TruyenHHH.com

Tap Truyen Ngan Thieu Nien Giac Mo Mau Cam


Ánh nắng cuối thu vàng ươm trải rộng trên sân bóng rổ của trường THCS X, nhuộm thêm hồng gương mặt mồ hôi chảy ròng nhưng hào hứng, vui tươi của những cậu bé trong câu lạc bộ bóng rổ trường. "Bộp, bộp", tiếng đập bóng, tiếng bước chạy vang lên đều đều trên sân bóng vắng vẻ.

- Rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi! - Một cậu bé có chiều cao vượt trội so với những cậu bé còn lại giơ cao tay ra hiệu cho bạn bè.

Nhận được câu nói câu nói dừng tập của đội trường, các cậu bé khác ùa ra chỗ nước uống, đồ dùng cá nhân ở ngoài biên để lau mồ hôi, uống nước. Khác với các bạn, cậu bé đội trưởng không chạy vội vàng mà bước những bước chậm rãi, khoan thai. Ánh mắt của cậu thi thoảng lại lén nhìn về một bóng người ngồi vắt vẻo trên bức tường cách sân bóng không xa. Lại gần một bạn, cậu chỉ về phía người đó, hỏi nhỏ:

- Cậu có biết bạn đang ngồi trên bức tường kia là ai không?

Nhìn theo hướng chỉ của đội trường, mí mắt cậu bé được hỏi giật giật:

- Cậu hỏi cậu ta à? Đó là Việt, học sinh mới chuyển đến ở lớp tớ đấy. Nhưng tớ bảo Sơn này, cậu đừng lại gần cậu ta.

Sơn ngạc nhiên, hỏi lại:

- Tại sao vậy?

Cậu bé tỏ vẻ thần bí, ghé vào tai Sơn nói nhỏ:

- Tại tính cậu ta lạnh lùng khó ưa lắm.

Sơn gật gật đầu, ánh mắt cậu vẫn không rời khỏi người đang ngồi vắt vẻo trên bức tường kia.

"Cuối cùng thì những người đó cũng đi hết rồi". Việt thầm nghĩ như vậy. Cậu bé đã nhảy xuống khỏi bức tường và đang đi về phía sân bóng. Vừa đi, cậu bé vừa lấy từ trong chiếc ba lô to bự của mình ra một quả bóng rổ. Đến chính giữa sân, cậu bé đập bóng, bắt đầu chơi. Chạy chỗ, Việt tung người nhảy lên, vươn tay ném trái bóng về phía cái rổ trước mặt. Trái bóng màu cam bay đi vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi rơi thằng vào rổ.

"Bốp, bốp", tiếng vỗ tay của ai đó như ngày càng tiến gần về phía Việt. Việt khẽ nhíu mày, sao lại còn có người ở sân bóng vào lúc này? Cậu bé quay người, hai mắt cậu lập tức đối diện với ánh mắt lấp lánh niềm vui của Sơn:

- Việt chơi giỏi thật đấy! Sao cậu không tham gia đội bóng rổ cùng chúng tớ?

Việt kiêu ngạo ngoảnh mặt đi chỗ khác. Không chú ý đến thái độ thờ ơ, kiêu ngạo đó của Việt, Sơn mỉm cười. Cậu nhặt quả bóng rổ lên, đập đập xuống mặt sân; vừa đập, Sơn vừa nói:

- Bóng rổ là môn thể thao đồng đội, cậu chơi một mình như vậy không thấy buồn sao?

- Tôi buồn hay không liên quan gì đến cậu? - Việt gắt.

Sơn vẫn mỉm cười, nụ cười đẹp như ánh nắng mùa thu ấy không vì một câu nói lạnh nhạt mà biến mất:

- Sao lại không liên quan? Cậu muốn chơi bóng rổ, muốn được chạy trên sân bóng với đồng đội, từ ánh mắt của cậu tớ đã nhìn thấy niềm khao khát đó. Vậy tại sao chúng ta lại không thể chơi cùng nhau?

Việt chạy lại gần Sơn, bắt đầu tranh chấp bóng:

- Cậu đừng giỏi suy diễn. Nỗi buồn của tôi, cậu không hiểu được đâu. Trả bóng lại cho tôi!

Sơn lắc mình tránh sự truy cản của Việt, trái bóng đập đập xuống sàn như bị lực tay của cậu hút lấy:

- Ai mà không có nỗi buồn, có khổ đau? Chỉ là cách đối mặt với khổ đau của chúng ta khác nhau mà thôi. Nếu như cậu chọn hằn học và từ bỏ thì một người như tớ chẳng hạn, lại chọn mỉm cười và tiến lên.

Đã có những giọt mồ hôi lăn trên gương mặt đỏ ửng của hai cậu bé, nhỏ xuống nền sân. Đã có những pha xoay người, tung mình ném bóng điệu nghệ. Đường bóng đi đẹp như cầu vồng, như vắt ngang giữa một nơi là ước mơ, một nơi là tương lai tươi đẹp. "Mỉm cười và tiến lên", "Bay lên đi hỡi giấc mơ màu cam".

"- Tại sao cậu lại không muốn chơi bóng rổ với đồng đội?

- Năm ngoái trong một trận đấu, vì tranh chấp bóng với một cầu thủ đối phương mà tớ vô tình khiến cậu ấy bị gẫy tay. Mặc dù vết thương đó không ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân sau này nhưng cánh tay cậu ấy bị tật, không bao giờ có thể chơi được bóng rổ nữa. Tôi không muốn phải đối mặt với tội lỗi lần nữa nên tôi quyết định từ bỏ. Còn cậu, nỗi khổ của cậu là gì?

