TruyenHHH.com

[Tam Tiếu][SNH48][SHOTFIC]- Là vì yêu nên cố chấp.

Chương 14

thBeeS





Kể từ lúc chứng kiến cảnh tượng Tôn Nhuế bất động nằm giữa mặt đường, Khổng Tiếu Ngâm sau đó liền ngây ngây dại dại, nàng không còn nhận thức được xung quanh. Mọi thứ xung quanh nàng ra sao nàng cũng không biết.

Nàng chỉ biết thông qua đôi mắt, nàng nhìn thấy Tôn Nhuế được đưa lên xe cứu thương, nàng được Phùng Tân Đóa dìu lên xe ngồi cùng. Rồi nàng nhìn thấy Tôn Nhuế được các hộ lý sơ cứu, bọn họ gắn ống thở vào mặt cô, cố định lại vết thương trên đầu cô, kim tiêm được ghim vào tay cô, điện tâm đồ cũng bắt đầu hoạt động.

Sau đó nàng lại cùng mấy người kia đưa Tôn Nhuế vào phòng cấp cứu, nhưng tiếp đó chỉ có thể ở bên ngoài phòng chờ đợi.

Khổng Tiếu Ngâm vẫn cứ trống rỗng nhìn một hướng, mặc cho những người xung quanh nàng đi đi lại lại, tạo ra những âm thanh rất đau đầu, khó chịu.

Vài tiếng trôi qua, những người khác thay nhau nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm. Bọn họ vừa lo lắng cho Tôn Nhuế ở bên trong, lại vừa lo lắng Khổng Tiếu Ngâm ở ngoài này. Bản thân nàng hoàn toàn lành lặn, nhưng lúc này có khác nào như bị quỷ sai cướp mất phần hồn khi Tôn Nhuế bị xe đâm trúng chứ?

Nhìn như người bị đâm phải là nàng chứ không phải là Tôn Nhuế đang ở bên trong kia.

Cho đến khi bác sĩ bước ra, Khổng Tiếu Ngâm mới kéo hồn mình quay trở lại, vội vàng chạy đến kéo lấy vị bác sĩ kia, gấp gáp hỏi:

"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi? Không sao chứ??"

"Người thân bình tĩnh! Hiện tại bệnh nhân không có nguy hiểm gì, chúng tôi đã xử lý các vết thương trên người và máu bầm tụ lại ở đầu."

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tuy nhiên... tai nạn vừa rồi khiến đầu bệnh nhân va đập mạnh gây ra chấn động. Dường như bệnh nhân cố né chiếc xe nên khi bị tông trúng, thương tích tập trung về bên phải. Chân phải và tay phải của bệnh nhân có dấu hiệu chịu lực mạnh, về sau có thể để lại di chứng. Còn về chi tiết, chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ kiểm tra kĩ càng hơn để đưa ra kết quả chính xác nhất."

Nhưng rồi sau đó, lời nói tiếp theo của bác sĩ một lần nữa kéo họ xuống.

Tệ nhất là Khổng Tiếu Ngâm, bác sĩ vừa dứt lời nàng đã ngã quỵ trong tay của Lục Đình và Phùng Tân Đóa.

"Bây giờ bệnh nhân sẽ được đưa đến phòng bệnh, mọi người có thể nào thăm nhưng đừng làm ồn. Chờ sau khi tan hết thuốc mê cô ấy sẽ tỉnh lại. Người thân cũng cùng hộ lý giúp bệnh nhân làm các thủ tục nhập viện. Tôi xin phép."

Bác sĩ quay đi, cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, Tôn Nhuế vẫn bất động trên băng ca được các hộ lý đẩy ra. Lúc này cô đang được đắp chăn che khắp người nên không nhìn rõ được, chỉ thấy phần đầu được quấn kín bằng một lớp vải trắng tinh. Bọn họ ngay lập tức đi theo, chỉ có Tiền Bội Đình và Từ Thần Thần rẽ về phía tiền sảnh làm thủ tục giúp cô.

.

.

.

"Xin lỗi Tôn Nhuế, chị lại làm em đau rồi!"

Khổng Tiếu Ngâm ngồi bên giường bệnh, lúc này tâm tình ổn hơn đôi chút. Nàng nhìn tay phải và chân phải của Tôn Nhuế đều được băng lại, phần đầu lại bị che kín bởi vải băng và mặt nạ oxi, trong lòng có đau đớn có tự trách. Nàng hận người bị tông trúng lúc đó không phải là mình. Nếu không Tôn Nhuế sẽ chẳng chật vật nằm trên giường bệnh như thế này.

Em ấy rất sợ đau.

Nhớ đến trước kia yêu nhau, nàng vô số lần hăm dọa muốn đánh cô vì hay chọc giận mình. Tôn Nhuế khi đó dư sức cản được nàng, nhưng vẫn tỏ vẻ yếu đuối xin nàng tha mạng, cô nói cô rất sợ đau.

