TruyenHHH.com

Tây Song Bạch ( Nhàn Trạch )

2

thisinuadem

( 2 )

Cánh hoa đầy trời báo hiệu mùa xuân đang đến.

Tháng ba, những bông hoa tử đằng nở rộ rực rỡ, những đóa hoa xếp trồng và phân cụm từng tầng từng tầng  tua tủa trên cành , gió vừa thổi, cành hoa rũ xuống lung lanh trong gió,
khung cảnh mùa xuân tươi đẹp với những hàng liễu rủ xuống mềm mại.

Phạm Nhàn nhìn ngôi đình tinh xảo ven sông, bỗng thấy ngơ ngác, không biết hiện mình đang ở năm nào lúc nào, muốn suy nghĩ kỹ , trong đầu lại xuất hiện từng tầng sương mù khiến hắn không thể suy nghĩ được, nên hắn đơn giản không tiếp tục nghĩ đến nó nữa. Chỉ gạt ra những cành liễu rủ xung quanh đi về hướng đình, ánh nắng xuyên qua khoảng không giữa cây lá hoa cành, chiếu xuống phía dưới, tạo lên những đốm sáng nhỏ nhặt.  khi những ngón tay xuyên qua những cành hoa, những cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng rớt xuống qua kẽ ngon tay, khiến mùi thơm ngào ngạt của hoa quấn quanh người hắn.

Trước lúc hắn vén rèm ngọc châu sa bước vào trong đình, Phạm Nhàn vô thức dừng lại, tựa như đang đợi tiếng đàn cầm đáng lẽ sẽ vang lên vào lúc này, nhưng mãi mà không đợi được. Hắn trầm ngâm đứng đực ra hồi lâu mới vén rèm bước vào, những hạt ngọc long lanh va chạm nhau có trật tự, hắn được nhìn thấy con người đó trong một không gian đầy âm thanh trong trẻo.

Nếu là mộng lớn liệu ai có thể giác ngộ ra trước đây, một ánh nhìn thiêu đốt  giấc mộng hoàn lương.

*mộng hoàn lương: ví với sự vỡ mộng.

Phạm Nhàn ngơ ngác nhìn người trước mặt, nhất thời mọi vật dường như đều trở lên trống rỗng, trái tim hắn ồn ào náo động đập như trống. Đáng cười là hắn rõ ràng biết đây chỉ là cảnh tượng hoa trong gương, trăng dưới nước, nhưng vẫn không thể khống chế được chính mình.  Chỉ cảm giác ánh nhìn này tựa như mũi tên vượt qua hàng vạn dặm sông núi, xuyên qua tầng mây, phá hỏng áo giáp cắm thẳng vào ngực hắn, máu chảy đầm đìa.
Tấm rèm được vén lên, trước mắt, là hình ảnh người đó đang tùy ý ngồi xổm trên ghế, khuôn mặt sạch sẽ, không có tý vệt máu nào, tóc tai được buộc gọn gàng vấn lên bằng phát quan màu đen, bàn tay lộ ra khỏi vạt tay áo xanh thẫm đỡ lấy đầu,  hai mắt cụp xuống, biểu cảm nhẹ nhàng thả lỏng, nhập tâm đọc quyển sách đã bị lật đến cũ nát trong tay . Lúc này trên sông thoáng đáng không mưa không mây, sóng nước êm đềm, gió thổi nhẹ nhàng, dòng sông hiền hòa. Lý Thừa Trạch  cũng tao nhã đầy yên bình hiếm thấy.

Phạm Nhàn trâm mặc nhìn hắn, không biết nên mở miệng nói điều gì, cũng không muốn thừa nhận sự tổn thương trong tiềm thức của mình. lại không nỡ rời ánh mắt, chỉ sợ cảnh tượng không rõ vì sao xuất hiện có thể điêu tàn . tan thành tro bụi bất cứ lúc nào.

Mà người đang ngồi xổm trên ghế, Lý Thừa Trạch lại đột nhiên mở miệng, y lười biếng lật sách, giọng nói vẫn trong trẻo lại mang theo âm sắc khàn khàn như trước kia. “ Nếu đã dến, tại sao không ngồi?” Nói rồi,  nghiếc mắt nhìn lên, đôi mắt hẹp dài liếc qua Phạm Nhàn, cười chế nhạo nói với hắn: “Chả lẽ còn đang đợi ta đến nghênh đón ư?”

