TruyenHHH.com

Tan The Roi Nam Nam Cac Nguoi Con Yeu Nhau

[Hoài bích có tội!]

Nhận thấy đây là một nhóm Dị nhân cường đại, người đàn ông tên Remi đau đầu nóng lòng muốn lên tiếng phân bua, chỉ hận đám ngu dốt kia cứ nhao nhao lên chọc giận đối phương. Thực ra họ có thể xuống nước năn nỉ và trao đổi để xin ở lại, cả cánh rừng to như vậy cho họ một góc để sinh sống thì có sao?

Lại nói họ cũng có thể lấy sức lao động ra trao đổi nữa, nghĩ tới ra khỏi thành phố vào rừng sống tránh xa được đám người cậy sức cậy quyền suốt ngày đi chèn ép dân chúng cũng tốt, Remi là một người có tố chất lãnh đạo nên mới giữ được một số lượng người lớn còn sống cho tới giờ.

Nhưng mà đám đàn ông bị người của quân đội đánh đuổi, còn bị nhục mạ như súc vật nên đang rất tức giận, chỉ muốn tìm chỗ để trút bỏ mà không làm theo lời ông ta nói.

Khiên chắn của Nate như một cái guồng xúc tuyết, mạnh mẽ tiến lên muốn đẩy hết bọn họ ra ngoài hàng rào điện.

Hàng rào tuy bị xé rách một mảng nhưng mà vẫn còn có tia điện đang tiếp tục chạy, Nate cũng không định làm tới, chỉ định dọa cho họ phải bỏ chạy quay về thành phố. Cậu cho dù có lòng thương người cũng thực không có đủ vật tư nuôi báo cô nhiều người như vậy, mà rõ ràng thái độ vô lý của họ rõ là muốn mặt dày ăn bám. Đặt lên bàn cân, cậu đương nhiên sẽ chọn bảo toàn gia đình nhỏ của mình.

Chợt tên Dị nhân Cường hóa lại bước ra, đứng vào thế tấn vững vàng rồi gồng người lên tự mình đặt hai tay lên Khiên chắn của Nate muốn đẩy lùi ngăn nó lại.

"Sức lực của người này thật lớn!" Nate thầm nghĩ, cảm nhận được người con trai kia đang thực sự đẩy lùi được mình.

Erik nghiêng đầu ấn tượng quan sát, hình như cơ thể của của tên Dị nhân kia đã biến to lớn hơn tất thảy những người khác.

Một số tên đàn ông thấy vậy cũng tiến lên muốn đẩy phụ nhưng lại bị các khía cạnh vẩy Tê tê cứa đứt lòng bàn tay chảy máu la lên oai oái.

"Khoan đã! xin hãy nguôi giận!" Người đàn ông tên Remi thấy tràng cảnh này, sợ hãi lại bất chấp thét lên, thanh âm tuyệt vọng, khẩn thiết. "Chúng tôi thực không còn đường sống nữa mới phải tới đây. Cả cánh rừng này của các vị rộng lớn như vậy xin hãy cho chúng tôi trú lại ở một góc cũng được mà. Chúng tôi nhất định sẽ không gây phiền hà đến các vị!"

"Không gây phiền?" Norris cười nhạt "Các người phá hoại trái phép, tràn vào đất của người ta đòi chiếm cứ, còn đòi cướp cả gia súc gia cầm, thì đáng tin cái gì!

Các người tưởng bọn ta làm ra hàng rào điện kia là để chơi sao!!!"

Norris nhớ lại lời trước đây Erik đã nói rất đúng, cứu một người sẽ bị người ta kéo theo chìm xuống nước. Tạo ra một lỗ hổng, cả đám người khác sẽ tràn theo vào và dẫm đạp lên gia đình nhỏ của họ. Trong tận thế, không phải sinh tồn đáng sợ mà đáng sợ nhất mãi mãi là lòng người.

Họ là con người, mà con người từ khi khai thiên lập địa làm gì có chuyện biết điểm dừng. Nay phá mai hoại, để họ ở lại ngày mai ngay lập tức họ sẽ nảy lòng tham đối với trang viên Keran.

"Tri túc bất nhục!"

