Tam Sinh Tam The Cham Thuong Thu Ngoai Truyen Tac Gia Lam Tuong Vi
CHƯƠNG 3Thái Thần Cung xưa nay vốn dĩ tĩnh lặng vì Đông Hoa Đế Quân tính cách cổ quái, lạnh lùng, để trống hậu cung, chẳng màn thế tục, nên không thích ồn ào, ngoại trừ dạo trước khi Đế Cơ Phượng Cửu của Thanh Khâu vì muốn trả ơn cứu mạng mà cải trang thành tiểu tiên tỳ vào làm loạn, thì gần như chưa một nữ tử nào dám tự ý bước chân vào. Lạ một điều cho dù nàng ta làm càng làm quấy đến thế nào, hoặc giả có lật tung cả Thái Thần cung lên thì Đông Hoa Đế Quân vẫn chưa một lần nổi nóng với nàng, ngược lại đôi ba lần chàng biết Phượng Cửu hay bị các tiên nga khác bắt nạt, nhất là tiểu điện hạ Chức Việt (Biểu muội của Dạ Hoa Quân) còn thường hay la mắng, bắt nàng làm tạp dịch nặng nhọc, chàng còn âm thầm bảo vệ Phượng Cửu. Kể ra có lần nàng bị Thành Ngọc Nguyên Quân lừa cho ăn Thất Hồn Quả, tâm trí trở nên lơ lửng như người say, dám cả gan ôm chặt Đế Quân, miệng không ngừng tíu tít: "Phượng Cửu thích ngài, rất thích ngài, thích ngài nhiều nhiều lắm". Nếu là một tiên nga nào khác, chắc hẳn bị chàng ném xuống phàm gian chịu luân hồi tình kiếp. Nhưng với Phượng Cửu chàng chẳng giận chẳng phạt, lại còn bế nàng gọn trên tay về Thái Thần Cung trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc của các tiên nga, sau đó còn tự tay chăm sóc, bón cho nàng từng thìa canh tỉnh thần. Chúng tiên nga thấy thế, từ đó không dám bắt nạt Phượng Cửu nữa. Ti Mệnh Tinh Quân còn vẽ đường cho hươu chạy, hắn bảo Phượng Cửu: "Tiểu điện hạ à, ngoại trừ Thái Thần Cung ra, người làm ơn đừng chạy đi lung tung trên Cửu Trùng Thiên gây hoạ nữa có được không". Đó là đối với chúng tiên nga, còn những vai vế lớn hơn như Trắc Phi Tố Cẩm ở Tẩy Ngô Cung xưa kia, do đố kỵ phàm nhân Tố Tố (cũng là Thiên Hậu Bạch Thiển bị lịch tình kiếp) mà hại Tố Tố bị mất đi đôi mắt, Phượng Cửu lúc đó do bị thương nên hiện nguyên thân hồ ly, được Đế Quân cưng sủng, thấy Tố Cẩm lòng dạ thâm độc, nộ khí dâng cao Tiểu Cửu dùng vuốt nhọn cào xước tay vị Trắc Phi ấy. Đang sẵn căm tức nữ phàm nhân, Tố Cẩm nương nương thẳng tay trút giận lên tiểu hồ ly một chưởng khiến nàng thổ huyết. Đông Hoa Đế Quân nhìn thấy nổi trận lôi đình, chàng đã phạt vị Tố Cẩm nương nương ấy quỳ trước cổng Nhất Lãm Phương Hoa một canh giờ, chàng gằng giọng giận dữ: "Từ giờ trở đi, ngươi hãy tránh cả người và hồ ly của Thái Thần Cung ta càng xa càng tốt. Bổn đế quân chỉ biết dẫn binh chinh chiến, không biết nói lý lẽ đâu." Những giai thoại như thế về Đế Cơ Phượng Cửu được đồn đại suốt mấy trăm năm trên Thiên Cung, ngay đến Thiên Quân năm đó cũng không hiểu mối quan hệ giữa Đế Quân và Phượng Cửu là gì nhưng vẫn phải nể mặt Đế Cơ vài ba phần. Cửu Nhi từng hoạt bát, nghịch ngợm là vậy, nhưng bây giờ nằm im gối đầu trên đùi chàng hơi thở yếu ớt, khiến Đông Hoa thập phần lo sợ. Lúc này chàng cảm thấy mình trở nên bất lực hơn bao giờ hết, vì nàng không phải bị nội thương nên không thể dùng tiên lực hoặc độ tu vi để chữa trị. Ở phía ngoài tẩm điện dồn dập tiếng bước chân vội vã của nhiều người, phu thê Dạ Thiển vừa mới đến, Ti Mệnh Tinh Quân cũng vừa thỉnh được Dược Vương tới. Đế Quân trừng mắt: "Ngươi hãy mau chóng xem mạch cho nàng ta. Nhanh!"
