TruyenHHH.com

[Tâm tư] Chỉ ước mơ là vợ của người mà tôi yêu thương!

Chỉ ước mơ là vợ của một người mà tôi yêu thương...

DKdeptrai

Chỉ ước mơ được là vợ của người mà tôi yêu thương!


Tôi là một kẻ cô đơn...


Thực ra những người quen với thói sống ảo là những người rất cô đơn. Nhưng mấy ai hiểu được điều đó đâu. Tất thảy dường như chỉ nhìn vào cái bề mặt bên ngoài để phán xét người khác, cứ theo xu hướng mà phê phán người ta. Thử hỏi thế giới ảo sinh ra để làm gì, không phải để dành cho những con người không có chỗ đứng trong thế giới thực hay là sao?


Idol tuy là thực nhưng cũng chẳng khác gì con người của thế giới ảo là mấy, và vô hình tình yêu dành cho một idol cũng đột nhiên trở thành thứ tình cảm ảo diệu mà người người coi thường, xem nhẹ. Tôi cười chua chát cho cái hiện thực mà như mơ của mình.


Cũng như bao người khác, tôi cũng có một người để yêu, để thương, để nhớ, cũng có một người để vì người đó mà không ngừng nỗ lực thay đổi trở nên hoàn thiện hơn. Chỉ là... người mà tôi yêu lại không phải một người bình thường. Người ta gọi người mà tôi yêu là Idol rồi gọi luôn tôi với cái tên "fan cuồng", và gọi cả tình yêu của tôi dành cho người đó là "ảo tưởng sức mạnh". Tôi cũng cười chua chát vì mấy sự mỉa mai vô cảm đó.


Sự thật là trước nay tôi đã yêu không dưới một người, không chỉ là tình yêu đơn thuần, mà tình yêu đồng giới cũng đó. Có thể nói tất cả mọi cảm giác của tình yêu một kẻ bất hạnh như tôi đều đã từng trải qua. Cái cảm giác khó xử và day dứt của một kẻ đồng tính dày vò tôi một khoảng thời gian dài. Rồi đến lúc nó qua đi, cái cảm giác từ les trở thành người bình thường thật cũng chẳng dễ dàng khi phải luôn vì một kẻ chẳng coi mình là gì mà cố gắng. Và dù cho tất cả đã trôi qua, chỉ còn là quá khứ thì những cảm giác đó dường như vẫn chưa hề phai nhạt. Bấy nhiêu đó chắc cũng đủ cho thấy tôi không phải là một kẻ tùy tiện trong tình yêu.


Sau tất thảy những đau khổ đã phải chịu đựng, những tưởng rằng tôi sẽ chẳng thể yêu ai một lần nữa, trái tim dường như đã chai sạn cuối cùng cũng đã rung lên trước một con người...


Người đó ở rất xa, xa cả về khoảng cách, xa cả về đẳng cấp, địa vị. Ví như người đó là một ngôi sao sáng trên trời thì tôi chỉ là một cây cỏ đã tàn úa. Xét về mọi phương diện đều là đũa mốc mà đòi chòi mâm son.


Song, tôi vẫn muốn ước mơ...


Người ta ước mơ nhà lầu xe hơi, tiền tài danh vọng, trước đây tôi cũng thế. Tôi không phủ nhận từ xưa tới giờ tôi luôn là một kẻ thực dụng. Một đứa con gái khoác trên mình phong cách tomboy đã từng phát điên lên vì tiền, vì Phân Khối Lớn, những tưởng đó chính là ước mơ lớn nhất đời rồi, nhưng không. Một đứa con gái trong đầu chẳng có gì ngoài chữ tiền, cố gắng học cũng chỉ với một mong muốn kiếm thật nhiều tiền, những tưởng đó chính là ước mơ lớn nhất đời rồi, nhưng không. Cho tới khi tôi gặp được con người đó, dường như mọi thứ đều là tiền, tiền, và xe, những tưởng đó là tất cả những gì của ước mơ tôi rồi, nhưng không. Giờ có phải đánh đổi tất cả, bất chấp tất cả, ước mơ của tôi vẫn chỉ có một: Được làm vợ của người mà tôi yêu thương.


