Tao Nho Va Keo Ngot Nanami Kento X Oc
Đã hai năm kể từ cái ngày Miyuki được đón về nhà Kento sinh sống chỉ là hôm nay căn nhà ấy có một bầu không khí khác lạ. Khăn trắng - biểu tượng của đám tang được treo lên trước cửa căn nhà ấy, là đám tang của cha mẹ Kento. Hai người họ hy sinh khi cùng nhau chiến đấu với chú linh, đứng trước cảnh tượng này Kento cũng chỉ biết cười khổ. Hơn ai hết, trái tim cậu quặn lại, nhói lên từng hồi. Từ trái tim, cơn đau âm ỉ thấm qua từng lớp da thịt để rồi chân tay cậu cũng run lên lẩy bẩy.
Miyuki biết điều đó, cô bé nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu, thấy rõ những giọt nước mắt cậu cố kìm nén suốt cả một ngày dài khi căn nhà luôn có người viếng thăm. Kento ngước mắt nhìn lên trần nhà bằng gỗ, cậu trút một hơi thật dài sau những mệt mỏi của ngày qua. Căn phòng trống giờ chẳng còn những tiếng cười mà chỉ có hình bóng nhỏ bé của hai đứa trẻ nương lấy nhau.
" Cậu cứ khóc đi, tớ không nói cho ai đâu, hứa đấy."
Miyuki phá vỡ sự im lặng này trước tiên, ban đầu cô bé nghĩ rằng Kento sẽ khóc, sẽ gào lên đau đớn trong đám tang của cha mẹ mình nhưng không. Từ đầu đến cuối cậu chỉ im lặng nhìn nơi hai chiếc hộp gỗ đang giam cầm thân xác của cha mẹ. Đây là lần đầu tiên Miyuki thấy cậu trưởng thành tới vậy, và đó cũng là lần đầu cô thấy bóng lưng ấy lại cao lớn đến thế.
Chợt Kento tiến lại rồi rúc đầu vào hõm cổ Miyuki, cô bé có chút ngượng nhưng lại không nỡ cự tuyệt cái ôm vụng về của cậu bạn đang tổn thương kia. Cô có thể thấy vai mình bắt đầu ướt nhưng tuyệt nhiên chẳng có một tiếng rên rỉ yếu ớt nào phát ra. Cô dang tay ôm trọn lấy tấm lưng to lớn kia, nhẹ nhàng vỗ về cậu trong sự im lặng đến kỳ dị.
Buổi sáng hôm sau, Miyuki tới lớp và dừng chân trước bàn học đã chi chít những vết phấn bôi bẩn của mình.
Miyuki, đồ sao chổi.
Dòng chữ to lớn và cũng rõ nét nhất đập vào tầm nhìn của cô, Miyuki mím chặt môi lặng lẽ đi tới bục giảng mà nhặt lấy chiếc bọt biển dùng để lau bảng. Bỗng nhiên một tờ giấy được vo tròn va chạm vào đầu của cô.
" Mày lau cái gì chứ? Tao viết sai à đồ sao chổi? "
Là giọng nói của một nam sinh, những bạn học khác được đà cũng hưởng ứng theo khiến chẳng mấy chốc xung quanh Miyuki đã có một đống giấy nhăn nhúm xếp chồng thành ngọn núi nho nhỏ. Không những thế xung quanh còn có những lời bàn tán của các nữ sinh.
" Tớ nghe mẹ tớ nói con nhỏ đó là sao chổi đấy. Ai tiếp xúc với nó cũng sẽ chết. "
" Thật ư? Trông nó cũng xinh đẹp mà nhỉ? Vậy sau này chúng ta đừng chơi với nó nữa."
" Nhìn mái tóc bạch kim của nó kìa vừa thấy đã biết xui xẻo."
" Mắt nó còn màu đỏ nữa, nếu nhìn vào có bị mù không nhỉ? "
Từ đầu tới cuối Miyuki chỉ dám im lặng, nó cắn chặt răng, không dám khóc, càng không dám rên rỉ một cơn yếu đuối nào.
" Sao, tao nói đừng quá mà. "
Cậu nhóc ban nãy tiến tới đẩy mạnh vai Miyuki khiến cả cơ thể nhỏ bé kia đổ gục mà va đập mạnh nơi bàn học. Cơn đau đớn từ vết bầm nơi đầu gối âm ỉ, đau nhói lan tỏa ra cả cơ thể, nhưng không thể che lấp được vết khắc đau đớn đang rỉ máu từ sâu bên trong trái tim. Nó lặng lẽ bỏ qua cơn âm ỉ dưới đầu gối, chân đi cà nhắc rời khỏi lớp học, lang thang vô định bên hành lang dài rồi bất giác ra khỏi trường học.
