Tay Trong Than Duoi
Chương 27 – Truy quét BlackJaw: Khai chiếnTrụ sở bang hội, màn hình lớn hiện lên sơ đồ toàn khu vực hoạt động của tổ chức BlackJaw – từng chấm đỏ hiển thị vị trí nghi vấn, ổ chứa, kho vũ khí, các tuyến đường vận chuyển.Lâm Duy đứng trước bảng, tay cầm remote, giọng sắc lạnh:"Đây là cơ sở phía Nam – nơi từng phát hiện dấu vết của Lang Câm trước khi biến mất. Dưới trạm xăng bỏ hoang này là hầm chứa."Anh lia bản đồ sang bên. "Còn đây là nhà kho số 17, ngụy trang dưới danh nghĩa công ty xuất khẩu, thực chất là trung tâm luân chuyển hàng và người."Trịnh Nam khoanh tay. "Mục tiêu chính không phải dọn rác nhỏ. Ta muốn đầu não của chúng – tên cầm đầu, hay ít nhất là chân rết trực tiếp liên lạc với BlackJaw quốc tế."Giọng đàn em vang lên: "Đại ca, chúng tôi đã cài được người vào vị trí bảo vệ trong trạm trung tâm phía Bắc, thời gian tiếp cận tối đa là 36 giờ."Lâm Duy gật đầu. "Tốt. Đêm nay ta chia thành ba mũi – một đánh vào trạm xăng, một phục kích nhà kho, mũi còn lại do tôi và Trịnh Nam trực tiếp chỉ huy, tiến thẳng đến trung tâm điều phối."Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hai người đứng đầu. Không một ai nghi ngờ, không một tiếng phản đối – bởi tất cả đều biết, nơi nguy hiểm nhất, họ sẽ đi đầu.Đêm buông, chiến thuật bắt đầu triển khai. Tiếng bộ đàm vang lên sát tai Lâm Duy:"Đội một vào vị trí.""Đội hai sẵn sàng, xin chỉ thị."Trịnh Nam hạ khẩu trang đen che nửa mặt, rít khẽ: "Tiến công."Chỉ trong tích tắc, tiếng nổ trầm vang lên từ nhà kho số 17, ánh sáng rực xuyên màn đêm.Bên kia, trạm xăng bị phong tỏa, các thành viên BlackJaw chạy toán loạn như ruồi mất đầu, không ngờ bị tấn công cùng lúc từ ba hướng.Lâm Duy lao thẳng về phía trung tâm chỉ huy. Bên cạnh, Trịnh Nam bọc hậu, súng trong tay như trở thành phần nối dài của cơ thể – mỗi phát đạn chuẩn xác như thể xuyên qua màn đêm không tiếng động.Ngay khi đẩy cửa vào tầng hầm, cả hai đối mặt với ba tên lính canh trang bị tận răng."Xoẹt!"Dao găm trong tay Lâm Duy lướt ngang cổ họng tên đầu tiên."Pằng – pằng!"Hai phát súng từ tay Trịnh Nam kết liễu nốt hai tên còn lại.Không nói một lời, họ đẩy cửa tiến sâu vào trong – nơi ánh sáng mờ mờ hắt lên từ hệ thống máy móc.Màn hình lớn giữa phòng hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.Khang.Hắn chưa chết.Và hắn đang chờ họ.Chương 27 mở rộng – Đối đầu với KhangÁnh sáng từ màn hình chiếu thẳng vào gương mặt gầy guộc, nhợt nhạt của gã đàn ông tưởng chừng đã chết.Lâm Duy siết chặt khẩu súng, ánh mắt lạnh băng.
"Không thể nào... hắn bị nổ tung cùng xe áp giải rồi."Khang nhoẻn miệng cười, chất giọng khàn đục vang lên từ hệ thống loa:
"Các cậu ngạc nhiên à? Duy, Trịnh Nam... Lâu rồi không gặp."Trịnh Nam cười nhếch mép, không hề giấu sát khí.
"Còn sống được đến hôm nay, xem ra mày vẫn chưa học xong bài cũ.""Mày là tay trong giỏi thật đấy, Duy," Khang cười khan. "Cũng nhờ mày mà tao phải chạy trốn như chó mấy tháng trời. Nhưng... trò chơi chưa kết thúc đâu."Cạch!Trịnh Nam lên đạn, chĩa thẳng vào màn hình."Tao đến đây không để chơi."Khang búng tay.Tất cả đèn trong tầng hầm vụt tắt.Ngay lập tức, tiếng cơ khí gầm lên, vách tường bên trái tách ra để lộ ba tên lính nặng ký, trang bị áo giáp điện tử và vũ khí cận chiến.Trịnh Nam lập tức kéo Duy lùi lại."Chúng có khiên xung lực! Duy, lùi ra sau, để anh chắn.""Không!" Lâm Duy trượt thấp người, lăn sang bên trái, ném bom chớp vào một tên – ánh sáng lóe sáng làm đối phương choáng váng.
