TruyenHHH.com

Tat Ca Tinh Yeu Deu La Gia

"Chiến Chiến,con rốt cục là bị làm sao mà đến nông nỗi này."

Tiêu phu nhân thấp thỏm ngồi ở phòng khách đợi Tiêu Chiến về,mặc dù Mã Tư Phong đã gọi điện cho bà để thông báo rằng anh bị thương không quá nặng, hơn nữa còn có Phác Xác Liệt tận tình đưa về. Tuy nhiên qua cửa sổ, có thể nhìn rõ người đang đứng nói chuyện với Tiêu Chiến lại chính là Vương Nhất Bác.

"Con lái xe không cẩn thận thôi, mẹ không cần lo, cũng muộn rồi, mẹ đi ngủ sớm đi."

"Tiểu Phong nói con về cùng Xán Liệt, cuối cùng mẹ lại thấy cậu Vương...- Tiêu phu nhân khẽ thở dài.. Hôm nay tại bữa tiệc, chú Phác cũng không vừa lòng với hai đứa nhóc đó, ba con nói chuyện của mấy đứa trẻ để chúng tự giải quyết, nhưng mẹ vẫn thấy không yên tâm.

"Con với em ấy chỉ là bạn thôi mẹ, trước đây hay bây giờ cũng vậy, mọi người đừng nghĩ nhiều."

"Được rồi, vậy nghỉ sớm đi."

Tiêu phu nhân gật đầu, sau đó lên lầu đi thẳng lên phòng.

Dù sao thì Vương Nhất Bác cùng Ngô Thế Huân cũng không liên quan gì đến chuyện của người lớn, vậy mà Phác Lôi Hạo cũng sớm không vừa lòng với hai người họ, điều này khiến Tiêu Chiến cảm thấy thật đau đầu.

Tập tễnh vào nhà bếp, Tiêu Chiến ngoan ngoãn ăn cháo Vương Nhất Bác mua, sau đó uống thuốc đầy đủ. Rõ ràng hôm nay anh đã vô cùng khó chịu, lạnh nhạt với Vương Nhất Bác, còn nói những lời khiến em ấy tổn thương như vậy. Vậy mà từng chút một Vương Nhất Bác vẫn dịu dàng ở bên cạnh anh, không biết anh phải đối diện với đoạn tình cảm này ra sao nữa.

"Hôm nay cậu ấy vẫn đi làm sao?"

Phác Xác Liệt khoanh tay ngoài cửa kính, nhìn người đang chăm chú làm việc trong phòng, trên trán còn dán một mảng băng gạt lớn, bất giác mỉm cười.

"À anh ấy nói bị tai nạn nhỏ, không ảnh hưởng gì."

Tiểu Mễ nghi hoặc nhìn Phác Xác Liệt, ngày thường con người lạnh lùng này ngoài Tiêu Chiến ra thì chẳng vui vẻ hay dịu dàng với ai, hôm nay lại nhìn Ngô Thế Huân làm việc mà mỉm cười, còn hỏi thăm cậu nữa, thật hết sức khó hiểu.

"Ừm. Cô đi ăn trưa đi."

Tiểu Mễ gật gật, sau đó lon ton chạy về phía canteen. Đã đến giờ nghỉ trưa, vậy mà con người luôn miệng đòi nghỉ việc kia lại vẫn đang chăm chỉ làm việc, gương mặt khi tập trung làm việc lại quyến rũ, hấp dẫn lạ thường.

"Không những không xin nghỉ ở nhà để dưỡng thương, còn làm việc chăm chỉ đến giờ, có lẽ tôi phải tăng lương cho cậu thôi." Phác Xán Liệt mở cửa, vỗ tay trêu chọc Ngô Thế Huân

Cậu khẽ lườm hắn rồi bĩu môi:

"Tăng lương cũng không thể làm suy nghĩ muốn thôi việc của tôi biến mất."

"Đường đường là phó tổng của BXG, lại thích sang một công ty giải trí làm nhân viên bình thường sau đó lại suốt ngày xin nghỉ việc. Ngô Thế Huân , cậu luôn miệng nói tôi có vấn đề, nhưng hình như cậu cũng không chịu kém."

"Đấy là việc của tôi."

"Hay là... cậu muốn đến đây làm việc, là để được gặp tôi mỗi ngày, không phải thích tôi rồi đấy chứ?"

Phác Xán Liệt ghé sát mặt cậu mà trêu chọc. Ngô Thế Huân lúng túng phủ nhận, không thương tình mà đá cho hắn một cái thật mạnh,cáu kỉnh:

"Thích cái đầu anh đấy. Mỗi lần nhìn thấy anh và Tiêu Chiến tôi đều thấy buồn nôn chết đi được. Ở đấy mà thích. Sắp đính hôn với anh ta rồi còn ở đây nói nhảm,tôi không muốn vì ghen tuông mà anh ta tìm tôi tặng vài bài giáo lý đâu."

