Tay Trong Than Duoi
Chương 4 – Chuyến Giao Dịch Máu"Mỗi bước chân vào bóng tối, đều phải chuẩn bị tinh thần để không trở lại ánh sáng."
— Ghi chép tuyệt mật, Mật Vụ 102Chiếc xe bọc thép dừng lại trước một bến tàu cũ ở ngoại ô cảng Dương Hải.Lâm Duy mặc áo khoác da, tóc vuốt ngược, đứng lặng bên Trịnh Nam. Bên hông hắn là khẩu Glock 19, trong áo lót là máy ghi âm cực nhỏ."Chuyến này quan trọng." – Trịnh Nam liếc sang. – "Nếu mày gây rối, tao sẽ lột da mày rồi nhét thuốc nổ vào lỗ đ*t.""Em đâu có ngu." – Lâm Duy cười nhạt, ngón tay lướt qua mép áo Trịnh Nam. – "Em chưa muốn chết khi vẫn còn nợ anh vài lần thị tẩm.""Câm mồm." – Nhưng Trịnh Nam không đẩy ra. Hắn kéo Lâm Duy sát mình hơn, ánh mắt nguy hiểm.Bến tàu 47.
Một đám người áo đen xuất hiện từ thuyền gỗ gỉ sét. Két sắt được kéo lên, bên trong là hàng loạt vũ khí.Gã cầm đầu bước ra: Vương Bằng, chuyên buôn súng ở biên giới. Vẻ mặt hắn sẹo chằng chịt, nhưng thứ khiến Lâm Duy khựng lại... là kẻ đứng sau hắn – một người đàn ông trẻ, khoác áo choàng đen, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc lịm...Y hệt Trịnh Khải.Tim Lâm Duy siết chặt.
Trịnh Khải... không thể nào... anh chết rồi... chính em đã thấy xác anh..."Giao hàng, kiểm tra." – Trịnh Nam ra hiệu. – "Không được sai một cây."Khi Vương Bằng vừa mở thùng hàng, Lâm Duy lặng lẽ bước ra phía sau, vờ như kiểm tra. Mắt cậu nhìn chằm chằm gã "Trịnh Khải" đang hút thuốc dưới gốc cột."Anh là ai...?" – Lâm Duy khẽ hỏi, chỉ vừa đủ để gió cuốn đi.Gã kia nhìn cậu. Một nhịp. Rồi mỉm cười nhạt, rất quen thuộc, trước khi quay lưng bước đi."Lâm Duy, quay lại!" – Giọng Trịnh Nam vang lên.Lâm Duy lập tức trở lại, nhưng đầu cậu giờ như ong vỡ tổ. Nếu đó là Trịnh Khải thật... thì ai đã chết? Nếu là giả... thì tại sao hắn lại nhìn cậu như biết rõ mọi thứ?Giao dịch kết thúc.
Trịnh Nam tự tay đặt một khẩu AK vào xe, rồi lạnh lùng nhìn Lâm Duy."Đừng lơ là như ban nãy nữa."
"Mày đang bị theo dõi.""Ai theo dõi?" – Lâm Duy giả vờ ngạc nhiên."Tao không biết. Nhưng nếu có ai biết quá khứ mày là cảnh sát..." – hắn dí sát môi cậu. – "...tao sẽ là người bắn phát đầu tiên."Đêm đó, tại biệt thự.
Trịnh Nam không cho Lâm Duy nghỉ."Tao đã mất cảnh giác một lần vì thân thể mày." – Hắn đè Lâm Duy xuống giường. – "Giờ thì đừng mong tao nhẹ tay."Bạch – bạch – phập!
A a a... ưh... a á!Lâm Duy bị đẩy vào tận cùng giường, tay bám vào vai Trịnh Nam, miệng ngậm rên, nhưng tâm trí vẫn nhớ ánh mắt của kẻ kia.Trịnh Khải... là anh sao? Hay chỉ là trò chơi mới mà Hắc Dạ giăng ra?Kết chương:
Lâm Duy trằn trọc cả đêm, vừa bị thị tẩm đến rã rời, vừa gác tay lên trán."Nếu anh còn sống... hãy cho em biết."