Trịnh Nam tận dụng cơ hội, lao đến, tung cú đá ngang mặt khiến tên đó bật ngửa. Khẩu súng trong tay anh vung lên: Pằng! – gục ngay tại chỗ.Hai tên còn lại rống lên, vung dùi cui điện về phía Lâm Duy.Cậu né kịp, lưng va mạnh vào vách thép. Đòn phản xạ khiến Lâm Duy giật mình, đầu hoa lên, nhưng Trịnh Nam đã kịp xuất hiện, chắn trước người cậu."Không sao chứ?""Không... đánh tiếp đi, em còn thở được."Cả hai phối hợp nhịp nhàng, ăn ý đến từng nhịp thở. Cú đấm, cú đá, những nhát dao ngọt lịm, tất cả như vũ điệu của hai kẻ đã sống – chết bên nhau không biết bao nhiêu lần.Cuối cùng, cả ba tên lính ngã gục, máu vương trên sàn lạnh.Trên màn hình, Khang vẫn cười."Giỏi... nhưng chưa đủ. Chơi đến đây thôi. Chúng ta sẽ gặp lại."Tạch!Màn hình tối đen.Ngay lúc đó, một quả bom hẹn giờ bật sáng ở giữa phòng – con số đỏ rực đếm ngược từ 60."Chết tiệt!" Trịnh Nam hét."Anh ôm thiết bị, em phá cửa!"Lâm Duy lao về phía vách thép vừa mở khi nãy, tháo chốt an toàn. Trịnh Nam ôm toàn bộ ổ cứng, dữ liệu, chạy sát theo sau.Cả hai thoát ra khỏi căn phòng chỉ vài giây trước khi tiếng nổ rung trời vang lên phía sau.Bụi khói mù mịt. Hai người ngồi thở hồng hộc phía sau bức tường bao cũ kỹ.Lâm Duy ngả lưng, mắt nhìn Trịnh Nam."Anh...""Hả?""Lần sau... mà anh còn liều như vậy... tôi... tôi giận thật đó."Trịnh Nam kéo Duy vào lòng, ôm siết."Ừ... nhưng nếu em bị thương... anh sẽ điên mất. Anh thà chết, còn hơn mất em."Lâm Duy không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực Trịnh Nam, để mùi máu, mùi thuốc súng, và cả mùi của người anh yêu hòa tan vào hơi thở... đầy sống còn.
Cậu vòng tay siết nhẹ thắt lưng anh, giọng nhỏ:"Nhớ cẩn thận. Em không muốn lại thấy anh nằm viện."Trịnh Nam mỉm cười, ghé tai cậu:"Lần này xong... anh muốn cưới em."Lâm Duy đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh:"Về rồi nói."Một nụ hôn vội vàng, sâu và nóng, như dồn hết tất cả điều chưa nói vào nhau.Chương 28 Mở Rộng – Hỏa Tuyến Ba Mũi[MŨI A – Trịnh Nam – Trạm quân sự phía Tây]Đêm tối như mực. Gió rít qua rừng cây, từng bóng đen lao vun vút về phía trước.Trịnh Nam dẫn đầu đội A, toàn thân vận giáp đặc biệt, súng trường treo chắc trên vai. Ánh mắt anh lóe lên lạnh lẽo dưới tấm kính che mặt."Vào vị trí. Đếm ngược: ba, hai, một—nổ!"ẦM! Cửa ngầm trạm vũ khí phía Tây bị thổi tung.Đội A tràn vào như một cơn lốc. Đạn xé rách không khí. Những tên lính BlackJaw phản ứng chậm, bị hạ gục từng tên, từng tên một. Trịnh Nam lao vào như mãnh hổ, tay trái giật tên địch khỏi cửa, tay phải gí súng bắn liền ba phát không lệch đường."Hệ thống kho chính bị vô hiệu hóa. Thu giữ vũ khí." – Người liên lạc báo qua tai nghe."Mũi A hoàn tất." – Trịnh Nam đáp gọn.[MŨI B – Lâm Duy – Trạm biên giới]Từng bước chân dẫm lên lớp đá khô cằn.Lâm Duy bò sát địa hình, phía sau là đội đặc nhiệm ngụy trang chuyên nghiệp. Trước mắt họ là chốt chặn – nơi BlackJaw giấu kho nhiên liệu và thuốc nổ."Khóa hệ thống nhiệt. Tiếp cận trong bóng tối."Anh ra lệnh qua máy truyền tin.Đèn cảm biến vừa tắt, nhóm của Lâm Duy lập tức cắt hàng rào, tiến vào khu chính."Chặn đường rút lui."Một tên địch phát hiện, hét lớn. Nhưng ngay lập tức bị cậu hạ gục bằng dao găm."Không để ai thoát. Giữ yên lặng." – Giọng Duy lạnh tanh.ẦM! Tiếng nổ từ kho nhỏ phát ra khi họ kích hoạt cơ chế đốt sạch hàng tồn."Mũi B hoàn tất." – Duy lên tiếng, thở dốc, mồ hôi đẫm trán.[MŨI C – Bao vây cảng Dương Môn]Cảng Dương Môn sáng rực trong đêm. Container nối đuôi nhau như bầy thú sắt khổng lồ.Đội C ém quân từ chiều, đợi tín hiệu từ hai mũi còn lại."Đội A, đội B đã hoàn thành. Tấn công!"Tạch — tạch — tạch! Tiếng súng vang rền, lưới điện bị vô hiệu hóa.Bên trong, thủ lĩnh cấp trung của BlackJaw hoảng hốt:"Chúng nó dám—" ĐOÀNG! Đạn bắn vỡ kính, xuyên qua đầu hắn.Đội C nhanh chóng càn quét, khống chế các toán lính, thu giữ hàng loạt hồ sơ, thiết bị liên lạc quốc tế và tài liệu rửa tiền."Mũi C thành công. Kho hàng đã khóa."