TruyenHHH.com

Tao Khong Thich Yeu May Dau Full

-  Các bạn chú ý. Ổn định nhà cửa hết đi, ai về nhà nấy hay ở nhà người khác cũng được, miễn là im lặng.

Lớp tôi ngoan lắm, nên im lặng ngay.

- Hôm nay thầy chủ nhiệm trịnh trọng tham gia buổi sinh hoạt lớp của chúng ta. Nên tớ, đại diện ban cán sự thông báo cho mấy bạn vài việc.

Con Nhi nhắc mới để ý, hôm nay hình như thầy rảnh. Còn ngồi cười tươi trên bục giảng nhìn chúng tôi kìa. Mà nghe nói hình như thầy sắp lấy vợ rồi. Ôi cái định mệnh.

- Chuyện là sắp đến cuối năm học mộng mơ của lớp 11 lơ ngơ...tớ cũng biết các bạn rất buồn khi sắp phải xa bạn bè xa lớp học...Chỉ còn kì nghỉ rồi đến kì thi....

- Nhi!

- Hả?_con Nhi như thật ngước lên từ cái tờ giấy thông báo. Tôi đảm bảo tờ giấy đó trống trơn.

Thằng Huy cũng chẳng nói gì mà chỉ chắp tay - trịnh trọng lạy con đứng giữa lớp 3 lạy, sau đó tỉnh ruồi búng tay.
Lập tức bàn cuối đứng dậy lạy thêm 1 lạy, sau đó còn đồng thanh:

- Nói lẹ giùm má!

Nhìn cứ như được huấn luyện, đẹp mắt vãi.

- Hì hì, các bạn cứ bình tĩnh. Từ từ rồi tớ sẽ nói cho nghe. Chỉ là tớ với ban cán sự lớp họp lại, muốn đề nghị các bạn một chuyện...

- Ê khoan!

Lại là giọng thằng Huy. Thằng quái này sao học tính vô duyên từ thằng Tiến làm chi không biết.

- Mày bịnh à? Ăn gì hôm nay nói chuyện lịch sự vậy?

- Đúng rồi, vấn đề chính là chỗ đó. Đúng là chỉ có bạn Huy hiểu tớ...hì hì sắp tới chúng ta sẽ thực hiện 1 chiến dịch góp quỹ về chuyện xưng hô trong lớp.

- Hả? Là sao?

- Xưng hô gì?

- Góp quỹ gì?

Lớp tôi lại nhao nhao, lớp phó học tập nhẹ giọng bảo chúng im mà chẳng đứa nào im hết. Xin lỗi chứ tôi cũng đang nhao nhao nhao góp vui đó.

Con Nhi hình như hết kiên nhẫn, quay lên phía Thầy nói xin phép gì đó, cho nói to gì đó.
Sau khi thầy gật đầu bạn ấy liền quay ngoắt qua chúng tôi với gương mặt giận dữ hét bự:

- CHÚNG MÀY CÓ IM HẾT KHÔNG HẢ?

Lời nói đó cũng chẳng làm đứa nào giật mình, có đứa còn thở phào nhẹ nhõm, hình như có đứa còn chắp tay cảm tạ: "ơn giời, may quá, chị Nhi đã trở lại rồi"  có đứa còn phụ họa: "con ma nào nhập có lương tâm, thời khắc thiêng liêng đã trả chị ấy về cho chúng ta"
"Ôi thần linh ơi, cảm ơn thần đã ban phước"

Hết nói nổi. Tôi nói rồi, lớp tôi chỉ giỏi mấy vụ như này thôi.

- Tao nói thẳng luôn, từ thứ 2 tuần sau chúng ta sẽ thực hiện chiến dịch xưng hô lịch sự, không được xưng tao mày nữa. Không, nói chung là không được bất lịch sự trong mọi trường hợp ví dụ như chửi nhau thằng chó, con điên, đồ khùng, mày thế này, tao thế kia và những từ thường dùng không tốt khác. Đứa nào vi phạm đóng 5k trên 1 lần cho thủ quỹ.

Vừa nói xong thì lớp trưởng vào, cầm kết quả thi đua tuần cho thầy chủ nhiệm rồi lại vây quanh chúng tôi góp vui.

Tôi dám cá thằng đó chưa biết cái quái gì đâu, cái mặt đang ngóng con Nhi nói là biết liền.

- Từ thứ 2 chúng ta thực hiện luôn, nhớ là dù nói 1 chữ "tao" cũng là vi phạm, cứ 5k mỗi lần nhé_lớp trưởng sau khi thấm được lời vàng ngọc của chị Nhi mới lên tiếng.

Nhưng sao cái mặt lớp trưởng nhìn cứ gian gian sao đó.

- Nhưng mà Nhi, nói thế nào mới là lịch sự.

Phát biểu hay lắm.