"Còn nếu anh chết thật rồi... thì để em tiễn cả lũ này theo."CHƯƠNG 4 – MỞ RỘNG
"Thân xác mày... từ giờ thuộc về tao."Biệt thự của Trịnh Nam khi về đêm không còn ồn ào như lúc tiệc rượu, chỉ còn tiếng nước vỗ nhẹ bên bể bơi và ánh sáng mờ ảo từ đèn hành lang. Lâm Duy bị dẫn về phòng tổng quản, không khoá, không xích, nhưng y hiểu rõ: đây không phải là tự do.Cửa bật mở. Trịnh Nam bước vào, không gõ, ánh mắt quét thẳng lên thân thể Lâm Duy đang ngồi bên giường, áo sơ mi cởi một nửa, cổ đầy vết hôn đỏ bầm còn sót từ tối qua."Rửa sạch chưa?" – Hắn khẽ nói, tay tháo cà vạt, giọng đều đều nhưng ngữ điệu lạnh như thép.Lâm Duy đứng dậy, ánh mắt không tránh né, chỉ nhẹ gật đầu:
"Rồi. Cả trong lẫn ngoài."Trịnh Nam cười khẩy, tiến đến. Hắn kéo Lâm Duy sát vào lòng, một tay siết cằm y:
"Cảnh sát các người, da dẻ mềm thế này à?" – Giọng hắn trầm khàn, kề sát tai – "Đêm qua mày khóc ngon lắm... còn hôm nay, tao muốn nghe mày van.""Tôi không phải kẻ yếu." – Lâm Duy cắn răng, nhưng âm thanh phát ra run rẩy."Không yếu?" – Hắn bóp mông y thật mạnh, khiến cả thân thể Lâm Duy bật lên theo phản xạ. – "Vậy tao thử lại xem."Phập. Âm thanh chiếc thắt lưng rơi xuống sàn, lạnh buốt.Trịnh Nam đẩy Lâm Duy xuống giường, dùng đầu gối chặn giữa hai đùi y, cúi người cắn lên cổ, ngực, bụng... mỗi dấu răng đều in hằn."Ư... đừng... nơi đó—" – Lâm Duy giật mình khi đầu lưỡi nóng ẩm liếm đến rốn, rồi xuống thấp hơn."Cấm tao?" – Hắn bật cười, kéo phăng quần y xuống.Lạch cạch. Chai dầu được vặn nắp. Lạnh ngắt. Hắn đưa tay thọc vào bên trong, xoay tròn một ngón, rồi hai... rục rịch... rục rịch..."A... a á... chậm, chậm lại..." – Lâm Duy rên rỉ, toàn thân cong lên, hai tay nắm chặt ra giường.Trịnh Nam ghé sát:
"Chậm? Nhưng tao có lòng tin mày quen rồi."Phập!"Ư... a á á!!" – Âm thanh rên rỉ vang vọng cả căn phòng.Thân thể Lâm Duy run bần bật, hai chân bị nâng lên cao, gác trên vai hắn. Từng cú thúc bạch – bạch – bạch vang lên, thô bạo, không ngừng."Hộc... Trịnh... Trịnh Nam... ra ngoài... đừng bắn trong...""Câm." – Hắn chặn môi y bằng một nụ hôn sâu, rồi thì thầm sát tai – "Mày nghĩ tao chỉ cần thân dưới mày sao? Cả bên trong... cũng sẽ là của tao."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Ư... a á... không... tôi... tôi sắp...!"Phụt! Cảm giác nóng rực bắn sâu vào tận trong, khiến Lâm Duy gào lên, toàn thân co giật. Cùng lúc, dòng trắng đục cũng trào ra từ hạ thân y, vấy đầy bụng.Trịnh Nam giữ nguyên tư thế, thở gấp. Một tay vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của y, trầm giọng nói:"Lần sau... tao muốn mày chủ động bò lên người tao."Lâm Duy mím môi, mệt mỏi gục đầu vào vai hắn.Đêm đó, thân dưới bị chiếm. Còn thân trên... vẫn đang giãy giụa giữa tình và nhiệm vụ.
"Lăn dậy. Có khách dưới nhà.""Khách?" – Lâm Duy chau mày.
"Tôi như vầy, anh bắt tôi đi gặp người khác?"Trịnh Nam bước đến, bóp mạnh cằm y, nói từng chữ sát tai:
"Muốn làm người của tao? Phải biết ngẩng đầu kể cả khi dưới thân vẫn còn chảy thứ tao bắn vào."...Phòng khách tầng trệt.Bốn người đàn ông đang ngồi sẵn, thuốc lá, rượu mạnh, mùi da thuộc và máu. Đây là đám thủ hạ thân tín nhất của Trịnh Nam – đặc biệt trong số đó, một gã cạo trọc đầu với vết sẹo dài trên cổ, ánh mắt sắc như lưỡi dao."Đây là... món đồ chơi mới của anh Nam à?" – Một tên lên tiếng, ánh nhìn dừng thẳng giữa hai chân Lâm Duy, nơi y vừa khẽ bước xuống cầu thang.Áo sơ mi trắng, cổ tay lật lên che vết bầm, nhưng không giấu được dáng đi khập khiễng.
"Cái chân đó... chắc tối qua làm dữ lắm." – Gã trọc đầu khẽ cười, châm điếu thuốc.Lâm Duy im lặng, cắn chặt răng. Y đã học cách không phản ứng – vì vai diễn cần điều đó.Trịnh Nam không nhìn ai, chỉ ngồi xuống sofa, rót rượu.