Miyuki tiếp tục đi trong vô định, để rồi đến khi nó hoàn toàn nhận thức được bản thân đã ở trên đỉnh đồi bên cạnh cô nhi viện. Nó ngồi xuống bên cạnh cây sồi già năm xưa, đã lâu rồi nó chưa đến đây nhưng nơi này vẫn vậy, vẫn là dáng vẻ năm nó và Kento gặp nhau. Miyuki tựa mình vào cây sồi già, miệng lẩm bẩm thứ gì đó như thể muốn nói cho ai đó nghe, nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ bé tới mức chỉ có linh hồn cô bé mới nghe thấy được.
" Tớ đã thích một người...
Một người rực rỡ như ánh mặt trời, trong lành như gió đêm đầu hạ. Một người phá bỏ những nguyên tắc của tớ, xoá tan phòng bị của tớ, từng chút từng chút một đem theo trái tim tớ, bằng tất cả sự ngưỡng mộ, xuyến xao.
Tớ thích cậu ấy, rất thích, thích đến nỗi biết rằng cả hai không có kết quả nhưng vẫn không thể ngăn được lòng mình.
Cậu biết không, chính tớ lại là người mang đến mọi sự xui xẻo cho cậu ấy, tớ đúng thật là sao chổi, nhỉ? "
Lưu luyến và sợ hãi trong đôi mắt đỏ thạch ấy dâng trào như sóng vỗ bờ. Nước mắt rơi từng giọt rồi vỡ ra, biến mất không dấu vết.
" Biết ngày là cậu ở đây mà Miyuki."
Một giọng trẻ con non nớt kèm theo chút khàn khàn do những đau đớn cậu phải chịu đựng khiến hồn của Miyuki bị khéo về nơi thực tại. Là giọng của Kento, cậu bé với mái tóc vàng kim bước từng bước lại gần cô nhưng Miyuki lại chẳng dám đáp lời.
" Tại sao hôm nay không về nhà? "
" Nếu tớ về nhà cậu sẽ gặp chuyện không hay. "
" Cậu lại nghe mấy lời vớ vẩn ấy rồi đấy à? "
Kento đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của ai đó, nhẹ giọng dỗ dành rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô lặng lẽ nhìn khoảng trời hoàng hôn đỏ rực trước mắt.
" Miyuki. "
" Hửm? "
" Nơi nào có cậu thì nơi đó đối với tớ là nhà, vậy nên đừng xa tớ. "
" Ừm..."
Buổi chiều hoàng hôm ấy, trên một đỉnh đồi có cây sồi già. Cô bé với mái tóc bạch kim nhẹ nhàng ngả đầu vào bờ vai vững của cậu bé mang mái tóc vàng kim bên canh, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.
Buổi chiều hôm ấy thật đẹp, vì nó có cậu.
_____________________________________________
Huhhu, còn ai nhớ toai là ai khong ạ????
Miyuki biết điều đó, cô bé nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu, thấy rõ những giọt nước mắt cậu cố kìm nén suốt cả một ngày dài khi căn nhà luôn có người viếng thăm. Kento ngước mắt nhìn lên trần nhà bằng gỗ, cậu trút một hơi thật dài sau những mệt mỏi của ngày qua. Căn phòng trống giờ chẳng còn những tiếng cười mà chỉ có hình bóng nhỏ bé của hai đứa trẻ nương lấy nhau.
" Cậu cứ khóc đi, tớ không nói cho ai đâu, hứa đấy."
Miyuki phá vỡ sự im lặng này trước tiên, ban đầu cô bé nghĩ rằng Kento sẽ khóc, sẽ gào lên đau đớn trong đám tang của cha mẹ mình nhưng không. Từ đầu đến cuối cậu chỉ im lặng nhìn nơi hai chiếc hộp gỗ đang giam cầm thân xác của cha mẹ. Đây là lần đầu tiên Miyuki thấy cậu trưởng thành tới vậy, và đó cũng là lần đầu cô thấy bóng lưng ấy lại cao lớn đến thế.
Chợt Kento tiến lại rồi rúc đầu vào hõm cổ Miyuki, cô bé có chút ngượng nhưng lại không nỡ cự tuyệt cái ôm vụng về của cậu bạn đang tổn thương kia. Cô có thể thấy vai mình bắt đầu ướt nhưng tuyệt nhiên chẳng có một tiếng rên rỉ yếu ớt nào phát ra. Cô dang tay ôm trọn lấy tấm lưng to lớn kia, nhẹ nhàng vỗ về cậu trong sự im lặng đến kỳ dị.
Buổi sáng hôm sau, Miyuki tới lớp và dừng chân trước bàn học đã chi chít những vết phấn bôi bẩn của mình.
Miyuki, đồ sao chổi.
Dòng chữ to lớn và cũng rõ nét nhất đập vào tầm nhìn của cô, Miyuki mím chặt môi lặng lẽ đi tới bục giảng mà nhặt lấy chiếc bọt biển dùng để lau bảng. Bỗng nhiên một tờ giấy được vo tròn va chạm vào đầu của cô.