[HỘI QUÂN]Ba đội đồng loạt báo cáo trở về căn cứ chính.Phòng chỉ huy bật màn hình tổng hợp: BlackJaw – Xóa sổ 85% mạng lưới, tiêu diệt 4 điểm nóng, bắt giữ 27 tên cầm đầu.Trong căn phòng chiến lược, Trịnh Nam và Lâm Duy đứng cạnh nhau. Anh siết lấy tay cậu:"Còn một đòn kết liễu nữa, Duy à."Lâm Duy khẽ gật, mắt ánh lên ngọn lửa:"Là kẻ đứng sau toàn bộ... kẻ mà đến giờ ta vẫn chưa thấy mặt."Chương 29 – Cái Bóng Cuối CùngTrời chưa sáng hẳn, sương lạnh bao phủ khắp khu căn cứ lâm thời. Trịnh Nam đeo súng lên vai, sắp bước ra khỏi lán thì có bàn tay nhỏ hơn kéo giữ lại."Trịnh Nam."Anh ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt Lâm Duy đang đỏ hoe."Em không cho phép anh liều mạng nữa." – Giọng Duy nghèn nghẹn, nhưng cố giữ bình tĩnh. "Nếu anh lại liều chết, em... sẽ giận anh cả đời."Trịnh Nam lặng người. Duy cúi đầu, ôm chặt lấy anh."Em yêu anh... Chồng à. Làm ơn... đừng bỏ em lại."Trịnh Nam vươn tay, siết lấy tấm lưng gầy, thì thầm:"Anh sống vì em, Duy. Nên không có chuyện anh để em lại một mình đâu."[TRẬN CUỐI – TRÙM BLACKJAW]Căn cứ cuối cùng nằm sâu trong lòng đất, dưới lớp núi đá phía Bắc – được mã hóa thành một khu nghiên cứu cũ.Cánh cửa thép mở ra, lối vào tối đen như miệng quỷ.Ba nhóm đặc nhiệm đồng loạt xâm nhập.Trong phòng chỉ huy trung tâm, gã đàn ông tóc muối tiêu đang đứng quay lưng lại. Hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt màu khói xám nhìn thẳng Trịnh Nam và Lâm Duy."Cuối cùng cũng đến."Lâm Duy siết chặt khẩu súng:"Ông là người điều khiển tất cả. Ông giết bố tôi, bán đứng bao nhiêu mạng sống vô tội...""Phải. Vì lý tưởng không dành cho những kẻ mềm yếu." – Hắn nở nụ cười lạnh lẽo.Tiếng súng nổ ra ngay sau đó.ĐOÀNG! ĐOÀNG!Căn phòng biến thành chiến trường. Hệ thống phòng thủ tự động được kích hoạt. Đạn bay loạn xạ, từng giây đều là ranh giới sinh tử.Trịnh Nam chắn trước Lâm Duy, đôi mắt anh không rời mục tiêu."Kết thúc tất cả ở đây."Anh lăn người né đạn, bắn xuyên qua thiết bị trung tâm. Một tiếng BÙM! vang lên – hệ thống ngừng hoạt động.Gã trùm rút súng bắn về phía họ—nhưng không kịp. Viên đạn cuối cùng của Duy đã cắm thẳng vào ngực hắn.Hắn ngã vật xuống, miệng vẫn bật ra tiếng cười:"Chậm... một bước..."[SAU CÙNG]Trịnh Nam thở dốc, gục vai xuống, Lâm Duy nhào tới ôm lấy anh:"Anh có sao không? Trịnh Nam!"Anh cười khẽ, rướn lên hôn nhẹ vào trán cậu."Anh đã hứa rồi mà... Sẽ không để em một mình."Ngoài kia, trời đã rạng. Mặt trời lên cao, xua tan bóng tối cuối cùng còn sót lại từ cái tên BlackJaw.Chương 29 mở rộng – Cái Giá của Chiến Thắng"Trịnh Nam! Anh không sao chứ?"Lâm Duy ôm lấy anh trong giây phút chiến thắng, trái tim như muốn nổ tung vì hạnh phúc và lo lắng. Cậu vùi mặt vào bờ vai quen thuộc, hít lấy mùi mồ hôi và khói súng, cảm nhận được lồng ngực vẫn còn phập phồng hơi thở.Nhưng..."Ư..."Tay Duy chợt lạnh buốt. Cậu cúi nhìn. Một màu đỏ sẫm đang loang nhanh qua áo, thấm vào lòng bàn tay mình."Máu...?"Trịnh Nam mỉm cười gượng gạo, mắt lờ đờ:"Anh không nói... vì sợ em mất tập trung...""TRỊNH NAM!"Anh không trả lời nữa. Cơ thể đổ sụp vào người cậu, bất tỉnh."GỌI BÁC SĨ! GỌI ĐỘI CẤP CỨU! MAU!!"Trong phòng phẫu thuật khẩn cấp, Lâm Duy đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, áo vấy đầy máu, không rửa, không thay, chỉ im lặng chờ đợi.Bác sĩ bước ra. Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nghiêm trọng:"Viên đạn găm sâu vào thận trái. Chúng tôi đã cố gắng cầm máu tạm thời, nhưng... không thể giữ được thận bên ấy. Nếu không có người hiến phù hợp trong vài giờ tới, anh ta sẽ... không qua khỏi."Không khí như bị rút sạch.Lâm Duy đứng lặng. Cậu không khóc. Không hét. Chỉ thì thầm trong cổ họng:"Dùng của tôi.""Cậu...""Tôi nhóm máu O, cấy ghép phù hợp. Làm đi. Làm ngay đi!""Nhưng—""Tôi là cảnh sát đặc nhiệm. Tôi chịu trách nhiệm cho tính mạng của anh ấy."Duy quay mặt về phía phòng mổ, cắn răng."Là chồng tôi. Tôi không cho phép ai khác đưa anh ấy rời khỏi tôi."Một giờ sau, ca ghép bắt đầu.Đèn phòng mổ bật sáng.Lâm Duy nằm bên cạnh, tay vẫn chưa được truyền thuốc mê, mắt mở trừng trừng nhìn Trịnh Nam nằm bất động bên cạnh trên bàn phẫu thuật song song."Chồng à... Anh không được ngủ quên trước em đâu. Nếu không em sẽ giận thật đấy..."Nước mắt rơi xuống gối.Và mọi thứ tối dần...