"Giới thiệu, người của tao. Lâm Duy.""Tên nghe quen." – Gã trọc nhìn y, ánh mắt nheo lại – "Không phải cảnh sát từng phá vụ hàng Quảng Tây năm ngoái sao?"Không khí đông cứng.Trịnh Nam nhìn Lâm Duy. Y chỉ khẽ cười, nhếch môi:
"Phải. Nhưng sau đó tôi bị lật, mất chức, vô tù. Ra được là nhờ anh Nam cứu... nên giờ tôi trả nợ bằng cách này."Câu nói kết thúc, y không chờ ai phản ứng, tự động quỳ xuống, chậm rãi bò đến cạnh Trịnh Nam.Ánh mắt mọi người đổ dồn.Y chạm tay lên đùi hắn, giọng khẽ khàng như nũng nịu:
"Anh Nam muốn tôi hầu rượu... hay hầu thứ khác?""..."Trịnh Nam bật cười, vuốt tóc y:
"Thông minh. Biết thân biết phận."
Rồi quay sang cả đám:
"Từ giờ, ai đụng vào người này mà chưa có lệnh tao... tao chặt tay."Gã trọc vẫn nhìn Lâm Duy, nheo mắt, nhưng không nói thêm. Trong ánh mắt ấy, không chỉ có nghi ngờ... mà còn có hứng thú.Cuối chương:
Lâm Duy trở về phòng, toàn thân run rẩy. Y vừa đóng vai chó trước mặt cả bầy sói.
Nhưng giọng ghi âm trong đồng hồ đã bắt đầu lưu từng đoạn hội thoại.
Y thầm nhủ:
"Mỗi lần nằm dưới hắn, là một lần tiến gần chân tướng. Nhưng liệu đến lúc bắt được hắn... tao còn là cảnh sát nữa không?"CHƯƠNG 6 – Chủ Động Nằm Xuống, Cũng Là Một ChiêuTối hôm đó, biệt thự vẫn ồn ào tiệc rượu. Mùi thuốc lá, xì gà, rượu mạnh và hơi người trộn lẫn vào nhau thành thứ không khí đặc sệt mùi tội lỗi.Lâm Duy ngồi cạnh Trịnh Nam, vai trần hờ hững, cổ áo kéo xệ để lộ vết cắn đêm qua. Gã trọc đầu – tên gọi Khánh Sẹo – vẫn liên tục nhìn y bằng ánh mắt soi mói."Ánh mắt hắn không phải dâm đãng. Là nghi ngờ."Lâm Duy cụng ly, cụp mắt xuống che giấu suy nghĩ. Đúng lúc đó, Khánh Sẹo đẩy ghế đứng lên, cầm điếu thuốc:"Đi vệ sinh cái."Duy nhấc người đứng dậy, giọng mơ màng:
"Tôi cũng cần rửa tay."Trịnh Nam không nói gì, chỉ nheo mắt liếc Duy – như đã ngầm hiểu: "Mày định làm gì thì làm, nhưng về đây nguyên vẹn."...Nhà vệ sinh tầng hai.Ánh đèn vàng mờ. Tiếng nước chảy, mùi xà phòng, rồi tiếng cửa khép lại sau lưng. Lâm Duy dựa lưng vào cánh cửa, nhìn bóng Khánh Sẹo đang đứng trước bồn rửa."Anh nhìn tôi nãy giờ... Là nghi ngờ? Hay là thèm?"Khánh Sẹo nhếch mép, vẫn cúi đầu rửa tay:
"Cảnh sát ngầm thường hay có kiểu mê hoặc thế này lắm."Lâm Duy tiến sát phía sau, một tay đặt lên lưng hắn, giọng trầm xuống:"Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ làm gì? Bắt anh... hay làm anh ra trước?"Gã trọc quay lại, giật mạnh cổ áo Duy, ép y dính vào tường:
"Đừng giỡn mặt.""Tôi không giỡn." – Lâm Duy khẽ thì thầm, tay đưa xuống kéo khóa quần gã – "Tôi chỉ chứng minh... tôi là đồ chơi thật của Trịnh Nam, không phải cảnh sát."Soạt. Âm thanh khóa kéo vang lên.Khánh Sẹo chưa kịp phản ứng, đã thấy Duy quỳ gối trước mặt. Đôi mắt ngước lên đầy khiêu khích, giọng nhỏ đến mức gần như thở:
"Tôi có thể hầu... giỏi không kém gái đứng đường đâu."Hắn cứng người. Nhưng cũng chính giây phút ấy, nghi ngờ dần chuyển thành ham muốn."Mày điên rồi.""Vì anh, tôi sẵn sàng."Lạch cạch. Cửa khóa chốt lại. Tiếng vải va chạm, tiếng rên khe khẽ bắt đầu vang trong không gian hẹp.Cuối chương:Khi trở lại bàn tiệc, Khánh Sẹo ngồi xuống, miệng vẫn còn mím chặt.Trịnh Nam liếc nhìn Lâm Duy – người vừa bước tới, tóc hơi rối, miệng đỏ hơn bình thường.
