Tay Trong Than Duoi
Chương 37 – Sáng Sớm Và Những Lời Chọc GhẹoÁnh nắng len qua rèm cửa sổ. Ngoài sân, gió biển vẫn mằn mặn, mang theo tiếng sóng vỗ rì rào. Bên trong căn nhà ven biển, bầu không khí lại náo nhiệt theo một cách khác.Cốc cốc cốc..."Anh Duy ơi! Tụi em ghé nhaaaa ~"Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng mở cửa... không cần chờ ai cho phép. Mấy gã đàn em thân tín của Trịnh Nam dắt nhau bước vào, tay xách giỏ quà đầy rau củ – từ rượu cho đến đồ biển, rõ là định ghé chơi ké.Vừa bước vào sảnh, cả đám đã thấy Lâm Duy – tóc buộc cao, áo phông rộng, cười tươi rói, tay cầm khay nước trái cây."Ồ, tới sớm vậy. Mời mấy anh vào, chồng em... đang nghỉ ngơi xíu nha."
"Ủa, đại ca đâu chị dâu?"
"Ờm... ở trên lầu, nhưng hôm nay... không xuống nổi đâu."Mặt Duy vẫn cười, nhưng ánh mắt long lanh kia rõ ràng đang tấu hài ngầm.Thế là cả đám rón rén bước lên lầu.Cửa phòng không khóa. Mở ra, đập vào mắt họ là...Trịnh Nam – nằm sấp trên giường, chăn mỏng phủ ngang lưng trần, tóc rối bời, gương mặt... tiều tụy thấy rõ.Một tên đàn em rướn cổ:"Ủa... đại ca bị hành xác hả?!"Thằng khác thì cười rống:"Trời đất ơi, đại ca nhìn như lính mới qua trại huấn luyện về luôn á!""Chị dâu đâu có thương anh đâu... Đêm qua chắc ký kết hợp đồng lao động quá nhỉ?""Ủa mà sao nằm sấp vậy? Đừng nói là... ai đó vận dụng thế trận lạ nhaaaa!"Tiếng cười bùng nổ.Trịnh Nam khẽ mở mắt, giọng trầm khàn:"...Cút."Một từ duy nhất, nhưng sức sát thương bằng nguyên băng đạn."A – a – đại ca vẫn còn sức mắng tụi em là khỏe rồi!""Yên tâm yên tâm, tụi em về ngay, để anh dưỡng thương... à không, dưỡng sức lại!"Trước khi xuống lầu, một thằng không nhịn được quay lại khom người:"Thay mặt cả đám, em xin được nói một câu thôi: đại ca, chị dâu của anh... quá mạnh."RẦM. Cửa phòng đóng sầm lại.Dưới nhà, Duy vừa rót nước vừa lắc đầu cười:"Mấy anh đó thiệt, không biết giữ mồm giữ miệng..."Trịnh Nam từ trên gác gọi vọng xuống, giọng uể oải:"Duy... đuổi hết tụi nó về giùm anh...""Dạaaaa ~ nhưng em chưa ký thêm điều khoản nào về xử lý khách không mời đâu nha..."
Chương 37 mở rộng – Hoạt Động Đầu Tiên & Nụ Cười Đáng NgờSau màn thăm hỏi rộn ràng từ mấy đàn em, căn nhà nhỏ lại trở về với yên tĩnh quen thuộc.Lâm Duy đang lúi húi trong bếp, chuẩn bị phần cơm trưa đơn giản trước khi cùng chồng quay lại căn cứ. Hôm nay là ngày đầu tiên tổ chức Fangs chính thức ra mắt – sau bao ngày chuẩn bị, chỉnh sửa kế hoạch, dựng lại lực lượng và đặt nền móng cho con đường mới."Anh ăn cơm xong mình lên căn cứ luôn ha."
"Ừ." – Giọng Trịnh Nam khàn nhẹ, có chút lười biếng đặc trưng của người... chưa hồi phục hoàn toàn sau một đêm bị "kí kết điều khoản đặc biệt".Nam ngồi ở bàn ăn, ánh mắt lãnh đạm như thường ngày – nhưng Duy chẳng biết rằng, trong đầu anh giờ đây toàn là... mưu đồ trả đũa."Hợp đồng hả? Điều khoản? Trói chồng? Ký tới tận điều 10? Được rồi, Lâm Duy. Anh cho em biết thế nào là "phụ lục ràng buộc bổ sung"..."Góc môi Trịnh Nam khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm lóe tia ranh mãnh hiếm thấy.Duy liếc nhìn, chau mày nhẹ:"Anh lại đang nghĩ mưu gì hả?""Hửm? Gì đâu..." – Anh trả lời rất nghiêm túc, nhưng không giấu được nụ cười càng lúc càng rõ."Em thấy rồi nha. Cười như kiểu chuẩn bị hại người ta vậy đó...""Không có."
