TruyenHHH.com

Tankanao Sleep

Khoảng khắc ấm áp nhất của một ngày đó chính là ban mai, những tia nắng nhẹ nhàng chiếu qua từng khẽ lá đậu trên bả vai của người niên thiếu trẻ tuổi. Nâng khẽ đôi kính trên mặt mình, điều chỉnh tầm nhìn về phía trước, những sợi tóc đỏ phảng phất trong cơn gió.

- Hờ ....

Tiếng thở dài từ cửa miệng cậu phát ra, đeo kính từ sáng đến trưa này thật là nhức mắt. Cậu cảm chừng như đôi ngươi này có thể long ra bất cứ lúc nào. Cất chân, động lực vào bánh răng trên chiếc xe đạp, từng vòng cứ xoay tròn thẳng trên con đường sỏi đá. Tán cây hoa anh đào nở to thắm sắc của đoạn đường.

- A, bạn học Kamado-kun trùng hợp thật nhỉ

Chiếc bánh răng dừng lại, hướng ánh nhìn theo giọng nói.Đôi đồng tử ngạc nhiên mở to ra nhìn về thiếu nữ đằng trước. Những sợi tóc đen nhánh được cột chặt thắt gọn về phía đằng sau, để lộ bờ vai trắng ngần.

- Bạn Tsuyuri-san thật trùng hợp nhỉ.

Tanjirou mỉm cười nghiêng đầu chào cô bạn phía đằng trước. Năm học cấp 3 đã bắt đầu được nửa kì một, cũng có vẻ như đây là lần đầu tiên cô và cậu trực tiếp đối mặt với nhau như vậy. Nhìn vào gương mặt thanh tú của người con gái, những giọt mồ hôi chảy xuống đọng lại trên gò má. Suy nghĩ hồi lâu cậu mở lời.

- Nếu không phiền, cậu có thể lên xe để tớ trở về.

Một không gian yên tĩnh tĩnh đến kì lạ hiện rõ lên.  Cảm chừng như có thể nghe thấy tiếng thì thào của những cơn gió vậy. Cái nắng dần gắt lên phá đi sự uyển chuyển của cô vân trên trời cao kia. 

- Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi.

Kanao mỉm cười, trèo lên chiếc xe đạp kĩ cũ. Tiếng kêu cót két dần vang lên, Tanjjirou ngỡ ngàng hít lấy mùi hương của những cánh anh đào từ người cô tỏa ra. Từ nhỏ sinh ra cậu đã có mộ chiếc mũi rất thính, có thể coi đây là một phước lành mà trời dành riêng cho cậu. Chiếc xe đạp vẫn như thế, nhẹ nhàng băng qua từng dãy nhà. Vầng thái dương ngày càng tỏ rõ cái sự nóng nực của mình hơn nữa. Cảm nhận được sự ma sát ở phía đằng sau, cậu nghiêng người nhìn Kanao.

- Nè Tsuyuri-san hì như chúng ta đã gặp nhau ở đâu phải không? Lần đầu thấy cậu tớ có cảm giác rất quen. Nhưng chắc là do tớ tưởng tượng thôi.

Tanjirou cười lên, cố làm phân tâm đi câu hỏi ngu ngốc của mình. Đôi đồng tử anh đào của Kanao nhắm lại, hình ảnh về cậu thiếu niên khoác lên mình bộ haori caro, đứng trên chân đồi mặt trời, chìa bàn tay ra phía trước. Nắng vàng phủ khắp cả cánh đồng, tô điểm cho nụ cười của người con trai đó. Tất cả đều hiện rõ lên trong tâm trí cô.

- Ai biết, có thể chúng ta đã gặp nhau từ lúc nào rồi đó.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com