Khoảnh khắc mơ hồ, giữa thắng lợi và mất mátTiếng đạn đã ngừng. Trên nền đất loang lổ vết máu và xác người, Trịnh Nam đứng thẳng, tay còn siết chặt khẩu súng đã cạn đạn.Hắn – trùm cuối của BlackJaw – nằm bất động cách đó vài mét.Cuối cùng... kết thúc rồi.Trịnh Nam chầm chậm thở ra, cả cơ thể như muốn rã ra theo làn khói còn vấn vương trong không khí. Nhưng khi anh bước tới... đầu óc chợt chao đảo.Một cơn buốt nhói từ hông trái khiến anh lảo đảo.Bị trúng...? Từ khi nào...Mắt mờ đi. Âm thanh lùi xa. Anh cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng như không còn sức nặng, máu nơi vết thương chảy ra từng nhịp, hòa cùng nhịp tim đang rối loạn.Giữa làn sương đỏ, một bóng người chạy đến.Lâm Duy...Gương mặt đó. Đôi mắt loé lên hoảng hốt, rồi ôm chầm lấy anh. Ấm áp, thân thuộc.Em vẫn còn sống... Cảm ơn trời...Anh mỉm cười. Không còn nghe rõ tiếng em gọi tên mình. Nhưng mi mắt khép lại trong yên lòng.Nếu đây là cái giá để bảo vệ em... Anh chấp nhận.Chỉ mong khi mở mắt ra lần nữa... người đầu tiên anh thấy vẫn là em – Lâm Duy.Chương 29 – Phụ 2
Phòng bệnh trắng xóa và ánh mắt đầu tiênÁnh đèn trắng mờ... chói chang.Hàng mi dài khẽ động. Mắt mở ra, chỉ toàn những bóng sáng nhòe nhoẹt và âm thanh ù ù khó định hình.Trịnh Nam cố cử động. Mọi thứ tê rần, đau âm ỉ từ bên hông xuyên tới tận sống lưng.Chỉ khi nghiêng đầu qua bên trái, anh mới thấy...Lâm Duy.Cậu nằm gục ngay mép giường bệnh. Khuôn mặt gầy rộc đi vì thức trắng nhiều ngày, vẫn còn dấu vết nước mắt khô chưa lau sạch. Tay Duy vẫn siết lấy tay anh, không hề rời."Duy..." – Trịnh Nam gọi khẽ, cổ họng khô như cát.Không có tiếng trả lời.Cậu mệt đến mức ngủ say, không biết rằng người mình chờ đã tỉnh lại.Đúng lúc đó, cửa phòng mở.Một đàn em thân tín bước vào, giật mình:"Anh Nam! Anh tỉnh rồi?!"Trịnh Nam khẽ gật, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nằm cạnh."Em ấy... sao lại nằm ở đây...?" – giọng anh khản đặc.Tên đàn em nuốt nước bọt, tiến lại gần, khẽ cúi đầu:"Anh không nhớ gì sao? Anh bị trúng đạn vào thận trái... Bác sĩ bảo không còn cơ hội nếu không có người hiến phù hợp... Và... người đó chính là cậu Duy."Toàn thân Trịnh Nam cứng đờ."...Duy...""Tụi em ngăn không nổi. Cậu ấy kiên quyết hiến. Vừa là cảnh sát, vừa là người thân cận nhất của anh, nên bác sĩ buộc phải tiến hành."Giọng nói đó nhẹ như gió, nhưng nặng như đá đè lên ngực Trịnh Nam.Anh quay lại nhìn người "vợ yêu" của mình. Bây giờ, em ấy gầy hơn, tóc hơi rối, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường nắm tay anh.Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt anh."Em ngốc thật đấy, Duy... Sao lại vì anh đến mức này..."Dù đau đớn, anh vẫn đưa tay còn lại, run rẩy vuốt tóc cậu."Anh vẫn còn sống, là nhờ em. Cả cuộc đời này... anh sẽ không để em phải chịu khổ thêm một giây nào nữa."Chương 29 – Mở Rộng
Giấc mộng giữa lằn ranh sống chếtTối đen.Không có gì ngoài một màu đen sâu hun hút. Như thể bị kéo xuống đáy nước lạnh ngắt, không còn cảm giác với thế giới trên mặt đất.Lâm Duy không nghe thấy tiếng súng. Cũng chẳng còn mùi máu, không thấy ánh đèn bệnh viện hay tiếng còi xe cấp cứu.Nhưng...Có một hình ảnh vẫn cứ lặp đi lặp lại, chậm rãi, như một thước phim lỗi.Trịnh Nam trúng đạn.