"...Sao em có linh cảm kỳ kỳ."Trịnh Nam chống tay lên cằm, mắt không rời vợ mình – áo thun trắng, tóc buộc thấp, vừa cắt rau vừa lẩm bẩm công thức nấu ăn. Từng nét một đều rất chân thực, rất đời thường... nhưng chính cái "đời thường" đó lại khiến lòng anh ngứa ngáy muốn lật người ta xuống giường một lần nữa."Để anh coi... đêm mai... sân sau... hay phòng sách nhỉ?"Tại căn cứ FangsBuổi chiều, cả hai cùng lên căn cứ mới – một tổ hợp kiến trúc nằm trong lòng vách đá ven biển, kiên cố, bí mật, hiện đại.Trong phòng họp chính, tấm bảng lớn hiện lên bản đồ các tàn dư của BlackJaw toàn khu vực Đông Nam Á, cùng các phân nhánh khởi điểm của tổ chức mới."Từ hôm nay, Fangs chính thức tiếp quản các đường dây an ninh ngầm cũ của BlackJaw."
"Mục tiêu: dọn sạch các tàn tích nguy hiểm còn sót lại – không dung tha bất kỳ nhánh nào có hành vi tái tổ chức."
"Và đặc biệt – không để bất kỳ tổ chức tội phạm nào thay thế vị trí BlackJaw."Tiếng Lâm Duy vang lên dứt khoát. Trịnh Nam đứng kế bên, một tay đút túi, tay kia chống lên bàn – ánh mắt anh lia qua từng tân binh được tuyển chọn khắt khe trong vài tuần gần đây."Tất cả sẽ được đào tạo lại từ đầu. Fangs không chỉ là tổ chức tiêu diệt tội phạm... mà là răng nanh thật sự bảo vệ lằn ranh giữa chính nghĩa và bóng tối."Cả phòng đồng loạt gật đầu.Lúc buổi họp kết thúc, Trịnh Nam lặng lẽ ghi chép vài thứ vào sổ tay, tay trái lại đưa lên chống cằm – cười nhạt một cái.Duy từ xa nhìn thấy lại cau mày:"Anh lại nghĩ cái gì nữa vậy?""Anh đang ghi kế hoạch cho tổ chức."
"...Sao mà nhìn cái mặt giống kế hoạch trả đũa vợ hơn?"Trịnh Nam nhướng mày:"Cũng gần đúng.""Hả?""Chiều mai ký phụ lục hợp đồng. Điều 11 tới 15. Em chuẩn bị đi.""..."Duy vừa định phản pháo, nhưng ánh mắt của Trịnh Nam quá nghiêm túc... lại còn cười mỉm."Mệt anh ghê...""Không đâu, mệt... là đêm mai."
Địa điểm: Phòng ngủ tầng trên, căn nhà ven biển – nơi gió biển vừa đủ mơn man từng vạt rèm.Cửa phòng khẽ đóng lại.Lâm Duy ngồi trên thành giường, áo sơ mi trắng thả hờ hai cúc trên cùng, mái tóc đen hơi rối sau khi vừa tắm xong, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông đang từ từ bước vào, tay trái cầm một tập giấy A4 kẹp ghim, mặt tỉnh rụi."Phụ lục hợp đồng – điều chỉnh bổ sung các điều khoản về chủ quyền thân thể của... chồng yêu?" – Duy nheo mắt."Bổ sung dựa theo buổi 'ký kết đêm trước', kèm theo quyền đối kháng nếu một bên lạm dụng." – Trịnh Nam trả lời tỉnh bơ, đặt tập giấy xuống bàn nhỏ, rồi cởi từng khuy áo sơ mi của mình.Duy nhìn, cười nhếch môi:"Thế ai là người thi hành đầu tiên đây?""Vợ yêu là người khởi xướng 'hợp đồng gốc'. Chồng chỉ đang... thực hiện phần bị bỏ sót."Câu nói vừa dứt, Duy đã bị kéo ngược về phía sau – tấm lưng va nhẹ vào đệm giường, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Ánh mắt Trịnh Nam cúi xuống, giọng trầm đục cất lên bên tai:"Điều 1 – Toàn quyền khám phá từng centimet trên cơ thể vợ yêu... dưới mọi hình thức."
"Và em không được ngăn cản.""Anh..." – Duy vừa cười vừa thở nhẹ – "Vậy mà cũng gọi là điều khoản?""Điều khoản bổ sung." – Trịnh Nam khẽ cắn vào vành tai cậu – khiến một tiếng rên khẽ rơi ra – "Và hiệu lực... bắt đầu từ bây giờ."Môi anh phủ lên cổ Duy, rồi dần trượt xuống xương quai xanh. Chiếc áo sơ mi mỏng bị kéo lệch sang một bên, để lộ làn da trắng ửng, nơi từng dấu vết của "đêm ký kết" vẫn mờ mờ hiện rõ."Ưm... Trịnh Nam...""Suỵt... Điều 2 – Mỗi tiếng rên rỉ của em... là cam kết phục tùng vô điều kiện."Duy thở dốc, ngón tay co lại nắm lấy ga giường khi đầu lưỡi Trịnh Nam miết nhẹ từ xương ức xuống vùng eo, chậm rãi, đầy cố ý.Tấm thân dưới anh đã vươn lên áp sát, ép chặt lấy cậu khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt.Duy ngẩng đầu, mắt long lanh, vừa rên nhẹ vừa lẩm bẩm:"Vậy... nếu em phản đối thì sao?"Trịnh Nam ngẩng mặt lên, cười như ác quỷ:"Sẽ bị... trừng phạt vì vi phạm hợp đồng.""Phập."Một cú hông thúc mạnh, bất ngờ và táo bạo – khiến Duy bật tiếng "a á a...", chân quấn chặt lấy hông người đàn ông kia.Giường bắt đầu khẽ rung, tiếng thở dồn dập xen lẫn với âm thanh "bạch – bạch – bạch" nhịp nhàng vang lên giữa đêm biển."Trịnh... Nam... chậm... a a... chậm một chút..."
