TruyenHHH.com

[Tam Tiếu][SNH48][SHOTFIC]- Là vì yêu nên cố chấp.

Chương 5

thBeeS








"Xong rồi, bây giờ chúng ta đi nhập tiệc thôi!!"

Lục Đình rời khỏi cái ôm cùng Phùng Tân Đóa, hô hào cùng mọi người trở ra sân nhập tiệc. Tuy nhiên Tiền Bội Đình phản đối, muốn ở lại chụp vài tấm hình.

"Khoan đã! Dù sao Đại Tôn cũng cất công trang trí, chụp vài tấm hình làm kỉ niệm. Trước giờ có được tạo bất ngờ thế này đâu mà biết."

"Đúng rồi!" Khổng Tiếu Ngâm gật gù tán thành.

"Em nói cái gì đó?!" Ngay sau đó Từ Thần Thần lại phóng ánh mắt như dao về phía Tiền Bội Đình vì phát ngôn của cô.

"Em đùa thôi."

Trong lúc mọi người ồn ào tranh nhau chụp hình với căn phòng, Lục Đình đưa ánh mắt quan sát Tôn Nhuế. Quả nhiên như cô đoán, ngay khi câu nói bong đùa của Tiền Bội Đình và Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế liền cúi mặt nhếch môi, sau đó lại làm như không có gì cùng mọi người chụp hình.

Lục Đình chán nản lắc đầu. Khổng Tiếu Ngâm a Khổng Tiếu Ngâm, lần này tớ phải nói rằng cậu rất ngốc.

Chụp hình cũng chán chê, mọi người bắt đầu kéo nhau ra sân vườn mà nhập tiệc. Một bàn thức ăn vô cùng đặc sắc.

"E hèm! Trước khi mở tiệc, em có đôi lời muốn nói!"

Không biết từ đâu, Tôn Nhuế lôi ra được một thùng loa cùng hai cái mic, đứng lên làm bộ dạng trịnh trọng.

"Hôm nay rất vui vì được tham gia tiệc sinh nhật của Nhị Cẩu. Em chúc chị luôn luôn xinh đẹp, khỏe mạnh, và mãi mãi hạnh phúc cùng Đại Ca. Và để chúc mừng cho hai người, em và Tiểu Tiền có một tiết mục đặc biệt dành tặng cho hai người."

"Hai đứa muốn quậy cái gì đấy??"

Còn có tiết mục đặc biệt?

Lục Đình trợn mắt nhìn hai đứa em của mình không quan tâm đến câu hỏi của cô mà chuyên tâm tìm bài hát trên điện thoại. Cái tiết mục này cô hoàn toàn không biết, là hai đứa nhóc ấy tự lên kế hoạch với nhau. Hy vọng không phải là một thảm họa.

"Và sau đây là bài hát "yêu em"! Mọi người cùng thưởng thức nha!!!"

Âm thanh vui tươi từ loa phát ra vang khắp sân vườn. Tôn Nhuế cùng Tiền Bội Đình đứng trước bàn tiệc cùng nhau nhún nhảy, lại cùng khiêu vũ với nhau khiến mọi người ngồi dưới không ngừng bật cười.

Hai người cùng nhau song ca, hát thì ít, nhưng diễn trò thì lại rất nhiều. Và đến khi bài hát vừa kết thúc, giữa tiếng vỗ tay của mọi người, không nói không rằng, Tôn Nhuế và Tiền Bội Đình buông mic xuống, liền chạy ào đến chỗ Lục Đình.

"Ế ế, hai đứa làm gì...??"

Tiếng gào thét của Lục Đình vang khắp nơi, mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn cô bị Tôn Nhuế và Tiền Bội Đình giữ chặt hai tay hai chân. Và Lục Đình cũng biết chuyện gì sắp tới với mình khi mà hồ bơi càng lúc càng hiện rõ trước mắt cô.

Ầm ầm.

"Hahahaha!!!!!"

Nước từ dưới hồ văng tung tóe, Tiền Bội Đình đứng phía trên nhìn hai con người bổ nhào xuống hồ mà ôm bụng cười không ngừng.

Vì sao lại là hai?

Chính là lúc Lục Đình sắp bị ném xuống hồ bơi, trong đầu cô hiện lên suy nghĩ không thể chết một mình. Bởi vì Tôn Nhuế giữ hai tay cô, theo thế Lục Đình cũng nắm tay Tôn Nhuế, thành công lôi kẻ tội đồ cùng lao xuống hồ với cô.

Tôn Nhuế ngoi lên từ mặt nước, nhìn Tiền Bội Đình ở phía trên cười như bội thu, cô mang oán hận nhìn người bạn của mình, sau đó âm thầm trao đổi ánh mắt với Lục Đình, rồi nhanh chóng nhảy lên bờ.