Anh đứng đó, mắt mở lớn, nhìn cậu. Rồi ngã xuống. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả góc áo quân phục."Trịnh Nam!" – Cậu gọi thất thanh, nhưng cổ họng không phát ra âm thanh nào.Cậu cố chạy đến, nhưng chân không nhấc nổi. Như thể bị mắc kẹt giữa cơn ác mộng vô hình.Em đã không giữ được anh...Tiếng tim đập vang lên. Mạnh mẽ. Không phải từ cậu....Mà từ bàn tay được ai đó siết chặt ngoài thực tại.Cảm giác ấy thật... ấm.Không mơ. Không thể là mơ.Nam...? Là anh sao...?Giữa màu đen đó, một ánh sáng mờ le lói xuất hiện phía xa, kéo theo giọng nói dịu dàng, gần như thì thầm ngay bên tai:"Duy... Dậy đi em... Anh tỉnh rồi... Đừng bỏ anh lại..."Cậu không thấy rõ mặt, nhưng cảm nhận được hơi thở ấm áp, mùi quen thuộc, sự run rẩy khe khẽ từ người đó.Cậu muốn nói: Em không đi đâu cả... Em chỉ mệt thôi... cho em ngủ cạnh anh một chút...Và rồi, giữa tất cả mông lung đó...Ánh sáng dần mở rộng. Nơi cuối đường hầm tối đen, Lâm Duy biết, Trịnh Nam đang đợi.Chờ cậu tỉnh lại, siết lấy bàn tay ấy như cách anh vẫn đang siết tay cậu – ngoài đời thực.
"Không thể nào... hắn bị nổ tung cùng xe áp giải rồi."Khang nhoẻn miệng cười, chất giọng khàn đục vang lên từ hệ thống loa:
"Các cậu ngạc nhiên à? Duy, Trịnh Nam... Lâu rồi không gặp."Trịnh Nam cười nhếch mép, không hề giấu sát khí.
"Còn sống được đến hôm nay, xem ra mày vẫn chưa học xong bài cũ.""Mày là tay trong giỏi thật đấy, Duy," Khang cười khan. "Cũng nhờ mày mà tao phải chạy trốn như chó mấy tháng trời. Nhưng... trò chơi chưa kết thúc đâu."Cạch!Trịnh Nam lên đạn, chĩa thẳng vào màn hình."Tao đến đây không để chơi."Khang búng tay.Tất cả đèn trong tầng hầm vụt tắt.Ngay lập tức, tiếng cơ khí gầm lên, vách tường bên trái tách ra để lộ ba tên lính nặng ký, trang bị áo giáp điện tử và vũ khí cận chiến.Trịnh Nam lập tức kéo Duy lùi lại."Chúng có khiên xung lực! Duy, lùi ra sau, để anh chắn.""Không!" Lâm Duy trượt thấp người, lăn sang bên trái, ném bom chớp vào một tên – ánh sáng lóe sáng làm đối phương choáng váng.
Trịnh Nam tận dụng cơ hội, lao đến, tung cú đá ngang mặt khiến tên đó bật ngửa. Khẩu súng trong tay anh vung lên: Pằng! – gục ngay tại chỗ.Hai tên còn lại rống lên, vung dùi cui điện về phía Lâm Duy.Cậu né kịp, lưng va mạnh vào vách thép. Đòn phản xạ khiến Lâm Duy giật mình, đầu hoa lên, nhưng Trịnh Nam đã kịp xuất hiện, chắn trước người cậu."Không sao chứ?""Không... đánh tiếp đi, em còn thở được."Cả hai phối hợp nhịp nhàng, ăn ý đến từng nhịp thở. Cú đấm, cú đá, những nhát dao ngọt lịm, tất cả như vũ điệu của hai kẻ đã sống – chết bên nhau không biết bao nhiêu lần.Cuối cùng, cả ba tên lính ngã gục, máu vương trên sàn lạnh.Trên màn hình, Khang vẫn cười."Giỏi... nhưng chưa đủ. Chơi đến đây thôi. Chúng ta sẽ gặp lại."Tạch!Màn hình tối đen.Ngay lúc đó, một quả bom hẹn giờ bật sáng ở giữa phòng – con số đỏ rực đếm ngược từ 60."Chết tiệt!" Trịnh Nam hét."Anh ôm thiết bị, em phá cửa!"Lâm Duy lao về phía vách thép vừa mở khi nãy, tháo chốt an toàn. Trịnh Nam ôm toàn bộ ổ cứng, dữ liệu, chạy sát theo sau.Cả hai thoát ra khỏi căn phòng chỉ vài giây trước khi tiếng nổ rung trời vang lên phía sau.Bụi khói mù mịt. Hai người ngồi thở hồng hộc phía sau bức tường bao cũ kỹ.Lâm Duy ngả lưng, mắt nhìn Trịnh Nam."Anh...""Hả?""Lần sau... mà anh còn liều như vậy... tôi... tôi giận thật đó."Trịnh Nam kéo Duy vào lòng, ôm siết."Ừ... nhưng nếu em bị thương... anh sẽ điên mất. Anh thà chết, còn hơn mất em."Lâm Duy không nói gì, chỉ vùi mặt vào ngực Trịnh Nam, để mùi máu, mùi thuốc súng, và cả mùi của người anh yêu hòa tan vào hơi thở... đầy sống còn.
