TruyenHHH.com

Tan Lam X Tan Chi Loi Tong Hop Sieu Thoai

- "Chị Lôi, sắp tới tôi muốn tổ chức một buổi huấn luyện, thế nào?"

      Baba sau khi báo cáo công việc trước mắt mới đề cập đến vấn đề này.

- "Được, ý kiến ​​của em là gì?" Tân Chỉ Lôi đồng ý.

- "Xung quanh thung lũng sông hiện tại của chúng ta có rất nhiều rừng rậm. Tổ chức cho các thành viên trong đội làm quen với địa hình xung quanh và tăng cường cảnh giác là tốt."

- "Được."

- "Được, tôi có một yêu cầu nhỏ."

      Baba dùng ngón cái và ngón trỏ vẽ

- "Tôi có thể tự mình dẫn đội được không?"

- em là tôi ở lại nhà ga à?"

- "Ý tôi là....tôi cần rèn luyện khả năng lãnh đạo một đội." Baba kiên quyết nói, không có ý nghĩ gì khác.

       Cây bút của Tân Chỉ Lôi đập xuống bàn phát ra âm thanh giòn giã, nhưng chỉ sau hai lần bấm, cô đã ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Baba

- "Được, tôi ủng hộ!"

- "Mọi người tập hợp lại đi."

       Baba lập tức đi sắp xếp việc huấn luyện, ở một góc mà Tân Chỉ Lôi không nhìn thấy, cô nhẹ nhàng nhếch môi mỉm cười.

- "Chị Lam, chị nói xem họ đang huấn luyện, tại sao họ lại phải đưa em theo?" Triệu Chiêu đang chất một số vật dụng cần thiết và đồ ăn nhẹ vào chiếc ba lô lớn của mình.

- "Baba nói, phải nhanh chóng nâng cao kỹ năng sinh tồn của em."

- "Nhưng chị ơi, sao chị không đi cùng em?"

- "Chị không thể làm gì khác. An Vũ bảo chị phải giữ nguyên vị trí của mình. Chị có yêu cầu thế nào thì cậu ấy cũng chỉ yêu cầu chị tuân lệnh."

- "Được thôi, hãy tuân theo mệnh lệnh"

      Triệu Chiêu miễn cưỡng đi theo đội quân vào sáng sớm hôm sau.

      Lam Lam tiễn mọi người đi, khi quay trở lại doanh trại, nàng chợt cảm thấy có chút vắng vẻ.

     Nàng đếm lại thuốc men và đồ dùng, phải đến khi bụng cồn cào nàng mới nhận ra mình vẫn chưa ăn trưa.

      Tần Lam nghĩ đến việc thử vận ​​may ở bếp nấu ăn, có lẽ có thể tìm được chút đồ ăn.

- "Baba thật tốt, còn để lại người nấu ăn." Tần Lam vui vẻ mở lều của đội nấu ăn, thò đầu vào.

- "không phải nói chứ, người nấu ăn này có dáng người khá đẹp."

     Nàng hài lòng gật đầu

- "Khoang đã, không phải chứ?!"

     Đang suy nghĩ, Tân Chỉ Lôi quay người tìm kiếm thứ gì đó, tình cờ nhìn thấy con mèo con lén lút, cô mỉm cười.

- "Chị đói rồi sao, chờ một chút nha"

      Tần Lam có chút ngơ ngác, nàng nhanh chóng lùi lại, đứng trước bếp nấu ăn.

- "Bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy trời? Mình đã tha thứ cho cô ấy chưa? Mối quan hệ giữa chúng ta là gì?"

      Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, chưa kịp suy nghĩ thì đã có người vỗ nhẹ vào vai nàng, khiến giật mình.

- "Anh, anh..."

       Tần Lam nhìn thấy người tới có chút lắp bắp

- "Tân Chỉ Lôi đang ở bên trong."

- "Tôi không phải tìm cô ấy, tôi đang tìm . Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

- "Được." Tần Lam đi theo người đàn ông, quay người đi về phía sườn đồi phía xa.

- "Tôi tự hỏi liệu cô ấy có từng nhắc đến tôi với không?"