"Được rồi, không trêu cậu nữa, lúc nào cũng cáu kỉnh như cún con đòi cắn người vậy. Cũng muộn rồi, không định đi ăn rồi uống thuốc sao?" Phác Xán Liệt dịu dàng

"Anh đi ăn đi, lát nữa tôi đi sau."

"Đi cùng đi, hôm nay tôi mời, coi như tạ lỗi với cậu chuyện hôm qua."

"Tiêu Chiến anh ta đâu, không phải mọi lần phải ăn cùng nhau mới chịu sao?"

"Tôi nói anh ấy nghỉ ở nhà vài hôm."

"Thật ngưỡng mộ tình yêu của Phác tổng, còn nhân viên quèn này đầu đau gần chết vẫn phải đi làm."

"Nghe nói ai đó bảo vết thương nhỏ không ảnh hưởng nhiều. Nếu hôm qua cậu nói với tôi một tiếng, tôi cũng không mang tiếng độc ác với cấp dưới."

"Được rồi, ai rảnh mà tranh cãi với anh, đi ăn thì đi ăn."

Nói rồi Ngô Thế Huân vội đẩy Phác Xác Liệt ra khỏi phòng làm việc.

Hai người ngồi thơ thẩn tại một nhà hàng Pháp gần công ty.

Phác Xác Liệt ga lăng còn kéo cả ghế cho Ngô Thế Huân, chăm chú cắt steak, bóc vỏ tôm cho cậu, việc duy nhất cậu làm ở đây chỉ có ăn và ăn,nếu người ngoài không biết còn tưởng họ là một cặp. Ngô Thế Huân cũng không quá để ý, cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng cậu với hắn cũng có thể coi như hai người bạn bình thường, hắn vì áy náy chuyện gây tai nạn mà đối xử tốt với cậu thôi. Hơn nữa tính tình hắn khó đoán, tình cảm với Tiêu Chiến có lẽ cũng rất đậm sâu, không nên suy đoán linh tinh chỉ khiến bản thân thêm đau đầu.

"Mà hôm qua anh nói, đuổi theo tôi và Nhất Bác có chuyện gấp, là chuyện gì vậy?"

"À ừm, hôm qua cậu không cho tôi nói, giờ quên mất rồi." Phác Xác Liệt cười trừ, Tiêu Chiến sống chết không muốn cho hắn nói ra như vậy, chắc hẳn bản thân cũng khổ sở lắm rồi, không nên tự làm theo ý mình nữa.

"Quan trọng mà cũng quên được sao?" Ngô Thế Huân gương mặt có chút thất vọng, sau đó cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, không tò mò quan tâm đến nữa.

Nhìn Ngô Thế Huân vui vui vẻ vẻ ăn uống nhe bây giờ, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một tia nắng ấm. Hắn thì thầm trong lòng, lời mà Ngô Thế Huân sẽ chẳng bao giờ nghe được "chỉ mong từ giờ đến cuối đời, em cũng sẽ luôn được vui vẻ như vậy. Ngô Thế Huân."

Tiêu Chiến sau một tuần nghỉ dưỡng cũng đã lấy lại được trạng thái tốt nhất. Vì nghỉ cũng đã lâu nên có chút nhớ nghề, sáng sớm đã dậy để chuẩn bị đến công ty. Ai ngờ, người đến trước anh, vẫn là Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt an tĩnh đọc tạp chí, bên cửa sổ, vài tia nắng sớm đã len lỏi qua lớp rèm che mỏng chiếu xuống mái tóc xám bạc và chiếc mũi cao thẳng của hắn, thật là hoàn mĩ. Tiêu Chiến vui vẻ xách cà phê đến cho hắn:

"Anh cứ nghĩ mình sẽ đến công ty sớm nhất, ai ngờ em còn đến sớm hơn. Anh mua Starbucks vị em thích nhất rồi đó... còn nữa... Tiểu Liệt... cảm ơn em vì đã không nói.."

"Nhưng em có một tin muốn báo cho anh, không biết là vui hay buồn nữa."

"Chuyện gì thì nói thẳng đi, từ bao giờ cứ thích úp úp mở mở như vậy, đau tim anh chết mất."

"Thực ra cũng hơi đau tim thật. Anh Chiến, bên BXG muốn tài trợ toàn bộ chi phí cho phim truyền hình mới của anh." Phác Xán Liệt chậm rãi nói . Dù sao cơ hội tốt như vậy em cũng không muốn bỏ lỡ, nên lỡ đồng ý mất rồi.

PHÁC XÁN LIỆT!!!!!

Tiêu Chiến đau khổ hét lớn. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra ở phòng Tổng giám đốc lúc bấy giờ, chỉ biết, thấy Tiêu minh tinh vô cùng tức giận, còn Phác tổng lại vui vẻ như bắt được vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com