Tay Trong Than Duoi
Chương 36 – Khởi Đầu MớiSáng hôm sau, căn cứ đã rộn ràng trở lại. Cánh cửa phòng họp mở ra, Trịnh Nam sải bước vào, dáng cao lớn, sắc bén như mọi lần. Đi sau là Lâm Duy – sơ mi trắng cài kín cổ, ánh mắt bình thản như chưa có gì xảy ra.Nhưng... không thể giấu được.Ngay khi cậu bước vào, một loạt tiếng "hự", "huýt gió", "khoan đã, cái gì ở cổ kia?" vang lên rần rần từ đám đàn em."Ơ, đại ca... vết gì sau cổ chị dâu thế kia?!""Mà không phải chỉ một vết đâu nha, nhìn kỹ là nguyên một 'chuỗi'!""Trời đất, mới qua một đêm mà đại ca đập tem full cổ luôn á?"Lâm Duy khựng bước. Cậu đưa tay kéo cao cổ áo, gương mặt vẫn bình thản bước tới ghế. Nhưng ánh mắt cậu — lướt thẳng đến Trịnh Nam, ngầm: "Anh mà cười là chết."Trịnh Nam ban đầu định cười nhẹ cho qua, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt vợ, môi anh cứng lại ngay tức khắc, nghiêm mặt, quay sang đám đàn em:"Ai còn hó hé về cổ vợ tôi, tôi cho ăn đạn."Cả phòng im bặt."Cảm ơn." – Lâm Duy kéo ghế ngồi, môi cong nhẹ.Trịnh Nam đứng phía đầu bàn họp, vỗ mạnh một cái xuống mặt gỗ."Từ hôm nay, BlackJaw không còn là 'tổ chức tội phạm quốc tế' nữa.
Là mục tiêu phải xóa sổ toàn cầu."Toàn bộ phòng họp im phăng phắc.Trịnh Nam gằn giọng, ánh mắt lạnh như thép:"Chúng ta đã dọn dẹp gần hết chân rết nội địa. Nhưng nhánh ở Đông Âu, Nam Mỹ, thậm chí Đông Nam Á... vẫn còn. Nếu để lâu, bọn chúng sẽ hồi sinh."Lâm Duy trình bày bản đồ thế giới trên màn hình:"Chúng ta cần chuyển đổi: từ bang nhóm địa phương, trở thành tổ chức an ninh ngầm độc lập. Tách biệt chính quyền. Không lệ thuộc ai. Hoạt động theo nguyên tắc 'sạch – im – gọn'. Giải quyết dứt điểm tàn dư BlackJaw và các thế lực đen tương tự."Một đàn em giơ tay:"Tên gì cho tổ chức mới, anh?"Trịnh Nam quay sang nhìn Lâm Duy. Cậu nhếch môi, nhàn nhạt đáp:"Gọi là Fangs – răng nanh.
Không cần sủa. Chỉ cần cắn."Cả phòng lặng vài giây.Rồi vỗ tay rần rần.Một kỷ nguyên mới bắt đầu.Không còn là băng đảng. Không còn là cảnh sát nằm vùng.
Mà là hai người đàn ông – chồng chồng sát cánh – dựng nên một tổ chức mới.
Để giữ thế giới trong bóng tối được sạch sẽ hơn.Chương 36 Mở Rộng – Căn Cứ Mới & Đêm Riêng TưNằm giữa một thung lũng hẻo lánh, căn cứ mới của Fangs đang dần thành hình. Khác với địa bàn cũ – chật chội, nguy hiểm, nơi đây được thiết kế tinh vi hơn, công nghệ hóa mọi khâu, và đặc biệt – có một khu dành riêng cho cặp vợ chồng sáng lập: "khu sinh hoạt biệt lập tầng 9", nằm sâu dưới lòng đất, chỉ có 2 người nắm quyền sinh sát.Trịnh Nam bước đi trên hành lang đang hoàn thiện, tay cầm bản thiết kế sơ bộ."Khu này để anh em luyện tập. Tầng 5 trở lên sẽ là kho vũ khí. Duy, em thấy ổn chưa?"Lâm Duy