Y không nói gì, chỉ rót rượu, ngửa cổ uống cạn, rồi cúi đầu sát tai Trịnh Nam:"Một con chó biết chủ là chưa đủ. Cần biết... cắn cả kẻ chủ nghi ngờ."Trịnh Nam bật cười, kéo y sát vào lòng, thì thầm:
"Càng ngày mày càng hợp khẩu vị tao đấy... cảnh sát."CHƯƠNG 6 – MỞ RỘNG: Không Gian Kín, Thân Thể Mở Ra"Mày theo tao làm gì?" – Khánh Sẹo vừa khóa vòi nước, vừa liếc qua gương. Ánh mắt hắn bắt được bóng người sau lưng – gọn gàng, trắng trẻo, đôi môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì đó.Lâm Duy không đáp ngay. Cậu lặng lẽ bước tới, tiếng giày vang lên nhỏ đều trên nền đá lạnh. Đợi khi chỉ còn cách nửa bước, Duy mới thì thầm:"Vì ánh mắt anh... chưa từng tin tôi. Mà người không tin tôi, tôi không yên tâm để sau lưng."Khánh Sẹo quay lại, tay đưa lên bóp cằm Duy, giọng trầm đục:
"Tao từng thấy một thằng y như mày. Vào tổ chức ba tháng, làm được, nằm được, nhưng đêm thứ chín mươi mốt... nó nổ đầu."Lâm Duy vẫn không né tránh. Cậu cười nhẹ, đôi mắt cong lên:"Tôi không phải thằng đó. Tôi không chết vì nhiệm vụ... mà sống vì biết nằm đúng lúc."Vừa dứt lời, cậu quỳ thụp xuống, hai tay vòng lấy hông Khánh Sẹo, mặt áp sát vào cạp quần đen bó. Cái cử động đột ngột khiến Khánh hơi giật mình, nhưng rồi hắn đứng yên – mắt rọi xuống thân thể đang chủ động bày ra trước mặt mình.Soạt – Tiếng kéo khóa quần vang lên, lạnh buốt như một nhát cắt giữa không gian ngột ngạt."Mày nghĩ làm thế này là tao tin mày à?"Lâm Duy ngẩng đầu, môi hé mở, giọng khàn khàn:"Tôi không cần anh tin... chỉ cần anh nhớ cảm giác này – và không nỡ ra tay khi nghi ngờ tôi nữa.""Chậc." – Khánh nhếch mép, một tay đặt sau đầu cậu ấn mạnh vào, không cần nói thêm lời nào.Bạch – bạch – bạch. Âm thanh nhục cảm bắt đầu vang vọng trong căn phòng chật hẹp. Tiếng nước từ bồn rửa vẫn nhỏ giọt, hòa lẫn với tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng Lâm Duy."Khục... a..."Miệng cậu tràn ngập thứ mùi gắt đặc trưng, cổ họng co rút, nhưng ánh mắt vẫn không rời mắt khỏi Khánh – ánh nhìn vừa nhục nhã vừa cố tình khiêu khích.Khánh Sẹo nhăn mặt, tay còn lại bóp lấy tóc cậu:"Thằng chó... mày giỏi diễn thật. Nhưng càng giỏi, tao càng muốn thử xem mày gào thế nào khi tao thị tẩm mày."Duy không nói. Cậu chỉ đưa tay ra sau, tự vén đuôi áo lên, chống tay lên mép bồn, lưng cong xuống, tư thế hiến dâng hoàn toàn.Giọng run run, môi cong lên như nửa cười nửa nức nở:"Thì anh cứ... thử xem."...Phập – Âm thanh dội thẳng vào cơ thể."A... a... a – a á..."Bạch – bạch – bạch – bạch. Nhịp xâm nhập mỗi lúc một mạnh, trong khi Lâm Duy siết chặt lấy mép bồn rửa, vai run, mắt ngấn nước."Sâu... sâu quá...""Câm mồm. Đồ chó của Trịnh Nam mà cũng dám rên?""Tôi là chó của ai... cũng là để sống."Khánh Sẹo càng điên cuồng, ép sát lưng cậu xuống, gầm khẽ bên tai:"Cảnh sát hay không... tao đụ nó rồi, giờ nó cũng là người của tao!""Phập – phập – phập!"
"A á – kh- không... không được..."Đến phút cuối, khi Khánh rút ra, Lâm Duy chỉ còn biết gục xuống thành bồn, toàn thân mềm rũ, giữa hai chân rịn đỏ, dịch thể tràn ra từng đợt, ướt cả mặt sàn.Cuối chương:Khánh bước ra ngoài trước, mặt không biểu cảm. Khi đi ngang qua Trịnh Nam, hắn chỉ liếc Lâm Duy một cái – ánh mắt... đã dịu đi.Trịnh Nam búng tàn thuốc, nghiêng đầu hỏi nhỏ Duy:
"Mày bán mình cho tao... giờ bán thêm cho đàn em tao?"Lâm Duy siết chặt tay, giọng khàn khàn:
"Miễn còn sống... tôi sẵn sàng nằm dưới tất cả."