Vốn dĩ Khổng Tiếu Ngâm không tin. Nhưng có một lần cô bị đập trúng đầu, mạnh đến độ vết thương rách ra chảy ít máu. Vì không muốn nàng lo lắng nên không nói, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng phát giác.

Vì cô sợ đau nên không thoa thuốc vào chỗ đó, cuối cùng bị nàng đè ra mà thoa thuốc. Ngay khi nàng còn chưa đụng vào vết thương, Tôn Nhuế khi đó đã ôm chặt lấy nàng la toáng lên, run sợ đến nỗi mếu máo muốn khóc với nàng. Khổng Tiếu Ngâm phải mất rất lâu mà dỗ dành cô, Tôn Nhuế mới cắn chặt răng cho nàng giúp cô thoa thuốc.

Chỉ vết thương nhỏ như thế, Tôn Nhuế đã như một hài tử khóc lóc kêu than với nàng. Nhưng hiện tại trên người toàn là thương tích thế này. Khi cô nằm ở trên đường, cả người toàn là máu đến kinh sợ. Lúc ấy... cô có bao nhiêu đau đớn chứ?

Khổng Tiếu Ngâm gục đầu, cả người run rẫy phát ra tiếng nấc. Nàng hết lần này khiến Tôn Nhuế chịu đau từ tinh thần đến thể xác. Nàng đúng là một người yêu tệ bạc. Nàng thật sự không xứng...

"Chị xin lỗi... Tuy rằng em không thích nghe chị nói xin lỗi, nhưng mà chị vẫn muốn nói... tất cả đều là lỗi của chị.. Tôn Nhuế..."

...

Bác sĩ nói chỉ cần thuốc mê tan hết Tôn Nhuế sẽ tỉnh lại, nhưng cô đã nằm suốt 3 ngày, vẫn chưa thấy dấu hiệu gì cả. Mọi người lo lắng gọi bác sĩ, và sau đó nhận được câu trả lời rằng:

"Ở phần đầu bệnh nhân va đập mạnh, có lẽ vì thế dẫn đến tình trạng hôn mê. Nhưng mọi người có thể yên tâm, máu bầm trong đầu cô ấy đã được loại bỏ hết, chờ thêm một chút thời gian để cô ấy hồi phục, cô ấy sẽ nhanh tỉnh lại thôi."

Chỉ cần không có gì quá nguy hiểm, mọi người đều có thể an tâm.

Bởi vì Khổng Tiếu Ngâm còn có công việc, trưởng phòng của nàng đã bận nằm viện như thế, mọi công việc đều giao hết xuống cho nhân viên, nàng không có cách nào xin nghỉ phép, đành chỉ có thể giúp Tôn Nhuế làm thay phần của cô. Nàng quay trở về thành phố, tạm thời nhờ bốn người Lục Đình thay nhau trông coi Tôn Nhuế, khi nàng có thời gian lập tức đến với cô.

Chuyện này bọn họ cũng tạm thời giấu gia đình Tôn Nhuế, ba mẹ cô đều ở quê bận công việc của họ, chắc rằng Tôn Nhuế cũng chẳng muốn họ lo lắng cho cô mà bỏ bê mọi thứ ở đó mà chạy lên đây với cô. Chờ sau khi Tôn Nhuế tỉnh lại sẽ tính tiếp.

Vào ngày thứ bảy, Khổng Tiếu Ngâm cũng nhận được tin tức của Lục Đình, cô nói rằng Tôn Nhuế đã tỉnh rồi. Nàng ngay lập tức xin nghỉ phép một ngày, chạy như bay đến bệnh viện.

Và khi Khổng Tiếu Ngâm đẩy cửa phòng bệnh xông vào, nàng nhìn thấy bốn người kia vây quanh giường bệnh của Tôn Nhuế, những tiếng cười đùa vang khắp phòng, có cả tiếng cười của cô. Khổng Tiếu Ngâm vui mừng bật cười, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy ra.

Mọi người nghe tiếng động đều tự giác tránh đường, bọn họ biết nhân vật chính đến rồi, nên biết tự trọng mà nhường đường cho nàng.

Khi khoảng cách giữa nàng và Tôn Nhuế không còn ai ngăn cản, lúc này Khổng Tiếu Ngâm có thể nhìn rõ được Tôn Nhuế.

Vải băng kín khắp đầu cô đã được thay bằng vải băng quấn quanh đầu, tay và chân phải vẫn được băng bó kĩ lưỡng, cô ngồi dựa vào tường, sắc mặt so với mấy người trước tốt hơn rất nhiều. Trong thời gian trước khi nàng đến còn có thể cười giỡn với bốn người kia, xem ra tinh thần không tệ.