"Không. Đây là điều kiện tiên quyết để sang điều 3.""A á á... anh... khốn nạn...""Ừ. Khốn nạn với mỗi tiếng em rên, từng lần em xiết lại... thế này..."Cơ thể Duy co rút, gò má đỏ ửng, mắt mờ nước. Nhưng miệng lại cười – như thể đang chờ xem chồng mình có bao nhiêu "điều khoản" giấu trong đầu.Còn Trịnh Nam?Anh cười khẽ, tiếp tục dập mạnh một cú nữa:"Chờ đấy, vợ yêu... điều 3 tới 10 vẫn còn đang chờ xử lý."
Tiếng hông va chạm vang lên sau cú thúc mạnh đầu tiên. Trịnh Nam không hề dạo đầu thêm, cứ thế đâm thẳng vào sâu trong hậu huyệt đã mềm ướt từ những phút trước.– Ư... a... á...! Nam... chậm một chút...– Lỗi rồi. Vừa vi phạm xong."Bạch – bạch – bạch..."Anh giữ hai chân Duy gác lên vai, từng cú thúc sau đó đều mạnh hơn, sâu hơn. Tay siết nhẹ cổ chân cậu như muốn dằn vặt cậu thêm. Lâm Duy bị trói, cả người cong lên, ngửa cổ rên rỉ như chú mèo nhỏ mắc cạn.– A... a... đừng... sâu quá...! Trịnh Nam, em... a á á!Điều 4: Cấm ra lệnh, chỉ được rênNgay khi Duy bật tiếng "Chậm lại!" – "Tách!" – đèn tắt.Cả phòng chìm vào bóng tối.
Một giây sau, Trịnh Nam nhấc bổng eo vợ lên, để cậu ngồi trên đùi mình – đối mặt – rồi tiếp tục thúc vào từ bên dưới.– A... trời ơi...! Sao lại... a á á! Không thấy gì hết!– Không cần thấy gì cả. Em chỉ cần cảm."Bạch... bạch... bạch..."Mỗi cú thúc là một tiếng vang dội trong căn phòng tối. Mồ hôi, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt chạm nhau hòa quyện như bản nhạc dục vọng.Trịnh Nam vươn lưỡi liếm dọc xương quai xanh Duy, vừa thì thầm:
– Nói nữa đi, xem anh có tắt cả tiếng em luôn không...Điều 5: Hình phạt nếu vi phạmDuy vùng vẫy muốn tránh khỏi cái mút mạnh bên cổ, nhưng tay bị trói, cơ thể cũng không thể xoay chuyển.– Em nói lại đi... xin anh dừng?– Không... không... đừng phạt nữa... Trịnh Nam... a a á á!"Phập – phập – bạch – bạch – bạch..."Trịnh Nam nhấc Duy lên cao, rồi thả xuống đúng điểm sâu nhất khiến hậu huyệt bị cọ sát đến co giật từng hồi. Cậu khóc rấm rứt, nước mắt chảy xuống gối, rên rỉ tê dại không còn sức phản kháng.– A á á! Nam ơi... Nam ơi đừng... em... a... sắp...– Ra đi."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch!"Và rồi, khi hai tay Lâm Duy giật mạnh khỏi dây lụa, ôm lấy cổ anh, cả hai cùng bật tiếng rên lớn.– Ư... A... Ư Ư A A A!!Cơ thể co giật, chất nóng bắn ra giữa bụng hai người, hòa trong tiếng thở dốc kéo dài, gối đệm ướt sũng, thân thể Duy mềm nhũn trên ngực Nam.Trịnh Nam đưa tay vuốt tóc cậu, hôn nhẹ và khẽ cười:– Ba điều đầu thôi mà... còn năm cái nữa đấy, vợ yêu.Chương 38 – Mở rộng 2Phụ lục điều 6 – 7 – 8Điều 6: Tư thế bị động hoàn toànTrịnh Nam đẩy Lâm Duy nằm sấp, hai tay cậu bị giữ cố định ra sau lưng. Hông bị nâng cao lên, gối kê dưới bụng. Anh trườn lên phía sau, chầm chậm hôn dọc sống lưng, hơi thở nóng rực.– Vợ yêu... tư thế này rất ngoan.– Ưm... không... anh... kiểu này... a... không được..."Phập!"– A Á Á!!"Bạch – bạch – bạch..."Mỗi cú va chạm vang dội, cơ thể bị ép dính chặt xuống ga giường, tiếng va đập vọng khắp phòng.– Trịnh... a a... chậm... em... không chịu nổi!– Nhưng anh thì còn chịu được nhiều lắm.Anh cúi xuống, liếm tai cậu, tay kéo eo về sát hơn. Duy bật khóc rên rỉ, âm thanh nức nở giữa chuỗi động tác điên cuồng phía sau."