TruyenHHH.com

Tap Doan Nova The Nova Corporation

Con đường phía sau của trường được bao phủ bởi một ngọn đồi lớn với rừng cây bao phủ kín mít. Do không hay được sử dụng thường xuyên nên cây cỏ ở đó mọc um tùm. Trước khi biến cố xảy đến với tôi, con đường này thường xuyên được cắt tỉa rất gọn gàng.

Nhưng sau hai năm, nó đã bị bỏ hoang không rõ lý do. Và sáng nay ở trường tôi còn nghe được một lời đồn về một sinh vật kỳ quái nào đó vừa xuất hiện khoảng vài ngày trước. Đã có một số người vì hiếu kỳ mà mang theo cả máy ảnh  để chụp nó, nhưng tất cả đều không hề quay trở lại.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác cảm thấy rung mình. Có thể là do lúc đó có cơn gió thoảng qua khiến tôi cảm thấy lạnh, vì quần áo của tôi vẫn chưa khô. Với cả thời tiết của tháng bốn cũng không hoàn toàn ấm áp lắm.

Bất chợt, có một tiếng động phát ra sau lưng tôi. Tôi nhanh chóng quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng có gì ở đó cả.

"Chắc do mình nghe nhầm thôi" Tôi nghĩ thầm, rồi tiếp tục bước thật nhanh để về nhà.

Nhưng mới đi được một đoạn, tôi vấp phải một cái gì đó mà ngã xuống mặt đất. Tiếp đó tôi ngửi thấy một mùi hôi tanh vô cùng nồng nặc. Tôi liền nhanh chóng đứng dậy, phủi hết bụi đất trên người mình đi, rồi quay lại nhìn xem mình đã vấp phải thứ gì.

"Đây . . . Đây là cái gì . . ."

Tôi sốc đến mức gần như không thốt lên lời. Thứ mà tôi vấp phải chính là một xác chết không được nguyên vẹn. Cái xác đó bị dòi bọ bâu kín lại, trên người có rất nhiều vết cắn lớn như thể người này đã bị ai hay con gì đó ăn sống vậy.

Cảnh tượng đó là quá sức đối với tôi. Tôi liền hạy ngay đến một cái cây gần đó, quỳ xuống và bắt đầu nôn mửa. Rồi tôi bắt đầu lấy điện thoại ra, định báo cho cảnh sát. Nhưng rồi tôi nhận ra nó đã bị hỏng do bị dính phải nước bởi bọn bắt nạn hắt vào người tôi ở trong nhà vệ sinh ở trường.

Tôi quay người, định sẽ chạy ra khỏi đây thật nhanh, quay trở lại trường để báo cho bảo vệ của trường. Nhưng tôi đã bị chặn lại bởi thứ mà tôi không biết phải gọi là gì.

Nó phải cao đến ba mét. Nó đeo một cái mặt nạ quỷ giống với hình tượng quỷ trong văn hóa truyền thống của nhật, nhưng cái mặt nạ đó lại dính hẳn vào mặt của nó, phần miệng của cái mặt nạ thì bị vỡ, để lộ ra một hàm răng to lớn, sắc nhọn và đỏ lòm. Cơ thể nó gầy gò, khắp người nó có rất nhiều mảng da được khâu lại với nhau. Hai cánh tay của nó cũng dài hơn rất nhiều so với người bình thường và có đến ba khúc. Bàn tay của nó mọc ra rát nhiều móng vuốt sắc nhọn, trên mỗi chiếc móng đều có nhuộm một màu đỏ giống ý hệt hàm răng của nó.

Con quái vật kia bắt đầu giơ bộ móng vuốt sắc nhọn ra. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ném luôn cả cái cặp vào mặt nó rồi tức tốc bỏ chạy theo hướng ngược lại. Con quái vật kia sau khi hết cơn choáng váng cũng bắt đầu đuổi theo tôi, đồng thời hét lên một tiếng hét đinh tai nhức óc.

Vì tôi đã từng tham gia câu lạc bộ điền kinh của trường, cộng thêm việc tôi luôn không ngừng rèn luyện bản thân bằng cách tập thể dục mỗi ngày, tôi tin rằng mình có thể chạy thoát khỏi nó. Nhưng nó càng lúc càng đuổi gần tới tôi, tôi cũng cố hết sức tăng tốc. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, là tôi có thể ra đến đường chính và cầu xin giúp đỡ.

Nhưng trước mặt tôi lại là một cái thân cây cổ thụ to lớn chắn ngang đường đi. Ở đằng sau tôi, nó đang đuổi ngay sau lưng tôi với tiếng hét chói tai cùng hai cánh tay đang giơ lên cao. Thế là tôi đành lẩn vào sâu bên trong rừng cây rậm rạp, với hi vọng nó sẽ bị chậm lại do địa hình phức tạp.

Kế hoạch này đã có hiệu quả. Những thân cây to lớn đã giúp tôi rất nhiều trong việc cản bước con quái vật. Sau đó tôi cứ chạy mãi, chạy mãi, đến khi nhìn thấy một cái nhà kho bỏ hoang nằm ở giữa một bãi đất trống. Tôi liền chui vào trong đó trốn. Dù sao thì tôi cũng đã thấm mệt rồi.