đi bên cạnh, tay đút túi quần, mắt nhìn về phía những cửa kính chống đạn:"Ổn. Nhưng em cần thêm một trung tâm dữ liệu. Nếu muốn mở rộng quốc tế, thông tin cần cực nhanh, cực kín."Trịnh Nam gật đầu, đưa bản vẽ lên sửa lại.Sau cả ngày lăn xả chỉ đạo và tiếp nhận những ứng viên đầu tiên được đề cử – đa phần là đàn em cũ và lính đánh thuê từng được cả hai thử lòng trước đây – màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Trời không trăng, không sao. Nhưng ánh đèn mờ ấm trong căn phòng riêng biệt tầng 9 lại khiến cả không gian như dịu đi.Lâm Duy vừa tắm xong. Cậu mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng dài tới đùi, tóc còn vương giọt nước nhỏ giọt xuống cổ. Trịnh Nam đã ngồi sẵn trên ghế sofa, cầm ly rượu mạnh, mắt dán vào người vợ với ánh nhìn nuốt trọn."Em định mặc thế này ngồi bàn kế hoạch à?" – Anh nheo mắt.Lâm Duy nhấc một chân trèo lên lòng chồng, ngồi hẳn vào đùi anh, tay vòng cổ, nhếch môi:"Ừm. Mặc thế này... mới dễ khiến chồng tập trung.""Là dễ khiến chồng mất kiểm soát thì có."Trịnh Nam đặt ly rượu xuống, tay trượt thẳng vào trong áo cậu – mơn man vùng hông trần, vuốt từ eo xuống đùi. Sơ mi không cài khuy đầy đủ, một bên cổ áo trễ nải để lộ xương quai xanh cùng vài dấu đỏ nhạt."Đáng lý..." – anh thì thầm sát tai – "...anh phải trừng phạt em vì ban nãy ăn mặc như vậy mà dám bước đi giữa hành lang khu chỉ huy đấy.""Thì em cố tình." – Lâm Duy chạm môi vào anh – "Để anh nổi máu ghen."Trịnh Nam gầm nhẹ. Cơ thể anh siết lại, lật ngược Lâm Duy nằm xuống ghế dài, thân thể to lớn phủ trùm lấy cậu. Áo sơ mi bị kéo tung. Những chiếc khuy văng xuống sàn."Giờ nói xem, em muốn 'bàn kế hoạch' trên ghế, hay lên giường?" – Anh cắn nhẹ vành tai cậu."Ghế trước..." – Duy cười khẽ, tay bấu chặt vai anh – "...rồi mới lên giường để... ký kết."**"Phập..."Cơ thể dính chặt lấy nhau. Chuyển động đều đều rồi mạnh bạo. Mỗi cú hạ thân đều trúng ngay điểm nhạy cảm khiến Lâm Duy rên rỉ cắn môi, móng tay để lại vết đỏ trên bả vai chồng."Ưm... Nam, chậm thôi... a..."
"Gọi lại."
"Chồng ơi...""Giỏi.""Bạch – bạch – bạch..."Tiếng da thịt va vào nhau dồn dập, âm vang khắp gian phòng nhỏ dưới lòng đất. Không còn là chiến lược. Không còn là bản thiết kế. Chỉ còn hai người, hai nhịp thở – và tình yêu vẫn cháy rực như ngày đầu tiên.Trịnh Nam rút ra gần cuối, cắn mạnh một bên cổ trắng mịn, thì thầm:"Từ giờ, mọi thứ là của chúng ta. Cả thế giới cũng vậy. Anh sẽ dọn sạch mọi bóng tối, để em không phải bận tâm gì ngoài việc sống thật lâu... bên anh."Lâm Duy mắt đỏ hoe, ghì đầu Trịnh Nam sát vào ngực, thở dốc:"...Ừm. Và em cũng sẽ luôn bên anh. Dù anh đi tới đâu."Một đêm mặn nồng. Một khởi đầu mới đầy sức sống.
