TruyenHHH.com

Tan Lam X Tan Chi Loi Tong Hop Sieu Thoai

Bệnh viện Nhân dân Thành phố A, Khoa Cấp cứu.

Một số nhân viên y tế đẩy cáng chạy nhanh về phía phòng phẫu thuật. Người trên giường bê bết máu, theo sau là một số người mặc đồng phục với vẻ mặt lo lắng.

Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, mấy người lo lắng bám vào cửa

- "Mọi người hãy bình tĩnh"

Một số người quay lại, và một số bác sĩ bước về phía phòng phẫu thuật. Nữ bác sĩ dẫn đầu tóc tai gọn gàng tỉ mỉ, đôi mắt sắc bén dưới cặp kính gọng vàng và vẻ mặt không thể nhìn rõ dưới chiếc khẩu trang.

Tần Lam đang định bước vào phòng phẫu thuật thì cánh tay nàng đột nhiên bị nắm lấy, cau mày không hài lòng, nhìn sang một bên.

- "Xin bác sĩ hãy cứu lấy cậu ấy. Cậu ấy chỉ mới 21 tuổi thôi."

Một người phụ nữ tóc ngắn mặc bộ đồng phục bị bẩn, không rõ màu nguyên bản nắm lấy cánh tay nàng, chăm chú nhìn nàng và lo lắng cầu xin.

Tần Lam liếc nhìn tấm huy hiệu trên ngực người phụ nữ, mơ hồ có thể nhận ra dòng chữ "Cứu hộ trên không". Vẻ mặt nàng dịu đi, những lời nói thờ ơ sắp thốt ra cuộn tròn trên đầu lưỡi. buông tay cô ra và nói:

- "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức"

Đèn phòng phẫu thuật bật sáng, có mấy người dựa vào tường trượt xuống đất, một người không khỏi nức nở:

- "Đội trưởng Tân, tiểu Hú sẽ ổn chứ?"

- "Không sao, nhất định là không sao!" _Tân Chỉ Lôi vùi mặt vào trong tay, lẩm bẩm.

Sau vài giờ dài, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra

Mọi người bật dậy và bao vây Tần Lam vừa mới đi ra.

- "Ca phẫu thuật thành công, không nguy hiểm đến tính mạng, một chút có thể gặp lại bệnh nhân. Nhân tiện, một người trong số các bạn ai có thể đi hoàn tất thủ tục." _Tần Lam vừa nói vừa tháo khẩu trang ra.

- "Tôi đi cho, đội trưởng Tân ở lại đi" _một người trong số họ nhanh chóng nói.

- "Được, đi nhanh về nhanh"_ Tân Chỉ Lôi ra lệnh

Tần Lam gật đầu, quay người đi về phía văn phòng, Tân Chỉ Lôi lại đi theo Tần Lam

- "Cô không phải đi gặp đồng đội của cô trước sao?" _Tần Lam dừng lại, quay đầu lại hỏi.

- "Tôi......"

Tân Chỉ Lôi đưa tay xoa xoa mép quần của cô mấy lần rồi nói:

- "Xin lỗi bác sĩ, vừa rồi tôi quá sốt ruột, tôi có làm cô bị thương không?"

- "Xì" _Tần Lam nhìn người trước mắt, mỉm cười.

- "Tôi không phải là tờ giấy. Bây giờ cô đi gặp đồng đội của cô đi. Tôi còn có việc khác phải làm." _Nói xong nàng quay người rời đi.

- "Ừmm, được rồi, bác sĩ, đi thong thả" _Tân Chỉ Lôi sửng sốt.

Tân Chỉ Lôi ngơ ngác nhìn về phía Tần Lam rời đi trong vài giây, giày của cô vẫn đặt trên mặt đất chà đi chà lại

- "Tôi quên hỏi tên cô ấy rồi, cô ấy cười trông rất đẹp."

Tân Chỉ Lôi quay người đi về phía phòng bệnh, đi ngang qua bảng thông báo của bệnh viện, cô nhìn thấy ảnh của người vừa rời đi được dán trên đầu bảng thông báo, rất dễ thấy:

Tần Lam, nữ, 35 tuổi, bác sĩ khoa cấp cứu.

- "Tần Lam" _Tân Chỉ Lôi thầm đọc vài lần cái tên này rồi nhanh chóng rời đi.

Ngày Hú Tử xuất viện, Tân Chỉ Lôi đến đón anh, tình cờ gặp phải Tần Lam đang đi khám bệnh, không khỏi nói chuyện vài câu.

- "Tôi biết cô rồi, Tân Chỉ Lôi, đội trưởng trẻ nhất, xinh đẹp nhất và có năng lực nhất của đội cứu hộ trên không." _ Tần Lam nghiêng đầu nhìn cô.

- "Không, bác sĩ Tần, đừng nghe tên nhóc Hú Tử đó, tôi chỉ là một người tầm thường thôi." _Tân Chỉ Lôi liên tục xua tay.