- Ừ nếu không muốn mất bịch bánh oshi mỗi lần thì cứ bạn bạn tớ tớ là được. Ví dụ như: Nhi ơi, bạn hôm nay xinh quá, tớ cảm thấy lòng rạo rực lạ thường. Đó, như vậy cũng được.

Nói như nó thì cứ như đang biểu đạt tình cảm, tỏ tình với nhau.
Không biết đầu mẹ Nhi còn câu nào sến hơn nữa không?

Quyết định của lớp phó với lớp trưởng ai dám cãi, mà thấy cũng hay, nhưng không biết lớp tôi có bị cháy túi không.

- Thầy ơi, cho em gặp em Hân và em Nguyên Anh một chút nha thầy.

Cuộc họp hội đồng của lớp tôi bị ngưng lại bởi một giọng nói.

Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Hai mắt đắm đuối nhìn nhau. Đừng hiểu lầm, nhìn cho vui thôi.

Tôi nhìn cô giáo trước mặt là tôi biết sắp có chuyện gì xảy ra rồi.

- Hân về nhà mở mail lên lấy bài hát xuống rồi nghe nha, cô có gửi cho em bài hát rồi đó.

Mới gặp tôi một cái là nói việc chính rồi, sao không có công đoạn hỏi ý kiến tôi xem có hát hay không vậy.

Vậy nên tôi giả bộ ngây thơ:

- Dạ là sao cô?

- À là thứ 2 tuần tới có buổi nói chuyện về giáo dục sinh sản ở tuổi vị thành niên, như năm trước đó. Năm nay theo kế hoạch là em hát một bài hát để mở đầu sau đó sẽ có 1 tiểu phẩm nhỏ, rồi mới đến phần hỏi đáp với Bác Sĩ khách mời.

Ôi năm nào bà bác sĩ đó cũng đến, lớp 10 mới nghe phải nói đứa nào đứa nấy mặt đỏ như gấc. Năm nay lại nói những vấn đề đó.

- Nhưng em...

- Hay em muốn hát với anh Minh 12.

- Không không, em không hát với anh đó nữa đâu. Hát 1 mình cũng được.

Ôi tôi lại đồng ý rồi.

Mà anh Minh 12 quái gì, cái thằng cha Minh thì nói dễ nghe hơn. Người đâu khó tính như gì á, không được hát thế này, em hát đoạn này như vậy là không được...
Tôi sợ không nhớ hết lời nói: có gì anh hát cùng luôn, tại em sợ quên lời, mà "anh 12" đó vẫn không chịu, bắt mỗi đứa hát một đoạn mới hay.
Tại thằng đó mà mém chút tôi nổi khùng luôn.

- Chiều 3 giờ lên trường, sai chỗ nào cô sẽ sửa.

Hay vãi, quyết định quá nhanh quá nguy hiểm.

- Còn Nguyên Anh qua đây cô nói chút việc nha...

''''

Sân trường lúc 2 giờ có vẻ vắng nhỉ? Không biết tôi họp thay người ta có nói gì không. Tôi thề rồi nếu bị đuổi, tôi...về.

- Thằng Vinh bồ mày kìa.

Tôi theo hướng tay bạn Vy yêu dấu để xem "người tình cũ" của tôi. Như tôi đã nói, cấp 2 lớp tôi ai cũng có cặp có đôi và tôi bị cặp với thằng đó.

- Hay kêu nó qua đây ngồi với mình ha, lâu lâu 2 đứa mày phải trùng phùng chút chứ_con Vy lại bắt đầu chọc tôi.

- Bớt xàm. Không biết hắn thấy tao có giết tao không nữa. Đừng kêu nó đến, lúc khác đi.

Không phải tôi sợ nói chuyện gì đâu. Chẳng qua khi lớp 10, cùng lớp, tôi vì muốn chọc hắn nên đã đề nghị cô giáo cho hắn làm lớp phó văn thể. Tôi chỉ đùa thôi vậy mà cô cũng chấp nhận...và thế là qua lớp 10 đến 11 mà bạn Vinh vẫn giữ chức đó.
Cũng không phải là tôi có ý gì, hắn hát hay, hát dở tôi cũng không biết, chỉ là khi đó nhớ lại giọng nói "mềm mại" hồi năm lớp 9 của hắn nên cái miệng hoạt động luôn. Chung quy là tại lớp 9 bạn Vinh bạn ấy vỡ giọng và vỡ một cách trầm trọng. Tôi không nói ngoa, chứng thực là mỗi lần bạn Vinh lên trả bài là cả lớp chúng tôi đều bịt miệng, có đứa còn cười ra tiếng. Cơ bản là giọng đọc cứ như sấm, phải nói là vui tai kinh khủng khiếp.
Nên giờ tôi cũng hơi sợ bị bạn ấy vặt lông.

- Ơ con Thiên cũng là lớp phó hát hò nữa hả.

- Ừ cũng từ năm lớp 10 luôn.

- Toàn là người quen không ha?