Tôn Nhuế ngồi trên giường dĩ nhiên cũng nhìn rõ được người đang tiến về phía mình. Vẻ mặt nàng nhìn cô rất xúc động, cảm giác nghẹn ngào đến đáng thương.

Bắt gặp ánh mắt của Tôn Nhuế, Khổng Tiếu Ngâm rốt cuộc không kiềm được nước mắt tuôn trào. Bỏ qua ánh mắt có phần lạ lẫm của cô đang nhìn mình muốn chạy đến ôm cô thật chật. Nhưng lại bị lời nói sau đó của Tôn Nhuế mà đánh gãy hành động:

"Cô ấy... là bạn của mọi người hả??"

8 con mắt đều trợn lớn nhìn về phía Tôn Nhuế, chỉ có Khổng Tiếu Ngâm là lặng người đi, trống rỗng nhìn cô. Lục Đình là người phản ứng đầu tiên, mặc kệ Tôn Nhuế có đang bị thương, bước đến đánh lên vai cô mắng:

"Em giả mất trí hả? Người yêu của em em còn không nhận ra?"

"Gì chứ? Người yêu?? Em có người yêu từ bao giờ vậy?"

Biểu hiện ngỡ ngàng đến hoảng hốt của Tôn Nhuế không giống là cô đang giả vờ. Mọi người dần cảm thấy không ổn. Tiền Bội Đình nhanh nhẹn, ngay lập tức rời khỏi phòng bệnh một lần nữa gọi bác sĩ quay lại.

Khổng Tiếu Ngâm vẫn luôn đứng lặng một chỗ, linh hồn của nàng lại bị cướp mất đi giống như lần nhìn Tôn Nhuế bất động dưới nền đất.

.

.

.

"Có lẽ bệnh nhân đã bị phân ly kí ức."

Bác sĩ trở ra từ phòng bệnh, nêu chẩn đoán của mình sau khi kiểm tra cho Tôn Nhuế một lần nữa.

"Phân ly kí ức? Đó là gì?"

Phùng Tân Đóa đứng một bên hỏi kỹ.

"Phân ly kí ức là một dạng mất trí nhớ. Theo tình trạng của bệnh nhân cho thấy, cô ấy chỉ quên đi một người và sự việc liên quan đến người đó thì chắc hẳn dạng của cô ấy là phân ly kí ức cục bộ. Tai nạn vừa rồi có thể là một phần nguyên nhân dẫn đến tình trạng này."

Đó là lí do vì sao Tôn Nhuế có thể nhớ hết tất cả chỉ trừ Khổng Tiếu Ngâm.

"Một phần sao?" Lục Đình nhíu mày, còn có nguyên nhân gì khác sao?

"Phải! Tôi có kiểm tra qua tâm lí bệnh nhân, cô ấy mắc phải một số bệnh về tâm lí như trầm cảm ở mức trung bình, và có cả ám ảnh sang chấn sau tổn thương. Có thể do một số tổn thương ở quá khứ khiến cô ấy lo lắng, sợ hãi, muốn trốn tránh nhưng không thể. Và tai nạn lần này đã giúp cô ấy xóa bỏ những kí ức khiến cô ấy tổn thương, quên đi chuyện muốn quên."

Mọi người không hẹn đồng loạt nhìn về phía Khổng Tiếu Ngâm đang vô hồn nhưng thực chất vẫn đang lắng nghe cuộc trao đổi của bọn họ.

"Vậy em ấy có thể nhớ lại không?" Từ Thần Thần đặt câu hỏi vào trọng tâm.

"Dạng mất trí này không thể dùng thuốc bởi bệnh nhân tự cưỡng chế để bản thân quên đi. Vì vậy phải xem tự bệnh nhân có muốn nhớ lại hay không."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ. Có gì tôi sẽ tìm ông."

"Xin phép." Bác sĩ gật đầu rồi lui đi.

Mọi người chờ vị bác sĩ rời đi, hết nhìn nhau lại nhìn Khổng Tiếu Ngâm, lại lắc đầu thở dài. Vẫn là Lục Đình đứng ra cố gắng vực dậy tinh thần của nàng.

"Lúc nãy Tôn Nhuế tỉnh lại, bác sĩ có kiểm tra rồi. Tay và chân em ấy chỉ cần luyện tập các bài tập vật lí thì sẽ ổn, chỉ là về sau không được vận động quá sức. Cậu về sau bên cạnh giúp Tôn Nhuế tập luyện."

"Em ấy không nhớ ra tớ. À.. là không muốn nhớ ra tớ nữa. Tớ lấy thân phận gì bên cạnh em ấy đây?"

Kể từ lúc xuất hiện, Khổng Tiếu Ngâm rốt cuộc cũng thốt ra được một câu. Chỉ là câu nói.. lại khiến người khác thay nàng đau đớn.

Phân ly kí ức? Rốt cuộc là Tôn Nhuế đã chịu đựng đến mức nào mà quyết định không muốn nhớ đến nàng nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com