Cái nhà kho này khá là lớn, nó giống như là một nhà chứa máy bay cỡ nhỏ hơn là một cái nhà kho bình thường. Tôi đẩy cánh cửa to lớn đã hoen gỉ xang một cách nặng nhọc. Ở bên trong, mọi thứ trông khá là bừa bộn, với đồ đạc vứt vương vãi lung tung thay vì được sắp trên giá, bụi bặm và mạng nhện phủ đầy mọi nơi.

Đang định kiếm một chỗ nào đó để nghỉ chân, thì tiếng hét của con quái vật kia phát ra từ phía mà tôi bước ra. Tuy tiếng kêu này không hề lớn, nhưng nó cũng có nghĩa là nó sẽ sớm đuổi kịp tôi.

Tôi muốn rời khỏi đây, nhưng tôi không thể. Tôi không biết rằng mình đang ở đâu trên ngọn đồi này, tôi cũng không còn đủ sức để tiếp tục chạy nữa. Vì vậy, tôi quyết định sẽ tạo ra một cái bẫy bằng tất cả những gì tôi kiếm được trong nhà kho này.

Sau khoảng một lúc, hoàng hôn cũng sắp sửa kết thúc. Tôi cũng đã chuẩn bị xong cái bẫy bằng những gì tôi tìm được. Phải công nhận rằng cái nhà kho này có khá nhiều thứ có ích. Đồng thời tôi cũng nghe thấy tiếng hét của con quái ngày một gần hơn. Thế là tôi tìm lấy một chỗ kín đáo ở trên cao và chờ nó đến.

Đúng như tôi dự đoán, con quái đã nhanh xuất hiện. Nó nhanh chóng đẩy cánh cửa nhà kho ra môt cách dễ dàng, rồi đi vào bên trong, dừng lại ở khu vực giữa phòng, cũng chính là nơi tôi đặt bẫy.

Chỉ chờ có thế, tôi tháo chốt ròng rọc. Tất cả những món đồ trong đây tôi đều đem bỏ vào một cái lưới lớn, to thì cứ để yên vậy, nhỏ thì cho vào những chiếc hộp rồi chất nó lên, rồi buộc nó vào cái ròng rọc rồi kéo lên bằng một cái tay quay.

Con quái vật trở tay không kịp, hoàn toàn đống đồ tôi chất lên đè hết lên người. Con quái bắt đầu hét lên những tiếng đinh tai nhức óc, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không được. Để cho chắc ăn, tôi còn kéo cả mấy cái kệ sắt bằng dây thừng buộc sẵn trên đỉnh giá đè tiếp lên nó. Tôi chạy ra ngoài, dùng cái khóa mình tìm được khóa nó ở bên trong.

Tôi liền nhanh chóng rời khỏi đây và báo với cảnh sát về thứ sinh vật này. Nhưng ngay khi vừa khóa xong cửa, tôi đã bị đạp ngã xuống dưới mặt đất bởi một ai đó bằng một cú vào bụng. Rồi người đó khống chế tôi trong tư thế nằm sấp, đầu gối của người đó đặt lên lưng của tôi, đầu tôi thì bị áp sát một bên mặt trên mặt đất.

"Không thể tin được, bộ chỉ huy lại bắt chúng ta chờ đợi chỉ vì một thằng nhóc!"

Tiếng của một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi vang lên. Vì người đó nói bằng tiếng anh nên tôi không hiểu người đó đang nói gì, và dựa theo chất giọng thì tôi đoán đó là người ngoại quốc.

Chỉ có một bên mặt là bị ấn xuống nền đất nên tôi có thể nhìn thấy rõ người đang khống chế tôi. Người đó ăn mặc giống như những người lính mà tôi đã thấy trên phim ảnh. Vì sở thích của tôi liên quan đến các khí tài quân sự nên tôi nhận ra ngay.

Chỉ có điều bộ đồ của anh ta là một màu đen từ đầu đến chân. Anh ta cũng đeo một cái kính râm màu đen, trên mũ còn có gắn cả kính nhìn ban đêm nữa. Vật bên cạnh tôi chín là một khẩu súng trường nhìn trông rất tân tiến với vô số phụ kiện gắn trên đó như ống ngắm, đèn laze và tay cầm chống giật nữa.

"Thôi nào, dù sao thì cậu ta cũng giúp chúng ta bắt lấy "Thực thể" kia còn gì!"

Đằng sau người đang khống chế tôi, một nhóm người khác cũng bắt đầu xuất hiện, họ ăn mặc giống hệt nhau và đều được vũ trang hết sức kỹ càng.

Có khi nào tôi đã vướng phải một thế lực ngầm nào đó không?

"Chúng ta làm gì với nó bây giờ?"

"Họ muốn chúng ta mang theo thằng nhóc đó về điểm 006"

Tôi hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, vì bọn họ giao tiếp với nhau bằng tiếng anh.

"Xin lỗi nhé nhóc!"

Lần này thì tôi hiểu người đó nói gì. Anh ta nói xin lỗi bằng tiếng anh, rồi cầm lấy khẩu súng, dùng báng súng dáng vào gáy tôi một cú trời giáng khiến tôi bất tỉnh.

Tôi hoàn toàn không nhớ những gì xảy ra sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com