Đó không phải là một ước mơ giản dị khi mà người yêu thương là một idol, nhưng đã mất công ước mơ sao không dám ước mơ thật lớn. Nhưng ước mơ được làm vợ đích thực là một ước mơ giản dị nhất trên đời này. Được ngày ngày ở bên cạnh người mà mình yêu, nấu ăn cho người đó, được nhìn người đó cười, được cười cùng người đó, được yêu và được đáp trả lại tình yêu, đó chính là một ước mơ giản đơn.


Ngày còn là một tomboy bốc đồng, quậy phá tôi coi thường những ai ước mơ được làm vợ, và thật hài hước, tôi còn dị ứng cái từ vợ đến khó tả. Cũng phải thôi, một đứa luôn được gọi là anh là chồng như tôi tự nhận mình là vợ khó chịu là phải mà. Vậy mà giờ mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.


Không ít người hỏi tôi rằng tại sao tôi lại yêu người đó nhiều đến thế, cũng chỉ là một idol bình thường thôi mà, ngoại hình cũng có hơi nổi trội một chút căn bản cũng chỉ là của chung cho quần chúng, mình cũng đâu được miếng nào? Kì thực tôi cũng rất tò mò. Nhưng câu trả lời có lẽ chỉ người đó mới biết thôi. Người đó có phải là thánh không mà có thể biến một kẻ coi trọng nguyên tắc bản thân có 102 như tôi đây phải phá vỡ mọi nguyên tắc, thay đổi mọi sở thích, thậm chí một bệnh nhân của chứng sợ không gian nước lại từng nghĩ tới cảnh sẽ ra biển với người mình yêu chỉ vì người đó thích biển??? Thực sự, yêu đến mạng sống cũng coi thường thì có thể là tại sao được nhỉ?


Nếu là người đang yêu, đã đi đến được cái giai đoạn yêu lí chí rồi bạn sẽ hiểu ý nghĩa của việc được làm một người vợ nó lớn lao và tuyệt vời đến thế nào.


Ngày ngày chỉ được nhìn người đó qua màn hình vi tính thôi thực sự với trái tim của tôi là không bao giờ đủ, nhưng tôi chẳng thể làm được gì cả. Tôi không có đủ khả năng để lại gần được người mà mình yêu, càng không đủ khả năng để biến ước mơ thành sự thật. Nhưng việc tôi có thể làm không ngần ngại đó là luôn âm thầm ủng hộ người đó, dõi theo từng hoạt động của người đó, theo sát những sự trưởng thành không ngừng của người đó, bật cười trước những hành động trẻ con của một cậu nhóc mới lớn từ người đó, và rơi nước mắt vì những nỗ lực làm việc chăm chỉ mỗi ngày của người đó.


Và dĩ nhiên tôi không bao giờ quên hi vọng và chờ đợi, chờ đợi một điều kì diệu sẽ xảy ra... Bởi chí ít tôi cũng biết rằng vẫn có những người bạn nào đó ủng hộ tôi, mong tôi sẽ không còn bất hạnh nữa. ^^


Dù cho giờ có ai coi thường cái ước mơ này của tôi, nói tôi thế này thế kia tôi cũng chẳng còn quan tâm nữa, tôi chỉ biết đó là một ước mơ và với tôi nó rất đáng trân trọng. Viết ra những cảm xúc này không quá mong muốn ai đó sẽ hiểu mà chỉ đơn giản để lòng mình không còn nặng nề nữa mà thôi.


Dẫu sao tôi cũng đã chuẩn bị trước tinh thần rằng nếu một ngày nào đó người đó có người mà mình yêu thương, tôi cũng sẽ vẫn ủng hộ, bởi ngày ấy có lẽ ước mơ của tôi sẽ mãi chỉ là ước mơ...


 _Ngô Hoàng Dương Kookie_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com