- "Người tần thường không biết lái máy bay. Đội trưởng Tân đừng khiêm tốn. Đây là một công việc cực kỳ thú vị."

Tần Lam dừng lại rồi nói tiếp

- "Tại sao cô lại chọn công việc này?"

- "Ừmm... chắc là vì nó ngầu quá, haha" _Tân Chỉ Lôi gãi đầu.

Tần Lam không nói nên lời, hai người cùng nhau cười lớn.

Tần Lam tiếp tục dặn dò Tân Chỉ Lôi một số biện pháp đề phòng cho người bị thương, sau đó quay người rời đi.

- "Tạm biệt, bác sĩ Tần!" _Tân Chỉ Lôi nhanh chóng nói về phía sau của Tần Lam

Tần Lam quay lại, cong mày nhìn cô:

- "Tốt nhất là đừng gặp lại nhau ở tình huống công việc của cô và công việc của tôi như thế này."

Nói xong nàng bỏ đi.

Tân Chỉ Lôi sửng sốt một chút tại chỗ nhẹ nhàng mỉm cười.

- "Đội trưởng Tân, chị có bị bác sĩ Tần thu hút không?" _Hú Tử lén lút nghiêng người.

- "Cậu tào lao quá đi"

Tân Chỉ Lôi đánh vào mặt anh một cái

- "Đi về đừng nói nhảm nữa! Mau thu dọn đồ đạc trở về đội đi!"

- "Vâng, đội trưởng!" _Hú Tử cúi đầu cười vui vẻ.

- "Thật đáng tiếc là thông tin liên lạc của cô ấy cũng không có" _Tân Chỉ Lôi thở dài.

___
Vài tháng sau, tại Bệnh viện Nhân dân thành phố A.

- "Tôi đã bảo cô đừng để phải gặp bác sĩ mà" _Tần Lam bất đắc dĩ nhìn người trên giường bệnh.

- "Ha ha" _Tân Chỉ Lôi sờ mũi mình, có chút áy náy

- "Đây không phải là ngoài ý muốn sao?"

- "Cũng may vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần nằm viện dưỡng thương một vài hôm là được." _Tần Lam tức giận trợn mắt, dặn dò cô một số biện pháp đề phòng rồi rời đi.

Tần Lam rất bận rộn, Tân Chỉ Lôi mấy ngày cô nhập viện cũng không gặp nàng mấy lần, cho nên ngày cô xuất viện, cô đã đến gặp Tần Lam

- "Bác sĩ Tần, thêm wechat có tiện không? Sau khi xuất viện có vấn đề gì tôi có thể hỏi ý kiến ​​của cô." _Tân Chỉ Lôi ánh mắt đảo quanh, cô lấy hết can đảm hỏi.

Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi với nụ cười trên mặt, nhưng không trả lời.

- "Nếu....nếu không tiện thì bỏ đi." _Tân Chỉ Lôi nhìn thấy sắc mặt không trả lời có chút thất vọng.

Tần Lam thấy người này tiếp tục bị trêu chọc sắc mặt của người này sắp chín tới nơi, liền lấy điện thoại di động ra, mở mã QR đưa cho cô.

- "Đây"

Tân Chỉ Lôi sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, khiến Tần Lam bật cười.

Ting, quét mã thành công

Tần Lam cất điện thoại, xoay người rời đi, sau đó quay lại nhìn cô.

- "Lần sau gặp mặt đừng làm như vậy?" Nói xong, nàng xua tay rời đi.

- "Lần sau?" _Tân Chỉ Lôi hưng phấn

- "Ý cô ấy là muốn mình mời cô ấy đi chơi à?"

Tân Chỉ Lôi nắm chặt điện thoại

Tuy nhiên, không đợi đến ngày hẹn hò, chỉ trong vài tháng, Tân Chỉ Lôi liên tục được đưa đến bệnh viện.

- "Đội trưởng Tân, cô có muốn xin thẻ thành viên ở đây không?" _Tần Lam trợn mắt nhìn cô.

- "không phải, không phải, đừng nói bậy!" _Tân Chỉ Lôi lắc đầu liên tục

- "ừm, trong nghề của chúng tôi rất dễ bị thương." _Tân Chỉ Lôi ngắt ngón tay, ngửa đầu nhìn trần

- "Tôi xong rồi, cô chăm sóc vết thương cho tốt nhé." _Tần Lam cất bút đi.

Lần này cô xuất viện, cô cứ đi theo Tần Lam hồi lâu, nàng không nhịn được nói

- "Đội trưởng Tân, rốt cuộc cô muốn làm gì?"

- "Hả? Tôi thấy cô đang bận nên không muốn làm phiền cô."

Tân Chỉ Lôi gãi đầu, thận trọng hỏi

- "Ừm, bác sĩ Tần, hôm nay sau giờ làm việc cô có rảnh không? Tôi mời cô một bữa tối."

- "Tối nay? Để tôi suy nghĩ một chút." _Tần Lam giả vờ ngại ngùng, điều này khiến Tân Chỉ Lôi không khỏi cảm thấy khẩn trương.

