TruyenHHH.com

Taxi

Nhờ ánh sáng ban mai Chris mới thấy rõ căn nhà của Thomas. Nó là một căn biệt thự mini với tông màu chủ đạo là xám đá phối với nâu gỗ. Mọi ô cửa sổ đều rộng lớn và đón sáng. So với những căn biệt thự xung quanh thì nó không hề nổi trội hay tỏ vẻ bề thế gì hơn cả. Nó có một khu vườn nhỏ xanh um. Người đàn ông lớn tuổi tên Samuel đang lui cui tỉ mỉ trong vườn để đảm bảo không có cọng rác nào trên nền của bãi cỏ mượt mà, và không có cái lá nào chỉa ra lộn xộn từ những bụi cây kiểng. Mùi lá cây bị cắt tỉa tỏa ra tận nơi Chris đang đậu xe. Vài con sóc chạy ngang qua vườn, vài con bồ câu thỉnh thoảng sà xuống. Ông Samuel chỉ mỉm cười nhìn chúng. Trông ông ta rạng rỡ khỏe khoắn với công việc của mình. Cổng ra vào của căn biệt thự là thứ làm nó khác với những căn xung quanh nhất một cánh cửa gỗ sơn màu trắng, vừa nhỏ vừa thấp như cửa của một nông trại bò sữa trong khi xung quanh toàn những cổng sắc đồ sộ màu xám hoặc đen.

Chris gõ gõ mấy ngón tay lên thành cửa và nhìn vào trong chờ đợi. Liệu Thomas nghĩ là gã sẽ đến hay sẽ không đến? Vài phút sau, Thomas bước ra khỏi nhà trong bộ vest màu ghi không một nếp nhăn, cùng với mái tóc nâu xoăn gợn được chải chuốt gọn gàng. Một tay anh ta xách cặp da công sở; chiếc áo khoác chống lạnh màu hung mới tinh vắt ngang khuỷu tay bên kia khi anh ta đóng lại cánh cửa gỗ màu nâu phía sau khiến cái chuông tay kêu lên leng keng. Đồng hồ điểm 7:29. Anh ta thật đúng giờ. Chris bước ra khỏi xe để mở cửa cho Thomas. Sáng nay gã đã mặc đồng phục và gã làm đúng tác phong công việc.

"Chào buổi sáng, ngài Hiddleston."

"Hôm nay tôi ngồi ghế trước, anh Chris."

"Vâng, thưa ngài," Chris đáp, đổi sang mở cửa trước cho anh ta. "Làm sao ngài biết tên tôi?"

"Đầu tiên, anh cứ gọi tôi bằng tên Tom và cứ nói chuyện như tối qua ấy, tôi phát chán cái kiểu tác phong robot đó rồi."

"Vậy cũng được."

"Sau đó là, tên của anh hiện lên khi anh trả lời khách hàng trên website mắt kính cao cấp, phải không Christopher Hemsworth?" Thomas vừa nói vừa đặt chiếc cặp gọn gàng dưới chân rồi thắt dây an toàn.

"Đúng rồi nhỉ." Chris đóng cửa xe và khởi động máy.

"Anh có địa chỉ công ty tôi rồi chứ?"

"Đã có. Tôi không nghĩ công ty anh làm việc sớm như thế."

"Không, như mọi công ty thôi, tôi chỉ muốn đảm bảo tôi không bao giờ đến trễ. Đó là lý do không một nhân viên nào của tôi dám phàn nàn khi bị phạt đi trễ."

Chris khẽ nhìn sang tướng tá một người đàn ông có lẽ nhỏ hơn gã vài tuổi, nằm dựa ngửa đến nỗi cái dây an toàn thắt lên tận cổ, chân gác lên bàn lái. Và cả những gì tối qua theo trí nhớ của Chris, thì gã không thể tưởng tượng được lúc nghiêm khắc trong công việc, trông anh ta sẽ như thế nào.

"Tôi đã bắt đầu thử cuộc sống sáu ngàn mỗi tháng."

Chris cười khẩy. "Bằng cách đi làm mỗi ngày bằng taxi à?"

"Bù lại, tôi đâu có cần phải trả tiền thuê nhà."

Chris chưa kịp phản pháo về sự chênh lệch giữa tiền thuê nhà và tiền thuê xe thì anh ta nói tiếp:

"Mà, thật ra nó đã thất bại từ khi tôi nghĩ về nó."