Chương 36 Phụ – Ký Kết Cả ĐêmTrịnh Nam ngỡ buổi "ký kết" đã kết thúc.Thân thể còn chưa hết run rẩy, hai tay bị trói vẫn chưa được cởi ra, mồ hôi rịn trên thái dương. Duy đang nằm đè nặng trên ngực anh, hơi thở còn gấp, da thịt còn đỏ ửng vì dư âm đêm cuồng nhiệt.Anh khẽ thở phào, đầu hơi ngẩng lên:"Em đúng là... quá chủ động rồi đấy."Tưởng rằng vợ yêu sẽ thả lỏng, cho anh chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng không.Lâm Duy ngẩng mặt lên, ánh mắt vẫn rực lửa như lửa hạ. Ngón tay cậu trượt từ cổ áo Nam, chạm xuống phần thắt lưng rồi mơn trớn dọc theo vùng da mẫn cảm."Ai nói... buổi ký kết đã kết thúc?""Hử...?""Bản hợp đồng hôm nay có nhiều điều khoản lắm. Vừa rồi... mới chỉ là 'điều 1' – xác nhận chủ quyền." – Duy nói, cúi sát tai anh thì thầm – "Bây giờ tới 'điều 2': thử nghiệm mức chịu đựng của bên ký kết bị động."Ánh mắt Trịnh Nam giật nhẹ, cổ họng khẽ khàng bật cười:"Em là luật sư à?""Không. Là vợ anh." – Duy nhếch môi, rồi cúi người nuốt trọn môi chồng.Hơi thở một lần nữa bị cướp mất.Cậu dùng chính cơ thể mình, lại ngồi lên người Nam, không cho anh phản kháng. Lần này không còn nhẹ nhàng – mà là ma sát mạnh bạo hơn, chủ động hơn. Mỗi cú trượt, mông cậu đều ép sát, xoay tròn khiêu khích."Bạch – bạch – bạch...""A... Duy... đừng... đợi đã...""Không. Điều khoản 3 – Bên chủ động có quyền sử dụng cơ thể bên bị động theo ý muốn suốt đêm nay.""Trời ơi... em..."Lời chưa kịp dứt, Duy đã ngồi thẳng lên, hạ thân xuống lần nữa."Phập!""Ưaaah...!"Trịnh Nam rít lên qua kẽ răng, toàn thân run bật. Vẫn là cảm giác ấy – chặt khít, nóng bỏng, nhưng lần này không phải một cú... mà là liên hoàn."Chồng yêu... chịu được bao nhiêu điều khoản nào?"Duy nắm lấy thành giường, bắt đầu di chuyển."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch..."Tiếng nước dính ướt, tiếng da thịt đập vào nhau trong căn phòng đêm khuya vang vọng đến đáng xấu hổ. Nhưng cậu không quan tâm. Chỉ biết cúi sát môi Nam, cắn nhẹ:"Điều khoản 4: Nếu anh ra trước em... mai phải để em cưỡi ngựa lên căn cứ.""Khốn... em...!"Trịnh Nam nghiến răng. Nhưng anh không trụ được bao lâu. Duy biết điểm yếu của anh ở đâu, biết cách đâm sâu, rút nông, rồi lại đảo hông mạnh mẽ khiến mọi lý trí bị bóp nghẹt."Bạch – bạch – bạch..."Cơ thể Trịnh Nam căng lên."A á... Duy... Anh... ra...!""Ực...!"Lúc ấy Duy mới khựng lại, rồi từ từ cúi xuống cười bên tai anh:"Tối nay còn điều khoản 5, 6, 7...""Không tha cho anh sao...""Không. Vì anh là chồng em – và từ giờ, em sẽ ký lên anh... từng đợt một."Cả đêm, không ai ngủ.Chỉ có tiếng dây trói căng ra từng đợt, tiếng thân thể hòa quyện, và tiếng rên khản giọng của một gã đàn ông từng là trùm địa bàn, nay bị chính vợ yêu của mình... vặn vẹo đến tận sáng hôm sau.Chương 36 Phụ – Ký Kết Điều 5, 6, 7Ánh đèn ngủ mờ vàng như rót mật, hắt lên vầng ngực rộng của Trịnh Nam những vệt ánh sáng gợi tình. Dây trói vẫn còn quấn quanh cổ tay anh, lồng ngực dập dềnh theo từng nhịp thở sau trận yêu đầu tiên.Nhưng Lâm Duy vẫn chưa dừng lại.Cậu ngồi trên bụng anh, tóc ướt dính loà xoà, môi mím nhẹ, hai mắt đầy sắc dục:"Điều khoản số 5 – bên chủ động được toàn quyền lật tư thế khi cần thiết.""...Duy? Em..."Không để Nam nói thêm, Duy đã cúi xuống, môi cậu in một vệt hôn dọc từ ngực xuống bụng, rồi đẩy thân thể trần trụi của chồng nghiêng sang bên."Cạch!" – Cậu tháo trói tay... chỉ để xoay người anh úp mặt xuống nệm."Em muốn... ở phía sau."Giọng cậu như thì thầm, như ra lệnh.Bàn tay chạm vào eo Nam, ép anh quỳ xuống, mông hơi nhếch lên trong tư thế ngoan ngoãn đến đáng xấu hổ."Bạch!" – Duy tét nhẹ mông anh một cái:"Điều 6 – bên bị động phải rên thật rõ ràng, nếu không... sẽ bị xử phạt.""