— Ghi chép tuyệt mật, Mật Vụ 102Chiếc xe bọc thép dừng lại trước một bến tàu cũ ở ngoại ô cảng Dương Hải.Lâm Duy mặc áo khoác da, tóc vuốt ngược, đứng lặng bên Trịnh Nam. Bên hông hắn là khẩu Glock 19, trong áo lót là máy ghi âm cực nhỏ."Chuyến này quan trọng." – Trịnh Nam liếc sang. – "Nếu mày gây rối, tao sẽ lột da mày rồi nhét thuốc nổ vào lỗ đ*t.""Em đâu có ngu." – Lâm Duy cười nhạt, ngón tay lướt qua mép áo Trịnh Nam. – "Em chưa muốn chết khi vẫn còn nợ anh vài lần thị tẩm.""Câm mồm." – Nhưng Trịnh Nam không đẩy ra. Hắn kéo Lâm Duy sát mình hơn, ánh mắt nguy hiểm.Bến tàu 47.
Một đám người áo đen xuất hiện từ thuyền gỗ gỉ sét. Két sắt được kéo lên, bên trong là hàng loạt vũ khí.Gã cầm đầu bước ra: Vương Bằng, chuyên buôn súng ở biên giới. Vẻ mặt hắn sẹo chằng chịt, nhưng thứ khiến Lâm Duy khựng lại... là kẻ đứng sau hắn – một người đàn ông trẻ, khoác áo choàng đen, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc lịm...Y hệt Trịnh Khải.Tim Lâm Duy siết chặt.
Trịnh Khải... không thể nào... anh chết rồi... chính em đã thấy xác anh..."Giao hàng, kiểm tra." – Trịnh Nam ra hiệu. – "Không được sai một cây."Khi Vương Bằng vừa mở thùng hàng, Lâm Duy lặng lẽ bước ra phía sau, vờ như kiểm tra. Mắt cậu nhìn chằm chằm gã "Trịnh Khải" đang hút thuốc dưới gốc cột."Anh là ai...?" – Lâm Duy khẽ hỏi, chỉ vừa đủ để gió cuốn đi.Gã kia nhìn cậu. Một nhịp. Rồi mỉm cười nhạt, rất quen thuộc, trước khi quay lưng bước đi."Lâm Duy, quay lại!" – Giọng Trịnh Nam vang lên.Lâm Duy lập tức trở lại, nhưng đầu cậu giờ như ong vỡ tổ. Nếu đó là Trịnh Khải thật... thì ai đã chết? Nếu là giả... thì tại sao hắn lại nhìn cậu như biết rõ mọi thứ?Giao dịch kết thúc.
Trịnh Nam tự tay đặt một khẩu AK vào xe, rồi lạnh lùng nhìn Lâm Duy."Đừng lơ là như ban nãy nữa."
"Mày đang bị theo dõi.""Ai theo dõi?" – Lâm Duy giả vờ ngạc nhiên."Tao không biết. Nhưng nếu có ai biết quá khứ mày là cảnh sát..." – hắn dí sát môi cậu. – "...tao sẽ là người bắn phát đầu tiên."Đêm đó, tại biệt thự.
Trịnh Nam không cho Lâm Duy nghỉ."Tao đã mất cảnh giác một lần vì thân thể mày." – Hắn đè Lâm Duy xuống giường. – "Giờ thì đừng mong tao nhẹ tay."Bạch – bạch – phập!
A a a... ưh... a á!Lâm Duy bị đẩy vào tận cùng giường, tay bám vào vai Trịnh Nam, miệng ngậm rên, nhưng tâm trí vẫn nhớ ánh mắt của kẻ kia.Trịnh Khải... là anh sao? Hay chỉ là trò chơi mới mà Hắc Dạ giăng ra?Kết chương:
Lâm Duy trằn trọc cả đêm, vừa bị thị tẩm đến rã rời, vừa gác tay lên trán."Nếu anh còn sống... hãy cho em biết."
