TruyenHHH.com

Tartali Little Ginger


"Lưu Vân, đã lâu không gặp" thanh âm ôn tồn, mềm mại lại ấm áp vọng từ giữa những tầng mây cao

Đỉnh Âu Tàng vượt lên trên khỏi tầm mắt của phàm nhân trần thế, vì vậy mà chặng đường để đến động phủ tiên nhân cũng trở nên thăm thẳm xa vời. Lão nhân mái đầu bạc trắng lại chẳng vì vách núi cheo leo mà kinh sợ, ôm trong tay một thân đàn cổ, người nọ cất lời gọi vị tri hữu lâu năm

"A Bình, đến sớm như vậy sao" nghe được tiếng bước chân của bạn già, từ trong động tiên đầy ắp cơ quan trùng điệp, tiên nhân trong dáng hình cò trắng nhanh chóng hiện ra

"Có nhiều thứ phải chuẩn bị, thân già lại chẳng chạy được nhanh, ta đến sớm một chút"

"Mấy lão già kia vẫn nhanh nhẹn, chờ họ đến cũng được mà" cò trắng sau đó lại hiện thân thành một nữ tử xiêm y thanh nhã, ngồi vào bên bàn thấp

Tiên nhân hội họp, đất trời cũng sẽ mừng vui, nắng từ sớm đã soi rọi vào lòng nhân gian, ấm áp lại hiền hòa, gió cũng mang theo hương rượu, nôn nao cũng say lòng

"Đế Quân không đến à" Lưu Vân Tá Phong hỏi người bằng hữu

"Chắc là không, sáng nay ta có thấy người đi đến hiệu thuốc Bubu, chắc là có công việc gì đó" Bình Lão Lão ngồi xuống đối diện vị tiên nhân đang xoa trán, khẽ mỉm cười

"Đế Quân sẽ không bị bệnh đúng chứ"

"Đế Quân sao lại có thể bị bệnh" từ giữa không trung, một hươu một cò cưỡi mây mà đến, cả hai vị tiên nhân đều đồng thanh

Nham Vương Đế Quân vô song bất diệt, ngoài ăn hải sản có thể bị đau đầu ra, thì làm gì còn sở đoản nào nữa

"Ai mà biết được, người vẫn luôn thích thăm thú mấy thứ mới lạ của con người mà, biết đâu chừng lại bị bọn nhóc con nọ bày trò trêu chọc rồi"

"Lưu Vân, Hutao lẫn Xiangling, Xingqiu và Chongyun nữa, bọn trẻ rất có chừng mực, sẽ không có gì đâu. Hơn nữa, vẫn có Yanfei tới lui xem chừng, Đế Quân người cũng tự biết bảo vệ mình mà" Bình Lão Lão dịu dàng lên tiếng

Gương mặt của tiên nhân cò trắng nghe xong lời này thì càng biến hóa khôn lường hơn, lát sau thì cũng đành tặc lưỡi, bắt đầu buổi tiệc

___

Nắng trưa rực rỡ chạm trên mặt nước, khiến cho dòng suối nhỏ quanh bàn tiệc trở nên sáng rỡ tựa pha lê, tiên nhân cười vui khiến cho không trung vang vọng theo tiếng nhạc, gió cuộn cùng lá, đón đẫm hương hoa thắm tô trời đất

Tước Nguyệt Trúc Dương pha một câu đùa, tiên gia động phủ tiếng cười rộ lên rộn rã, từng chén rồi từng chén, ai nấy cũng đều có hương rượu vây vẩn nơi đầu mũi

"!"

"Không phải chứ"

Một tia thần thức chạy vào trong tai của Lưu Vân Tá Phong, vị tiên nhân vẫn đang cười đùa, ánh mắt đột nhiên sáng tỏ

"Đế Quân đến" nói xong thì liền đứng dậy

Các vị tiên nhân nghe thấy vừa xong, thì tư thế ngồi cũng trở nên thẳng tắp, người vừa nằm lên bàn trong nháy mắt cũng đã vững như trời đất

"Để ta đi lấy thêm ghế" Tước Nguyệt Trúc Dương cũng theo gót bạn già, đi về phía động phủ

"Lấy hai cái, Đế Quân có mang theo người"

"Mang theo sao" Bình Lão Lão có hơi khó hiểu

"Đúng vậy, Đế Quân ẵm theo một đứa trẻ"

"Tóc cam!"

___

"Chư vị tiên nhân không cần phải khách sáo" dừng bước bên bàn ngọc, ánh mắt Zhongli lướt nhanh qua gương mặt của những người bằng hữu, cảm thấy không khí nơi này vì sự xuất hiện của mình mà đã chẳng còn sôi nổi nữa thì liền cảm thấy áy náy

"Ta đến có phần đường đột, đúng là đã phá hỏng nhã hứng của các vị rồi"

"Đế Quân đến thăm, là vinh hạnh của chúng tiên, đón tiếp chậm trễ, Đế Quân xin hãy lượng thứ" tiên cò nở nụ cười

"Đế Quân không phá hỏng bầu không khí" ánh nhìn sắc bén của vị tiên nhân nọ hiển nhiên sẽ chẳng dám nhắm thẳng vào Nham Vương gia, chỉ vô tình thứ khiến Lưu Vân Tá Phong tò mò đang nằm trong lòng Đế Quân mà thôi