Vội đặt y tráp xuống cạnh giường, Dược Vương đưa tay chẩn mạch, im lặng một lúc mắt Dược Vương mở trừng trừng hoảng sợ nhìn Đế Quân, hơi thở run rẩy. Bạch Thiển đoán ý, biết là đến tám phần nguy hiểm hỏi: "Rốt cuộc tiểu tổ tông của ta lại gây hoạ gì rồi?" Dược Vương vẫn run rẩy mắt mở trừng trừng, hơi thở hổn hển. Đông Hoa Đế Quân không thể kiên trì hơn được nữa quát to: "Nói!"
Lão Dược Vương quỳ sụp xuống thi lễ: "Đế Quân xá tội, Thiên Quân - Thiên Hậu xá tội, Thanh Khâu Đế Cơ ... nàng ta ... nàng ta bị trúng... Phật Linh Yểm Cảnh độc."
Đông Hoa chết lặng một lúc, không khí trong Thái Thần cung phút chốc bỗng trở nên tĩnh mịch đến tang thương, Đế Quân cảm thấy hơi thở của mình thật khó nhọc, chàng hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh nói: "Ngươi hãy chẩn mạch cẩn thận lại một lần nữa cho ta, xem có nhầm lẫn gì không."
Phu Thê Dạ - Thiển cũng không kém phần ngạc nhiên lẫn lo sợ. Bạch Thiển nói: "Chẳng phải đó là loại độc thời thượng cổ đã thất truyền rồi sao? Tiểu a đầu này, sao vô duyên vô cớ lại bị trúng loại kịch độc đó."
Dược Vương vẫn dập đầu run rẩy: "Đế Quân xá tội, tiểu tiên bất tài, đã xem mạch tượng rất kỹ, ngoại trừ Phật Linh Yểm Cảnh độc ra, tiểu tiên không thể nghĩ tới bất kỳ loại độc nào khác."
Đế Quân vẫn cố hít thở một lần nữa thật sâu để giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày, chàng gằng giọng từng tiếng: "Làm cách nào để giải độc?"
Dược Vương vẫn đang dập đầu dưới đất, lão gần như chẳng còn một chút hơi sức, run rẩy đáp: "Là Mị Quả của Thanh Khâu kết hợp với Thần Chi Thảo và băng thuỷ trong Hàn Băng Động ở Bích Hải Thương Linh, rồi dùng tu vi luyện thành thuốc giải, thiếu một thứ cũng không được... nhưng..." nói đến đây lão Dược Vương như muốn ngất đi, chẳng thể thốt thêm được câu chữ nào thêm. Không cần lão nói thì ai cũng biết làm gì còn một cọng Thần Chi Thảo nào nữa. Năm đó vì để giúp Thiển Thiển kết lại hồn phách cho chiến thần Mặc Uyên ở Côn Lôn Hư, Dạ Hoa Quân đã viện lý do tránh có kẻ tà tâm dùng cỏ thần luyện pháp gây hại cho thái bình tứ hải bát hoang, thỉnh xin Thiên Quân đi diệt gọn Thần Chi Thảo, chủ yếu là để đường đường chính chính lấy cỏ về luyện đơn dược. Dạ Hoa Quân đứng lặng người, chàng chưa từng nghĩ hành động của mình năm ấy đã vô tình thương hại đến Phượng Cửu bây giờ. Bạch Thiển hết nhìn phu quân mình rồi lại nhìn sang Tiểu Cửu đang nằm thở yếu ớt trong lòng Đông Hoa Đế Quân, khẽ thở dài hỏi: "Còn cách nào khác tạm thời giữ mạng của tiểu a đầu này rồi tính tiếp hay không?"
