cũng gặng hỏi."Mày thấy vậy thì có đi vào hỏi không, hay đứng nhìn rồi bỏ đi thôi?""Ừ, tao sợ mình vào không đúng lúc...""Mày đang nghĩ nhiều rồi đấy Quan. Hôm trước cũng chỉ là nhắn tin công việc thôi mà". Hồng Cường ngồi thẳng dậy, cố chỉnh tông giọng của mình ở mức êm nhất để an ủi thằng bạn đang suy đét của mình."Biết là vậy...Nhưng mày không hiểu được đâu"Đông Quan nói khẽ, mắt nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chảy vào qua song cửa, lấp lánh ánh lên mái tóc màu gỗ trầm. Anh nói tiếp, lần này nhỏ đến mức gần như tự lẩm bẩm."Nhưng...lỡ 2 người đó thích nhau thật thì sao?"Hồng Cường nhếch môi, rồi bật cười đáp."Thì sao? Thích thì chúc mừng tụi nó thôi. Tao nói nè"Anh nói tiếp, tay vỗ nhẹ lên vai Đông Quan."Minh Quân là đứa sáng nhất trong lứa học sinh năm ngoái. Mày không thấy ai cũng quý nó à? Học giỏi, nhảy đẹp, tài năng, lễ phép. Từ thầy cô đến bạn bè, ai mà không muốn gần. Kể cái Vĩ"Đông Quan cúi đầu. Hồng Cường nói tiếp, nhẹ nhàng mà chắc chắn."Mày cũng vậy thôi, mày quý nó theo kiểu của mày. Mày rung động, mày thích nó - không ồn ào, không gấp gáp. Chỉ là mày chưa nói ra""Chưa nói thì...". Đông Quan ngẩng mặt lên, gương mặt hiện rõ 2 từ "không hiểu"."...thì không có quyền ghen" - Hồng Cường gật đầu thay cho phần kết. "Mày có quyền thích, có quyền buồn, nhưng không có quyền ghen như thể người ta là của mày"Đông Quan cúi đầu, tay vò nắm tóc và im lặng thật lâu. Hồng Cường nói đúng, anh chẳng có quyền ghen. Anh và Quân chưa là gì của nhau cả, chỉ là vài dòng tin nhắn anh chủ động xin lỗi cậu vì chuyện hôm trước mà thôi...Không khí trong phòng im lặng đến lạ. Minh Tân không hiểu rõ câu chuyện giữa mấy anh của nó, nó chỉ biết anh Cường làm quân sư tình yêu là số 1. Chắc chắn sau này có vấn đề tình cảm nó sẽ liên hệ với anh Cường đầu tiên.Hồng Cường ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Đông Quan thì cười nhẹ, nhưng là cái kiểu cười mà sau 3 năm làm bạn, Hồng Cường biết rõ là thằng bạn mình chẳng vui gì cho cam....Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com