- Tớ có một căn bệnh quái ác khiến tớ không thể gắn bó với bóng rổ lâu dài. Nhưng không sao, ngày nào tớ còn chơi được bóng, ngày đó tớ còn đứng trên sân vẽ lên những giấc mơ. Hi hi. Mà cậu tham gia đội bóng cùng chúng tớ nhé.

- Ừ..."

Trận bóng không được xếp đặt trước cùng cuộc nói chuyện đầy thân tình giữa hai cậu bé có cùng đam mê cháy bỏng với trái bóng màu cam đã đưa họ đến gần nhau, xây dựng lên mối quan hệ gắn kết giữa hai người bạn tri kỉ.

- Toàn đội tập trung nào - Tiếng gọi tập hợp của thầy thể dục kiêm huấn luyện viên vang lên, các cậu bé trong đội tuyển bóng rổ nhanh nhẹn xếp thành hai hàng trước mặt thầy.

- Đội chúng ta hôm nay sẽ có thêm một thành viên mới. Em lại đây giới thiệu về mình đi.

Thành viên mới đứng trước đội, giới thiệu ngắn gọn về bản thân:

- Tôi tên Nguyễn Hữu Việt, học lớp 9B1, rất mong sự giúp đỡ của mọi người.

Tiếng xôn xao khe khẽ tỏ vẻ không đồng tình nổi lên trong đội song Việt không để ý bởi lúc này, cậu bé đang mải chú ý đến cái nháy mắt động viên cùng nụ cười khích lệ Sơn dành cho mình. Trên gương mặt Việt, một nụ cười hiếm hoi hiện lên.

Thời gian đầu Việt tham gia đội bóng, Sơn từng lo lắng nội bộ đội bóng sẽ có sự bất ổn nội bộ. Tuy nhiên, Sơn sớm nhận ra rằng, sự lo lắng của mình là thừa. Trái với vẻ ngoài có phần lạnh lùng của mình, Việt rất hòa đồng với đồng đội. Ngoài ra, Việt còn cuốn hút những thành viên khác bởi kĩ thuật chơi bóng điêu luyện. Nhìn đội bóng mạnh lên từng ngày, Sơn tự tin nghĩ chức vô địch giải bóng rổ các trường THCS toàn Hà Nội không phải là điều xa vời.

Và đúng như dự đoán của Sơn, đội bóng rổ trường THCS X với hai mũi tấn công sắc bén Sơn - Việt đã dễ dàng đánh bại các đội bóng khác để tiến vào trận chung kết.

Nhốn nháo, hoang mang, lo lắng... Đó là tâm trạng chung của đội bóng rổ trường THCS X bây giờ. Tại sao gần đến giờ thi đấu trận chung kết rồi mà chưa thấy bóng dáng đội trưởng đâu? Giữa lúc toàn đội nhốn náo, thầy huấn luyện viên bước vào phòng. Những cậu bé nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của thầy, không ai bảo ai, tất cả đều nghĩ đến chắc chắn đã có chuyện không hay xảy ra. Quét ánh mắt một vòng quanh phòng, thầy buồn rầu nói:

- Sơn sẽ không thể tham gia trận chung kết cùng chúng ta được. Cậu bé là người được lựa chọn cho cuộc phẫu thuật cấy ghép tủy điều trị bệnh máu trắng đầu tiên tại Bệnh viện Huyết học Truyền máu Trung ương vào ngày hôm nay.

Căn phòng nhỏ bỗng xôn xao với những lời bàn tán:

- Sơn bị máu trắng? Sao chúng ta không ai hay biết?

- Tớ tưởng người mắc bệnh máu trắng không được phép tham gia những môn thể thao như bóng rổ?

- Vắng Sơn rồi, chúng ta thi đấu thế nào đây?!?

- Tất cả trật tự đi! - Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ trong góc phòng át chế hoàn toàn những tiếng nói khác.

Việt bước lên phía trước. Đôi con ngươi màu nâu sẫm của cậu bé lúc này như cháy lên ngọn lửa của sự kiên định, quyết tâm:

- Chúng ta sẽ chơi và chúng ta sẽ chiến thắng trong trận đấu này. Vì Sơn, vì giấc mơ cậu ấy và chúng ta cùng xây dựng lên.

Gương mặt vốn đang dao động của những cậu bé trong phòng sau khi nghe câu nói của Việt nhất thời bừng sáng, tất cả đồng thanh hô:

- Chúng ta sẽ chiến thắng, vì Sơn, vì giấc mơ của chúng ta.

Nhìn những cậu học trò nhỏ của mình tràn đầy tinh thần chiến đấu không chỉ vì bản thân mình nữa mà còn vì người đồng đội vắng mặt, thầy huấn luyện viên mìm cười đầy mãn nguyện.

Đứng trước mép biên, Việt cúi người buộc lại dây giày. Cậu bé nhủ thầm với mình và cũng như nhủ thầm với người bạn đang đối mặt với cuộc phẫu thuật đầy khó khăn: "Mỉm cười và tiến lên, cậu là người đã từng dạy cho tôi điều đó. Cũng chính cậu là người giúp tôi nhìn thấy giấc mơ màu cam của mình. Vậy nên, tôi không cho phép bản thân cũng như cậu dừng bước vào lúc này, tôi không cho phép. Tôi sẽ chiến thắng trong trận đấu này, cậu cũng phải chiến thắng trong trận đấu của chính mình cậu biết không? Bởi giấc mơ màu cam của chúng ta vẫn còn đang dang dở mà, phải không Sơn?"

10UGɲ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com