Cậu vòng tay siết nhẹ thắt lưng anh, giọng nhỏ:"Nhớ cẩn thận. Em không muốn lại thấy anh nằm viện."Trịnh Nam mỉm cười, ghé tai cậu:"Lần này xong... anh muốn cưới em."Lâm Duy đỏ mặt, đấm nhẹ vào ngực anh:"Về rồi nói."Một nụ hôn vội vàng, sâu và nóng, như dồn hết tất cả điều chưa nói vào nhau.Chương 28 Mở Rộng – Hỏa Tuyến Ba Mũi[MŨI A – Trịnh Nam – Trạm quân sự phía Tây]Đêm tối như mực. Gió rít qua rừng cây, từng bóng đen lao vun vút về phía trước.Trịnh Nam dẫn đầu đội A, toàn thân vận giáp đặc biệt, súng trường treo chắc trên vai. Ánh mắt anh lóe lên lạnh lẽo dưới tấm kính che mặt."Vào vị trí. Đếm ngược: ba, hai, một—nổ!"ẦM! Cửa ngầm trạm vũ khí phía Tây bị thổi tung.Đội A tràn vào như một cơn lốc. Đạn xé rách không khí. Những tên lính BlackJaw phản ứng chậm, bị hạ gục từng tên, từng tên một. Trịnh Nam lao vào như mãnh hổ, tay trái giật tên địch khỏi cửa, tay phải gí súng bắn liền ba phát không lệch đường."Hệ thống kho chính bị vô hiệu hóa. Thu giữ vũ khí." – Người liên lạc báo qua tai nghe."Mũi A hoàn tất." – Trịnh Nam đáp gọn.[MŨI B – Lâm Duy – Trạm biên giới]Từng bước chân dẫm lên lớp đá khô cằn.Lâm Duy bò sát địa hình, phía sau là đội đặc nhiệm ngụy trang chuyên nghiệp. Trước mắt họ là chốt chặn – nơi BlackJaw giấu kho nhiên liệu và thuốc nổ."Khóa hệ thống nhiệt. Tiếp cận trong bóng tối."Anh ra lệnh qua máy truyền tin.Đèn cảm biến vừa tắt, nhóm của Lâm Duy lập tức cắt hàng rào, tiến vào khu chính."Chặn đường rút lui."Một tên địch phát hiện, hét lớn. Nhưng ngay lập tức bị cậu hạ gục bằng dao găm."Không để ai thoát. Giữ yên lặng." – Giọng Duy lạnh tanh.ẦM! Tiếng nổ từ kho nhỏ phát ra khi họ kích hoạt cơ chế đốt sạch hàng tồn."Mũi B hoàn tất." – Duy lên tiếng, thở dốc, mồ hôi đẫm trán.[MŨI C – Bao vây cảng Dương Môn]Cảng Dương Môn sáng rực trong đêm. Container nối đuôi nhau như bầy thú sắt khổng lồ.Đội C ém quân từ chiều, đợi tín hiệu từ hai mũi còn lại."Đội A, đội B đã hoàn thành. Tấn công!"Tạch — tạch — tạch! Tiếng súng vang rền, lưới điện bị vô hiệu hóa.Bên trong, thủ lĩnh cấp trung của BlackJaw hoảng hốt:"Chúng nó dám—" ĐOÀNG! Đạn bắn vỡ kính, xuyên qua đầu hắn.Đội C nhanh chóng càn quét, khống chế các toán lính, thu giữ hàng loạt hồ sơ, thiết bị liên lạc quốc tế và tài liệu rửa tiền."Mũi C thành công. Kho hàng đã khóa."[HỘI QUÂN]Ba đội đồng loạt báo cáo trở về căn cứ chính.Phòng chỉ huy bật màn hình tổng hợp: BlackJaw – Xóa sổ 85% mạng lưới, tiêu diệt 4 điểm nóng, bắt giữ 27 tên cầm đầu.Trong căn phòng chiến lược, Trịnh Nam và Lâm Duy đứng cạnh nhau. Anh siết lấy tay cậu:"Còn một đòn kết liễu nữa, Duy à."Lâm Duy khẽ gật, mắt ánh lên ngọn lửa:"Là kẻ đứng sau toàn bộ... kẻ mà đến giờ ta vẫn chưa thấy mặt."Chương 29 – Cái Bóng Cuối CùngTrời chưa sáng hẳn, sương lạnh bao phủ khắp khu căn cứ lâm thời. Trịnh Nam đeo súng lên vai, sắp bước ra khỏi lán thì có bàn tay nhỏ hơn kéo giữ lại."Trịnh Nam."Anh ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt Lâm Duy đang đỏ hoe."Em không cho phép anh liều mạng nữa." – Giọng Duy nghèn nghẹn, nhưng cố giữ bình tĩnh. "Nếu anh lại liều chết, em... sẽ giận anh cả đời."Trịnh Nam lặng người. Duy cúi đầu, ôm chặt lấy anh."Em yêu anh... Chồng à. Làm ơn... đừng bỏ em lại."Trịnh Nam vươn tay, siết lấy tấm lưng gầy, thì thầm:"Anh sống vì em, Duy. Nên không có chuyện anh để em lại một mình đâu."