- Thôi nín đi mày, thầy vào rồi kìa.

Con khốn tưởng đi nhiều nên ra oai với tôi.

Họp của lớp phó hát hò này thiệt là rảnh rỗi. Cứ tập bài này đến bài khác, tôi mỏi miệng. Nhưng các bạn các anh, các chị, các em ở đây thật là "máy cày", chưa ai mệt hết.
Haizz.....

====

Sáng thứ 2 đầu tuần, đầu tháng, cả ba khối lớp đang nhìn lên những con người đang diễn trên đó. Tiểu phẩm "Yêu sớm rồi, làm sao đây?"  do phát thanh học đường biên soạn. Thông điệp ở đây là đặt câu hỏi làm sao có thể biết chừng mực khi yêu ở tuổi vị thành niên. Thông điệp là thế nhưng tính chất để gây cười có lẽ nhiều hơn. Trường cứ rần rần, đến cả thầy cô còn mím môi cười luôn mà.
Các em gái khối 10 cứ tít mắt nhìn anh chàng sở khanh đang đứng trên sân khấu. Đúng là theo tính chất dụ dỗ con gái nhà lành, mặt thằng Nguyên Anh đểu khỏi nói. Gì mà"em ơi không sao đâu" ,"em thương anh thì phải làm theo lời anh chứ".
Cái chị nào đó đóng vai bị dụ sợ sệt nói ít mà nói câu nào câu nấy cực chất, ví dụ như: "anh ơi, làm vậy lỡ anh có bầu thì sao?" Phiên bản lỗi chính hiệu.
Kết thúc tiểu phẩm là sự dằn vặt phân vân của cô gái: "phải làm thế nào đây?"

Nhưng cũng phải khen, "2 đứa" đóng cứ như dân nghệ thuật.
Cô nào mà chọn đúng vai hợp mặt thế không biết.

Sau khi được một trận cười vỡ bụng thì đến phần hỏi đáp thắc mắc. Dựa trên tiểu phẩm trên, bác sĩ bắt đầu giải thích đúng sai, tác hại. Mấy em lớp 10 năm nay có vẻ rất bình tĩnh, khi hỏi những vấn đề nhạy cảm với bác sĩ tỉnh phải biết. Nhớ năm trước không có đứa nào dám dơ tay hỏi đâu, tại cứ bận mắc cỡ.

Buổi chào cờ xem ra rất vui, nhưng tôi thấy không khí lớp tôi giờ không vui chút nào. Thường thì thứ 2 như thế này con gái chúng tôi sẽ không vui lắm vì mặc áo dài mệt. Vậy mà hôm mấy đứa con trai cũng không vui, ít nói hẳn đi. Là sao? Không biết đã có chuyện gì xảy ra vào 15 phút đầu giờ.

Tôi cũng không dám khởi xướng nói chuyện vì sợ chuyện chẳng lành.

- Hân, biết gì chưa?

Thằng Tiến ở đâu chạy vào.
Tôi cứ tưởng có tin tức mới, nên rất muốn hóng hớt.

- Tin gì?

- À thì là hôm qua tớ đi chợ...

Tôi thấy vấn đề bắt đầu gay cấn lên nên không để ý có vấn đề trong lời nói của đối phương, hỏi dồn:

- Rồi sao?

- Ờ thì thấy rất nhiều người đang...

- Đang gì?

- Đang sống.

- Mày điên à?

Do phản xạ quá tự nhiên nên tôi không biết mình đã phạm luật cấm.

Lúc đầu tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy lớp đứa nào cũng cười Hahaha mà tôi cũng chẳng hiểu cái mô tê gì. Để đến khi thủ quỹ chìa tay ra đòi 5k thì tôi mới biết tôi "lầm lỡ".

Tôi đang buồn vì bị lừa trắng trợn thì thằng Tiến lại cao giọng hát:

- Đã quá muộn, cho sự sám hối nơi Hân, tội lỗi đã mang đi lời dạy của mẹ...

Tôi chỉ ước có thể phang chiếc giày ngay và luôn vào mặt nham nhở của thằng Tiến nhưng phải nhịn.

Tôi đúng là dạng người không biết rút kinh nghiệm. Mới mất 5k vào tiết 2 đến tiết 3 lại tái phạm.

5 phút giải lao, tự nhiên đang học bài, thằng Huy chạy vào hỏi:

- Ăn ...ức heo hông Hân, ăn thì để Huy mua cho Hân vài cục ức heo.

Hắn ngắt đoạn tùm lum, giai điệu dị khủng khiếp, mà lại vô duyên chạy vào nói một vấn đề chẳng đâu vào đâu nên tôi phì cười.
Mà cũng do mắc cười quá, nên đã lỡ nói từ "khùng hả mày" trong vô thức.

5k lại ra đi.
Bọn chúng là bọn lừa đảo, chúng muốn chơi tôi. Tôi không chịu, trong 2 tiết học, 10k của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com