...Em khiêu khích anh à...""Không. Em đang yêu chồng mình theo đúng quy định hôn nhân."Dứt lời, Duy đâm vào từ phía sau. Không có thời gian chuẩn bị quá lâu – chỉ là một vài cái vuốt ve trước đó, nhưng thân thể Nam đã quen, co siết lại khiến cậu không nhịn được khẽ rên."Phập!""Ưa – a...!""Chịu được không, chồng yêu?""...Tôi... tôi sẽ bắt em trả gấp đôi...""Còn điều 7 – bên chủ động có quyền ra lệnh... bên bị động phải ngoan ngoãn làm theo."Cậu siết eo Nam, đẩy vào mạnh hơn."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Căn phòng rền vang tiếng va chạm mãnh liệt.Trịnh Nam cắn chặt môi, hai tay vịn vào đầu giường, nhưng mông cứ bị đẩy lên, từng cú thúc sâu khiến anh không kịp thở. Duy còn cố tình kéo tóc anh nhẹ nhẹ, miệng mút lấy dái tai rồi gằn giọng:"Rên đi. Không thì em đổi sang tư thế... cưỡi ghế da phòng làm việc bây giờ đấy.""Duy...!"Câu dọa nửa vời, nhưng không ai dám nghi ngờ cậu nữa.Và Nam – vì lỡ yêu quá nhiều – đành khẽ buông mình ra:"Ư... a... nhanh quá... Duy...!""Ngoan lắm..."Duy rên khẽ, không ngừng di chuyển. Tay cậu còn luồn ra phía trước, xoa nắn nơi nhạy cảm, khiến cả người Nam như rực cháy, không còn nghĩ gì nữa ngoài tiếng rên, tiếng va chạm, và mùi cơ thể nhau cuốn lấy."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch...""Ư... Ưaaa... a... Duy... anh... ra...!""Ra cùng nhau đi chồng yêu...""Ực...!"Chất lỏng ấm áp phun trào, thân thể Nam mềm oặt ra, đầu vùi vào gối thở dốc.Duy rút ra chậm rãi, cúi xuống hôn lên lưng anh, thì thầm:"Hợp đồng đêm nay chưa hết đâu... Điều 8 là quyền cưng chiều suốt đời."
Trịnh Nam bị ép ngồi xuống, tay bị trói hờ ra sau, chân dang rộng, áo sơ mi vẫn trên người nhưng đã mở hết cúc, để lộ cơ bụng đầy vết cào mới. Mái tóc rối ướt mồ hôi, đôi mắt nheo lại vì ánh đèn phía trên... và vì Lâm Duy đang quỳ trước mặt anh."Điều 8: Bên chủ động có quyền sử dụng mọi bề mặt trong nhà để ký kết."
"Bao gồm: ghế, bàn, sàn, cửa kính, thậm chí là bậc thang."Trịnh Nam ngửa đầu ra sau, thở dốc khi Duy vừa nói vừa đưa miệng ngậm lấy phần đã cương cứng của anh."Ư... Duy...!""Liếm – mút – mút – liếm – chụt – chụt..."Tay Duy giữ chặt đùi Nam, đầu cậu di chuyển nhanh chóng, đến khi nghe tiếng Nam khẽ rít lên:"Chết tiệt... dừng lại, em muốn tôi ra sớm à?!"Duy ngẩng lên, môi vẫn dính sợi tơ mỏng, cười nhếch:"Còn 2 điều khoản nữa. Ra giờ thì ký kiểu gì?"Cậu cưỡi lên anh, giữa lòng ghế da, trượt cơ thể ướt đẫm mồ hôi xuống, để phần nóng rực ấy từ từ đâm vào."Phập.""Ư – hự...""Điều 9: Bên chủ động có quyền cưỡi lên người bị động, tự điều khiển tốc độ và góc độ.""Và... người bên dưới không được giành lại quyền điều khiển cho đến khi tôi cho phép.""Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch..."Duy bắt đầu di chuyển, hai tay bám vai Nam, cắn môi ngửa đầu rên. Cậu tăng tốc, đổi góc ngồi, khiến Nam rên rỉ dồn dập, cả thân hình to lớn bị ép dán vào lưng ghế, chỉ có thể chịu trận."Duy... tôi sắp... a...!""Không được! Điều 10 còn chưa ký!"Duy rút ra, kéo anh lên theo rồi ép lưng anh vào tường kính sát đất. Cả hai trần trụi, cơ thể đầy mồ hôi, sau lưng là cảnh thành phố mờ đêm."Điều 10: Bên bị động phải bắn vào trong khi đối diện ánh đèn đêm và... ánh mắt của người yêu mình."Trịnh Nam há miệng thở mạnh khi Duy đâm vào lại từ phía trước, siết eo anh, hôn ngấu nghiến."Phập – phập – bạch – bạch – bạch – bạch...""Nhìn em, chồng yêu. Không được nhắm mắt...""Duy...! A – a – anh... không chịu nổi nữa...!""Ra đi... ký tên vào điều cuối...""Ư... a... a...! Duy – anh... Aaaah...!""Ực... phọt..."Cả hai rên bật, chất lỏng bắn vào nhau khi thân thể cùng lên đỉnh. Duy siết lấy Nam, hôn anh thật sâu, vừa chiếm hữu vừa triền miên.Cậu khẽ thì thầm khi gối đầu lên ngực Nam sau trận hoan ái kéo dài:"Ký kết hoàn thành. Hợp đồng 'sở hữu đời nhau'... có hiệu lực vĩnh viễn."Trịnh Nam thở hổn hển, vẫn bị ôm chặt:"Tôi đúng là điên mới để em làm luật...""Ừ, anh điên vì em. Còn em... nghiện anh rồi."