[TRẬN CUỐI – TRÙM BLACKJAW]Căn cứ cuối cùng nằm sâu trong lòng đất, dưới lớp núi đá phía Bắc – được mã hóa thành một khu nghiên cứu cũ.Cánh cửa thép mở ra, lối vào tối đen như miệng quỷ.Ba nhóm đặc nhiệm đồng loạt xâm nhập.Trong phòng chỉ huy trung tâm, gã đàn ông tóc muối tiêu đang đứng quay lưng lại. Hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt màu khói xám nhìn thẳng Trịnh Nam và Lâm Duy."Cuối cùng cũng đến."Lâm Duy siết chặt khẩu súng:"Ông là người điều khiển tất cả. Ông giết bố tôi, bán đứng bao nhiêu mạng sống vô tội...""Phải. Vì lý tưởng không dành cho những kẻ mềm yếu." – Hắn nở nụ cười lạnh lẽo.Tiếng súng nổ ra ngay sau đó.ĐOÀNG! ĐOÀNG!Căn phòng biến thành chiến trường. Hệ thống phòng thủ tự động được kích hoạt. Đạn bay loạn xạ, từng giây đều là ranh giới sinh tử.Trịnh Nam chắn trước Lâm Duy, đôi mắt anh không rời mục tiêu."Kết thúc tất cả ở đây."Anh lăn người né đạn, bắn xuyên qua thiết bị trung tâm. Một tiếng BÙM! vang lên – hệ thống ngừng hoạt động.Gã trùm rút súng bắn về phía họ—nhưng không kịp. Viên đạn cuối cùng của Duy đã cắm thẳng vào ngực hắn.Hắn ngã vật xuống, miệng vẫn bật ra tiếng cười:"Chậm... một bước..."[SAU CÙNG]Trịnh Nam thở dốc, gục vai xuống, Lâm Duy nhào tới ôm lấy anh:"Anh có sao không? Trịnh Nam!"Anh cười khẽ, rướn lên hôn nhẹ vào trán cậu."Anh đã hứa rồi mà... Sẽ không để em một mình."Ngoài kia, trời đã rạng. Mặt trời lên cao, xua tan bóng tối cuối cùng còn sót lại từ cái tên BlackJaw.Chương 29 mở rộng – Cái Giá của Chiến Thắng"Trịnh Nam! Anh không sao chứ?"Lâm Duy ôm lấy anh trong giây phút chiến thắng, trái tim như muốn nổ tung vì hạnh phúc và lo lắng. Cậu vùi mặt vào bờ vai quen thuộc, hít lấy mùi mồ hôi và khói súng, cảm nhận được lồng ngực vẫn còn phập phồng hơi thở.Nhưng..."Ư..."Tay Duy chợt lạnh buốt. Cậu cúi nhìn. Một màu đỏ sẫm đang loang nhanh qua áo, thấm vào lòng bàn tay mình."Máu...?"Trịnh Nam mỉm cười gượng gạo, mắt lờ đờ:"Anh không nói... vì sợ em mất tập trung...""TRỊNH NAM!"Anh không trả lời nữa. Cơ thể đổ sụp vào người cậu, bất tỉnh."GỌI BÁC SĨ! GỌI ĐỘI CẤP CỨU! MAU!!"Trong phòng phẫu thuật khẩn cấp, Lâm Duy đứng trước cánh cửa lạnh lẽo, áo vấy đầy máu, không rửa, không thay, chỉ im lặng chờ đợi.Bác sĩ bước ra. Khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nghiêm trọng:"Viên đạn găm sâu vào thận trái. Chúng tôi đã cố gắng cầm máu tạm thời, nhưng... không thể giữ được thận bên ấy. Nếu không có người hiến phù hợp trong vài giờ tới, anh ta sẽ... không qua khỏi."Không khí như bị rút sạch.Lâm Duy đứng lặng. Cậu không khóc. Không hét. Chỉ thì thầm trong cổ họng:"Dùng của tôi.""Cậu...""Tôi nhóm máu O, cấy ghép phù hợp. Làm đi. Làm ngay đi!""Nhưng—""Tôi là cảnh sát đặc nhiệm. Tôi chịu trách nhiệm cho tính mạng của anh ấy."Duy quay mặt về phía phòng mổ, cắn răng."Là chồng tôi. Tôi không cho phép ai khác đưa anh ấy rời khỏi tôi."Một giờ sau, ca ghép bắt đầu.Đèn phòng mổ bật sáng.Lâm Duy nằm bên cạnh, tay vẫn chưa được truyền thuốc mê, mắt mở trừng trừng nhìn Trịnh Nam nằm bất động bên cạnh trên bàn phẫu thuật song song."Chồng à... Anh không được ngủ quên trước em đâu. Nếu không em sẽ giận thật đấy..."Nước mắt rơi xuống gối.Và mọi thứ tối dần...