       Tần Lam nhìn người mà Tân Chỉ Lôi liều mạng cứu, râu trắng đã mọc ra từ cằm, dựa theo tuổi tác, nàng cũng có suy đoán của mình, nhưng không nói ra mà chỉ lễ phép hỏi

- "Là anh à?"

- "Tôilão sư đầu tiên, cũng có thể gọi tôi là sư phụ."

       Tần Lam khẽ gật đầu, nhẹ nhàng gọi

- "Sư phụ."

- "Không sao đâu, có thể không quen. Người trong ngành chúng tôi luôn có chút khó nắm bắt."

     Lão sư mỉm cười nói tiếp

- "Tôi vẫn nhớ năm đó cô ấy tốt nghiệp đại học, vốn là bạn cùng lớp và cũng là bạn tốt của tôi, Tần Hữu Hải. Ai cũng thích cô ấy, biết có bao nhiêu học sinh mơ ước được Tần Hữu Hải chọn mà."

- "Còn cô ấy thì sao?"

      Tần Lam nhớ tới Tân Chỉ Lôi vừa tốt nghiệp đã đến đồn cảnh sát, chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với nàng.

- "Cô ấy từ chối."

      Sư phụ bình tĩnh nói

- "Cô ấy nói với Lão Tần rằng cô ấy muốn sống một cuộc sống bình thường. Không ngờ, Lão Tần không chịu bỏ cuộc, sau đó lại hỏi cụ thể về cô ấy. Lúc đó hai người đang chuẩn bị cho tuần trăng mật, tôi đã nói thật với cô ấy"

      Tần Lam cười khổ, nhưng bây giờ được người khác biết được chuyện lần đó, trong lòng nàng lại có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

      Sư phụ kể rất nhiều điều về Tân Chỉ Lôi, Tần Lam mãi đến khi người trong bếp bưng đồ ăn ra mới hiểu được.

- "Hai người đang nói cái gì vậy? Không ai giúp được tôi. Trong trại chỉ có ba người chúng ta, việc gì tôi cũng làm hết à."

- "Đến lượt ." Sư phụ nói, Tần Lam đứng dậy hỗ trợ.

- "Tôi ăn xong rồi, hai người từ từ ăn đi." Sư phụ tự nhiên muốn dành cho hai người thời gian.

       Tân Chỉ Lôi nhìn chằm chằm đồ ăn trên đĩa, như sợ bị giật đi, cho nên căn bản không dám nhìn Tần Lam

- "Lôi Lôi"

      Tần Lam đột nhiên nói, đến mức cô đánh rơi một chiếc đũa

- "Tôi đáng sợ như vậy sao?" Tần Lam tức giận nhìn cô.

- "Không , đây không phải là... vô tình sao?"

- "Sẽ ổn nếu không làm vậy."

       Tân Chỉ Lôi mới thở phào nhẹ nhõm khi nghe nàng nói:

- "Chỉ ăn thôi cũng chán. Sao em không nói cho tôi biết em từ nhà tù đến đây như thế nào?"

       Tay cầm rau của Tân Chỉ Lôi dừng lại một chút, cô vẫn muốn đấu tranh lần cuối

- "Em hoàn toàn không hiểu chị nói gì."

- "Không hiểu sao?! Tôi nhớ em có một thành viên trong nhóm tên là Vương An Vũ phải không! Tôi hỏi cậu ấy nhé?"

       Tân Chỉ Lôi nuốt một ngụm cơm lớn, vội vàng nói

- "Không, không, em hiểu rồi. Em chỉ bị thương, phản ứng hơi chậm."

- "Vậy thì nói cho tôi biết đi!" Tần Lam khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào cô.

- "Được, chị cũng thấy đấy, em chỉ là đang làm nhiệm vụ cứu người." Tân Chỉ Lôi lại cắn rứt ăn hai ngụm cơm.

- "Vậy thì người đã được cứu, nhiệm vụ đã hoàn thành, về sau em sẽ quay về đúng không?"

- "Quay về, tất nhiên!"