Dược Vương từ nãy giờ vẫn dập đầu, chưa từng một lần dám ngước lên, lão nói giọng còn run: "Chỉ còn cách dùng tiên lực khắc chế để độc tố không phát tán khắp toàn thân, sau đó đưa nàng ta về Bích Hải Thương Linh, cho nàng ta nghỉ ở Hàn Băng Động. Hàn khí trong đó sẽ giữ độc tố chậm phát tán, và nhớ tránh để nàng ta bị kích động. Tiểu tiên thật sự không hiểu vốn dĩ loại độc này là thượng cổ độc đã bị thất truyền. Đế Cơ đã đắc tội với ai mà bị hạ độc thủ như vậy. Hơn nữa đặc tính của loại độc này trong sách cổ có viết, chỉ phát tán khi động chân tình lúc ngửi được Phật Linh hương. Và một khi độc tố đã phát tán, người trúng độc càng động chân tình sẽ càng bị sốt, càng sốt sẽ càng nhanh chóng rơi vào mộng mị triền miên của Yểm Ma Vương mãi mãi không thoát ra được, Yểm Ma Vương nhân cơ hội đó sẽ hút hết tiên khí người trúng độc, cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết trong chính mộng cảnh của mình"
Ti Mệnh Tinh Quân từ nãy đến giờ đứng quan sát, vẻ mặt đầy đau thương, chắp tay thỉnh ý Đế Quân: "Tiểu tiên xin phép cho người chuẩn bị đi Bích Hải Thương Linh ngay lập tức" sau đó hắn lui ra.
Đông Hoa vẫn thất thần, ôm chặt Cửu Nhi vào lòng, từng ngón tay thon dài mạnh mẽ của chàng vẫn vuốt ve lên cái bớt hoa đỏ giữa trán nàng ta miên man, chàng chẳng còn bận tâm có ai xung quanh nữa, cứ thì thào vào tai mỹ nhân: "Cửu Nhi, có ta ở đây nàng sẽ không chết."
Nói đoạn Đông Hoa nhẹ nhàng đặt Phượng Cửu xuống gối, chàng đứng lên định đưa tay thi pháp khắc chế độc tố cho nàng thì Dạ Hoa Quân cản lại. Dạ Hoa nói: "Đế Quân, xin ngài để cho ta, trong chuyện này ta cũng có phần lỗi. Ngài chỉ mới khôi phục được vài phần tiên pháp, hãy giữ lại để bảo vệ cho Phượng Cửu. Nếu có kẻ đã lén hạn độc thủ, biết nàng ta chưa chết chắc chắn sẽ quay lại tìm." Bạch Thiển nói thêm vào: "Đúng vậy, mong ngài hãy giữ lại tiên lực, bảo vệ an toàn cho Tiểu Cửu nhà ta khi đến Bích Hải Thương Linh, mọi việc Bạch Thiển ta chỉ còn biết trông cậy vào Ngài". Rồi chẳng cần đợi Đế Quân trả lời, Dạ Hoa bắt ấn thi pháp, dùng tiên lực khắc chế độc tố trên người Bạch Phượng Cửu.
Nói về Phật Linh Yểm Cảnh độc, đó một loại độc tình thượng cổ. Tương truyền năm xưa, Chiêu Phong Quỷ Vương của bộ tộc Dạ Điểu đã đem lòng yêu tha thiết một tiểu mỹ nhân của Phượng Hoàng Tộc, Thiên - Ma khác biệt, tiểu mỹ nhân vẫn cố chấp vượt qua rào cản này, từ bỏ thân phận cao quý theo Chiêu Phong về ma giới. Đáng thương thay, là người của Tiên giới mà sống ở Ma giới lâu ngày sẽ bị mất đi tiên pháp, dần dà sẽ trở thành phàm nhân, chìm đắm trong sinh tử luân hồi. Chiêu Phong Quỷ Vương quá đau lòng trước cái chết của tiểu mỹ nhân, đã lén đến Thanh Khâu ăn trộm một Mị Diệp (lá của cây Mị Quả), mang về ma giới, lấy máu của hắn nhỏ lên Mị Diệp, rồi đưa Mị Diệp đó vào Huyết Hồn Ngọc, lấy Phật Linh hương làm chất dẫn, sau cùng hắn dùng ma pháp cho nguyên thần của tiểu mỹ nhân vào Huyết Hồn Ngọc ấy. Từ đó mỗi đêm hắn lấy Huyết Hồn Ngọc gối đầu sẽ được