Thomas chép miệng. "Tôi có hai người làm ở nhà tôi ông Samuel anh đã gặp ông ta tối qua người làm vườn, và bà Malisa người làm việc nhà. Tôi trả cho họ ba ngàn mỗi tháng kèm chỗ ở miễn phí ngay trong khuôn viên nhà tôi, và họ ăn cùng tôi. Và tôi không thể để họ mất việc và mất chỗ ở. Vậy đó, đi tong sáu ngàn từ giây đầu tiên." Thomas đang gác hai tay sau gáy, quay sang Chris mỉm cười kiểu bất đắc dĩ khi nói đến đó. "Nhưng tôi vẫn muốn sống thử kiểu sáu ngàn mỗi tháng sau khi trừ khoản đó ra."

"Tại sao?" Chris nói, gã nghĩ tay Giám đốc này quả là quái theo nhiều hướng.

"Chẳng rõ ràng rồi sao, anh bảo thế mà."

"Tôi bảo thế bao giờ?"

"Thì để 'không vơ phải một thằng đào mỏ khác.'"

Chris phì cười.

Càng về trung tâm thành phố, tốc độ di chuyển càng chậm vì đông đúc xe cộ giờ cao điểm. Skytrain vẫn chạy vù vù trên cao như những con sâu thần tốc, giờ này chắc ai cũng đang đứng chật chội và chen chút trong đó. Nhưng nó rẻ. Đi làm bằng taxi ở Vancouver không hề là điều bình thường như ngài Giám đốc đây đang tỏ vẻ.

"Nơi anh thả tôi tối qua là ở đâu thế?"

"Bất-Kỳ-Đâu."

"Thôi nào, sao anh thù dai thế."

"Không, đâu hề." Chris nói. "Khu chung cư tôi thuê tên là Bất-Kỳ-Đâu."

"Gì chứ? Ở Vancouver có một nơi như thế sao?"

Chris mỉm cười trong khi tay gạt cần số. "Ai nói với anh nó ở Vancouver?"

"Huh?"

"Anh không biết tôi đã đưa anh đi đâu à?"

"Không."

"Thế thì anh may mắn khi gặp phải tôi," Chris nói. "Thị trấn Langley."

"Anh là thứ may mắn duy nhất của tôi hôm qua đấy." Thomas đánh mặt sang Chris.

Khi xe qua khỏi cầu Cambie, Thomas đột ngột ngồi thẳng dậy ngay ngắn, vuốt lại tóc và kéo phẳng trang phục; siết cà vạt chặt hơn và mặt mày bỗng trở nên nghiêm nghị.

"Gì thế?"

"Gần tới cơ quan rồi, bây giờ tôi là Giám đốc Hiddleston, anh Hemsworth à."

Chris quay sang Thomas, anh ta đang nhìn thẳng về phía trước, trông mặt mũi như sẵn sàng chỉ trích hàng loạt nhân viên cấp dưới nếu họ chỉ cần dám nhìn anh ta. Một sự im lặng căng thẳng bùng phát trong xe, Chris mở radio giao thông cho bớt ngột ngạt.

"Tôi quên mất," Thomas chợt nói. "Đây, trả áo cho anh. Cảm ơn rất nhiều."

Trong lúc dừng đèn đỏ, Chris nhìn cái áo rồi lại nhìn Thomas (anh này vẫn đăm chiêu nhìn ra đường như đang canh con nợ).

"Ờm đây là áo của tôi à?"

Chris cá là trông gã bây giờ thật ngớ ngẩn. Khi nhìn thấy cái áo trên tay Thomas lúc anh ta ra khỏi nhà, gã chỉ nghĩ Thomas hơi khùng khi đem theo một cái áo như thế vào thời tiết ấm áp như sáng nay. Gã thậm chí còn không nhận ra cái áo của mình.

"Đúng vậy, anh Hemsworth, nó đã giúp tôi rất nhiều."

Thomas đáp một cách cứng nhắc, Chris nhận lại cái áo một cách cứng nhắc, quăng nó ra ghế sau. Gã đã nghĩ Thomas sẽ cười lên khi nhìn thấy bộ dạng gã như lúc nãy. Nhưng bây giờ trông anh ta như thể là một người khác. Anh ta bị ma nhập sao? Chẳng thể nào hiểu nổi chuyện của mấy người làm lớn.

Bãi đỗ của một tòa nhà to cao, sáng choang dưới nắng với biểu tượng P+ tổ chảng trên nóc, khá xa cổng ra vào. Chris bước ra trước rồi mở cửa cho Thomas.

"Chúc một ngày làm việc tốt lành, ngài Hiddleston."