"Còn nếu anh chết thật rồi... thì để em tiễn cả lũ này theo."CHƯƠNG 4 – MỞ RỘNG
"Thân xác mày... từ giờ thuộc về tao."Biệt thự của Trịnh Nam khi về đêm không còn ồn ào như lúc tiệc rượu, chỉ còn tiếng nước vỗ nhẹ bên bể bơi và ánh sáng mờ ảo từ đèn hành lang. Lâm Duy bị dẫn về phòng tổng quản, không khoá, không xích, nhưng y hiểu rõ: đây không phải là tự do.Cửa bật mở. Trịnh Nam bước vào, không gõ, ánh mắt quét thẳng lên thân thể Lâm Duy đang ngồi bên giường, áo sơ mi cởi một nửa, cổ đầy vết hôn đỏ bầm còn sót từ tối qua."Rửa sạch chưa?" – Hắn khẽ nói, tay tháo cà vạt, giọng đều đều nhưng ngữ điệu lạnh như thép.Lâm Duy đứng dậy, ánh mắt không tránh né, chỉ nhẹ gật đầu:
"Rồi. Cả trong lẫn ngoài."Trịnh Nam cười khẩy, tiến đến. Hắn kéo Lâm Duy sát vào lòng, một tay siết cằm y:
"Cảnh sát các người, da dẻ mềm thế này à?" – Giọng hắn trầm khàn, kề sát tai – "Đêm qua mày khóc ngon lắm... còn hôm nay, tao muốn nghe mày van.""Tôi không phải kẻ yếu." – Lâm Duy cắn răng, nhưng âm thanh phát ra run rẩy."Không yếu?" – Hắn bóp mông y thật mạnh, khiến cả thân thể Lâm Duy bật lên theo phản xạ. – "Vậy tao thử lại xem."Phập. Âm thanh chiếc thắt lưng rơi xuống sàn, lạnh buốt.Trịnh Nam đẩy Lâm Duy xuống giường, dùng đầu gối chặn giữa hai đùi y, cúi người cắn lên cổ, ngực, bụng... mỗi dấu răng đều in hằn."Ư... đừng... nơi đó—" – Lâm Duy giật mình khi đầu lưỡi nóng ẩm liếm đến rốn, rồi xuống thấp hơn."Cấm tao?" – Hắn bật cười, kéo phăng quần y xuống.Lạch cạch. Chai dầu được vặn nắp. Lạnh ngắt. Hắn đưa tay thọc vào bên trong, xoay tròn một ngón, rồi hai... rục rịch... rục rịch..."A... a á... chậm, chậm lại..." – Lâm Duy rên rỉ, toàn thân cong lên, hai tay nắm chặt ra giường.Trịnh Nam ghé sát:
"Chậm? Nhưng tao có lòng tin mày quen rồi."Phập!"Ư... a á á!!" – Âm thanh rên rỉ vang vọng cả căn phòng.Thân thể Lâm Duy run bần bật, hai chân bị nâng lên cao, gác trên vai hắn. Từng cú thúc bạch – bạch – bạch vang lên, thô bạo, không ngừng."Hộc... Trịnh... Trịnh Nam... ra ngoài... đừng bắn trong...""Câm." – Hắn chặn môi y bằng một nụ hôn sâu, rồi thì thầm sát tai – "Mày nghĩ tao chỉ cần thân dưới mày sao? Cả bên trong... cũng sẽ là của tao."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Ư... a á... không... tôi... tôi sắp...!"Phụt! Cảm giác nóng rực bắn sâu vào tận trong, khiến Lâm Duy gào lên, toàn thân co giật. Cùng lúc, dòng trắng đục cũng trào ra từ hạ thân y, vấy đầy bụng.Trịnh Nam giữ nguyên tư thế, thở gấp. Một tay vuốt nhẹ mái tóc ướt mồ hôi của y, trầm giọng nói:"Lần sau... tao muốn mày chủ động bò lên người tao."Lâm Duy mím môi, mệt mỏi gục đầu vào vai hắn.Đêm đó, thân dưới bị chiếm. Còn thân trên... vẫn đang giãy giụa giữa tình và nhiệm vụ.
"Lăn dậy. Có khách dưới nhà.""Khách?" – Lâm Duy chau mày.
"Tôi như vầy, anh bắt tôi đi gặp người khác?"Trịnh Nam bước đến, bóp mạnh cằm y, nói từng chữ sát tai:
"Muốn làm người của tao? Phải biết ngẩng đầu kể cả khi dưới thân vẫn còn chảy thứ tao bắn vào."...Phòng khách tầng trệt.Bốn người đàn ông đang ngồi sẵn, thuốc lá, rượu mạnh, mùi da thuộc và máu. Đây là đám thủ hạ thân tín nhất của Trịnh Nam – đặc biệt trong số đó, một gã cạo trọc đầu với vết sẹo dài trên cổ, ánh mắt sắc như lưỡi dao."Đây là... món đồ chơi mới của anh Nam à?" – Một tên lên tiếng, ánh nhìn dừng thẳng giữa hai chân Lâm Duy, nơi y vừa khẽ bước xuống cầu thang.Áo sơ mi trắng, cổ tay lật lên che vết bầm, nhưng không giấu được dáng đi khập khiễng.
"Cái chân đó... chắc tối qua làm dữ lắm." – Gã trọc đầu khẽ cười, châm điếu thuốc.Lâm Duy im lặng, cắn chặt răng. Y đã học cách không phản ứng – vì vai diễn cần điều đó.Trịnh Nam không nhìn ai, chỉ ngồi xuống sofa, rót rượu.