Là mục tiêu phải xóa sổ toàn cầu."Toàn bộ phòng họp im phăng phắc.Trịnh Nam gằn giọng, ánh mắt lạnh như thép:"Chúng ta đã dọn dẹp gần hết chân rết nội địa. Nhưng nhánh ở Đông Âu, Nam Mỹ, thậm chí Đông Nam Á... vẫn còn. Nếu để lâu, bọn chúng sẽ hồi sinh."Lâm Duy trình bày bản đồ thế giới trên màn hình:"Chúng ta cần chuyển đổi: từ bang nhóm địa phương, trở thành tổ chức an ninh ngầm độc lập. Tách biệt chính quyền. Không lệ thuộc ai. Hoạt động theo nguyên tắc 'sạch – im – gọn'. Giải quyết dứt điểm tàn dư BlackJaw và các thế lực đen tương tự."Một đàn em giơ tay:"Tên gì cho tổ chức mới, anh?"Trịnh Nam quay sang nhìn Lâm Duy. Cậu nhếch môi, nhàn nhạt đáp:"Gọi là Fangs – răng nanh.
Không cần sủa. Chỉ cần cắn."Cả phòng lặng vài giây.Rồi vỗ tay rần rần.Một kỷ nguyên mới bắt đầu.Không còn là băng đảng. Không còn là cảnh sát nằm vùng.
Mà là hai người đàn ông – chồng chồng sát cánh – dựng nên một tổ chức mới.
Để giữ thế giới trong bóng tối được sạch sẽ hơn.Chương 36 Mở Rộng – Căn Cứ Mới & Đêm Riêng TưNằm giữa một thung lũng hẻo lánh, căn cứ mới của Fangs đang dần thành hình. Khác với địa bàn cũ – chật chội, nguy hiểm, nơi đây được thiết kế tinh vi hơn, công nghệ hóa mọi khâu, và đặc biệt – có một khu dành riêng cho cặp vợ chồng sáng lập: "khu sinh hoạt biệt lập tầng 9", nằm sâu dưới lòng đất, chỉ có 2 người nắm quyền sinh sát.Trịnh Nam bước đi trên hành lang đang hoàn thiện, tay cầm bản thiết kế sơ bộ."Khu này để anh em luyện tập. Tầng 5 trở lên sẽ là kho vũ khí. Duy, em thấy ổn chưa?"Lâm Duy đi bên cạnh, tay đút túi quần, mắt nhìn về phía những cửa kính chống đạn:"Ổn. Nhưng em cần thêm một trung tâm dữ liệu. Nếu muốn mở rộng quốc tế, thông tin cần cực nhanh, cực kín."Trịnh Nam gật đầu, đưa bản vẽ lên sửa lại.Sau cả ngày lăn xả chỉ đạo và tiếp nhận những ứng viên đầu tiên được đề cử – đa phần là đàn em cũ và lính đánh thuê từng được cả hai thử lòng trước đây – màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Trời không trăng, không sao. Nhưng ánh đèn mờ ấm trong căn phòng riêng biệt tầng 9 lại khiến cả không gian như dịu đi.Lâm Duy vừa tắm xong. Cậu mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng dài tới đùi, tóc còn vương giọt nước nhỏ giọt xuống cổ. Trịnh Nam đã ngồi sẵn trên ghế sofa, cầm ly rượu mạnh, mắt dán vào người vợ với ánh nhìn nuốt trọn."Em định mặc thế này ngồi bàn kế hoạch à?" – Anh nheo mắt.Lâm Duy nhấc một chân trèo lên lòng chồng, ngồi hẳn vào đùi anh, tay vòng cổ, nhếch môi:"Ừm. Mặc thế này... mới dễ khiến chồng tập trung.""Là dễ khiến chồng mất kiểm soát thì có."Trịnh Nam đặt ly rượu xuống, tay trượt thẳng vào trong áo cậu – mơn man vùng hông trần, vuốt từ eo xuống đùi. Sơ mi không cài khuy đầy đủ, một bên cổ áo trễ nải để lộ xương quai xanh cùng vài dấu đỏ nhạt."Đáng lý..." – anh thì thầm sát tai – "...anh phải trừng phạt em vì ban nãy ăn mặc như vậy mà dám bước đi giữa hành lang khu chỉ huy đấy.""Thì em cố tình." – Lâm Duy chạm môi vào anh – "Để anh nổi máu ghen."Trịnh Nam gầm nhẹ. Cơ thể anh siết lại, lật ngược Lâm Duy nằm xuống ghế dài, thân thể to lớn phủ trùm lấy cậu. Áo sơ mi bị kéo tung. Những chiếc khuy văng xuống sàn."Giờ nói xem, em muốn 'bàn kế hoạch' trên ghế, hay lên giường?" – Anh cắn nhẹ vành tai cậu."Ghế trước..." – Duy cười khẽ, tay bấu chặt vai anh – "...rồi mới lên giường để... ký kết."**"Phập..."Cơ thể dính chặt lấy nhau. Chuyển động đều đều rồi mạnh bạo. Mỗi cú hạ thân đều trúng ngay điểm nhạy cảm khiến Lâm Duy rên rỉ cắn môi, móng tay để lại vết đỏ trên bả vai chồng."Ưm... Nam, chậm thôi... a..."