Sợ hai người kia trả thù, Tiền Bội Đình dĩ nhiên cũng đề phòng chạy về phía mọi người. Tuy nhiên làm sao qua được hai con người đầy âm mưu kia.

Sau khi vừa trở lên bờ, hai người làm như không có gì hô hào nhập tiệc cho mọi người dùng bữa. Hai người đi về phía chỗ ngồi của mình, ánh mắt vẫn quan sát Tiền Bội Đình buông bỏ phòng bị chuẩn bị về chỗ ngồi. Chỉ chờ như thế, cả hai liền ập tới dùng cách thức cũ như đã bắt Lục Đình mà lôi Tiền Bội Đình về phía hồ bơi.

Ầm.

Lại một làn nước văng lên, ba người còn lại chỉ biết bất lực bật cười nhìn ba tên thể xác người lớn nhưng tâm hồn trẻ con này đùa giỡn với nhau. Chờ cho bọn họ giỡn đến thấm mệt, liền đem khăn cho bọn họ lau người.

Tôn Nhuế vừa nhảy lên từ hồ bơi, trước mắt liền xuất hiện một cái khăn, cô ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm. Tôn Nhuế liếc mắt về phía Lục Đình và Tiền Bội Đình, bọn họ đều có người yêu bên cạnh chăm sóc, rồi lại đưa mắt về phía Khổng Tiếu Ngâm, hờ hững cầm lấy khăn từ tay nàng.

"Cảm ơn."

Rồi sau đó bỏ vào trong nhà.

Hai người cùng hoàn cảnh với Tôn Nhuế nhìn thấy cô vào trong cũng nối gót theo sau. Bọn họ cần phải thay bộ đồ ướt này ra nếu không muốn ngày mai phải nằm liệt giường.

Khổng Tiếu Ngâm nhìn theo bóng lưng của Tôn Nhuế chỉ biết siết chặt tay. Nàng cứ nhìn cô càng lúc càng xa rồi lại biến mất trong lòng lại dâng lên sự sợ hãi.

Một cảm giác mà từ trước giờ nàng chưa từng trải qua. Cảm giác sợ hãi nếu Tôn Nhuế thật sự biến mất khỏi cuộc sống nàng.

Suy nghĩ ấy vừa xẹt qua, Khổng Tiếu Ngâm lập tức đi theo Tôn Nhuế về phòng. Nàng muốn nói chuyện với cô, muốn giải quyết khúc mắc giữa hai người. Nàng ghét sự im lặng đến đáng sợ này.

.

.

.

Tôn Nhuế sau khi tắm rửa thay đổi một bộ đồ thoải mái hơn liền chuẩn bị tụ họp với mọi người. Nhưng khi cô vừa mở cửa phòng tắm đã nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm đứng ở trong phòng, giống như đang đợi cô? Bằng chứng chính là ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô.

Trong lòng có hơi hoảng loạn, nhưng Tôn Nhuế làm như không có gì, muốn lướt qua người Khổng Tiếu Ngâm mà rời đi.

Tuy nhiên Khổng Tiếu Ngâm không để cô đạt được mục đích đó, nàng nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô giữ lại, rồi lùi lại chắn trước cửa đối mặt với Tôn Nhuế.

"Chị muốn nói chuyện."

Tôn Nhuế đối mắt với Khổng Tiếu Ngâm, nhìn thấy sự kiên quyết của nàng. Nếu như cô không đồng ý với đề nghị của nàng, đồng nghĩa với việc cô sẽ không thể rời khỏi đây. Vì vậy Tôn Nhuế chỉ còn cách thỏa hiệp, rút tay ra khỏi tay Khổng Tiếu Ngâm, lùi lại nói:

"Chị có 5 phút."

Đến bây giờ Khổng Tiếu Ngâm vẫn không quen với sự lạnh nhạt này của Tôn Nhuế. Trước kia Tôn Nhuế từng nói với nàng, khi em ấy yêu một ai đó, em ấy sẽ dành tất cả sự dịu dàng cho người đó. Nhưng khi không còn tình cảm, em ấy có thể trở mặt, tuyệt tình, thậm chí là tàn nhẫn, xem người đó như không tồn tại. Khổng Tiếu Ngâm nghĩ rằng cô nói đùa, cũng đùa lại rằng, có phải một ngày nào đó cô cũng sẽ đối với nàng như vậy? Nhưng Tôn Nhuế lại rất nghiêm túc mà nói lại rằng:

"Tất nhiên là không có ngày đó rồi! Bởi vì chị chính là người em yêu nhất!"