Đột nhiên Erik lại đặt tay lên tay của Nate tạm ngăn lại, Anh hướng về phía tên Dị nhân Cường hóa kia mà nói một câu khó hiểu. Erik từng nói anh là con lai Trung Thái nên đã từng được học qua mấy loại sách cổ này cũng không có gì lạ.

Tên Dị nhân nghe vậy chợt dừng lại không kháng cự nữa, Khiên chắn theo cử động của Nate cũng tạm ngừng lại giữa không gian. Anh chàng kia đứng thẳng người lại, vươn tay tháo xuống mũ chùm đầu trắng xóa và khăn che mặt dính đầy tuyết. Thì ra cũng là một người châu Á, khuôn mặt rất nam tính nhưng khẩu âm của anh ta khá lạ.

"Tri chỉ bất đãi, khả dĩ trường cửu!!" Chàng kia trầm giọng đáp lại, ánh mắt anh ta nhìn Erik và cả Nate rất phức tạp, có nỗi khổ trong lòng cũng không muốn làm đến mức này, nhưng mà....

Trong Đạo Đức Kinh, Lão Tử viết: "Tri túc bất nhục, tri chỉ bất đãi, khả dĩ trường cửu" nghĩa là: biết đủ thì không bị nhục nhã, biết dừng thì không gặp nguy hiểm, có thể được lâu bền.

Ngu Thúc có ngọc quý trong tay nhưng biết được lòng tham của quân vương nên dù có rất tiếc nuối vẫn bấm bụng đem dâng cho Ngu Công, ấy là người biết lo xa. Ngu Công có bầy tôi biết điều nhưng tiếc rằng bản thân lại không đủ sáng suốt, vượt lên lòng tham của kẻ phàm phu, nên mất cả cơ đồ.

Ý Erik muốn nói nếu họ biết dừng lại lòng tham của mình, thì anh sẽ không hạ sát tâm. Chàng trai kia xem ra cũng là người có học vấn, có hiểu biết vừa nghe đã hiểu ý tứ. Erik và đồng bạn của anh không phải những kẻ tàn nhẫn nhưng cũng không dư thừa lòng tốt. Người trong lúc này vẫn còn có thể nói ra lời đạo đức với đúng ý nghĩa của nó cũng là một điều đáng quý, mà người hiểu được càng đáng được tôn trọng.

"Có thể ít nhất cho chúng tôi trú lại một đêm không? Trong chúng tôi còn có trẻ em, thực là bị đuổi đến tận đây rồi không thể quay lại Thành phố nữa!" Chàng trai kia cố gắng nói nhẹ nhàng, không hạ mình và cũng không quỵ lụy.

"Được!" Erik bất ngờ đồng ý, lại nói "Nhưng ngày mai các người phải rời đi, nếu không đừng trách bọn ta độc ác. Ta không dễ dàng để bất cứ ai bước vào lãnh địa của mình.

Erik khẳng định chủ quyền lẫn quan điểm, rồi anh lại vung tay lên. Hàng rào điện bị phá phía sau được nhất bổng lên bay qua đầu đám người kia làm cho một số kẻ lại sợ hãi gào thét. Erik định hình lại hàng rào điện uốn lại ngay ngắn trước mặt anh chàng Dị nhân kia, chỗ bị anh ta xé toạc ra cũng được Erik nắn liền lại.

Alyan bước lên, phóng một tia điện mạnh vào hàng rào làm nó lại mới tinh như trước.

Chàng trai kia khổ sở cau mày lại! Một mình anh ta đấu không lại được những Dị nhân mạnh như thế này, bảo sao người trong quân đội khi nhắc đến họ lại nghiến răng nghiến lợi tức tối như vậy.

Erik cầm tay Nate quay người lên xe lại trở về, 3 chú chó gầm grừ sửa lên hai tiếng đe dọa nhắm vào chàng trai kia rồi mới theo chủ nhân rời đi.

"Tiếp tục dựng lều đi!" chàng trai quay người lại, hét lên ra lệnh cho những người khác tiếp tụclàm việc trước khi trời tối.

==

[Trở về trang viên]

Norris không chờ được cho đến khi bước vào nhà liền hỏi: "Erik anh thực sự để những người kia ở lại sao? Ngày mai chưa chắc họ đã chịu rời đi đâu."