"Giới thiệu, người của tao. Lâm Duy.""Tên nghe quen." – Gã trọc nhìn y, ánh mắt nheo lại – "Không phải cảnh sát từng phá vụ hàng Quảng Tây năm ngoái sao?"Không khí đông cứng.Trịnh Nam nhìn Lâm Duy. Y chỉ khẽ cười, nhếch môi:
"Phải. Nhưng sau đó tôi bị lật, mất chức, vô tù. Ra được là nhờ anh Nam cứu... nên giờ tôi trả nợ bằng cách này."Câu nói kết thúc, y không chờ ai phản ứng, tự động quỳ xuống, chậm rãi bò đến cạnh Trịnh Nam.Ánh mắt mọi người đổ dồn.Y chạm tay lên đùi hắn, giọng khẽ khàng như nũng nịu:
"Anh Nam muốn tôi hầu rượu... hay hầu thứ khác?""..."Trịnh Nam bật cười, vuốt tóc y:
"Thông minh. Biết thân biết phận."
Rồi quay sang cả đám:
"Từ giờ, ai đụng vào người này mà chưa có lệnh tao... tao chặt tay."Gã trọc vẫn nhìn Lâm Duy, nheo mắt, nhưng không nói thêm. Trong ánh mắt ấy, không chỉ có nghi ngờ... mà còn có hứng thú.Cuối chương:
Lâm Duy trở về phòng, toàn thân run rẩy. Y vừa đóng vai chó trước mặt cả bầy sói.
Nhưng giọng ghi âm trong đồng hồ đã bắt đầu lưu từng đoạn hội thoại.
Y thầm nhủ:
"Mỗi lần nằm dưới hắn, là một lần tiến gần chân tướng. Nhưng liệu đến lúc bắt được hắn... tao còn là cảnh sát nữa không?"CHƯƠNG 6 – Chủ Động Nằm Xuống, Cũng Là Một ChiêuTối hôm đó, biệt thự vẫn ồn ào tiệc rượu. Mùi thuốc lá, xì gà, rượu mạnh và hơi người trộn lẫn vào nhau thành thứ không khí đặc sệt mùi tội lỗi.Lâm Duy ngồi cạnh Trịnh Nam, vai trần hờ hững, cổ áo kéo xệ để lộ vết cắn đêm qua. Gã trọc đầu – tên gọi Khánh Sẹo – vẫn liên tục nhìn y bằng ánh mắt soi mói."Ánh mắt hắn không phải dâm đãng. Là nghi ngờ."Lâm Duy cụng ly, cụp mắt xuống che giấu suy nghĩ. Đúng lúc đó, Khánh Sẹo đẩy ghế đứng lên, cầm điếu thuốc:"Đi vệ sinh cái."Duy nhấc người đứng dậy, giọng mơ màng:
"Tôi cũng cần rửa tay."Trịnh Nam không nói gì, chỉ nheo mắt liếc Duy – như đã ngầm hiểu: "Mày định làm gì thì làm, nhưng về đây nguyên vẹn."...Nhà vệ sinh tầng hai.Ánh đèn vàng mờ. Tiếng nước chảy, mùi xà phòng, rồi tiếng cửa khép lại sau lưng. Lâm Duy dựa lưng vào cánh cửa, nhìn bóng Khánh Sẹo đang đứng trước bồn rửa."Anh nhìn tôi nãy giờ... Là nghi ngờ? Hay là thèm?"Khánh Sẹo nhếch mép, vẫn cúi đầu rửa tay:
"Cảnh sát ngầm thường hay có kiểu mê hoặc thế này lắm."Lâm Duy tiến sát phía sau, một tay đặt lên lưng hắn, giọng trầm xuống:"Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ làm gì? Bắt anh... hay làm anh ra trước?"Gã trọc quay lại, giật mạnh cổ áo Duy, ép y dính vào tường:
"Đừng giỡn mặt.""Tôi không giỡn." – Lâm Duy khẽ thì thầm, tay đưa xuống kéo khóa quần gã – "Tôi chỉ chứng minh... tôi là đồ chơi thật của Trịnh Nam, không phải cảnh sát."Soạt. Âm thanh khóa kéo vang lên.Khánh Sẹo chưa kịp phản ứng, đã thấy Duy quỳ gối trước mặt. Đôi mắt ngước lên đầy khiêu khích, giọng nhỏ đến mức gần như thở:
"Tôi có thể hầu... giỏi không kém gái đứng đường đâu."Hắn cứng người. Nhưng cũng chính giây phút ấy, nghi ngờ dần chuyển thành ham muốn."Mày điên rồi.""Vì anh, tôi sẵn sàng."Lạch cạch. Cửa khóa chốt lại. Tiếng vải va chạm, tiếng rên khe khẽ bắt đầu vang trong không gian hẹp.Cuối chương:Khi trở lại bàn tiệc, Khánh Sẹo ngồi xuống, miệng vẫn còn mím chặt.Trịnh Nam liếc nhìn Lâm Duy – người vừa bước tới, tóc hơi rối, miệng đỏ hơn bình thường.