Phạm Nhàn sửng sốt, lại không biết trả lời như nào, lời lẽ thông minh lanh lợi ngày trước dường như bị cấm chế vào ngay lúc này, nên hắn chỉ biết cười chua chát, vén áo choàng lên, ngồi xuống trước mắt người đó, tiếp tục nhìn y.

Lý Thừa Trạch bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy có chút mất tự nhiên, liền ném quyển Hồng Lâu lên trên bàn, đưa tay với lấy đĩa nho trên bàn, đôi môi đỏ hồng khẽ mở, hàm răng khép lại, cắn đôi quả nhỏ xanh như ngọc, nuốt xuống, yết hầu chuyển động lên xuống như viên ngọc tròn xinh đẹp tuyệt vời. Phạm Nhàn sững người,  nhớ đến chiếc cổ trắng nõn mỏng manh đầy ấm áp thở hổn hển dưới bàn tay hắn, yết hầu cũng chuyển động như thế này ,. như chú chim non với thân xương mềm mại vẫy vùng dưới bộ lông tơ.

Hắn nghĩ đến xuất thần, Lý Thừa Trạch bên này lại mở miệng.

“ Khai tịch hồng mông, thuỳ vi tình chủng? Đô chỉ vị phong nguyệt tình nùng Nại hà thiên, thương hoài nhật, Tịch liêu thì, thí khiển ngu trung.” {1}

{1} Khai mở lúc mịt mùng, ai là giống tình?
Đều chỉ bởi gió trăng tình nồng đượm
Nài sao bởi trời, trong những ngày thương nhớ Những lúc vắng vẻ, thử giải nỗi ngu si khờ dại
  “开辟鸿蒙,谁为情种?都只为风月情浓。奈何天,伤怀日,寂寥时。试遣愚衷。”

.Y đang đọc đoạn mở đầu trong Hồng Lâu, Phạm Nhàn thật ra cực kỳ thích nghe Lý Thừa Trạch đọc những bài thơ câu hát này , tiết tấu của Lý Thừa Trạch chậm hơn so với người bình thường , khi  y đè âm giọng của mình xuống, biếng nhác đọc những câu từ này , có một âm giọng đầy lãng mạn khác biệt, sự khàn khàn nhè nhẹ trọng giọng nói lạnh nhạt của y lúc ẩn lúc hiện, như chóp đuôi mèo, hấp dẫn đến mức Phạm Nhàn muốn nghe một lần rồi lại một lần. Vốn dĩ cho rằng đời này không còn cơ hội nghe thấy, lại không ngờ được có thể trộm được chút thời gian đẹp đẽ như này trong mộng.

Sau khi đọc xong , Lý Thừa Trạch nhẹ nhàng than thở, “ Phạm Nhàn, sách này của ngươi,  viết thật sự tốt lắm.” Phạm Nhàn hồi thần, nhìn thấy y cười mỉm nhoẻn miệng nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, miễn cưỡng nở nụ cười, nghiền ngẫm đáp trả lời y “ Ngươi thích nó đến vậy, cũng không uống công ta phải học thuộc chép lại một quyển sách như thế.”

Lý Thừa Trạch nghe thấy lời này ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, y đưa tay nhẹ vuốt cuốn bìa Hồng Lâu, nhíu chặt mày , lông mi rủ xuống , trầm giọng nói, “Chỉ là , ta thấy Giả Bảo Ngọc đến cuối cùng vẫn phải  lấy Tiết Bảo Thoa, đúng chứ?” Y nói ba chữ cuối nhẹ nhàng lạnh nhạt, nhìn như câu hỏi, nhưng thực ra đã có sẵn câu trả lời.

Phạm Nhàn nhướn mày, cuốn sách này của hắn mới chỉ viết được đoạn mở đầu, người này đã đón được manh mối cho đoạn kết, dứt khoát không giấu y nữa : “ Ngươi nói không sai, độc giả hiện giờ rất mong chờ rằng giao ước gỗ đã này có thể trở thành một giai thoại nhận duyên, chỉ là những nguyên do khúc khuỷu trong đó, hiện tại ta không thể trực tiếp nói cho ngươi nghe, như thế lần sau xem sách mới làm sao còn thấy thú vị nữa chứ?”