"Gọi lại."
"Chồng ơi...""Giỏi.""Bạch – bạch – bạch..."Tiếng da thịt va vào nhau dồn dập, âm vang khắp gian phòng nhỏ dưới lòng đất. Không còn là chiến lược. Không còn là bản thiết kế. Chỉ còn hai người, hai nhịp thở – và tình yêu vẫn cháy rực như ngày đầu tiên.Trịnh Nam rút ra gần cuối, cắn mạnh một bên cổ trắng mịn, thì thầm:"Từ giờ, mọi thứ là của chúng ta. Cả thế giới cũng vậy. Anh sẽ dọn sạch mọi bóng tối, để em không phải bận tâm gì ngoài việc sống thật lâu... bên anh."Lâm Duy mắt đỏ hoe, ghì đầu Trịnh Nam sát vào ngực, thở dốc:"...Ừm. Và em cũng sẽ luôn bên anh. Dù anh đi tới đâu."Một đêm mặn nồng. Một khởi đầu mới đầy sức sống.
Chương 36 Phụ – Ký Kết Cả ĐêmTrịnh Nam ngỡ buổi "ký kết" đã kết thúc.Thân thể còn chưa hết run rẩy, hai tay bị trói vẫn chưa được cởi ra, mồ hôi rịn trên thái dương. Duy đang nằm đè nặng trên ngực anh, hơi thở còn gấp, da thịt còn đỏ ửng vì dư âm đêm cuồng nhiệt.Anh khẽ thở phào, đầu hơi ngẩng lên:"Em đúng là... quá chủ động rồi đấy."Tưởng rằng vợ yêu sẽ thả lỏng, cho anh chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng không.Lâm Duy ngẩng mặt lên, ánh mắt vẫn rực lửa như lửa hạ. Ngón tay cậu trượt từ cổ áo Nam, chạm xuống phần thắt lưng rồi mơn trớn dọc theo vùng da mẫn cảm."Ai nói... buổi ký kết đã kết thúc?""Hử...?""Bản hợp đồng hôm nay có nhiều điều khoản lắm. Vừa rồi... mới chỉ là 'điều 1' – xác nhận chủ quyền." – Duy nói, cúi sát tai anh thì thầm – "Bây giờ tới 'điều 2': thử nghiệm mức chịu đựng của bên ký kết bị động."Ánh mắt Trịnh Nam giật nhẹ, cổ họng khẽ khàng bật cười:"Em là luật sư à?""Không. Là vợ anh." – Duy nhếch môi, rồi cúi người nuốt trọn môi chồng.Hơi thở một lần nữa bị cướp mất.Cậu dùng chính cơ thể mình, lại ngồi lên người Nam, không cho anh phản kháng. Lần này không còn nhẹ nhàng – mà là ma sát mạnh bạo hơn, chủ động hơn. Mỗi cú trượt, mông cậu đều ép sát, xoay tròn khiêu khích."Bạch – bạch – bạch...""A... Duy... đừng... đợi đã...""Không. Điều khoản 3 – Bên chủ động có quyền sử dụng cơ thể bên bị động theo ý muốn suốt đêm nay.""Trời ơi... em..."Lời chưa kịp dứt, Duy đã ngồi thẳng lên, hạ thân xuống lần nữa."Phập!""Ưaaah...!"Trịnh Nam rít lên qua kẽ răng, toàn thân run bật. Vẫn là cảm giác ấy – chặt khít, nóng bỏng, nhưng lần này không phải một cú... mà là liên hoàn."Chồng yêu... chịu được bao nhiêu điều khoản nào?"Duy nắm lấy thành giường, bắt đầu di chuyển."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch..."Tiếng nước dính ướt, tiếng da thịt đập vào nhau trong căn phòng đêm khuya vang vọng đến đáng xấu hổ. Nhưng cậu không quan tâm. Chỉ biết cúi sát môi Nam, cắn nhẹ:"Điều khoản 4: Nếu anh ra trước em... mai phải để em cưỡi ngựa lên căn cứ.""Khốn... em...!"Trịnh Nam nghiến răng. Nhưng anh không trụ được bao lâu. Duy biết điểm yếu của anh ở đâu, biết cách đâm sâu, rút nông, rồi lại đảo hông mạnh mẽ khiến mọi lý trí bị bóp nghẹt."Bạch – bạch – bạch..."Cơ thể Trịnh Nam căng lên."A á... Duy... Anh... ra...!""