TruyenHHH.com

Tan Lam X Tan Chi Loi Tong Hop Sieu Thoai

- Đội trưởng lữ đoàn chống ma túy Tần Lam (Lạnh lùng luôn tiết chế)
- Chuyên gia về buôn ma túy Tân Chỉ Lôi (điên cuồng, giết người không chớp mắt)

[Đó chỉ là tính cách trước mặt người ngoài mà thôi]

Các nhân vật khác:
+ Phó đội trưởng Đoàn Nhất Hồng
+ Đội viên Lưu Nguyên
+ Giám đốc Cục Công an Trương Phong
+ Kẻ buôn ma túy bình thường Lâm A Bân
+ Trợ lý tay phải của Tân Chỉ Lôi:  A Sanh

Lúc này Tân Chỉ Lôi đang sử dụng bút danh Tân Lôi để làm việc, một kẻ buôn ma túy không thể sử dụng tên thật của mình

(Do phần đầu tác giả viết quá nhiều tình tiết về nội dung chuyên môn của công việc hai người, au cảm thấy đưa vào sẽ bị dư thừa và mng sẽ bị nhàm chán về những nội dung chuyên môn quá nhiều nên au đã lượt hết phần đầu.)

(Trước đó Tần Lam trong lúc cải trang đi làm nhiệm vụ vô tình bị kẻ địch phát hiện làm trọng thương.... Và mọi chuyện tiếp diễn...)
(Còn Tân Chỉ Lôi vì để đảm bảo mật thiết của công việc nên đã liên tục thay đổi vị trí ở của mình...)

___________

      Tân Lôi trở về nhà và gọi cho A Sanh.

- "A Sanh, sau khi lô hàng này xử lý xong, chúng ta hãy dừng lại một khoảng thời gian, đảm bảo xử lý xong. Nếu sau đó tôi không liên lạc với anh thì đừng gọi điện cho tôi."

- "Vâng, chị Lôi, tôi hiểu rồi."

    Sau đó, Tân Lôi lấy một ít quần áo và những thứ cần thiết rồi đi ra ngoài.

    Cô đi sang bên kia thành phố, thuê một căn nhà, môi trường gần khu dân cư rất tốt, tầng dưới có hai ba nhà hàng nhỏ, đối diện còn có một siêu thị...
Bầu không khí của cuộc sống có sự ấm áp ở khắp mọi nơi

    Sau một ngày bận rộn, Tần Lam lê thân thể mệt mỏi về nhà, chân đã được khử trùng và băng bó, nàng tập tễnh lên cầu thang, mỗi bước đi đều rất khó khăn, lòng bàn chân đau nhức, mỗi lần dừng lại chỉ bước lên thêm được một bước

     Vô tình, nàng không giữ được tay vịn và suýt ngã về phía sau, nàng thầm nguyền rủa hôm nay mình xui xẻo rồi chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn đau.

     Một đôi tay ổn định eo nàng, rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lùng.

- "Cô sao vậy? Cô không sao chứ? Tôi thấy cô đi khập khiễng. Chân cô có bị thương không?"

     Tần Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, giữa lông mày và trong mắt toát ra khí chất anh hùng nam tính, hương thơm ngào ngạt, nàng nhất thời bị vẻ đẹp của người này làm cho hoa mắt.

     Tân Lôi nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi, thấy người này không trả lời, cô đưa tay ra khua khoắng trước mặt người đó.

- "Sao vậy? Cô sợ à?"

     Tần Lam tỉnh táo trở lại, tai nàng đỏ bừng

- "Không có. Chân tôi bị thương và suýt ngã. Cảm ơn cô rất nhiều."

     Nàng nhanh chóng cố gắng đứng dậy, nhưng vừa thoát khỏi vòng tay của cô, nàng liền ngã ngửa ra sau một cách đau đớn, với vẻ mặt đau đớn.

     Nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh đáng yêu của nàng, cô đưa tay ôm nàng sang một bên.

    Tần Lam kêu lên, cảm giác không trọng lượng khiến nàng tự nhiên vòng tay qua cổ cô

- "Này, không, không, không, tôi có thể tự mình đi lên từ từ được."

    Cô không nghe lời ai và bước đi

- "Đừng có như vậy nữa. Cô ở tầng nào? Nếu leo ​​như thế này thì sáng mai cô vẫn sẽ không thể về nhà được đâu"

    Nhìn thấy có người nói như vậy, Tần Lam cũng không thể trốn tránh được nữa.

- "Nhà tôi ở tầng bảy, thật xin lỗi đã làm phiền. Cô cứ lên tầng của tôi rồi buông tôi ra, phần còn lại tôi sẽ tự làm."

- "Không, tôi cũng ở tầng bảy, hôm nay tôi mới chuyển đến đây."

- "Thật trùng hợp"

- "Ừmm, nếu cô muốn cảm ơn tôi thì lát nữa cô có thể đãi tôi bữa tối."

- "Quyết định vậy đi, cô tên gì?"

- "Tôi tên Tân Chỉ Lôi"

- "Tôi tên Tần Lam"

     Tân Chỉ Lôi một hơi đi lên tầng bảy, sau đó trầm tư đưa người về nhà, nhẹ nhàng đặt nàng lên sofa.

    Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi trước mặt vẻ mặt không thay đổi, tò mò hỏi

- "Cô làm nghề gì? Cô có thể bế tôi lên tầng bảy mà không mất một hơi thở nào. Thật tuyệt vời."

      Tân Chỉ Lôi không khách khí, rót cho mình một cốc nước, ngẩng đầu uống cạn.

- "Giáo viên"

- "Giáo viên thể dục hả?"

     Tân Chỉ Lôi mỉm cười và nói

- "Giáo viên hóa học, tôi thường xuyên tập thể dục"

- "À"

- "Còn cô thì sao, công việc của cô là gì?"

- "Cảnh sát"

- "Cảnh sát? Trông cô gầy gò và yếu đuối thế này"

     Lúc này Tần Lam khó chịu, nàng đang định đứng dậy nhưng lại bị đau nên dừng lại.

- "Tôi gầy thì sao? Tôi là cảnh sát vũ trang!"

     Tân Chỉ Lôi nhìn nàng thật sâu

- "Tuyệt, nhưng đó là một công việc rất nguy hiểm, vì vậy hãy cẩn thận đấy"

     Tân Chỉ Lôi đặt chiếc cốc trong tay xuống, quay người đi về phía cửa.

- "Tôi sẽ không làm phiền cô. Tôi vẫn chưa dọn dẹp nhà mới nên tôi phải rời đi ngay bây giờ."

    Tần Lam ngồi trên ghế sofa vẫy tay chào tạm biệt

- "Được rồi, tạm biệt, khi nào tôi khỏe lại tôi sẽ đãi cô bữa tối."

     Tân Chỉ Lôi quay đầu lại liếc nhìn người trên ghế sofa rồi trả lời trước khi đóng cửa lại.

- "Được, tôi sẽ đợi cô"

     Tần Lam thấy người đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống ghế sofa, xoa xoa mặt, phát hiện mặt mình nóng bừng.

[ Chuyện gì đang xảy ra vậy, Tần Lam, tại sao mày lại đỏ mặt với một người phụ nữ? Nhưng mà cô ấy trông rất đẹp]

      Nghĩ thế nàng vùi cả mặt vào chiếc gối êm ái.
Có một nụ cười khó nhận thấy trên khóe miệng

     Bản thân nàng cũng không nhận ra rằng hôm nay bản thân nói rất nhiều.....

(Còn tiếp...)

===============================
+ Tác giả: 云上白客
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 03/03/2024 04:59 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com