Nói xong chính Phạm Nhàn còn ngẩn ngơ trong giây lát, lấy đâu ra lần sau nữa đây? Vị đắng dần dần lan tỏa từ tận đáy lòng, cuối cùng vị đắng chát chiếm trọn khoang miệng. Hắn tự giễu cười, học theo Lý Thừa Trạch, ngắt một quả nhỏ ném vào trong miệng, nhưng lại chả nếm ra được chút vị ngọt nào. Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Thừa Trạch, phát hiện người đó cũng đang nhìn mình với ánh mắt hiểu rõ và sự bi thương nhàn nhạt, ánh mắt này khiến trái tim Phạm Nhàn đầy hoảng hốt, muốn nói gì đó , nhưng vị đắng chát đó chặn lại nơi cuống họng, đành chỉ cố nở nụ cười, hi vọng đối phương không nhìn ra được điều gì.

Lý Thừa Trạch thở dại, trên mặt lại nở một nụ cười dung túng: “ Đáng tiếc tình yêu sâu đậm trước sau như một của Lâm muội muội, rốt cuộc chẳng thắng được thế tục luân thường , lãng phí những giọt nước mắt và trái tim nhiệt tình của nàng. Cho dù là đoạn mở đầu , vẫn còn là những ngày ngọt ngào ban đầu, cũng khó mà giao phó chân tâm, nghi ngờ không dứt, thường thường đau lòng. Có thể thấy tình là thứ gì, vốn dĩ như thế, vào miệng là ngọt , hồi tưởng lại đắng chát. Nghiêng người là vực thẳm, cho dù ngươi có cẩn thận như thế nào đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi việc tổn thương vì nó.”

Nói đến đây, y bình tĩnh nhìn về phía Phạm Nhàn, ánh mắt chớp động, giọng nói cũng trở lên nhẹ nhàng hơn một chút, “ ….Còn không bằng thà rằng ngay từ ban đầu không có cái gọi là ân tình tương tư, chặt đứt hết những hiểu lầm vướng mắc, sau này cũng sẽ không phải chịu đau đớn đến thế.”

Phạm Nhàn nghe thấy những lời này của y, trái tim càng ngày càng đau quặn lại, sự chua chát đó càng ngày càng nồng, hệt như rượu mạnh đốt cháy cổ họng của hắn, hắn hoảng loạn cúi đầu, để người đó không nhìn thấy được sự bối rối trong mắt hắn, lúc lâu sau khi bình tĩnh lại, mới khàn giọng trả lời y “ …..Chả qua là kiếp số mà thôi.” Nếu như có thể dễ dàng buông bỏ đến thế, vậy cũng chả thể là kiếp số. Chính bởi không thể trốn tránh, cắt không đứt, mới đau khổ, nhưng dù đau đến thế, cũng muốn uống cạn vò rượu mạnh này.

Nói xong câu này, người đó rất lâu sau không lên tiếng nữa, thật lâu sau đó, mới phát ra một tiếng than thở, nhẹ như bong bóng lặng lẽ nổ tung vạn dặm dưới đáy sông.  Sau đó là tiếng quần áo loẹt xoẹt trên mặt đất, Phạm Nhàn muốn ngẩng đầu, lại nhận ra cơ thể mình không chịu nghe lời, chỉ có thể mặc cho người đó vươn tay về phía này ,  thay hắn vỗ rơi những cánh hoa bám trên bờ vai, thanh âm đã mờ ảo không rõ lại không sót một từ lọt vào trong tai của Phạm Nhàn, mang theo hơi nước nhẹ gợn những con sóng  gợn nhẹ trong trẻo như pha lê vào trong sắc xuân. “Phạm Nhàn, bọn họ trong trang sách, tất nhiên không cách nào buông bỏ. Nhưng ngươi là người viết sách, tất nhiên có thể hiểu được. Ngươi đã viết nhiều câu chuyện đến vậy rồi, nên hiểu được, người trên thế giới, nhiều khổ nạn, nhiều tiếc nuối, nhưng đừng đa tình, tình khiến ta bị thương, đời này tiều tụy tự mình biết thôi.” *

*khó hiểu , tạm dịch như thế, khi nào hiểu rõ hơn mk sẽ sửa lại 里,带着春末流晶河微潮的水汽。“范闲,他们在书中,自是放不下。可你是写书人,自当看得开。你写了那么多故事,该明白人世间,多苦难,多遗憾,莫多情,情伤己,平生憔悴自知矣.”

