Tan Van Tan Man
Trở về góc phố nhỏ vào một ngày cuối thu trời trong hửng nắng, tôi bước qua những rặng cây già, chạy dài trên cung đường êm dịu nắng chiều để tìm em, tìm về những tháng ngày xưa cũ.Em biết không, bởi vì em tôi đã từng yêu thêm những ngày thu ngập nắng. Đó là những ngày chúng ta nắm tay nhau dạo bước nơi phố phường tấp nập, giữa dòng người em nép sát vào lòng tôi, mềm mại và dịu ngoan hệt như một cô mèo bé nhỏ. Đó là những ngày chúng ta dừng chân bên một quán nước vỉa hè nho nhỏ, em líu lo vài câu chuyện vụn vặt đáng yêu về phố cổ vào thu, còn tôi mỉm cười lắng nghe âm thanh trong trẻo như tiếng chuông ngân dưới nắng chiều vàng rượm.Em của tôi dịu dàng như mùa thu vừa chớm, có đôi khi lại hóa một cô nàng khó tính, chun chiếc mũi nhỏ càu nhàu nhìn mưa rơi lất phất vừa ghé ngang qua mảng trời ngoài khung cửa.Em của tôi yêu mùa thu nhưng ghét những cơn mưa rào bất chợt. Em bảo rằng em chán ghét sự ẩm ướt của mùa mưa. Những khi ấy em lại thích vùi vào lòng tôi cuộn tròn như một chú mèo lười, lim dim mắt thở ra những hơi dài khoan khoái.Em vẫn luôn nói là em thích sự ấm áp và mùi cỏ non còn vươn trên áo tôi, thức mùi khiến em thấy mình giống như được đứng giữa một đồng cỏ xanh rì, dung dị mà bình yên đến lạ, thức mùi khiến em muốn mãi mãi dừng chân, gác lại những tháng ngày mệt nhoài rông ruổi. Và tôi đã từng tin tôi sẽ trở thành bến đỗ cuối cùng của đời em.Tôi nhớ em của những ngày tháng ấy, những ngày cô mèo nhỏ vẫn còn nép ở trong lòng. Dù tất cả chỉ là một bức tranh tạm bợ, đến cùng rồi em vẫn là một chú hải âu thuộc về bầu trời xanh thẳm của đại dương rộng lớn, tự do và phiêu bạt. Bến cảng của tôi cũng chẳng thể níu giữ chân em. Em tung cánh bay đi vào một ngày cuối thu, cũng ngập nắng như ngày em bước đến. Còn tôi hóa thành một gã khờ trôi dạt. Bắt đầu chuyến hải trình đi tìm cánh hải âu, tìm đến những khung trời mới mà em từng mơ về trong những khoảng lặng câm, tìm về những khoảng thời gian xưa cũ đã từng khắc dấu chân đôi ta dạo bước. Tôi mãi miết cuồng chân tìm em giữa dòng ký ức mơ hồ hỗn loạn. Em biết không, đến giờ tôi mới nhận ra một nhẽ, nỗi đau của chia xa không phải là mất nhau, mà lại là ký ức. Thứ giết chết chúng ta, những kẻ vẫn còn mang vương vấn chính là kỷ niệm, trong những đêm dài trằn trọc nhớ thương.Tôi lại quay về góc phố cũ, đuổi theo thứ kỷ niệm đã hóa thành con dao sắt bén để lại trên trái tim những vết sẹo sần sùi đáng sợ, lắng nghe một nơi trong lồng ngực vẳng lên những nhịp đập bải hoải bồi hồi.Đêm nay trong căn phòng từng có một cô mèo đỏng đảnh nép mình trong chiếc áo của gã khờ. Tôi ở trong giấc mộng lại bắt đầu quay về những tháng ngày xưa cũ để tìm em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com