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Điều 7: Nói lời yêu đúng cáchAnh lật người cậu lại, hai tay nâng lên đỡ lấy gương mặt thấm nước mắt:– Nhìn anh và nói đi, vợ yêu.– Trịnh... Trịnh Nam... em... yêu... yêu chồng yêu...– Ngoan."Phập!"– A Á Á Á!!Cơ thể cậu bị xuyên suốt đến tận cùng, miệng bật rên không dứt.– Yêu... yêu... yêu anh... ư ư... chồng yêu... a á á...!!– Hử? Sao nhỏ giọng thế? Anh không nghe thấy gì."Bạch – bạch – bạch – bạch!"– Em yêu anh!! A Á A A!!Điều 8: Hưởng thụ cùng nhauCả hai lăn từ giường xuống tấm thảm lông dưới sàn, nơi ánh đèn vàng rọi lên những giọt mồ hôi long lanh trên thân thể trần trụi. Trịnh Nam nằm ngửa, kéo Duy ngồi lên đùi mình.– Tự ngồi xuống đi.– Hử...?– Em điều khiển.Lâm Duy run rẩy hạ người xuống, khẽ rít lên khi phần cứng nóng ướt của Trịnh Nam tiến vào hậu huyệt đã tê dại của mình."Phập..."– Á... trời ơi...Cậu cắn môi, rồi từ từ nhấp hông."Bạch... bạch... bạch..."– Ngoan lắm... Đó, như vậy... A... vợ anh... đẹp quá..."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch!!"Cậu gục vào ngực anh, gào lên khi đợt cao trào trào ra không kiểm soát. Cả hai cùng thở dốc, ôm nhau nằm lại giữa thảm.Trịnh Nam siết nhẹ eo Duy, thì thầm:– Mới điều 8... Anh chưa buông tha em đâu.Chương 38 – Mở rộng 3Phụ lục điều 9 – 10: Kết thúc buổi ký kếtĐiều 9: Không được để vợ yên trong phòng tắmKhi Lâm Duy đang rửa sạch dấu vết cũ, bàn tay ấm nóng của Trịnh Nam luồn qua eo từ phía sau, ôm ghì lấy cậu.– Lại... nữa à? Trịnh Nam... Ưm!!Anh cắn nhẹ vành tai cậu, thì thầm:– Điều 9 quy định rõ ràng: Không được để vợ yên trong phòng tắm, nhất là khi ướt át như vậy.– Cái... gì...? Ưm... không... trong này...– Trong này dễ rửa sạch hơn giường."Phập!"– A Á Á Á!!Cậu bị ép đẩy sát vào tường kính, hơi nước nóng phủ mờ hai bóng hình quyện lấy nhau."Bạch – bạch – bạch!"– Em... aa... không chịu nổi nữa đâu...– Vậy cứ dựa vào tường mà chịu, chồng lo hết.Trịnh Nam kéo chân cậu lên, thay đổi góc va chạm."Phập – phập – phập!"– A A... chồng... a... yêu quá... aa...!Anh bật cười, vừa nhấp sâu vừa thì thầm:– Ừ, chồng em mà. Ngoan, nói to cho nhà tắm nghe.– Em yêu... chồng yêu...!! A Á Á!!Điều 10: Kết thúc bằng sự khuất phụcCậu nằm co lại trên giường sau khi bị "tắm" thêm một lượt nước ấm trong bồn, tóc rối, môi đỏ, mắt long lanh ướt. Vậy mà Trịnh Nam vẫn chưa chịu tha.Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, áp lên đầu cậu:– Điều cuối cùng của phụ lục: Vợ yêu phải nói lời khuất phục.– Em... em khuất... a... Trịnh Nam... không... aa...!– Không rõ, làm lại.Anh kéo chân cậu lên cao, hông đẩy sâu xuống không báo trước."Phập!"– A A A Á!!"Bạch – bạch – bạch – bạch!"– Khuất... phục! Em khuất phục... em chịu hết nổi rồi... Chồng yêu tha cho em... aa...!Trịnh Nam dừng lại, cúi xuống hôn môi cậu thật sâu, thì thầm với giọng vừa yêu chiều vừa cợt nhả:– Vậy giờ ta đổi vai nhé? Em lên nốt biên bản hậu kỳ đi?Lâm Duy đỏ bừng, cắn răng đấm ngực anh:– Anh... biến thái!– Chồng yêu của em mà... không "tính kế vợ" thì tính ai?"Bạch!"– A A A!! Trịnh Nam!!Tiếng rên vang vọng khắp phòng ngủ, vách tường dường như cũng lặng người chứng kiến buổi "ký kết" dài tận ba ngày ba đêm.Đến sáng, trên giấy biên bản phụ lục ghi thêm dòng mực đỏ cuối cùng:
"Ký nhận hoàn tất 10 điều – bởi chồng yêu & vợ yêu. Ký tên: Trịnh Nam – Lâm Duy."