"Với khả năng của chúng ta tất nhiên có thể đuổi họ đi ngay!" Erik bình tĩnh hơn đi vào nhà rồi mới nói. Nhờ có kết giới của Nate, giờ họ không cần nhất thiết cứ phải tắm giữ nhiệt bên ngoài trước mới có thể vào nhà nữa, nhưng đã thành thói quen, Erik luôn bảo mọi người thay hết quần áo cũ bẩn ở ngoài trước khi vào nhà.

"Nhưng tôi khá là thích tên Dị nhân Cường hóa kia."

Nate có chút chột dạ, khi lần đầu nghe Erik nói thích một Dị nhân khác.

"Tại sao?" Alyan vừa vào nhà đã đi rót sữa uống.

"Bởi vì, Hắn rất toàn diện" Britt đã ngồi sẵn trong nhà với hai con robot chờ mọi người trở về. Thông qua camera theo dõi cậu vẫn có thể thấy được tất cả những gì đã diễn ra.

"Hắn rất mạnh!" Norris công nhận: "Nhưng cũng chỉ là sức mạnh cơ bắp."

"Không chỉ vậy!" Erik kể từ khi hấp thụ sức mạnh của Pitbull đã hiểu thêm được rất nhiều điều mới về cái gọi chỉ là sức mạnh cơ bắp.

"Hắn sở hữu một tình trạng thể chất siêu phàm, giúp nâng cao một số khả năng khác nhau cũng phát triển theo. Điều này khá lạ khi hắn chỉ ở giữa đám người thường, không được chu cấp và nuôi dưỡng trong các căn cứ có điều kiện hơn."

Nate tiếp lời: "Có thể hắn cũng là Dị nhân Độc hành, giống em trước đây."

Erik gật gù, sức mạnh được tự nhiên phát triển theo ý muốn của chủ thể cũng có mặt tốt hơn là bị nhồi nhét, bắt ép tăng cường mạnh lên.

"Nhìn bên ngoài thôi thì cũng không thấy anh ta bị biến dị quá mức. Nhưng tôi có thể cảm nhận Cơ thể anh ta có cơ bắp dày đặc chẳng kém gì tôi, mang lại sức mạnh to lớn, đủ mạnh mẽ để xé toạc hàng rào điện.

Nhờ hệ thống cơ bắp đó nên anh ta cũng sở hữu độ bền cao, anh ta có thể chịu được điện cao thể tấn công mà không bị thương, mặc dù vẫn khiến anh ta bị đau ở một mức độ nào đó.

Cơ bắp cho phép anh ta tạo ra lực lớn trong chuyển động của mình để đạt được tốc độ nhanh hơn, các giác quan vật lý được tăng cường đáng kể, phản xạ cũng đủ nhanh để vừa di chuyện vừa chọn đúng được vị trí tốt nhất có thể đẩy khiên chắn của Nate lùi lại.

Tư thế đứng chặn của anh ta rất chuẩn và vững vàng, giống như là biết đánh đấm bốc hoặc là đã được đào tạo qua trong quân đội."

Lời này vừa dứt thì mọi người lại thấy không ổn. "Quân đội? còn không phải là chính bọn họ đánh đuổi loạn đến đến gây rắc rối cho chúng ta, không phải gián điệp đó chứ?" Alyan nghi ngờ

Erik lắc đầu: "Không biết, nhưng có thể đi hỏi thử." Một Dị nhân có thuần chiến lực vững vàng như vậy cũng khiến Erik cảm thấy thú vị. 

Hơn nữa, Đại tá Fawzi đã mất công đem đến tặng cho họ một phần lễ lớn như vậy, mừng còn không kịp!

==

[Tại trại lều ngoài bìa rừng]

"Thật là một đám người tàn nhẫn, ác độc. Dựa vào đâu mà chúng có thể sống sung sướng như vậy." Một người phụ nữ chanh chua vừa húp cháo vừa hậm hực.

"Đúng đấy, nhất định là một lũ con nhà giàu, thừa tiền đi xây dựng nơi trú ẩn bí mật. Tận thế đến thì chỉ biết thân mình no ấm, để mặc đồng loại đói rét!""

