Tam Tai Vo Gian Cam Nghi Ve Cac Tac Pham Dam My
Lấy ý tưởng từ: https://archiveofourown.org/works/64035250Đã xin bản quyền.
Cách thứ hai: Hủy hoại tâm tríCon người chỉ có một bộ não yếu đuối. Luôn kiệt sức do làm việc hết công suất chỉ để tìm cách sống qua ngày. Vì vậy, chỉ cần một vài cú đẩy nữa, con có thể phá nát tâm trí người ta, khiến họ trở thành con rối của con, làm mọi thứ theo ý con. Bởi vì cái não ấy không thể suy nghĩ nữa để mà phản đối.Phí Độ từng kể với Lạc Văn Chu, Phí Thừa Vũ không chỉ có được toàn bộ thân xác của mẹ hắn, ông ta phải điều khiển được trí não của bà, phải nhốt bà vào một cái lọ thủy tinh xinh đẹp nhưng xa cách nhân loại, để mỗi nhánh hoa nở ra đều phải mọc đúng chỗ. Nếu không đúng chỗ? Ha, cắt đi là được.
Or so he thought.Bởi vì hắn thấy mẹ hắn chết trước đôi mắt mình. Hắn lúc ấy đã hiểu, thế nào là một tâm trí bị hủy hoại.
Vậy mà, hắn vẫn thắng được. Tâm trí hắn vẫn không bị ông ta phá nát.Đúng, hắn đã giết động vật. Đúng, hắn vẫn không có khả năng đồng cảm với con người. Những thứ đó không cần phải suy nghĩ, không cần tâm trí, đã trở thành bản năng như ông ta mong muốn.Nhưng mà, hắn tiếp tục phản kháng ông ta, không bị ông ta biến thành con rối, chỉ biết hành động như ông ta dạy bảo. Hắn nghe ông ta truyền thụ phương pháp phạm tội vào não, xong dùng điện giật tất cả chúng đi mất. Hắn hỏi thăm ông về lý do hành hạ mẹ, cách ông giết bố vợ, cách ông che dấu tội ác, bình thường như câu hỏi "Hôm nay ăn gì", bình thường như một đứa con ngoan học hỏi cách làm của cha để bắt chước làm theo, rồi dùng thông tin này lật tung tất cả những đen tối nhất, đánh bại ông và tất cả những kẻ thao túng xã hội này. Đáng tiếc, lúc ấy ông ta đã chết rồi. Đáng tiếc, hắn chưa kịp nói với ông ta rằng, từ thời điểm ông nghĩ tôi giống ông, thì người bị hủy tâm trí không phải tôi, mà đã là ông rồi. Bởi vì, dòng máu "yếu đuối" của mẹ chảy trong tôi, khiến tôi mạnh mẽ bảo vệ tâm trí mình.
Cách thứ hai: Hủy hoại tâm tríCon người chỉ có một bộ não yếu đuối. Luôn kiệt sức do làm việc hết công suất chỉ để tìm cách sống qua ngày. Vì vậy, chỉ cần một vài cú đẩy nữa, con có thể phá nát tâm trí người ta, khiến họ trở thành con rối của con, làm mọi thứ theo ý con. Bởi vì cái não ấy không thể suy nghĩ nữa để mà phản đối.Phí Độ từng kể với Lạc Văn Chu, Phí Thừa Vũ không chỉ có được toàn bộ thân xác của mẹ hắn, ông ta phải điều khiển được trí não của bà, phải nhốt bà vào một cái lọ thủy tinh xinh đẹp nhưng xa cách nhân loại, để mỗi nhánh hoa nở ra đều phải mọc đúng chỗ. Nếu không đúng chỗ? Ha, cắt đi là được.
Ông ta đã chứng minh cho hắn thấy sự hiệu quả của bước này bằng cách để cậu tận mắt nhìn những tra tấn điện giật, những cú siết ngọp thở của mẹ hắn, khiến cho bà sống điên điên dở dở suốt ngày, và chỉ còn tuân theo lời ông ta nói như một con robot - giờ nào đi ngủ, giờ nào cắm hoa, giờ nào đọc sách.
Nhưng mà kì lạ thay, hắn không tin lời này của ông ta, bởi "vài cú đẩy" của ông ta đã kéo dài không biết bao nhiêu năm, từ lúc ông ngoại hắn chết đến năm hắn 14 tuổi. Bởi vì bà vẫn mỗi ngày đọc truyện cho hắn về khao khát tự do, về tình nhân ái, gào thét với hắn, "không tự do, chẳng thà chết". Rồi cuối cùng, bà vẫn sống, vẫn chịu tra tấn, vẫn kể chuyện cho hắn.Vì thế, hắn biết, ông ta vẫn chưa thành công trong bước này. Đằng sau sự điên cuồng kia, mẹ hắn là một người có tinh thần mạnh mẽ, đủ mạnh để bao nhiêu tra tấn của ông ta đều không hoàn toàn thay đổi được bà. Bà không thể công khai phản đối, nhưng có thể trút hết những phẫn nộ về sự dã man của ông ta cho hắn, cố gắng đào tạo hắn chống đối ông ta. Hắn tin, tâm trí mẹ vẫn vững vàng, vì mẹ vẫn đấu tranh. Mẹ muốn bảo vệ hắn.Or so he thought.Bởi vì hắn thấy mẹ hắn chết trước đôi mắt mình. Hắn lúc ấy đã hiểu, thế nào là một tâm trí bị hủy hoại.
Vậy mà, hắn vẫn thắng được. Tâm trí hắn vẫn không bị ông ta phá nát.Đúng, hắn đã giết động vật. Đúng, hắn vẫn không có khả năng đồng cảm với con người. Những thứ đó không cần phải suy nghĩ, không cần tâm trí, đã trở thành bản năng như ông ta mong muốn.Nhưng mà, hắn tiếp tục phản kháng ông ta, không bị ông ta biến thành con rối, chỉ biết hành động như ông ta dạy bảo. Hắn nghe ông ta truyền thụ phương pháp phạm tội vào não, xong dùng điện giật tất cả chúng đi mất. Hắn hỏi thăm ông về lý do hành hạ mẹ, cách ông giết bố vợ, cách ông che dấu tội ác, bình thường như câu hỏi "Hôm nay ăn gì", bình thường như một đứa con ngoan học hỏi cách làm của cha để bắt chước làm theo, rồi dùng thông tin này lật tung tất cả những đen tối nhất, đánh bại ông và tất cả những kẻ thao túng xã hội này. Đáng tiếc, lúc ấy ông ta đã chết rồi. Đáng tiếc, hắn chưa kịp nói với ông ta rằng, từ thời điểm ông nghĩ tôi giống ông, thì người bị hủy tâm trí không phải tôi, mà đã là ông rồi. Bởi vì, dòng máu "yếu đuối" của mẹ chảy trong tôi, khiến tôi mạnh mẽ bảo vệ tâm trí mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com