"Ủa, đại ca đâu chị dâu?"
"Ờm... ở trên lầu, nhưng hôm nay... không xuống nổi đâu."Mặt Duy vẫn cười, nhưng ánh mắt long lanh kia rõ ràng đang tấu hài ngầm.Thế là cả đám rón rén bước lên lầu.Cửa phòng không khóa. Mở ra, đập vào mắt họ là...Trịnh Nam – nằm sấp trên giường, chăn mỏng phủ ngang lưng trần, tóc rối bời, gương mặt... tiều tụy thấy rõ.Một tên đàn em rướn cổ:"Ủa... đại ca bị hành xác hả?!"Thằng khác thì cười rống:"Trời đất ơi, đại ca nhìn như lính mới qua trại huấn luyện về luôn á!""Chị dâu đâu có thương anh đâu... Đêm qua chắc ký kết hợp đồng lao động quá nhỉ?""Ủa mà sao nằm sấp vậy? Đừng nói là... ai đó vận dụng thế trận lạ nhaaaa!"Tiếng cười bùng nổ.Trịnh Nam khẽ mở mắt, giọng trầm khàn:"...Cút."Một từ duy nhất, nhưng sức sát thương bằng nguyên băng đạn."A – a – đại ca vẫn còn sức mắng tụi em là khỏe rồi!""Yên tâm yên tâm, tụi em về ngay, để anh dưỡng thương... à không, dưỡng sức lại!"Trước khi xuống lầu, một thằng không nhịn được quay lại khom người:"Thay mặt cả đám, em xin được nói một câu thôi: đại ca, chị dâu của anh... quá mạnh."RẦM. Cửa phòng đóng sầm lại.Dưới nhà, Duy vừa rót nước vừa lắc đầu cười:"Mấy anh đó thiệt, không biết giữ mồm giữ miệng..."Trịnh Nam từ trên gác gọi vọng xuống, giọng uể oải:"Duy... đuổi hết tụi nó về giùm anh...""Dạaaaa ~ nhưng em chưa ký thêm điều khoản nào về xử lý khách không mời đâu nha..."
Chương 37 mở rộng – Hoạt Động Đầu Tiên & Nụ Cười Đáng NgờSau màn thăm hỏi rộn ràng từ mấy đàn em, căn nhà nhỏ lại trở về với yên tĩnh quen thuộc.Lâm Duy đang lúi húi trong bếp, chuẩn bị phần cơm trưa đơn giản trước khi cùng chồng quay lại căn cứ. Hôm nay là ngày đầu tiên tổ chức Fangs chính thức ra mắt – sau bao ngày chuẩn bị, chỉnh sửa kế hoạch, dựng lại lực lượng và đặt nền móng cho con đường mới."Anh ăn cơm xong mình lên căn cứ luôn ha."
"Ừ." – Giọng Trịnh Nam khàn nhẹ, có chút lười biếng đặc trưng của người... chưa hồi phục hoàn toàn sau một đêm bị "kí kết điều khoản đặc biệt".Nam ngồi ở bàn ăn, ánh mắt lãnh đạm như thường ngày – nhưng Duy chẳng biết rằng, trong đầu anh giờ đây toàn là... mưu đồ trả đũa."Hợp đồng hả? Điều khoản? Trói chồng? Ký tới tận điều 10? Được rồi, Lâm Duy. Anh cho em biết thế nào là "phụ lục ràng buộc bổ sung"..."Góc môi Trịnh Nam khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm lóe tia ranh mãnh hiếm thấy.Duy liếc nhìn, chau mày nhẹ:"Anh lại đang nghĩ mưu gì hả?""Hửm? Gì đâu..." – Anh trả lời rất nghiêm túc, nhưng không giấu được nụ cười càng lúc càng rõ."Em thấy rồi nha. Cười như kiểu chuẩn bị hại người ta vậy đó...""Không có."
"...Sao em có linh cảm kỳ kỳ."Trịnh Nam chống tay lên cằm, mắt không rời vợ mình – áo thun trắng, tóc buộc thấp, vừa cắt rau vừa lẩm bẩm công thức nấu ăn. Từng nét một đều rất chân thực, rất đời thường... nhưng chính cái "đời thường" đó lại khiến lòng anh ngứa ngáy muốn lật người ta xuống giường một lần nữa."Để anh coi... đêm mai... sân sau... hay phòng sách nhỉ?"Tại căn cứ FangsBuổi chiều, cả hai cùng lên căn cứ mới – một tổ hợp kiến trúc nằm trong lòng vách đá ven biển, kiên cố, bí mật, hiện đại.Trong phòng họp chính, tấm bảng lớn hiện lên bản đồ các tàn dư của BlackJaw toàn khu vực Đông Nam Á, cùng các phân nhánh khởi điểm của tổ chức mới."Từ hôm nay, Fangs chính thức tiếp quản các đường dây an ninh ngầm cũ của BlackJaw."