" Mày lau cái gì chứ? Tao viết sai à đồ sao chổi? "
Là giọng nói của một nam sinh, những bạn học khác được đà cũng hưởng ứng theo khiến chẳng mấy chốc xung quanh Miyuki đã có một đống giấy nhăn nhúm xếp chồng thành ngọn núi nho nhỏ. Không những thế xung quanh còn có những lời bàn tán của các nữ sinh.
" Tớ nghe mẹ tớ nói con nhỏ đó là sao chổi đấy. Ai tiếp xúc với nó cũng sẽ chết. "
" Thật ư? Trông nó cũng xinh đẹp mà nhỉ? Vậy sau này chúng ta đừng chơi với nó nữa."
" Nhìn mái tóc bạch kim của nó kìa vừa thấy đã biết xui xẻo."
" Mắt nó còn màu đỏ nữa, nếu nhìn vào có bị mù không nhỉ? "
Từ đầu tới cuối Miyuki chỉ dám im lặng, nó cắn chặt răng, không dám khóc, càng không dám rên rỉ một cơn yếu đuối nào.
" Sao, tao nói đừng quá mà. "
Cậu nhóc ban nãy tiến tới đẩy mạnh vai Miyuki khiến cả cơ thể nhỏ bé kia đổ gục mà va đập mạnh nơi bàn học. Cơn đau đớn từ vết bầm nơi đầu gối âm ỉ, đau nhói lan tỏa ra cả cơ thể, nhưng không thể che lấp được vết khắc đau đớn đang rỉ máu từ sâu bên trong trái tim. Nó lặng lẽ bỏ qua cơn âm ỉ dưới đầu gối, chân đi cà nhắc rời khỏi lớp học, lang thang vô định bên hành lang dài rồi bất giác ra khỏi trường học.
Miyuki tiếp tục đi trong vô định, để rồi đến khi nó hoàn toàn nhận thức được bản thân đã ở trên đỉnh đồi bên cạnh cô nhi viện. Nó ngồi xuống bên cạnh cây sồi già năm xưa, đã lâu rồi nó chưa đến đây nhưng nơi này vẫn vậy, vẫn là dáng vẻ năm nó và Kento gặp nhau. Miyuki tựa mình vào cây sồi già, miệng lẩm bẩm thứ gì đó như thể muốn nói cho ai đó nghe, nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ bé tới mức chỉ có linh hồn cô bé mới nghe thấy được.
" Tớ đã thích một người...
Một người rực rỡ như ánh mặt trời, trong lành như gió đêm đầu hạ. Một người phá bỏ những nguyên tắc của tớ, xoá tan phòng bị của tớ, từng chút từng chút một đem theo trái tim tớ, bằng tất cả sự ngưỡng mộ, xuyến xao.
Tớ thích cậu ấy, rất thích, thích đến nỗi biết rằng cả hai không có kết quả nhưng vẫn không thể ngăn được lòng mình.
Cậu biết không, chính tớ lại là người mang đến mọi sự xui xẻo cho cậu ấy, tớ đúng thật là sao chổi, nhỉ? "
Lưu luyến và sợ hãi trong đôi mắt đỏ thạch ấy dâng trào như sóng vỗ bờ. Nước mắt rơi từng giọt rồi vỡ ra, biến mất không dấu vết.
" Biết ngày là cậu ở đây mà Miyuki."
Một giọng trẻ con non nớt kèm theo chút khàn khàn do những đau đớn cậu phải chịu đựng khiến hồn của Miyuki bị khéo về nơi thực tại. Là giọng của Kento, cậu bé với mái tóc vàng kim bước từng bước lại gần cô nhưng Miyuki lại chẳng dám đáp lời.
" Tại sao hôm nay không về nhà? "
" Nếu tớ về nhà cậu sẽ gặp chuyện không hay. "
" Cậu lại nghe mấy lời vớ vẩn ấy rồi đấy à? "
Kento đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của ai đó, nhẹ giọng dỗ dành rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô lặng lẽ nhìn khoảng trời hoàng hôn đỏ rực trước mắt.
" Miyuki. "
" Hửm? "
" Nơi nào có cậu thì nơi đó đối với tớ là nhà, vậy nên đừng xa tớ. "
" Ừm..."
Buổi chiều hoàng hôm ấy, trên một đỉnh đồi có cây sồi già. Cô bé với mái tóc bạch kim nhẹ nhàng ngả đầu vào bờ vai vững của cậu bé mang mái tóc vàng kim bên canh, lặng lẽ ngắm hoàng hôn.
Buổi chiều hôm ấy thật đẹp, vì nó có cậu.
_____________________________________________
Huhhu, còn ai nhớ toai là ai khong ạ????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com