"Cảm ơn anh. Hãy có mặt ở đây đúng 4:00 chiều, không trễ."

Nói xong thì anh ta nghiêm nghị đi thẳng vào nơi làm việc. Một vài người quay sang anh ta (có vẻ như để chào anh ấy) khi anh ta đi ngang qua họ, nhưng anh ta chỉ mỉm cười đáp lại qua loa. Chuyện quái gì đang xảy ra ở tòa nhà này thế?

Vào độ 10:00 sáng, chuông điện thoại Chris reo và tên của anh quản lý đội ca đêm của thương hiệu mắt kính mà Chris trực bán thời gian hiện lên. Bấy giờ Chris mới vỗ chát vào trán vì nhớ ra chuyện này.

Gã bắt máy. "Vâng anh Robert, tôi xin lỗi vì đã bỏ ngang công việc tối qua v"

Chris còn chưa kịp phân bua giải thích gì thì đầu bên kia đã hét toáng lên, nhưng không phải chửi rủa.

Ôi Chris, thánh thần nào nhập cậu đêm qua vậy?

"Dạ, vâng, sao cơ ạ?"

Chúa ơi không thể tin được. Chỉ trong một đê à không trong ba tiếng đồng hồ, doanh thu của cả quý tăng 2%. Của cả quý đó cậu có hiểu cậu đã làm gì không?

"Không. Tôi đã làm gì cơ?"

Trời ơi Chris, chưa từng có ngày nào mà lượng đơn đặt hàng của đội ca đêm chúng ta tốt như đêm qua, khách hàng còn để lại những lời khen nức nở.

"Huh? Khoan!"

Ôi cái cô người Mexico đấy, nói tiếng Anh trớt quớt hà, tôi tưởng lại sắp nghe phàn nàn vì cậu lại dùng ngôn ngữ bậy đđáp lại cô ta, nhưng cô ta xúc động bảo thật ấm áp khi được hỗ trợ nhiệt tình bằng tiếng Tây Ban Nha. Thiệt tình..., nếu cậu không nhớ gì thì nên đi khám lại cái đầu của mình đi.

Này, còn ông già người Pháp, vừa gửi yêu cầu được hỗ trợ bằng tiếng Pháp thì cậu xuất hiện tức thì. Ông ta hài lòng kinh khủng khiếp. Ông ấy bảo nếu chất lượng sản phấm tốt sẽ xin làm đại lý phân phối của hãng chúng ta tại Pháp đấy.

Chris ngồi thừ người. Đầu tiên, gã cần đảm bảo Robert đang nói tiếng Anh. Tiếp theo, gã cần đảm bảo Robert đang gọi đúng số (và gã là người duy nhất trong đội ca đêm của anh ta tên Chris). Cuối cùng, gã cố hiểu xem Robert đang nói gì.

Chris? Alo! Chris?!

"À, vâng, tôi vẫn nghe, chỉ là anh biết đó."

Tôi dĩ nhiên biết, yên tâm, tháng này chúng ta nhất định vượt chỉ tiêu, tôi sẽ không quên thưởng thêm cho cậu 10% đâu.

"Không, ý tôi là"

Đừng có vòi vĩnh. Nếu cậu làm tốt như thế mỗi tối thì hẳn

"Không phải, anh Robert à. Chỉ là, tôi đã định gọi để báo với anh là tôi xin nghỉ."

Cậu đùa tôi à?

"Không đâu. Tôi có một vài mối lái mới khá tốt nên không thể có thời gian cho công việc bên anh nữa."

Ôi khỉ thật, tôi sốc đấy.

"Tôi xin lỗi, Robert, nhưng từ nay tôi phải lái xe vào 6:00 sáng. Tôi đã định xin đổi sang đội ban ngày nhưng tôi nghĩ mình thích làm việc với anh hơn. Hoặc nghỉ. Cảm ơn anh thời gian vừa qua."

Chris nghe một tiếng thở dài rõ mồn một từ đầu bên kia.Thôi được rồi.》Một tiếng phì cười qua loa điện thoại.Tôi sẽ sắp xếp để cậu nhận được phần của cậu vào thứ Sáu. Chúc may mắn với công việc nhé.

"Anh cũng vậy. Cảm ơn anh."

Chris vẫn nghe tiếng càm ràm như mọi khi của Robert trước khi anh ta cúp máy.

Phải mà cậu bị nhập như thế ngay từ đầu...

Chris thở phào. Đó là một quyết định quan trọng. Nếu mối lái bên Thomas trục trặc, sẽ chẳng dễ dàng tìm được công việc bán thời gian ca đêm tiện như công việc đó, dù thu nhập thêm cũng không mấy là bao.