"Mục tiêu: dọn sạch các tàn tích nguy hiểm còn sót lại – không dung tha bất kỳ nhánh nào có hành vi tái tổ chức."
"Và đặc biệt – không để bất kỳ tổ chức tội phạm nào thay thế vị trí BlackJaw."Tiếng Lâm Duy vang lên dứt khoát. Trịnh Nam đứng kế bên, một tay đút túi, tay kia chống lên bàn – ánh mắt anh lia qua từng tân binh được tuyển chọn khắt khe trong vài tuần gần đây."Tất cả sẽ được đào tạo lại từ đầu. Fangs không chỉ là tổ chức tiêu diệt tội phạm... mà là răng nanh thật sự bảo vệ lằn ranh giữa chính nghĩa và bóng tối."Cả phòng đồng loạt gật đầu.Lúc buổi họp kết thúc, Trịnh Nam lặng lẽ ghi chép vài thứ vào sổ tay, tay trái lại đưa lên chống cằm – cười nhạt một cái.Duy từ xa nhìn thấy lại cau mày:"Anh lại nghĩ cái gì nữa vậy?""Anh đang ghi kế hoạch cho tổ chức."
"...Sao mà nhìn cái mặt giống kế hoạch trả đũa vợ hơn?"Trịnh Nam nhướng mày:"Cũng gần đúng.""Hả?""Chiều mai ký phụ lục hợp đồng. Điều 11 tới 15. Em chuẩn bị đi.""..."Duy vừa định phản pháo, nhưng ánh mắt của Trịnh Nam quá nghiêm túc... lại còn cười mỉm."Mệt anh ghê...""Không đâu, mệt... là đêm mai."
Địa điểm: Phòng ngủ tầng trên, căn nhà ven biển – nơi gió biển vừa đủ mơn man từng vạt rèm.Cửa phòng khẽ đóng lại.Lâm Duy ngồi trên thành giường, áo sơ mi trắng thả hờ hai cúc trên cùng, mái tóc đen hơi rối sau khi vừa tắm xong, ánh mắt lấp lánh nhìn người đàn ông đang từ từ bước vào, tay trái cầm một tập giấy A4 kẹp ghim, mặt tỉnh rụi."Phụ lục hợp đồng – điều chỉnh bổ sung các điều khoản về chủ quyền thân thể của... chồng yêu?" – Duy nheo mắt."Bổ sung dựa theo buổi 'ký kết đêm trước', kèm theo quyền đối kháng nếu một bên lạm dụng." – Trịnh Nam trả lời tỉnh bơ, đặt tập giấy xuống bàn nhỏ, rồi cởi từng khuy áo sơ mi của mình.Duy nhìn, cười nhếch môi:"Thế ai là người thi hành đầu tiên đây?""Vợ yêu là người khởi xướng 'hợp đồng gốc'. Chồng chỉ đang... thực hiện phần bị bỏ sót."Câu nói vừa dứt, Duy đã bị kéo ngược về phía sau – tấm lưng va nhẹ vào đệm giường, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu. Ánh mắt Trịnh Nam cúi xuống, giọng trầm đục cất lên bên tai:"Điều 1 – Toàn quyền khám phá từng centimet trên cơ thể vợ yêu... dưới mọi hình thức."
"Và em không được ngăn cản.""Anh..." – Duy vừa cười vừa thở nhẹ – "Vậy mà cũng gọi là điều khoản?""Điều khoản bổ sung." – Trịnh Nam khẽ cắn vào vành tai cậu – khiến một tiếng rên khẽ rơi ra – "Và hiệu lực... bắt đầu từ bây giờ."Môi anh phủ lên cổ Duy, rồi dần trượt xuống xương quai xanh. Chiếc áo sơ mi mỏng bị kéo lệch sang một bên, để lộ làn da trắng ửng, nơi từng dấu vết của "đêm ký kết" vẫn mờ mờ hiện rõ."Ưm... Trịnh Nam...""Suỵt... Điều 2 – Mỗi tiếng rên rỉ của em... là cam kết phục tùng vô điều kiện."Duy thở dốc, ngón tay co lại nắm lấy ga giường khi đầu lưỡi Trịnh Nam miết nhẹ từ xương ức xuống vùng eo, chậm rãi, đầy cố ý.Tấm thân dưới anh đã vươn lên áp sát, ép chặt lấy cậu khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt.Duy ngẩng đầu, mắt long lanh, vừa rên nhẹ vừa lẩm bẩm:"Vậy... nếu em phản đối thì sao?"Trịnh Nam ngẩng mặt lên, cười như ác quỷ:"Sẽ bị... trừng phạt vì vi phạm hợp đồng.""Phập."Một cú hông thúc mạnh, bất ngờ và táo bạo – khiến Duy bật tiếng "a á a...", chân quấn chặt lấy hông người đàn ông kia.Giường bắt đầu khẽ rung, tiếng thở dồn dập xen lẫn với âm thanh "bạch – bạch – bạch" nhịp nhàng vang lên giữa đêm biển."Trịnh... Nam... chậm... a a... chậm một chút..."