Cuối cùng y nói___

“Phạm nhà, hãy thật kiên định đi trên con đường tươi sáng của ngươi, đừng tìm ta nữa.”

Phạm Nhàn chợt bừng tỉnh khỏi cảnh mộng vỡ tan, mở mắt nhìn ánh hoàng hôn chiếu vào từ ô cửa sổ. gió chiều đưa theo tiếng liễu còn sót lại. ánh hoàng hôn bên ngoài ngọn núi. Hoàng hôn mùa thu chiếu qua cửa giấy tạo ra ánh sáng quyết liệt, hắn trầm mặc nhìn hồi lâu, lại nhắm chặt mắt, nhớ đến chiếc áo anh dưới tán hoa tử đằng , nghĩ đến vệt mực đến in hằn trên trang  giấy, nhớ đến người ủ tay trong vạt áo hét lớn với hắn không bàn việc nước, chỉ nói chuyện phong nguyệt. Hắn vốn cho rằng cho dù là nằm mơ, cũng nên là cảnh tượng đẫm máu và nước mắt như hôm qua, lại chưa từng nghĩ đến sẽ mơ một giấc mộng như này.

Đổ thư tiêu đắc bát trà hương , đương thì chỉ đạo thị tầm thường*, thời niên thiếu thúc ngựa tung hoành, chỉ hận trời cao,  trong lòng chỉ luôn nghĩ những thời khắc đẹp như thế mãi mãi không  không hết, nhưng sau này khi tuổi tác ta càng ngày càng tăng, mới ngỡ ngàng ngoảnh lại nhận ra không dữ lại được điều gì.

*Giải nghĩa :  gió thu thổi lạnh, tình cảm cô độc này liệu còn ai nhớ mong ? Nhìn lá vàng bay thổi phủ kín ô cửa sổ, người đứng dưới hoàng hôn, dduoir theo chuyện xưa đã mơ hồ trong ký ức. Ngủ một giấc sau khi uống rượu, cảnh xuân đẹp đẽ kéo dài. trò đánh cược này ,quần áo ngập đầy hương trà,  chuyện xưa cũ bình thường trong quá khứ không còn thực hiện được nữa. ( Đây là dịch nghĩa của cả bài thơ hen. của nhà thơ Nạp Lan Tích Đức _浣溪沙·谁念西风独自凉 : 赌书消得泼茶香,当时只道是寻常)

Ba ngày sau, kinh đô đã trở lại như thường , tam kỵ lại một lần nữa vào kinh, tuyên cáo với người dân tin tức bệ hạ tế trời quay về. Người dân ở kinh đồ trải qua sự việc kinh hồn còn chưa kịp ổn định đã  nhảy cẫng lên vì vui sướng , Hoàng đế về muộn hơn ba ngày so với dự kiến, trong ba ngày này , tính báo của quân định châu liên tiếp không dứt được gửi về kinh đô qua con đường của giám sát viện và quân đội, Phạm Nhàn gần như là bị choáng ngợp bởi những bản tấu sớ không biết khi nào mới hết đó, hiện này cuối cùng cũng coi như có thể kính trả lại đồ vật nguyên vẹn về tay chủ cũ,

Trước khi ra khỏi kinh đô nghênh tiếp hoàng đế, Phạm Nhàn trước là dùng bữa trong phụ. Trong phòng ăn to như thế, ngoại trừ những hạ nhân theo hầu, cả cái bàn chỉ có hắn và Phạm Nhược Nhược hai người ___ có lẽ thời gian này vẫn còn sớm quá, Phạm Tư Triệt còn đang nằm  lì không chịu dậy. Việc đến như ngày hôm nay , Phạm Nhàn lại có chút hâm hộ cái tên đệ đệ không gan không phổi bỗng dưng nhặt được này.