Chris đan tám ngón tay vào nhau, đặt ra sau gáy rồi ngã người. Tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp à? Robert sẽ chẳng bao giờ ngờ được, rằng tối qua đã có một vị Giám đốc tài ba làm việc cho anh ta gần hết một ca và đem lại cái-mớ-gì-đó của quý này mà anh ta đã mừng rỡ khen lấy khen để nhầm người.

Chuông điện thoại lại reo, nhưng lần này là tiếng báo đặt xe của khách. Chris chỉnh chu trang phục và làm công việc hằng ngày của mình. Cho đến 3:00 chiều, gã từ chối mọi cuộc đặt xe. Quái lạ là mọi khi gã rảnh bỏ mẹ thì không ai gọi, nay có phi vụ thì lại đông khách. Gã nhận một vài lời phàn nàn từ tổng đài viên vì từ chối liên tục ba cuộc đặt xe. Nhưng gã muốn đảm bảo đón Thomas đúng giờ. Nếu không, gã không dám chắc ngài Giám đốc Hiddleston đó sẽ phạt gã kiểu gì. Nghĩ đến anh ta, vừa rợn tóc gáy vừa buồn cười.

Thomas ra khỏi cửa cơ quan lúc 4:05, có lẽ mất năm phút để di chuyển từ phòng làm việc ra ngoài. Mặt mũi anh ta vẫn táo bón hệt như lúc sáng.

"Chào buổi chiều, ngài Hiddleston." Chris mở cửa xe cho Thomas.

"Cảm ơn anh, Hemsworth."

Mới lúc sáng Thomas nói với gã là anh ta chán ngấy kiểu tác phong robot, nhưng bây giờ anh ta lại làm đúng-chính-xác như thế. Chris chẳng nói gì hơn, chỉ làm việc như anh ta yêu cầu, khởi động xe và đưa anh ta về nhà.

Xe vừa băng qua công viên Coopers thì một tiếng thở ra to như tiếng lốp xe tải bị xì vang từ bên phải Chris khiến gã giật mình. Thomas quăng cặp ra ghế sau, cởi bung nút áo vest, tháo cà vạt và nằm trườn dài ra ghế.

"Mệt chết đi được Chris à, anh có cái gì uống không?"

Chris mở cái tủ nhỏ bên dưới bàn lái rồi đưa cho Thomas một chai nước khoáng.

"Chỉ thế thôi à? Ờ khoan tôi đang sống sáu ngàn mỗi tháng mà nhỉ." Thomas quơ lấy chai nước. "Quên mất." Anh ta mở nắp và tu sảng khoái.

Chris không thể tin được chuyện gì đã xảy ra với ngài Giám đốc Hiddleston, anh ta biến mất đột ngột và anh chàng Tom nhí nhố lại quay lại. Gã có vẻ đã để lộ sự ngơ ngác ra mặt, bởi vì Thomas nói:

"Ngạc nhiên lắm hả? Tôi đã nói tôi phát chán cái kiểu tác phong robot rồi mà."

"Anh không thể là chính mình khi ở cơ quan sao?"

"Không, dĩ nhiên, đó là lý do tôi yêu những lúc thế này. Anh không biết, tác phong rất quan trọng trong môi trường làm việc của tôi và nhất là vị trí của tôi. Chán ngấy. Mỗi ngày đều diễn cùng một vở kịch."

"Tôi cá anh sẽ là một nghệ sĩ tài ba nếu năm đó anh theo nghệ thuật."

Thomas phì cười. "Tin tôi đi, nếu được lựa chọn, tôi sẽ chọn đóng những vở kịch Shakespeare tôi yêu thích chứ chẳng chọn cái vở kịch buồn tẻ, chán ngắt này đâu."

"Lúc đó anh không thể, nhưng giờ mọi chuyện đã khác, nếu là tôi..." Chris nhún vai.

Thomas hớp một ngụm nước nữa, chấm miệng bằng ống tay áo rồi nói, "anh sẽ không muốn rũ bỏ trách nhiệm đâu, Chris à."

Mắt vẫn quan sát đường, Chris nhướng mày, tỏ vẻ không hiểu.

"Tôi có trách nhiệm với cuộc sống của hàng ngàn người. Hàng ngàn nhân viên và gia đình của họ. Nếu tôi làm mọi thứ không tốt, họ có thể sẽ mất việc, mất thu nhập và cuộc sống khó khăn hơn. Đánh đổi lại những hoàn cảnh như thế chỉ để mỗi mình tôi tận hưởng đam mê nhạc kịch sao?" Thomas nhún vai.