gặp tiểu mỹ nhân trong giấc mộng của mình, tiếp nối đoạn nghiệt duyên Tiên - Ma đau khổ. Thời gian trôi qua vạn vạn năm, sau này chẳng còn ai biết tung tích của Chiêu Phong Quỷ Vương nữa, chỉ biết Huyết Hồn Ngọc rơi vào tay Yểm Ma Vương, nếu ai vô tình bị Huyết Hồn Ngọc đả thương, lại ngửi trúng Phật Linh hương khi đang động chân tình nhất định sẽ bị phát độc toàn thân, rơi vào yểm cảnh (giấc mộng) do Yểm Ma Vương bày ra, bị hắn hút cạn tiên nguyên mà chết. Trên đời này, ngoại trừ Phật Đà Gia, thử hỏi còn có ai không động chân tình?! Nhưng mọi thứ chỉ là lời đồn mà thôi, chẳng ai có thể ngờ được Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu lại trúng phải tà độc thượng cổ ấy. Thượng Thần Bạch Dịch vừa đến Tẩy Ngô cung, nghe Bạch Thiển kể chuyện về nữ tử ngỗ nghịch nhà mình, lòng buồn vô hạn. Lão nói: "Tiểu Cửu chỉ là ham chơi nghịch ngợm, chưa từng đắc tội với ai, sao lại có kẻ hạ độc thủ mà chúng ta không biết, Ngũ muội, ngươi có đoán ra được là do ai làm không?" Bạch Thiển thở dài lắc đầu, nhìn sang phu quân Dạ Hoa vẻ thỉnh ý. Dạ Hoa nói: "Ta nghĩ việc này có liên quan đến việc Thượng Thần Bạch Dịch bị tập kích lần trước. Hẳn là cũng có liên quan đến việc bọn tàn dư phản loạn của Ma Tộc đang nổi lên gần đây. Chỉ có điều tại sao và khi nào chúng lại ra tay tàn độc với Tiểu Cửu?" Nói đoạn Dạ Hoa truyền lệnh xuống: "Già Quân tiếp chỉ, mau chóng cho người canh giữ cẩn mật bên ngoài Hàn Băng Động ở Bích Hải Thương Linh, bảo vệ an toàn cho Đế Quân và Đế Cơ, có động tĩnh gì mau chóng hồi báo. Thiên Khu tiếp chỉ, cho người lập tức điều tra kẻ nào chủ mưu tập kích Thượng Thần Bạch Dịch". Từ sau trận ác chiến với Kình Thương bên bờ Nhược Thuỷ, chưa lúc nào không khí ở Thiên Cung lại trở nên căng thẳng như lúc này.Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu dần dần mở mắt, nàng ngửi thấy thoang thoảng mùi chiên đàn hương quen thuộc, lại còn có cả vài lọn tóc trắng loà xoà xuống trán mình, khe khẽ hít thở định thần, nàng nhận ra mình đang nằm gối đầu trong lòng Đông Hoa Đế Quân. Một tay chàng cầm Đại Thừa Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật Kinh, tay còn lại vẫn đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngước lên nhìn thì đọc được hàng chữ: Phật cáo Tu-bồ-đề: "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng tắc kiến Như Lai." (Tạm dịch: Phật bảo Tu Bồ Đề: "Phàm những gì có hình tướng đều là hư vọng. Còn nhìn không thấy có hình tướng tức là đã thấy Như Lai") Phượng Cửu thầm nghĩ, một thần tiên như chàng đọc biết bao kinh sách, am hiểu đạo pháp nhưng vẫn ngang ngược, cố chấp, cổ quái vô cùng, rồi nàng tự hỏi thầm: "Rốt cuộc chàng động lòng với ta là thật, hay cũng chỉ là hư vọng". Thấy Phượng Cửu trở mình, Đế Quân bỏ kinh sách xuống hỏi: "Tỉnh rồi à, có đói không? Ta đã gọi người chuẩn bị ít cháo cho nàng rồi."
"Sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?" Phượng Cửu hỏi.
"Đây là Hàn Băng động ở Bích Hải Thương Linh" Đế Quân đáp.