"Không. Đây là điều kiện tiên quyết để sang điều 3.""A á á... anh... khốn nạn...""Ừ. Khốn nạn với mỗi tiếng em rên, từng lần em xiết lại... thế này..."Cơ thể Duy co rút, gò má đỏ ửng, mắt mờ nước. Nhưng miệng lại cười – như thể đang chờ xem chồng mình có bao nhiêu "điều khoản" giấu trong đầu.Còn Trịnh Nam?Anh cười khẽ, tiếp tục dập mạnh một cú nữa:"Chờ đấy, vợ yêu... điều 3 tới 10 vẫn còn đang chờ xử lý."
Tiếng hông va chạm vang lên sau cú thúc mạnh đầu tiên. Trịnh Nam không hề dạo đầu thêm, cứ thế đâm thẳng vào sâu trong hậu huyệt đã mềm ướt từ những phút trước.– Ư... a... á...! Nam... chậm một chút...– Lỗi rồi. Vừa vi phạm xong."Bạch – bạch – bạch..."Anh giữ hai chân Duy gác lên vai, từng cú thúc sau đó đều mạnh hơn, sâu hơn. Tay siết nhẹ cổ chân cậu như muốn dằn vặt cậu thêm. Lâm Duy bị trói, cả người cong lên, ngửa cổ rên rỉ như chú mèo nhỏ mắc cạn.– A... a... đừng... sâu quá...! Trịnh Nam, em... a á á!Điều 4: Cấm ra lệnh, chỉ được rênNgay khi Duy bật tiếng "Chậm lại!" – "Tách!" – đèn tắt.Cả phòng chìm vào bóng tối.
Một giây sau, Trịnh Nam nhấc bổng eo vợ lên, để cậu ngồi trên đùi mình – đối mặt – rồi tiếp tục thúc vào từ bên dưới.– A... trời ơi...! Sao lại... a á á! Không thấy gì hết!– Không cần thấy gì cả. Em chỉ cần cảm."Bạch... bạch... bạch..."Mỗi cú thúc là một tiếng vang dội trong căn phòng tối. Mồ hôi, tiếng rên rỉ, tiếng da thịt chạm nhau hòa quyện như bản nhạc dục vọng.Trịnh Nam vươn lưỡi liếm dọc xương quai xanh Duy, vừa thì thầm:
– Nói nữa đi, xem anh có tắt cả tiếng em luôn không...Điều 5: Hình phạt nếu vi phạmDuy vùng vẫy muốn tránh khỏi cái mút mạnh bên cổ, nhưng tay bị trói, cơ thể cũng không thể xoay chuyển.– Em nói lại đi... xin anh dừng?– Không... không... đừng phạt nữa... Trịnh Nam... a a á á!"Phập – phập – bạch – bạch – bạch..."Trịnh Nam nhấc Duy lên cao, rồi thả xuống đúng điểm sâu nhất khiến hậu huyệt bị cọ sát đến co giật từng hồi. Cậu khóc rấm rứt, nước mắt chảy xuống gối, rên rỉ tê dại không còn sức phản kháng.– A á á! Nam ơi... Nam ơi đừng... em... a... sắp...– Ra đi."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch!"Và rồi, khi hai tay Lâm Duy giật mạnh khỏi dây lụa, ôm lấy cổ anh, cả hai cùng bật tiếng rên lớn.– Ư... A... Ư Ư A A A!!Cơ thể co giật, chất nóng bắn ra giữa bụng hai người, hòa trong tiếng thở dốc kéo dài, gối đệm ướt sũng, thân thể Duy mềm nhũn trên ngực Nam.Trịnh Nam đưa tay vuốt tóc cậu, hôn nhẹ và khẽ cười:– Ba điều đầu thôi mà... còn năm cái nữa đấy, vợ yêu.Chương 38 – Mở rộng 2Phụ lục điều 6 – 7 – 8Điều 6: Tư thế bị động hoàn toànTrịnh Nam đẩy Lâm Duy nằm sấp, hai tay cậu bị giữ cố định ra sau lưng. Hông bị nâng cao lên, gối kê dưới bụng. Anh trườn lên phía sau, chầm chậm hôn dọc sống lưng, hơi thở nóng rực.– Vợ yêu... tư thế này rất ngoan.– Ưm... không... anh... kiểu này... a... không được..."Phập!"– A Á Á!!"Bạch – bạch – bạch..."Mỗi cú va chạm vang dội, cơ thể bị ép dính chặt xuống ga giường, tiếng va đập vọng khắp phòng.– Trịnh... a a... chậm... em... không chịu nổi!– Nhưng anh thì còn chịu được nhiều lắm.Anh cúi xuống, liếm tai cậu, tay kéo eo về sát hơn. Duy bật khóc rên rỉ, âm thanh nức nở giữa chuỗi động tác điên cuồng phía sau."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Điều 7: Nói lời yêu đúng cáchAnh lật người cậu lại, hai tay nâng lên đỡ lấy gương mặt thấm nước mắt:– Nhìn anh và nói đi, vợ yêu.