Chris không nói gì. Một người lao động tay chân như gã không hiểu hết được thứ trách nhiệm lớn lao đó. Nhưng gã có thể nghĩ đến Jacob, vợ lão và con bé Sammy. Gã thấy ấm lòng mỗi khi Jacob kể về Sammy cũng như những lần gã đến nhà Jacob ăn tối. Sẽ như thế nào nếu lão mất việc? Trước nay gã chỉ có một mình và chỉ chịu trách nhiệm với bản thân gã (mà cũng không xong). Nắm trong tay cuộc sống của hàng ngàn người á? Chris quay sang Thomas, trên đôi vai gầy nhom kia sao? Anh ta có thể mạnh mẽ đến thế à?

"Tại sao tối qua anh lại để cho tôi nghe chuyện riêng của anh?" Chris hỏi.

"Vì lúc đó anh là người lạ, chẳng biết tôi là ai."

"Nhưng bây giờ tôi biết anh là ai, biết nhà của anh và cơ quan của anh."

Thomas chỉ nhún vai bâng quơ và nói với đôi môi cười tự nhiên. "Thì anh cũng đã biết rồi."

"Mà này, anh nói được bao nhiêu thứ tiếng thế?"

"Hm?"

"Cái cô người Mexico và ông già người Pháp."

Thomas bật cười. "À, chuyện đó, tôi không làm anh mất việc đấy chứ."

"Tôi nghỉ công việc đó rồi, anh làm tôi khó nghỉ hơn khi sếp cũ của tôi nuối tiếc một tài năng ẩn mình trong người tôi này."

Thomas thè lưỡi cười hì hì. "Nếu giao tiếp thì là bảy. Còn viết tốt thì chỉ bốn thôi."

"Chỉ bốn thôi à?"

"Ừ. Tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, tiếng Bồ Đào Nha và... tiếng Anh, hehe. Nếu giao tiếp thì tôi có thể nói thêm vài thứ tiếng của Châu Á: tiếng Nhật, tiếng Hàn Quốc và tiếng Trung Quốc."

Nói đoạn, Thomas ngồi nhại mấy câu thần chú mà Chris chẳng hiểu, nhưng gã cũng không thể không bật cười với độ nhộn và độ khùng của anh ta. Có thể thấy được sự khác biệt quá lớn giữa anh ta ngoài cơ quan và anh ta trong cơ quan. Khó mà hiểu được hết rằng anh ta đã gồng mình bao nhiêu dưới cái chức vụ đó.

Khi xe của Chris chuẩn bị rẽ vào đường Kingsway, Thomas nói:

"Hôm nay cho tôi xuống bãi đỗ Metropolis, tôi cần mua một chiếc điện thoại mới."

"Vâng, thưa ngài Hiddleston."

"Tôi sẽ cho anh chấm dứt công việc nếu dám gọi tôi như thế sau giờ làm đấy Chris."

"Thật đáng sợ!" Chris cười khẩy.

"Chẳng đùa đâu, tám tiếng mỗi ngày là quá đủ. Mà này, với sáu ngàn mỗi tháng, các anh dùng điện thoại gì?"

Chris nhún vai, chùng môi. "Thì..., có thể nhận được cuộc gọi, nhận tin nhắn báo lương từ ngân hàng, và với tài xế thì thêm google maps. Anh biết đó, GPS của xe không phải không bao giờ hư."

Thomas miết ngón trỏ vào môi. "Ừ nhỉ, đơn giản luôn tốt. Tôi phải theo dõi sàn chứng khoán, dòng tiền, giao dịch của một tá ngân hàng điện tử, quan sát camera giám sát từ xa,... đủ thứ." Anh ta trề môi. "Chán thật! Nếu tôi là nghệ sĩ thì tôi chỉ cần một cái điện thoại chụp ảnh đẹp và truy cập instagram được thôi."

Tiếng tách tách của đèn tín hiệu chuyển làn đường vang lên. Ba phút sau, xe Chris dừng ở bãi đỗ của Metropolis, nơi mà tối qua gã gặp phải một vị khách nam điên khùng.

"Anh có muốn tôi đợi để đưa anh về tận nhà không?" Chris mở cửa cho Thomas trong khi anh ta tháo dây an toàn.

"Không, tôi có thể đi bộ, chỉ mất hai mươi phút thôi. Gặp anh ngày mai!"

"Chúc buổi tối tốt lành!"

=============

3.372 chữ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com