TruyenHHH.com

Tan Kny X Reader

•760•

•A/N: hurt-comfort, nay đi lựa váy cưới, nghĩ mấy chuyện không vui nên viết cái drabbles ngắn cho giải khuây.
•Writing Commision info: https://shizodths1tg.carrd.co

Bạn đứng đợi chồng mình trao đổi với những người họ hàng đằng nội. Bạn quá bối rối để nhìn thẳng vào khuôn miệng của những người đang trò chuyện. Tuy nhiên bạn cũng không muốn họ nhận ra phong thái e dè của bản thân, bạn chỉ có thể nhìn vào chuôi kiếm của anh, cắn má trong mình để kìm lại cảm giác muốn chuyển trọng lượng hai bên chân cho đỡ mỏi.

Bạn không biết họ đang nói về gì, xem chừng chỉ là chuyện gia đình, song những lần họ đánh mắt, ném cho bạn ánh nhìn miệt thị. Bạn hiểu rằng họ đang ngụ ý, đơm đặt đánh giá những điều bạn có đào xới cũng không tài nào hiểu được.

Sau cùng thì một người xuất thân từ tầng lớp không có học thức sẽ luôn cảm thấy bé nhỏ trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Bạn sẽ chỉ nhận ra sự tọc mạch, ác ý trong lời chào hỏi thông thường khi họ hai bên mép họ giật nhẹ, lông mày nhướn lên đủ nhanh và tiếng cười hơi quá vui vẻ thích chí vang rọi một khoảng sân.

Sau cùng thì, nếu đâm chọc mà không để cho chính chủ biết thì đâu còn là cái vui của sự độc đoán?

Chưa bao giờ bạn thấy mặt trời lên cao đến mức nó đang ngay trên đỉnh đầu. Có khi trời u mây, nhưng bạn vẫn thấy nắng bủa vây thiêu đốt cháy da cháy thịt. Bàn tay bạn đang co quắp, đan lấy nhau, không tự chủ mà châm chích đầu móng tay đến mức bật máu để kìm nén bản thân không phát điên. Kyoujurou có vẻ để ý đến sự bất an, anh choàng tay qua vai kéo bạn lại gần để thái dương bạn tựa lên ngực trái, nghe tim anh đập. Một lần nữa, anh cắt ngang cuộc trò chuyện để thông báo với họ rằng anh yêu bạn rất nhiều và anh chưa từng hối hận vì đã cưới bạn.

Bạn thích điều đó, dù bạn hay phàn nàn với anh rằng lặp lại những câu sến sẩm ở trước bao nhiêu người thật ngượng ngùng.

Và Kyoujurou tương tự, anh muốn khuôn mặt bạn ửng đỏ, lắp bắp phần bua nắm lấy haori của anh để nói làm ơn dừng lại. Anh mong rằng, việc đã thể hiện ra trước mắt có thể trở thành mũi tên đâm xuyên qua cái sọ dày, chạm đến bộ não nghèo nàn của họ rằng: Vợ anh sẽ không bận lòng và anh cũng chưa từng dao động lòng thành dành cho bạn.

Anh thấy bạn thả mình xuống trường kỉ ngay khi trở về. Bạn ôm mặt, tựa trán lên đầu gối và lẩm bẩm những lời miệt thị bản thân như người hành đạo vái đầu xá lỗi. Trước khi Kyoujurou kịp chạm tay lên eo để kéo bạn vào cái ôm, vợ anh đứng phắt dậy, nhìn anh với khuôn mặt giàn giục nước mắt và đôi ngươi chết trân.

Bạn muốn gào thét, khóc từng tràng nức nở nhưng bạn biết mình không thể bởi một người vợ tốt sẽ biết tiết chế cảm xúc. Những ngôn ngữ của tang thương kẹt cứng trong cổ họng, môi bạn cử động méo mó, bạn muốn nói với anh rằng xin đừng lo lắng, hoặc anh ơi hãy ôm em đi, em không chịu đựng được nữa.

Bạn không thể nói, không thể thở. Bạn há miệng, nghe tiếng hét đặc quánh trong thái dương và sự chèn ép vô hình trong khoang bụng.

Kyoujurou cố gỡ những ngón tay đang siết chặt trên đầu gối. Anh lướt đầu trỏ thành những vòng tròn nhỏ trên mu bàn tay bạn. Kyoujurou cũng tương tự, muốn an ủi bạn từ những lời thật tâm anh nghĩ. Nhưng anh biết bạn không thích, bạn ghét mình nhỏ bé và được chồng thương hại. Thật khó để xoa dịu ai không bằng từ ngữ, giết chết sự bùng nổ, chôn cất chúng bằng nấm mồ lặng yên, thứ trái ngược anh hoàn toàn. Vậy nên, tay anh đặt trên mí mắt nặng trĩu, che đi ánh nắng chói loà của ngày hạ gay gắt. Khi cơn đau khốn cùng trở nên đỉnh điểm là lúc bạn gục ngã trong lòng anh. Một lần nữa bạn lại ngủ thiếp đi trong cơn phế tích bi oán. Kyoujurou biết mình không nên xúc phạm vợ theo bất cứ cách nào, nhưng anh không thể ngừng nói anh yêu bạn bên tai, mong rằng chúng trôi dạt trong những giấc mộng thay bản thân an ủi em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com