- "Vậy em đi về đâu? Hôn nhân đã ly hôn, đồn cảnh sát cũng đã giải tán. Nhân tiện, em phải ngồi tù năm năm đúng không? Để tôi tính toán, bây giờ còn chưa đầy một năm. Em phải quay lại đó." Tần Lam cử động ngón tay và nói một cách chính trực.

      Tân Chỉ Lôi hoàn toàn không nhận ra rằng đây là một cái bẫy. Cô bị ám ảnh bởi mối quan hệ dễ dãi giữa hai người và không thể thoát ra được, lợi dụng tình thế này và nói

- "Việc này đã được xử lý, bản án đã được giảm nhẹ nhiều lần nên không cần phải quay lại trại giam; công văn đuổi khỏi đồn công an không có trong đó khi về có thể khôi phục tên gốc. lịch của em rất trong sạch, chưa kể chuyện ly hôn đều là giả."

       Tân Chỉ Lôi chợt nhận ra mình đã nói sai, im lặng một lúc, không ngờ tai cô lại bị tóm lấy

- "A, đau quá."

- "Nói lại lần nữa, cái gì là giả?"

- "Em nói sai rồi, đau quá, không có gì, không có gì là giả."

       Tay Tần Lam dùng lực nhẹ xoay một vòng

- "Hả?"

- "Em nói, em nói, buông ra trước đi."

- "Nói đi!"

       Tân Chỉ Lôi xoa xoa đôi tai đỏ bừng của cô, thì thầm.

- "To hơn!"

- "Em nói rằng em đã tự mình giả mạo con dấu trên giấy chứng nhận ly hôn của chúng ta và nhân viên chỉ giúp cấp giấy chứng nhận."

- "Tân Chỉ Lôi, điều này có phạm pháp không?"

- "Đây không phải là hoàn cảnh ép buộc sao? Hơn nữa, không phải em đưa cho chị một cái túi sao? Chị không xem hả?"

       Tân Chỉ Lôi cao giọng, tựa hồ cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp.

- "Làm sao có tâm tình xem?" Tần Lam thật sự không có lý.

- "Cái túi đó chứa toàn bộ thông tin thân phận của em. Vốn dĩ thông tin danh tính của mật vụ chỉ có cấp trên mới có thể nắm giữ, nhưng Tần Hữu Hải sợ những người đó tìm được gia đình chủ nhân, có thể sẽ cài gián điệp vào đồn cảnh sát, cho nên em để nó trong chỗ của chị. Ở đó an toàn nhất."

- "Cái gì? Em không sợ tôi vứt nó đi à?"

- "Ừm, em cũng nghĩ tới, nhưng chị không có thói quen vứt đồ vật như vậy."

- "Em thật sự hiểu ý tôi, Tân Chỉ Lôi."

      Tần Lam ôm lấy mặt Tân Chỉ Lôi, không ngờ tay nàng đột nhiên bị Tân Chỉ Lôi nắm chặt.

- "Lam Lam, tha thứ cho em được không? Sư phụ đối với em quá quan trọng. Không, em không có ý đó. Chị cũng quan trọng. Không, cả hai người đều quan trọng. Em không thể từ bỏ một trong hai, nhưng em biết điều đó làm tổn thương chị. Xin hãy cho em một cơ hội để bù đắp, được không?"

       Lôi Lôi chân thành nhìn vào mắt Lanm Lam, cầu xin nàng tha thứ.

- "Không phải là không thể"

     Lôi Lôi đang muốn ôm Lam Lam

- "Tôi đã suy nghĩ kỹ, vì an toàn, tạm thời tôi sẽ không công khai."

       Tân Chỉ Lôi đang định phản đối thì lại nghe thấy Tần Lam nói thêm

- "Trước đây chúng ta ly hôn vì an toàn, nhưng bây giờ quan hệ ngầm vì an toàn cũng được, phải không?"

      Lôi Lôi bị oan và không chịu nhận, nhưng cô không có lý do gì để phản kháng.

       Cứ như vậy, trong một lần làm nhiệm vụ, vợ cô trở thành vợ cũ còn chưa đủ, mà cô còn thực sự trở thành người tình ngầm?

(Còn tiếp..)
===============================
+ Tác giả: 天涯路4521
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 18/07/2024 - 22:18 weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com