Nhưng mà hiện tại chính nàng đang trải qua cảm giác này.

Tôn Nhuế, có phải em đã quên lời nói trước kia của mình không?

Không phải! Không phải là Tôn Nhuế quên. Mà chính nàng mới là kẻ khiến Tôn Nhuế phải như vậy.

Khổng Tiếu Ngâm nén lại cảm giác nhức nhói trong lòng, nhìn Tôn Nhuế nói:

"Chị xin lỗi..."

"Dừng lại!" Còn không để nàng nói thêm, Tôn Nhuế liền chặn ngang câu nói của Khổng Tiếu Ngâm, cô nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng căm hận.

"Nếu chị muốn xin lỗi, thì tôi không muốn nghe. Từ ba năm trước cho đến hiện tại, điều tôi không muốn nghe nhất từ chị chính là xin lỗi."

Ba năm trước chia tay cô, Khổng Tiếu Ngâm cũng nói xin lỗi. Lời xin lỗi ngay sau câu nói "em yêu chị" của cô. Khi ấy cô đã đau đớn thế nào, Khổng Tiếu Ngâm không nhìn thấy nó. Ba năm sau, tưởng chừng mọi thứ đã có được một cái kết viên mãn, cô lại nhận được ba từ "chị xin lỗi". Tôn Nhuế một lần nữa đau đớn, bật khóc, và Khổng Tiếu Ngâm cũng không nhìn thấy điều đó. Và ở lần này, cô không nói bất cứ điều gì nữa, không ồn ào, không níu kéo, cũng không có ba chữ "em đợi chị", và cô cũng không làm phiền cuộc sống của Khổng Tiếu Ngâm như những gì nàng muốn.

Và cô đang dần làm quen với cuộc sống không còn nàng bên cạnh. Cô sắp làm được rồi. Vậy thì vì lí do gì mà Khổng Tiếu Ngâm lại cứ xuất hiện trước mặt cô, nhìn cô bằng ánh mắt lưu luyến đó rồi lại nói xin lỗi cô kia chứ?

Tôn Nhuế cô không muốn biến thành một kẻ đáng thương thêm một lần nào nữa.

"Nếu em không muốn nghe chị sẽ không nói xin lỗi nữa. Chị chỉ muốn hỏi em, liệu chúng ta có còn cơ hội hay không?"

Đối với câu hỏi này của Khổng Tiếu Ngâm, Tôn Nhuế không mấy bất ngờ, bởi buổi chiều Lục Đình đã nói mấy lời muốn ám chỉ với cô. Hiện tại lại nghe chính miệng Khổng Tiếu Ngâm hỏi, Tôn Nhuế chỉ thấy châm biếm mà nhếch môi.

"Khổng Tiếu Ngâm, chị xem tình cảm của tôi là gì đây? Là trò chơi của chị đúng không? Chị không muốn liền quăng đi, chị muốn chơi lại đi tìm về? Chị đã đạp nát tình yêu của tôi dành cho chị, chị còn muốn cái gì nữa đây?"

"Chị không phải... thời gian qua chị đã suy nghĩ rất kỹ..."

"Chị suy nghĩ? Chị suy nghĩ được gì? Là chị đã nói chúng ta không hợp, là chị không cho tôi cơ hội ở bên chị, là chị xóa hết mọi thứ giữa tôi và chị, là chị trả lại hết những món quà tôi tặng chị, là chị tuyệt tình, là khi tôi yêu chị hết mình trong khi chị lại nhớ thương một người hết lần này đến lần khác tổn thương chị. Vậy chị nói cho tôi biết, điều chị đã suy nghĩ được là gì hả???"

Tôn Nhuế không thể tiếp tục giữ bình tĩnh mà gào lên. Cũng may biệt thự này mỗi phòng đều cách âm rất tốt, nếu không để những người bên ngoài nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau thì sẽ tồi tệ hơn.

"Chị..." Khổng Tiếu Ngâm vốn dĩ muốn nói xin lỗi với Tôn Nhuế, nhưng chỉ sợ nói ra lại khiến Tôn Nhuế tức giận hơn, nàng kịp thời ngừng lại sửa lời:

"Tất cả đều là lỗi của chị. Nhưng sau thời gian suy nghĩ, chị nhận ra tình cảm đối với người kia chỉ là sự tiếc nuối. Giờ đây chị đã thông suốt rồi, chị biết điều mình cần lúc này là gì. Tôn Nhuế, xin em... có thể cho chị một cơ hội hay không? Em nhìn vào mắt chị, chị biết em vẫn còn yêu chị mà đúng không?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com