"Nhưng cái thứ cam lè trong lòng người, cái thứ đang ngọ nguậy đó"

"Đó là một đứa trẻ mà Lưu Vân" Bình Lão Lão biết bạn mình đang bối rối đến mức lời nói cũng không chỉn chu, vội vã thay lời

"Đó là hậu duệ của Đế Quân sao" Tước Nguyệt Trúc Dương không kiềm được tò mò, xung phong hỏi

"Đế Quân khí chất bất phàm, thế mà đứa trẻ này lại chẳng biết nhận lấy, sao lại giống y hệt như tên nhãi ranh Snezhnaya đó như vậy" Lí Thủy Điệp Sơn im lặng nhìn đứa trẻ đang bối rối trong lòng Zhongli, một lúc mới lên tiếng

"Chư vị" ẵm đứa trẻ bằng một tay, tay kia che miệng, Zhongli ho khẽ một tiếng, vành tai đỏ rực lên "đây là tên nhãi ranh Snezhnaya đó"

___

"Tiên sinh, họ có ăn thịt em không" đứa nhóc ngồi trên ghế, gương mặt bầu bĩnh đầy vẻ lo lắng, với lấy tay áo của Zhongli thì thầm

"Có đó" lườm đứa trẻ tóc cam bụ bẫm, tiên nhân cò trắng đáp lời

"Lưu Vân" Bình Lão Lão vỗ vai bạn mình

"Họ sẽ không ăn thịt Tartaglia, nhưng họ có làm gì cậu không, thì tôi không chắc" bạn trai nhỏ bị mấy người bạn già trêu chọc đến hoảng loạn khiến Zhongli cảm thấy tức cười, cũng không ngại thêm lời đùa ghẹo

"Tức là sáng hôm nay tỉnh dậy, cậu ta đã trở thành thế này rồi sao" mấy vị tiên nhân đều thắc mắc

"Đúng vậy" xoa khẽ lên mái đầu cam xù rối, Zhongli đáp lời

"Vì vậy mà sáng nay Đế Quân mới đến hiệu thuốc Bubu sao" Bình Lão Lão hồi tưởng, dáng vẻ của Zhongli lúc ấy cũng thật gấp gáp, hẳn là vì cậu trai người Snezhnaya này rồi

"Phải, ta đã nghĩ rằng đây là một chứng bệnh của con người" Zhongli gật đầu

"Baizhu đã nói thế nào" tiên nhân trong dáng hình bà lão có vẻ là thân thiện nhất, hỏi han xong thì liền chìa cho đứa trẻ một cây kẹo

"Ta..." Đế Quân trước nay vẫn luôn biết mình phải nói gì, nên nói ra làm sao đột nhiên lại lưỡng lự "nói là sức khỏe của cậu ấy vẫn rất bình thường"

"Baizhu đã nói, sức khỏe của con trai ngài rất bình thường đúng không" tiên nhân cò trắng quen biết Nham Vương gia đủ lâu để biết vì sao mà người ngượng ngùng, cũng không ngại trêu chọc

"Lưu Vân" Bình Lão Lão nhắc nhở

"Vậy nếu như đây không phải là chứng bệnh của con người, thì hẳn là do ma vật rồi" Lưu Vân Tá Phong miễn cưỡng nghiêm túc

"Gần đây ở phía Cô Vân Các tương đối nhiễu loạn, ta đã cùng Tartaglia đi xem qua mấy ngày trước" bóc vỏ kẹo thay cho bạn trai nhỏ, Zhongli đáp lời

"Lúc đó có xảy ra dị tượng gì không"

"Ta đã triệu hồi khiên Ngọc, cậu ấy cũng không bị thương"

Tartaglia bẻ nửa viên kẹo, đứng dậy trên ghế, vươn tay kéo lấy cằm của vị tiên sinh, đợi anh quay sang phía mình rồi mới cho chỗ kẹo nọ vào trong miệng anh

"Kẹo rất ngọt" cười tươi tắn, Zhongli đáp lời

"Thật vậy sao" nhai kẹo trong miệng, Tartaglia ra vẻ đăm chiêu, sau đó dùng bàn tay vẫn còn giữ lấy cằm anh, đầu ngón tay lướt nhanh qua phiến môi mềm mại

Tartaglia sau đó rút tay về, đầu lưỡi nếm qua vị trên ngón tay nọ

"Ngọt thật đó" hắn cười tươi rói

"Đã có cách chữa rồi Đế Quân" Lưu Vân Tá Phong nói

"Thế nào" lập tức thu hút được sự chú ý của Zhongli, anh hỏi

"Bỏ cậu ta vào một cơ quan, sau đó đậy nắp lại nấu, chắc chắn sẽ đun cậu ta trở về hình dạng người lớn của mình"

"Đi thôi" Tước Nguyệt Trúc Dương cùng Lí Thủy Điệp Sơn đồng thanh

"Tiên sinh" Tartaglia bé nhỏ hoảng sợ, nhảy tót vào lòng của Zhongli, rúc vào trong ngực anh

"Thằng nhãi" Lưu Vân Tá Phong nghiến răng

"Gọi cả Hàng Ma Đại Thánh nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com