Uống nốt ngụm cháo cuối cùng , Phạm Nhàn nhìn về phía muội muội đang yên tĩnh ăn cơm của mình, nghĩ đến bản thân mấy ngày nay bận rộn công việc lớn lớn nhỏ nhỏ tại kinh đô, chưa nói chuyện hẳn hoi với nàng lần nào, trong lòng có chút áy náy. Muốn tùy ý tìm một chủ đề, trong đầu lại nhớ tới hương an thần mà hắn dùng đượt trước, cho lên đặt đũa xuống, mỉm cười nói với Phạm Nhược Nhược, “ Nhược Nhược, mấy ngày nay ta không ở nhà, vất vả muội chỉnh đốn công việc trong nhà. Hôm trước ta có dùng thử một nén hương an thần, mùi vị khá là tốt, lần sau muội cũng cÓ thể thử xem, khá có ích trong việc trợ giúp giấc ngủ. Nhìn quầng thâm đen xì dưới mắt muội này , chắc mấy nay cũng không được nghỉ ngơi tử tế。”

Phạm Nhược Nhược nghe được lời này của huynh trưởng , nghĩ thật kỹ những hương liệu được nhập vào phủ gần đây, trong đầu nghĩ liệu có phải loại trầm hương trộn với hoa quế trước nay vẫn luôn dùng chứ? Sao trước đó không thấy ca ca nói thích nhỉ? Tuy rằng khó hiểu, nhưng cũng hiểu được Phạm Nhàn muốn nói gì đó để giảm bớt không khí ngột ngạt này , liền ngoan ngoãn gật đầu. Phạm Nhàn mỉm cười, đặt bát đũa xuống , khoác áo choàng vào, dặn dò nhược nhược vài câu xong rời khỏi phủ để cùng bách quan đi nghênh đón hoàng đế hồi kinh.

Sau khi đón được hoàng đế bệ hạ, Phạm Nhàn được triệu lên xe ngựa ngồi, báo cáo với Khánh đế những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua thậm chí là báo tin về cái chết của một số người, Khánh đế nghe cong cũng chả biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ trầm mặc một lúc, nói Phạm Nhàn mấy ngày này vất vả rồi, để cho hắn được nghỉ ngơi tử tế mấy hôm.

Sau khi vào đến hoàng cung , Phạm Nhàn cúi người bước ra khỏi xe ngựa, nhìn vào mắt đại hoàng tử , lắc lắc đầu, biểu thị cảm xúc của bệ hạ vẫn ổn định, không hề chịu sự ảnh hưởng bởi tin tức có người thân liên tiếp qua đời. Đại hoàng tử mím môi, biểu cảm dần trở lên lạnh lùng, trong mắt lộ vẻ thất vọng không chút che giấu đối với sự lạnh lùng của hoàng gia. Phạm Nhàn nhìn xe ngựa vàng dần dần khuất bóng trong tầm mắt. bông có chút choáng váng, nhớ đến đôi mắt rũ xuống của Khánh đế khi nghe được tin người thân lần lượt ra đi, không thể nói rõ là trong đấy là sự hiu quạnh hay tẻ ngắt.
Hắn nhìn đôi mắt đó lại nhớ đến một đôi mắt có phần tương tự khác, một đôi mắt trẻ tuổi hơn , đôi mắt hẹp và dài hơn. Đôi mắt đó cũng như thế này , luôn trong trẻo và lạnh nhạt, rõ ràng sinh ra với một đôi mắt đa tình, nhưng ý cười vui vẻ lại chưa từng xuất hiện nơi đáy mắt, cho nên trông càng thêm  vô cảm thờ ơ.

Đột nhiên có người vỗ vỗ bả vai hắn, Phạm Nhàn quay đầu nhìn biểu cảm phức tạp nhìn về phía mình của đại hoàng tử, liền đặt ra một dấu chấm hỏi to đùng trên mặt. Đại hoàng từ lại gần, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày trước, khi ta vào cung gặp được Cung Điển.” Nói đến đây hắn dừng lại. “ Trên người hắn rơi xuống một tờ giấy, ta nhặt lên thì thấy nét bút này….. hẳn là của Thửa Trạch.” Tay Phạm Nhàn không kìm được mà hơi run rẩy, tiếng tim đập dồn dập như từng hạt mưa rơi xuống đất. Đại hoàng tử không chú ý tới, tiếp tục tự nói tự nghe: “ Ta nhìn lướt qua, mắt chính viết đại khái là cái chết của đệ ấy cho chính đệ ấy uống thuốc độc tự sát, không liên quan đến những người xung quanh. Nhưng mặt sau lại khiến ta hết hồn.”