Ực...!"Lúc ấy Duy mới khựng lại, rồi từ từ cúi xuống cười bên tai anh:"Tối nay còn điều khoản 5, 6, 7...""Không tha cho anh sao...""Không. Vì anh là chồng em – và từ giờ, em sẽ ký lên anh... từng đợt một."Cả đêm, không ai ngủ.Chỉ có tiếng dây trói căng ra từng đợt, tiếng thân thể hòa quyện, và tiếng rên khản giọng của một gã đàn ông từng là trùm địa bàn, nay bị chính vợ yêu của mình... vặn vẹo đến tận sáng hôm sau.Chương 36 Phụ – Ký Kết Điều 5, 6, 7Ánh đèn ngủ mờ vàng như rót mật, hắt lên vầng ngực rộng của Trịnh Nam những vệt ánh sáng gợi tình. Dây trói vẫn còn quấn quanh cổ tay anh, lồng ngực dập dềnh theo từng nhịp thở sau trận yêu đầu tiên.Nhưng Lâm Duy vẫn chưa dừng lại.Cậu ngồi trên bụng anh, tóc ướt dính loà xoà, môi mím nhẹ, hai mắt đầy sắc dục:"Điều khoản số 5 – bên chủ động được toàn quyền lật tư thế khi cần thiết.""...Duy? Em..."Không để Nam nói thêm, Duy đã cúi xuống, môi cậu in một vệt hôn dọc từ ngực xuống bụng, rồi đẩy thân thể trần trụi của chồng nghiêng sang bên."Cạch!" – Cậu tháo trói tay... chỉ để xoay người anh úp mặt xuống nệm."Em muốn... ở phía sau."Giọng cậu như thì thầm, như ra lệnh.Bàn tay chạm vào eo Nam, ép anh quỳ xuống, mông hơi nhếch lên trong tư thế ngoan ngoãn đến đáng xấu hổ."Bạch!" – Duy tét nhẹ mông anh một cái:"Điều 6 – bên bị động phải rên thật rõ ràng, nếu không... sẽ bị xử phạt.""...Em khiêu khích anh à...""Không. Em đang yêu chồng mình theo đúng quy định hôn nhân."Dứt lời, Duy đâm vào từ phía sau. Không có thời gian chuẩn bị quá lâu – chỉ là một vài cái vuốt ve trước đó, nhưng thân thể Nam đã quen, co siết lại khiến cậu không nhịn được khẽ rên."Phập!""Ưa – a...!""Chịu được không, chồng yêu?""...Tôi... tôi sẽ bắt em trả gấp đôi...""Còn điều 7 – bên chủ động có quyền ra lệnh... bên bị động phải ngoan ngoãn làm theo."Cậu siết eo Nam, đẩy vào mạnh hơn."Bạch – bạch – bạch – bạch!"Căn phòng rền vang tiếng va chạm mãnh liệt.Trịnh Nam cắn chặt môi, hai tay vịn vào đầu giường, nhưng mông cứ bị đẩy lên, từng cú thúc sâu khiến anh không kịp thở. Duy còn cố tình kéo tóc anh nhẹ nhẹ, miệng mút lấy dái tai rồi gằn giọng:"Rên đi. Không thì em đổi sang tư thế... cưỡi ghế da phòng làm việc bây giờ đấy.""Duy...!"Câu dọa nửa vời, nhưng không ai dám nghi ngờ cậu nữa.Và Nam – vì lỡ yêu quá nhiều – đành khẽ buông mình ra:"Ư... a... nhanh quá... Duy...!""Ngoan lắm..."Duy rên khẽ, không ngừng di chuyển. Tay cậu còn luồn ra phía trước, xoa nắn nơi nhạy cảm, khiến cả người Nam như rực cháy, không còn nghĩ gì nữa ngoài tiếng rên, tiếng va chạm, và mùi cơ thể nhau cuốn lấy."Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch...""Ư... Ưaaa... a... Duy... anh... ra...!""Ra cùng nhau đi chồng yêu...""Ực...!"Chất lỏng ấm áp phun trào, thân thể Nam mềm oặt ra, đầu vùi vào gối thở dốc.Duy rút ra chậm rãi, cúi xuống hôn lên lưng anh, thì thầm:"Hợp đồng đêm nay chưa hết đâu... Điều 8 là quyền cưng chiều suốt đời."