"Chính là bọn chúng, chính bọn chúng lần trước đã cướp súng của chúng tôi." Tên đàn ông bị hất bất tỉnh vừa mới tỉnh lại đã gào thét đổi trắng thay đen. "Bọn chúng chính là những kẻ đã giết băng Cat và băng Pitbull, sao có thể dễ dàng tha cho chúng ta."

"Đúng vậy chúng ta đừng ngồi chờ chết, hãy chủ động đi đánh đuổi chúng chiếm lấy khu rừng này."

"Joshua! Cậu nhất định phải giúp chúng tôi!" Đám đàn ông nhao nhao lên như thể đó là việc đương nhiên.

(*Tiếng Do Thái trong Kinh thánh Joshua nghĩa là "Chúa là sự cứu rỗi".)

"Nếu họ muốn giết, thì tất cả chúng ta đều đã chết hết rồi. Lại nói, một mình tôi có thể đánh lại tất cả bọn họ sao?" Chàng trai trẻ Dị nhân cười nhạt nói rồi húp nốt bát cháo loãng.

Anh sống với đám người này đã được một thời gian khá dài, cũng hiểu rõ họ vốn chẳng phải người xấu nhưng Tận thế đã khiến họ biến chất. Giống như lúc Quân đội ào tới nhưng mà ai cũng chỉ lo cho mạng mình cũng chẳng ai dám đứng ra phản kháng, một mình anh biết đấu không lại tất cả bọn họ chỉ có thể cúi đầu bị xua đuổi.

"Chúng ta đông người hơn... có lẽ sẽ áp đảo được chúng. Nếu hạ được chỉ mấy người bọn chúng, chúng ta có thể tiến vào khu trú ẩn kia hưởng thụ vật tư cùng nhà ấm." Một kẻ tham lam vẫn còn lòng dạ mơ tưởng.

Joshua nghe không nổi nữa, đang định đứng dậy ra ngoài, chợt vẻ mặt anh hơi biến sắc, quay qua quay lại nhìn khắp nơi như thể đang tìm gì đó.

"Joshua? cậu sao vậy?" Remi nhận ra anh chàng có dấu hiệu lạ.

"Không sao!" Joshua nhíu mày bỏ ra ngoài.

Những người khác nhìn theo anh ta có phần muốn níu kéo, chỉ sợ anh ta bỏ đi mất. Nhưng Remi đã cau mày nhắc nhở, họ lại không dám nói nữa. Hôm nay ông ấy đã trách mắng họ tùy ý làm bừa, nóng vội chọc giận những người chủ nhà kia. Không ai biết là những chàng trai, cô gái trẻ tuổi kia vậy mà đều là những Dị nhân mạnh mẽ như thế.

Chỉ là giờ bọn họ thật sự đã bị dồn vào đường cùng, sáng mai không biết sẽ phải đi đâu về đâu.

"Sáng mai tôi sẽ cùng Joshua đi đàm phán với những người ở bên trong. Mọi người đừng có tự ý làm bừa nữa. Không thấy họ đều là Dị nhân mạnh thế nào sao? Đến quân đội cũng không thể làm gì họ vậy thì mấy kẻ bình thường chúng ta có thể làm gì nổi. Ai muốn đi tìm chết tôi không cản nhưng đừng làm ảnh hưởng tới  những người khác."

Không ai phản bác nổi những vì Remi nói, chỉ có thể cúi đầu.

Joshua đi ra ngoài nghe theo tiếng vọng trong đầu đi vòng tới một địa phương vắng vẻ, chợt thấy một vài đốm sáng lấp lóe phản chiếu ánh sáng trên nền băng tuyết. Không hiểu vì sao mà nơi rừng già vốn tối tăm này nhưng lại có ánh sáng tự nhiên soi rõ đường đi.

Cho đến khi rẽ ngang qua một tảng đá to, Joshua mới nheo mắt để nhìn rõ hơn hình dáng của một người con trai hơi quen mắt, trên tay anh ta đang cầm một chai rượu cùng 2 ly thủy tinh, chờ sẵn cậu.

"Xin chào, Joshua!"

"Chào, anh Erik!" Joshua đã nghe thấy cô gái tóc xanh gọi anh ta bằng tên này.