– Trịnh... Trịnh Nam... em... yêu... yêu chồng yêu...– Ngoan."Phập!"– A Á Á Á!!Cơ thể cậu bị xuyên suốt đến tận cùng, miệng bật rên không dứt.– Yêu... yêu... yêu anh... ư ư... chồng yêu... a á á...!!– Hử? Sao nhỏ giọng thế? Anh không nghe thấy gì."Bạch – bạch – bạch – bạch!"– Em yêu anh!! A Á A A!!Điều 8: Hưởng thụ cùng nhauCả hai lăn từ giường xuống tấm thảm lông dưới sàn, nơi ánh đèn vàng rọi lên những giọt mồ hôi long lanh trên thân thể trần trụi. Trịnh Nam nằm ngửa, kéo Duy ngồi lên đùi mình.– Tự ngồi xuống đi.– Hử...?– Em điều khiển.Lâm Duy run rẩy hạ người xuống, khẽ rít lên khi phần cứng nóng ướt của Trịnh Nam tiến vào hậu huyệt đã tê dại của mình."Phập..."– Á... trời ơi...Cậu cắn môi, rồi từ từ nhấp hông."Bạch... bạch... bạch..."– Ngoan lắm... Đó, như vậy... A... vợ anh... đẹp quá..."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch!!"Cậu gục vào ngực anh, gào lên khi đợt cao trào trào ra không kiểm soát. Cả hai cùng thở dốc, ôm nhau nằm lại giữa thảm.Trịnh Nam siết nhẹ eo Duy, thì thầm:– Mới điều 8... Anh chưa buông tha em đâu.Chương 38 – Mở rộng 3Phụ lục điều 9 – 10: Kết thúc buổi ký kếtĐiều 9: Không được để vợ yên trong phòng tắmKhi Lâm Duy đang rửa sạch dấu vết cũ, bàn tay ấm nóng của Trịnh Nam luồn qua eo từ phía sau, ôm ghì lấy cậu.– Lại... nữa à? Trịnh Nam... Ưm!!Anh cắn nhẹ vành tai cậu, thì thầm:– Điều 9 quy định rõ ràng: Không được để vợ yên trong phòng tắm, nhất là khi ướt át như vậy.– Cái... gì...? Ưm... không... trong này...– Trong này dễ rửa sạch hơn giường."Phập!"– A Á Á Á!!Cậu bị ép đẩy sát vào tường kính, hơi nước nóng phủ mờ hai bóng hình quyện lấy nhau."Bạch – bạch – bạch!"– Em... aa... không chịu nổi nữa đâu...– Vậy cứ dựa vào tường mà chịu, chồng lo hết.Trịnh Nam kéo chân cậu lên, thay đổi góc va chạm."Phập – phập – phập!"– A A... chồng... a... yêu quá... aa...!Anh bật cười, vừa nhấp sâu vừa thì thầm:– Ừ, chồng em mà. Ngoan, nói to cho nhà tắm nghe.– Em yêu... chồng yêu...!! A Á Á!!Điều 10: Kết thúc bằng sự khuất phụcCậu nằm co lại trên giường sau khi bị "tắm" thêm một lượt nước ấm trong bồn, tóc rối, môi đỏ, mắt long lanh ướt. Vậy mà Trịnh Nam vẫn chưa chịu tha.Anh ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, áp lên đầu cậu:– Điều cuối cùng của phụ lục: Vợ yêu phải nói lời khuất phục.– Em... em khuất... a... Trịnh Nam... không... aa...!– Không rõ, làm lại.Anh kéo chân cậu lên cao, hông đẩy sâu xuống không báo trước."Phập!"– A A A Á!!"Bạch – bạch – bạch – bạch!"– Khuất... phục! Em khuất phục... em chịu hết nổi rồi... Chồng yêu tha cho em... aa...!Trịnh Nam dừng lại, cúi xuống hôn môi cậu thật sâu, thì thầm với giọng vừa yêu chiều vừa cợt nhả:– Vậy giờ ta đổi vai nhé? Em lên nốt biên bản hậu kỳ đi?Lâm Duy đỏ bừng, cắn răng đấm ngực anh:– Anh... biến thái!– Chồng yêu của em mà... không "tính kế vợ" thì tính ai?"Bạch!"– A A A!! Trịnh Nam!!Tiếng rên vang vọng khắp phòng ngủ, vách tường dường như cũng lặng người chứng kiến buổi "ký kết" dài tận ba ngày ba đêm.Đến sáng, trên giấy biên bản phụ lục ghi thêm dòng mực đỏ cuối cùng:
"Ký nhận hoàn tất 10 điều – bởi chồng yêu & vợ yêu. Ký tên: Trịnh Nam – Lâm Duy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com