Phạm Nhàn chỉ cảm thấy cái cơ quan trước ngực của hắn đập càng lúc càng nhanh , hắn hoài nghi có khi đại hoàng tử cũng có thể nghe thấy nhịp đập này. Hắn không nhịn được, nhịn không được nghĩ đến lời cuối cùng kia, là dành cho ai ?”

Lại nghe được bốn chữ “ Cô độc góa bụa” từ đại hoàng tử. Phạm Nhàn giật mình, trong đầu phút chốc trống rỗng, khẽ mở miệng,  nhẹ nhàng a một tiếng coi như trả lời. Đại hoàng tử không nghĩ đến đối phương lại có phản ứng như vậy, khó hiểu trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “ Cung Điển thấy ta nhặt tấm giấy lên bị dọa cho trắng mặt. Lão nhị tuy rằng ngày thường cũng ngỗ ngược, nhưng thể hiện rõ sự ngỗ ngược như này vẫn là lần đầu tiên, hẳn hôm nay phụ hoàng nhìn thấy tờ giấy này tâm trạng cũng không thể tốt được, chốc nữa nói không chừng ngươi phải vào cung diện thánh, đến lúc đấy cẩn thận một chút.”

Đại hoàng tử nói xong thấy mặt Phạm Nhàn trắng bệch, dường như đã đứng rất lâu trong gió, lạnh đến cực độ , sắc trắng này càng khiến mi mày như thủy mặc, tao nhã như núi sông. Phạm Nhàn nhìn về phía hoàng thành phía xa, thật lâu sau , mới thấp giọng nói một câu, “ Cảm ơn đại ca, ta đã biết.” Đại hoàn tử không rõ hắn bị làm sao , nhưng hiện giờ công vụ dồn dập, chỉ có thể dặn dò hắn vài câu rồi vội vã rời đi.

Sau khi đại hoàng tử rời đi, Phạm Nhàn dặn vài chuyện với người theo hầu , hắn đến phủ thái tử, rồi ngồi trên xe ngựa rời khỏi. Hắn ngồi trên xe ngựa, nghe tiếng ồn ào tấp nập trong trợ, trái tim mới dần dần bĩnh tĩnh trở lại, Người đó sắp xếp đường lui cho tất cả mọi người, thậm chí với người mà y từng cực kỳ căm ghét, y cũng không keo kiệt viết tặng bốn chữ đó. Nhưng lại chưa từng để lại cho hắn một lời nào, thậm chí cả một chữ cũng không.

Phạm Nhàn nắm thật chặt song cửa sổ, khung gỗ rắc rắc nứt gãy, những chiếc gai nhỏ mảnh đâm vào đầu ngón tay hắn. Phạm Nhàn giật mình rụt tay lại, sững sỡ nhìn những giọt máu trên đầu ngón tay, cơn đau vốn nhỏ bé dần dần trở lên rõ ràng hơn, không mạnh mẽ, những lại kéo dài, như tiếng vang mãi không chịu tiêu  trong thung lũng.

Trường hận nhân tâm bất như thuỷ, Đẳng nhàn bình địa khởi ba lan *

*Hận mãi, lòng người không như nước sông
Mà là đất bằng bỗng dưng nổi sóng
   长恨人心不如水,等闲平地起波澜。
Giải nghĩa: oán thán trái tim người không được như sông nước, vô duyên vô cớ cũng có thể cuộn dâng sóng lớn san phằng đất bẳng
Trích từ bài thơ: Trúc chi từ cửu thủ kỳ 7

ps của tác giả: Tui biết câu thơ cuối không phải ý như thế này, nhưng không hiểu sao  tôi cảm thấy rất phù hợp khi hình dung Phạm Nhàn cảm thấy trái tim của nhị công chúa quá vô cảm, thậm chí còn không bằng dòng nước vì đủ nguyên nhân khác nhau mà gợn sóng, oán hận sự vô tình của nhị công chúa với hắn…. nói chung thì dùng bừa đấy, mong hãy thông cảm, thông cảm nhé.

ps của tui: mấy bài thơ thật sự quá khó, tác giả lồng vào tui tìm nghĩa dã man luôn, đều là những  trích dẫn ở trên mạng, sai sót ntn thì mong thông cảm nhen. Chương nàu cũng lặp lại nhiều từ. Nhiều lỗi sai. Mk sẽ beta lại sau

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com