"Ngồi chứ?" Erik chỉ phất hai ngón tay một lần nữa, một bộ bàn ghế đá thô đã lại tự di chuyển đến trước mặt chàng trai.

Joshua nhìn chai rượu với vẻ thèm thuồng.

"Anh đi một mình sao?" Joshua cho dù không tinh ý cũng vẫn nhận ra, cô gái tóc lam và anh chàng giọng trầm luôn ở sát bên cạnh Erik là để bảo vệ. Còn có cả chàng trai có khuôn mặt nhỏ đẹp trai, có khả năng tạo ra Khiên chắn nữa.

"Tất nhiên không!" Erik vừa rót rượu vào ly vừa nói nhẹ "Alyan cho anh mấy viên đá."

Từ trên không trung, chợt có một quả bong bóng nước mang theo mấy viên đá viên lơ lửng bay tới, nó dừng lại tại khoảng trống giữa hai chàng trai. Erik tự nhiên vươn tay ra lấy viên đá tròn trong bong bóng nước cho vào cốc rượu, rồi đẩy ra trước mặt Joshua.

"Mời!" Erik tỏ ra nhiệt tình.

Joshua ngước mắt lên đã thấy cô gái tóc xanh đang đứng trên mỏm đá cao nhìn xuống họ với một thanh đoản kiếm trong tay.

Cho dù ngoài trời đang giá lạnh đến âm hơn trăm độ, nhưng không hiểu sao hương vị rượu lành lạnh vẫn làm Joshua cảm thấy thoải mái, thanh tỉnh đầu óc. Cậu làm một ngụm lớn rồi run run người, rượu xuống đến cổ họng lại nóng cháy đến kỳ lạ.

"Uống chậm thôi, không cần vội, vẫn còn nhiều." Erik không cử động nhưng chai rượu vẫn tự động bay tới và rót thêm rượu cho Joshua

"Vừa nãy là anh đã nói trong đầu tôi sao?" Đến lượt Joshua đặt ra câu hỏi

Khi nãy đột nhiên có một giọng nói kỳ lạ vang lên trong đầu cậu mà không ai khác nghe thấy, bảo cậu đi ra ngoài để nói chuyện, không hiểu sao nhưng Joshua đã vô thức nghe theo như bị thôi miên.

Erik nghiêng đầu phủ nhận"Không phải tôi, là Norris. Cậu ấy có khẳ năng câu thông tâm linh!"

Sau lưng Erik, chàng trai giọng trầm lại từ từ hiện ra đứng khoanh tay dựa vào mặt nghiêng của tảng đá.

"Anh muốn nói chuyện?" Joshua uống thêm một ngụm rượu lấy dũng cảm.

"Cậu là Dị nhân hệ Cường hóa?" Erik hỏi thẳng

"Dị nhân, phải!" Joshua đã nghe những kẻ khác nhắc qua nhiều về Dị nhân là những người đã thức tỉnh Dị năng đặc biệt nào đó sau khi tận thế ập tới. Nếu là Dị nhân thông thường sẽ bị đám săn người hoặc người của các căn cứ bắt lại đem đi nhưng mà chính Joshua ban đầu cũng không biết mình đã thức tỉnh Dị năng gì.

"Hệ cường hóa là gì thì tôi không hiểu."

Erik gật gù, lại hỏi "Cậu có người nhà, bạn bè trong đám người kia à?"

"Không có! Tôi là du khách du lịch, rồi bị mắc kẹt lại sau bão tuyết." Joshua nheo mắt nhớ lại quãng thời gian khổ sở đó. Vốn đây đáng ra phải là một chuyến đi thám hiểm đáng nhớ trong đời cậu, vậy mà nó đã biến thành ngã rẽ thay đối tất cả.

Trong đáy mắt Erik lóe lên tia sáng: "Một mình?"

"Tôi đi với một người bạn sau khi chúng tôi tốt nghiệp. Nhưng bạn tôi đã chết rồi." Joshua buồn bã nói

"Đi du lịch tới tận Alaska, xem ra cũng là thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó. Thái độ cũng rất thành thật!" Erik thầm nghĩa càng thêm hài lòng.

"Sao cậu lại giúp họ?" Erik lại hỏi.