Khoảnh khắc mơ hồ, giữa thắng lợi và mất mátTiếng đạn đã ngừng. Trên nền đất loang lổ vết máu và xác người, Trịnh Nam đứng thẳng, tay còn siết chặt khẩu súng đã cạn đạn.Hắn – trùm cuối của BlackJaw – nằm bất động cách đó vài mét.Cuối cùng... kết thúc rồi.Trịnh Nam chầm chậm thở ra, cả cơ thể như muốn rã ra theo làn khói còn vấn vương trong không khí. Nhưng khi anh bước tới... đầu óc chợt chao đảo.Một cơn buốt nhói từ hông trái khiến anh lảo đảo.Bị trúng...? Từ khi nào...Mắt mờ đi. Âm thanh lùi xa. Anh cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng như không còn sức nặng, máu nơi vết thương chảy ra từng nhịp, hòa cùng nhịp tim đang rối loạn.Giữa làn sương đỏ, một bóng người chạy đến.Lâm Duy...Gương mặt đó. Đôi mắt loé lên hoảng hốt, rồi ôm chầm lấy anh. Ấm áp, thân thuộc.Em vẫn còn sống... Cảm ơn trời...Anh mỉm cười. Không còn nghe rõ tiếng em gọi tên mình. Nhưng mi mắt khép lại trong yên lòng.Nếu đây là cái giá để bảo vệ em... Anh chấp nhận.Chỉ mong khi mở mắt ra lần nữa... người đầu tiên anh thấy vẫn là em – Lâm Duy.Chương 29 – Phụ 2
Phòng bệnh trắng xóa và ánh mắt đầu tiênÁnh đèn trắng mờ... chói chang.Hàng mi dài khẽ động. Mắt mở ra, chỉ toàn những bóng sáng nhòe nhoẹt và âm thanh ù ù khó định hình.Trịnh Nam cố cử động. Mọi thứ tê rần, đau âm ỉ từ bên hông xuyên tới tận sống lưng.Chỉ khi nghiêng đầu qua bên trái, anh mới thấy...Lâm Duy.Cậu nằm gục ngay mép giường bệnh. Khuôn mặt gầy rộc đi vì thức trắng nhiều ngày, vẫn còn dấu vết nước mắt khô chưa lau sạch. Tay Duy vẫn siết lấy tay anh, không hề rời."Duy..." – Trịnh Nam gọi khẽ, cổ họng khô như cát.Không có tiếng trả lời.Cậu mệt đến mức ngủ say, không biết rằng người mình chờ đã tỉnh lại.Đúng lúc đó, cửa phòng mở.Một đàn em thân tín bước vào, giật mình:"Anh Nam! Anh tỉnh rồi?!"Trịnh Nam khẽ gật, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nằm cạnh."Em ấy... sao lại nằm ở đây...?" – giọng anh khản đặc.Tên đàn em nuốt nước bọt, tiến lại gần, khẽ cúi đầu:"Anh không nhớ gì sao? Anh bị trúng đạn vào thận trái... Bác sĩ bảo không còn cơ hội nếu không có người hiến phù hợp... Và... người đó chính là cậu Duy."Toàn thân Trịnh Nam cứng đờ."...Duy...""Tụi em ngăn không nổi. Cậu ấy kiên quyết hiến. Vừa là cảnh sát, vừa là người thân cận nhất của anh, nên bác sĩ buộc phải tiến hành."Giọng nói đó nhẹ như gió, nhưng nặng như đá đè lên ngực Trịnh Nam.Anh quay lại nhìn người "vợ yêu" của mình. Bây giờ, em ấy gầy hơn, tóc hơi rối, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường nắm tay anh.Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt anh."Em ngốc thật đấy, Duy... Sao lại vì anh đến mức này..."Dù đau đớn, anh vẫn đưa tay còn lại, run rẩy vuốt tóc cậu."Anh vẫn còn sống, là nhờ em. Cả cuộc đời này... anh sẽ không để em phải chịu khổ thêm một giây nào nữa."Chương 29 – Mở Rộng
Giấc mộng giữa lằn ranh sống chếtTối đen.Không có gì ngoài một màu đen sâu hun hút. Như thể bị kéo xuống đáy nước lạnh ngắt, không còn cảm giác với thế giới trên mặt đất.Lâm Duy không nghe thấy tiếng súng. Cũng chẳng còn mùi máu, không thấy ánh đèn bệnh viện hay tiếng còi xe cấp cứu.Nhưng...Có một hình ảnh vẫn cứ lặp đi lặp lại, chậm rãi, như một thước phim lỗi.Trịnh Nam trúng đạn.
Anh đứng đó, mắt mở lớn, nhìn cậu. Rồi ngã xuống. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ cả góc áo quân phục."Trịnh Nam!" – Cậu gọi thất thanh, nhưng cổ họng không phát ra âm thanh nào.Cậu cố chạy đến, nhưng chân không nhấc nổi. Như thể bị mắc kẹt giữa cơn ác mộng vô hình.Em đã không giữ được anh...Tiếng tim đập vang lên. Mạnh mẽ. Không phải từ cậu....Mà từ bàn tay được ai đó siết chặt ngoài thực tại.Cảm giác ấy thật... ấm.Không mơ. Không thể là mơ.Nam...? Là anh sao...?Giữa màu đen đó, một ánh sáng mờ le lói xuất hiện phía xa, kéo theo giọng nói dịu dàng, gần như thì thầm ngay bên tai:"Duy... Dậy đi em... Anh tỉnh rồi... Đừng bỏ anh lại..."Cậu không thấy rõ mặt, nhưng cảm nhận được hơi thở ấm áp, mùi quen thuộc, sự run rẩy khe khẽ từ người đó.Cậu muốn nói: Em không đi đâu cả... Em chỉ mệt thôi... cho em ngủ cạnh anh một chút...Và rồi, giữa tất cả mông lung đó...Ánh sáng dần mở rộng. Nơi cuối đường hầm tối đen, Lâm Duy biết, Trịnh Nam đang đợi.Chờ cậu tỉnh lại, siết lấy bàn tay ấy như cách anh vẫn đang siết tay cậu – ngoài đời thực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com