Y không nói gì, chỉ rót rượu, ngửa cổ uống cạn, rồi cúi đầu sát tai Trịnh Nam:"Một con chó biết chủ là chưa đủ. Cần biết... cắn cả kẻ chủ nghi ngờ."Trịnh Nam bật cười, kéo y sát vào lòng, thì thầm:
"Càng ngày mày càng hợp khẩu vị tao đấy... cảnh sát."CHƯƠNG 6 – MỞ RỘNG: Không Gian Kín, Thân Thể Mở Ra"Mày theo tao làm gì?" – Khánh Sẹo vừa khóa vòi nước, vừa liếc qua gương. Ánh mắt hắn bắt được bóng người sau lưng – gọn gàng, trắng trẻo, đôi môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì đó.Lâm Duy không đáp ngay. Cậu lặng lẽ bước tới, tiếng giày vang lên nhỏ đều trên nền đá lạnh. Đợi khi chỉ còn cách nửa bước, Duy mới thì thầm:"Vì ánh mắt anh... chưa từng tin tôi. Mà người không tin tôi, tôi không yên tâm để sau lưng."Khánh Sẹo quay lại, tay đưa lên bóp cằm Duy, giọng trầm đục:
"Tao từng thấy một thằng y như mày. Vào tổ chức ba tháng, làm được, nằm được, nhưng đêm thứ chín mươi mốt... nó nổ đầu."Lâm Duy vẫn không né tránh. Cậu cười nhẹ, đôi mắt cong lên:"Tôi không phải thằng đó. Tôi không chết vì nhiệm vụ... mà sống vì biết nằm đúng lúc."Vừa dứt lời, cậu quỳ thụp xuống, hai tay vòng lấy hông Khánh Sẹo, mặt áp sát vào cạp quần đen bó. Cái cử động đột ngột khiến Khánh hơi giật mình, nhưng rồi hắn đứng yên – mắt rọi xuống thân thể đang chủ động bày ra trước mặt mình.Soạt – Tiếng kéo khóa quần vang lên, lạnh buốt như một nhát cắt giữa không gian ngột ngạt."Mày nghĩ làm thế này là tao tin mày à?"Lâm Duy ngẩng đầu, môi hé mở, giọng khàn khàn:"Tôi không cần anh tin... chỉ cần anh nhớ cảm giác này – và không nỡ ra tay khi nghi ngờ tôi nữa.""Chậc." – Khánh nhếch mép, một tay đặt sau đầu cậu ấn mạnh vào, không cần nói thêm lời nào.Bạch – bạch – bạch. Âm thanh nhục cảm bắt đầu vang vọng trong căn phòng chật hẹp. Tiếng nước từ bồn rửa vẫn nhỏ giọt, hòa lẫn với tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng Lâm Duy."Khục... a..."Miệng cậu tràn ngập thứ mùi gắt đặc trưng, cổ họng co rút, nhưng ánh mắt vẫn không rời mắt khỏi Khánh – ánh nhìn vừa nhục nhã vừa cố tình khiêu khích.Khánh Sẹo nhăn mặt, tay còn lại bóp lấy tóc cậu:"Thằng chó... mày giỏi diễn thật. Nhưng càng giỏi, tao càng muốn thử xem mày gào thế nào khi tao thị tẩm mày."Duy không nói. Cậu chỉ đưa tay ra sau, tự vén đuôi áo lên, chống tay lên mép bồn, lưng cong xuống, tư thế hiến dâng hoàn toàn.Giọng run run, môi cong lên như nửa cười nửa nức nở:"Thì anh cứ... thử xem."...Phập – Âm thanh dội thẳng vào cơ thể."A... a... a – a á..."Bạch – bạch – bạch – bạch. Nhịp xâm nhập mỗi lúc một mạnh, trong khi Lâm Duy siết chặt lấy mép bồn rửa, vai run, mắt ngấn nước."Sâu... sâu quá...""Câm mồm. Đồ chó của Trịnh Nam mà cũng dám rên?""Tôi là chó của ai... cũng là để sống."Khánh Sẹo càng điên cuồng, ép sát lưng cậu xuống, gầm khẽ bên tai:"Cảnh sát hay không... tao đụ nó rồi, giờ nó cũng là người của tao!""Phập – phập – phập!"
"A á – kh- không... không được..."Đến phút cuối, khi Khánh rút ra, Lâm Duy chỉ còn biết gục xuống thành bồn, toàn thân mềm rũ, giữa hai chân rịn đỏ, dịch thể tràn ra từng đợt, ướt cả mặt sàn.Cuối chương:Khánh bước ra ngoài trước, mặt không biểu cảm. Khi đi ngang qua Trịnh Nam, hắn chỉ liếc Lâm Duy một cái – ánh mắt... đã dịu đi.Trịnh Nam búng tàn thuốc, nghiêng đầu hỏi nhỏ Duy:
"Mày bán mình cho tao... giờ bán thêm cho đàn em tao?"Lâm Duy siết chặt tay, giọng khàn khàn:
"Miễn còn sống... tôi sẵn sàng nằm dưới tất cả."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com