"Coi như để báo ơn đi!" Joshua nhún vai, trước đây khi Tận thế mới tới, cậu cùng người bạn kia bị mắc kẹt lại khách sạn, không tiền không bạc, lại không liên lạc được với bên phụ trách của công tu du lịch. Cả Cậu và người bạn cũ đều rơi vào tình thế tiến vào tình thế tiến thoái lưỡng nam. Cũng may là mọi người khi đó dưới sự dẫn dắt của ngài Remi đã đồng lòng cùng tụ tập lại để chống lại các thế lực kinh khủng khác, đàn ông con trai tham gia đội tự vệ, Ngư dân đi bắt cá, phụ nữ thì chăm lo nhà cửa. Chỉ thỉnh thoảng bọn họ mới phải đối chọi với những bang phái Dị nhân tự lập đến gây phiền nhiễu.

Đúng ra Joshua không phải là Dị nhân duy nhất thức tỉnh, chỉ khác cậu thức tỉnh theo phương thức bình thường nhất, không bị biến đồi nhiều về vẻ bề ngoài, nên nếu không nói ra chẳng ai biết cậu có Dị năng, họ chỉ biết cậu rất khỏe. Cậu nhờ vào giúp đỡ mọi người để đổi lại vật tư, mọi người cũng dần dần có chút ỷ lại vào cậu.

Có khó khăn nhưng rồi cũng vượt qua được!

Vốn còn tưởng qua thêm một thời gian nữa, cậu cùng bạn mình có thể thử tìm cách liên lạc với bên công ty Du lịch và nhờ họ liên lạc với người nhà của mình, hoặc tìm cách rời đi. Không ngờ trong một lần đi theo mọi người đánh cá, lại gặp phải xung đột với người của căn cứ Mahua. Bạn của Joshua đã thiệt mạng.

Qua thêm một thời gian thì Quân đội xuất quân tới càn quét đuổi họ tới đây.

"Nếu cho cậu chọn, tiếp tục ở lại cùng đám người kia hoặc theo chúng tôi vào nơi trú ẩn sinh sống, thì cậu sẽ quyết định sao?" Erik đưa ra lời đề nghị

"Vì sao?" Joshua bất ngờ đến khó tin

"Bời vì năng lực của cậu là Cường hóa toàn diện, nhóm của tôi đang rất cần một người như vậy." Erik gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, ăn ngay nói thẳng.

Thấy Joshua vẫn chưa hiểu, anh lại giải thích thêm "Sức mạnh của chúng ta gọi là Dị năng, chúng ta gọi là Dị nhân. Dị năng lại được phân loại ra làm 7 hệ Cường hóa, Không gian, Điều khiển nguyên tố, Thao tác & khống chế, Tâm linh, Chữa trị và Đặc biệt.

Trong đó Cường hóa lại phân ra Tự cường hóa cơ thể và Hóa nhân thú."

"Như và Cat và Pitbull?" Joshua chen lời

"Phải như Cat và Pitbull." Erik mỉm cười không phật lòng, nói tiếp "Tuy nhiên để phân loại mạnh yếu giữa những Dị nhân có cùng năng lực giống nhau lại phải dựa theo 5 tiêu chí.

1. Power – Sức mạnh Dị năng

2. Abilities - Kỹ năng của chủ thể

3. Limitation – Hạn chế khi sử dụng năng lực.

4. Weaknesses - Những điểm yếu.

5. Và Equipment - Thiết bị hỗ trợ.

Cậu hoàn toàn có thể xếp vào hàng cao cấp trong Hệ cường hóa. Có thuần sức mạnh như Hercules, kỹ năng tốt, cái cậu cần thêm là sự hỗ trợ chứ không phải một đám người kéo chân."

Johsua cũng không vì mấy lời khen tặng mà vội vui mừng.

"Tôi không biết rõ các người!" Cậu đã quen sinh hoạt cùng nhóm người của Remi, ông ấy cũng rất tốt với cậu, cho dù mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ là dựa vào nhau lúc khó khăn nhưng. ...Bảo cậu bỏ mặc họ, cậu làm không được.