Trịnh Nam bị ép ngồi xuống, tay bị trói hờ ra sau, chân dang rộng, áo sơ mi vẫn trên người nhưng đã mở hết cúc, để lộ cơ bụng đầy vết cào mới. Mái tóc rối ướt mồ hôi, đôi mắt nheo lại vì ánh đèn phía trên... và vì Lâm Duy đang quỳ trước mặt anh."Điều 8: Bên chủ động có quyền sử dụng mọi bề mặt trong nhà để ký kết."
"Bao gồm: ghế, bàn, sàn, cửa kính, thậm chí là bậc thang."Trịnh Nam ngửa đầu ra sau, thở dốc khi Duy vừa nói vừa đưa miệng ngậm lấy phần đã cương cứng của anh."Ư... Duy...!""Liếm – mút – mút – liếm – chụt – chụt..."Tay Duy giữ chặt đùi Nam, đầu cậu di chuyển nhanh chóng, đến khi nghe tiếng Nam khẽ rít lên:"Chết tiệt... dừng lại, em muốn tôi ra sớm à?!"Duy ngẩng lên, môi vẫn dính sợi tơ mỏng, cười nhếch:"Còn 2 điều khoản nữa. Ra giờ thì ký kiểu gì?"Cậu cưỡi lên anh, giữa lòng ghế da, trượt cơ thể ướt đẫm mồ hôi xuống, để phần nóng rực ấy từ từ đâm vào."Phập.""Ư – hự...""Điều 9: Bên chủ động có quyền cưỡi lên người bị động, tự điều khiển tốc độ và góc độ.""Và... người bên dưới không được giành lại quyền điều khiển cho đến khi tôi cho phép.""Bạch – bạch – bạch – bạch – bạch..."Duy bắt đầu di chuyển, hai tay bám vai Nam, cắn môi ngửa đầu rên. Cậu tăng tốc, đổi góc ngồi, khiến Nam rên rỉ dồn dập, cả thân hình to lớn bị ép dán vào lưng ghế, chỉ có thể chịu trận."Duy... tôi sắp... a...!""Không được! Điều 10 còn chưa ký!"Duy rút ra, kéo anh lên theo rồi ép lưng anh vào tường kính sát đất. Cả hai trần trụi, cơ thể đầy mồ hôi, sau lưng là cảnh thành phố mờ đêm."Điều 10: Bên bị động phải bắn vào trong khi đối diện ánh đèn đêm và... ánh mắt của người yêu mình."Trịnh Nam há miệng thở mạnh khi Duy đâm vào lại từ phía trước, siết eo anh, hôn ngấu nghiến."Phập – phập – bạch – bạch – bạch – bạch...""Nhìn em, chồng yêu. Không được nhắm mắt...""Duy...! A – a – anh... không chịu nổi nữa...!""Ra đi... ký tên vào điều cuối...""Ư... a... a...! Duy – anh... Aaaah...!""Ực... phọt..."Cả hai rên bật, chất lỏng bắn vào nhau khi thân thể cùng lên đỉnh. Duy siết lấy Nam, hôn anh thật sâu, vừa chiếm hữu vừa triền miên.Cậu khẽ thì thầm khi gối đầu lên ngực Nam sau trận hoan ái kéo dài:"Ký kết hoàn thành. Hợp đồng 'sở hữu đời nhau'... có hiệu lực vĩnh viễn."Trịnh Nam thở hổn hển, vẫn bị ôm chặt:"Tôi đúng là điên mới để em làm luật...""Ừ, anh điên vì em. Còn em... nghiện anh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com