- "Được rồi, đi đâu đây?" _Tần Lam quyết định không trêu chọc cô nữa.

- "Được được, tôi sẽ đặt chỗ ở nhà hàng!"

Tân Chỉ Lôi cười đến mức nhìn không thấy mắt.

————

- "Thế nào? Tôi đã nhờ người đặt chỗ ở đây?" _Tân Chỉ Lôi mắt lấp lánh hỏi.

- "Ừm, không tệ." _Tần Lam gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, gật đầu.

- "Chậc chậc, tao nhã quá. Tại sao tôi lại quan tâm đến sự tao nhã của cô như vậy?" _Tân Chỉ Lôi mỉm cười nhìn nàng

- "Trời ạ, cô đã thay đổi rồi. Cô không còn là đội trưởng Tân đỏ mặt mỗi khi nói chuyện với tôi nữa. Nói đi! Cô là ai?!" _Tần Lam buông dao nĩa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn giả bộ căng thẳng.

- "Người nhạy cảm sẽ không tìm được người yêu đâu." _Tân Chỉ Lôi nhìn lên trời.

- "Ah~" _Tần Lam trong một giây có tám trăm ý nghĩ xấu, hai tay ôm cằm

- "Sao cô biết tôi độc thân? Lỡ như tôi đã kết hôn thì sao?"

- "A?! Cô....." _Tân Chỉ Lôi thật sự không ngờ tới, cô sửng sốt, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Nhìn Tân Chỉ Lôi bị nàng chọc sắp khóc đến nơi, nàng phì cười

- "Tôi chỉ trêu cô thôi, đồ ngốc."

- "Hừ! Lại bắt nạt tôi!" _Tân Chỉ Lôi nghiến răng nghiến lợi

- "Cẩn thận tôi đấy..."

- "Cô thế nào?" _Tần Lam lập tức tiếp nối cuộc trò chuyện.

- "Tôi chỉ, tôi..." _Tân Chỉ Lôi nói hồi lâu, nhưng cũng không biết làm sao.

- "Quên đi, người lớn không nhớ lỗi lầm của kẻ ác, tha cho cô"

- "Ồ ~ vậy tôi là nhân vật phản diện ah? Năm nay cô bao nhiêu tuổi?" _Tần Lam hỏi lại cô.

Nghĩ tới đã nhìn thấy tuổi của Tần Lam trước đây, Tân Chỉ Lôi nghẹn ngào nói

- "Tôi không nói nữa! Ăn đi ăn đi."

Tần Lam đưa mắt nhìn cô mỉm cười:

- "Ngoan nào, gọi tôi là chị đi"

Lần này Tân Chỉ Lôi đã đỏ mặt.

Tần Lam nhà cách nhà hàng không xa, Tân Chỉ Lôi cùng nàng đi dạo rồi đưa cô về nhà.

Luôn có chút tiếc nuối khi chia tay, Tân Chỉ Lôi thở dài hồi lâu không muốn rời đi.

- "Được rồi, cô vừa mới xuất viện, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau." _Tần Lam sờ sờ mặt cô, dỗ dành cô.

- "Tôi không đành lòng rời xa cô."

Tân Chỉ Lôi lắc lắc cánh tay mình, lại nhìn bầu trời, đôi mắt cún con mở to

- "Ánh trăng đêm nay thật đẹp, có nghĩ vậy không.....chị"

- "Xì, thật là một chiêu bài quen thuộc"

Tần Lam cười lớn, nhìn thấy ánh mắt người đối diện dần tối lại, trong lòng mềm nhũn, nàng thỏa hiệp

- "Được rồi được rồi, nhắm mắt lại đi."

Chú cún con ngoan ngoãn nhắm mắt lại và đưa mặt lại gần.

Tần Lam nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn vào khóe miệng cô

Tân Chỉ Lôi chú ý đến nàng im lặng, mở mắt ra, đau khổ nhìn nàng, vẻ mặt biểu hiện "chưa đủ".

- "Đừng tham lam, về sớm đi."

Tần Lam vừa nói vừa lùi lại, đi vào cửa tòa nhà, vẫy tay rồi quay người đi.

- "Được được!"

Tân Chỉ Lôi hào hứng nhảy lên tại chỗ vài lần và thực hiện vài động tác xoay tới xoay luo, khiến người dân trong khu dân cư thường xuyên phải nhìn cô.

Cô nhanh chóng đứng thẳng dậy, chỉnh lại quần áo, đưa tay lên môi giả vờ ho vài tiếng rồi bỏ chạy.

(Còn tiếp...)
===============================
+ Tác giả: 掌管小节目的神
+ Dịch: Rosy's🫶

~ Truyện đăng trên Siêu Thoại "TÂN CAM TẦN NGUYỆN" - 04/02/2024 21:56 - weibo

**TÁC PHẨM ĐƯỢC PHÉP DỊCH ĐỘC QUYỀN TẠI DUY NHẤT WATTPAD @hnRosys. Vui lòng không reup khi chưa được sự cho phép. Xin cảm ơn! Yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com