Erik cười mỉm ra vẻ hài lòng, Người tốt lại kiên cường chính là hạng nhất nhân tuyển đáng tin tưởng, Erik chính là yêu thích nhất kiểu người như vậy.

"Nếu vậy hãy làm một cuộc trao đổi đi!"

"Trao đổi?" Không chỉ mình Joshua lại bất ngờ mà cả Alyan và Norris cũng không biết Erik đang định làm gì.

"Tôi vừa cho di chuyển băng Pitbull tới trong Sở thú, hiện tại bên chỗ họ đang thiếu nhân lực. Nơi đó đủ rộng lớn thừa sức chứa thêm cả trăm người vào sinh sống. Tôi sẽ nhận đám người kia vào trong băng Pitbull, đổi lại cậu đi theo tôi." Erik lúc này càng cảm thấy cải tạo lại sở thú là một quyết định đúng đắn. "Thậm chí, tôi còn có thể giúp cậu tìm cách liên lạc với người nhà."

Câu nói cuối cùng của Erik đã đánh trúng vào tim đen của Joshua. Tận thế khốc liệt tuy rất có thể người nhà của cậu lúc này cũng đã lành ít dữ nhiều, nhưng nếu có thể liên lạc được về...

"Anh nói thật sao? Không phải là anh đã giết băng Pitbull sao?" Joshua không nắm được thông tin cụ thể chính xác, những điều cậu nghe được cũng chỉ là tin đồn.

"Chúng tôi đã giết Pitbull, đúng!" Erik nâng cốc rượu lên nhấp một ngụm "Nhưng tôi không phải người tàn bạo giết người cho vui. Tôi sẽ chỉ tiêu diệt kẻ dám gây hấn với mình."

Joshua vô cùng giao động, nếu vậy đây thực sẽ là một cách vẹn toàn. Đoàn người có nơi cư trú mới còn có thể dựa vào băng Pitbull, một trong những băng đảng lớn nhất thành phố dám đối chọi với căn cứ quân đội để tiếp tục sinh tồn. Mà bản thân anh cũng có hy vọng...

"Anh có thể dể tôi trở về bàn bạc lại với người của mình được không? Sáng mai tôi và Remi sẽ tới trả lời anh." Joshua muốn nói trước cho Remi biết về đề nghi này.

"Được!" Erik cười mỉm, anh tin chắc đã lôi kéo được một Dị nhân tốt tới tay.

==

Sau khi trở về, Erik chủ động gọi cho Ngao Bull nói về chuyện xảy ra hôm nay.

"Đám chết tiệt, cặn bã đó!" Ngao bull không kìm được chửi đổng một câu.

"Bên ông đang thiếu nhân lực, nhận thêm 100 người thì sao?"

Ngao Bull bị vợ và con trai của Pittbull phản bội, cũng vừa thiệt hại thêm một phần nhân lực, tất nhiên vô cùng vui mừng khi nghe vậy."

"Được! Được chứ! Sở thú rất rộng có thể chứa được. Nhưng mà vật tư...." ông ta cũng không có thừa nhiều lương thực để nuôi trăm người ngay một lúc được.

"Tôi sẽ cung cấp trước một xe thực phẩm đồ hộp để hỗ trợ!" Erik đã hỏi trước với Nate. Nate nói không thành vấn đề, cậu có rất nhiều đồ hộp hơi quá hạn, đều là những loại cậu không thích ăn nên chẳng đụng tới bao giờ. Cho đi coi như là làm từ thiện cũng không tồi.

"Erik này, cậu thực sự rất hợp để làm lãnh đạo đấy!" Ngao Bull cười hảo sảng nói.

"Không thích!" Erik ra vẻ biếng nhác nói "Tôi chỉ muốn ăn ngon ngủ kỹ, trồng rau trên một mẫu ba phân ruộng của mình là được rồi!"

"Haizzz!" Ngao Bull chỉ có thể thở dài, còn trẻ vậy nhưng lại không có dã tâm thật hiếm có.

"Vậy tốt! sáng mai ông hãy tới Trang viên bàn bạc, tôi sẽ giao người" Dập máy, Erik lại nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết trắng vẫn đang rơi không ngừng.

"Đại tá Fawzi, ông có biết mình vừa tặng thêm quân cho tôi hay không?"

==

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com