"Là nơi chàng sinh ra sao? Tại sao chàng lại đưa ta đến đây?" Phượng Cửu không giấu được sự ngạc nhiên lẫn thích thú trong giọng nói. Đế Quân cười đáp: "Là do nàng làm loạn, phá nát hết Thái Thần cung của ta rồi, bây giờ ta đang cho người trùng tu lại cung nên tạm thời chúng ta ở đây một thời gian vậy."
Phượng Cửu nhăn mặt ngồi dậy, dùng tay đấm vào vai Đông Hoa: "Chàng thật quá đáng, dám xem thường ta, trêu chọc ta đến mức đấy sao"
Chàng một lần nữa nắm chặt tay nàng lại, ánh mắt nhìn nàng ấm áp vô cùng: "Cửu Nhi, không được vô lễ, là bổn Đế Quân ta đang rất đề cao khả năng càng quấy, làm loạn của nàng mà thôi"
Phượng Cửu thất thế, xụ mặt ấm ức: "Chàng thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp, bắt nạt ta.". Lúc này Đế Quân lại trở nên nhỏ nhẹ, nhìn nàng âu yếm, những ngón tay thon dài lại miên man trên mặt, trên trên môi, trên đuôi mắt long lanh của tiểu mỹ nhân, chàng nhìn nàng chẳng rời mắt, thì thào bằng chất giọng trầm khàn đặc trưng: "Thiên địa lục giới từ bây giờ, ngoại trừ bổn Đế Quân ra, sẽ chẳng còn ai dám bắt nạt nàng nữa." Hai gương mặt nam thanh nữ tú đang từ từ gần lại nhau hơn. Ở góc gần cửa động, ánh nến lung linh càng tô điểm cho đôi mắt tiểu mỹ nhân thêm phần trong sáng, thỉnh thoảng có tiếng tí tách một vài giọt thuỷ băng thạch tan chảy rơi xuống đất như một khúc nhạc trời làm cho Hàn Băng động mất đi bầu không khí lạnh lẽo. Ở một góc khác trong động, trên chiếc giường đá trải chăn đệm gấm hoa được dệt bằng loại tơ lụa thượng hạng của Thiên Tộc, vẫn là hai gương mặt nam thanh nữ tú đang mỗi lúc gần nhau, gần nhau hơn nữa... khoảng cách giữa hai gương mặt bây giờ chỉ là đầu mũi... Đông Hoa chủ động hơi nghiêng đầu sang trái một tí, khoảng cách giữa hai đôi môi ngày càng gần hơn, chàng nghe rất rõ hơi thở Cửu Nhi có phần hơi run, khoảng cách giữa hai đôi môi đang ngày càng gần hơn nữa...
"Hồi bẩm Đế Quân, Thiên Cung có tin tức đưa xuống là..." Chưa nói hết câu Ti Mệnh Tinh Quân mới hiểu rằng mình đã vào không đúng lúc. Phượng Cửu giật mình xấu hổ quay đi, còn Đông Hoa thì khỏi cần bàn cãi, chàng xoay người nhìn Ti Mệnh như một kẻ thù không đội trời chung. Ti Mệnh toát mồ hôi lạnh, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng, hắn cúi đầu chắp tay bảo: "Tiểu Tiên đã vào không đúng lúc, do ... do... động không có cửa để gõ. Tiểu Tiên cho người chuẩn bị thức ăn, sẽ quay lại sau". Miệng lắp bắp nói vậy, nhưng trong lòng hắn như đang khóc, thầm nghĩ: "Phen này Đông Hoa Đế Quân chắc là cho ta đi Tru Tiên Đài thưởng nguyệt mất thôi". Ti Mệnh quay lưng định chạy nhanh ra khỏi động, thậm chí nếu được hắn chỉ muốn dùng thuật Dịch chuyển tức thời để thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Đế Quân nào để hắn thoát dễ dàng như thế, chàng lườm hắn một cái rồi nói: "Nếu đã đến, có gì thì bẩm báo ngay, tránh sau đó lại làm phiền Phượng Cửu nghỉ ngơi."
Ti Mệnh Tinh Quân vẫn cúi đầu không dám ngước lên nhìn Đế Quân lấy nửa lần, hắn bảo: "Thiên Hậu Bạch Thiển đã điều tra được tin tức từ vị thập lục sư huynh ở Côn Lôn Hư là Tử Lan Thần Quân, năm đó khi Đế Quân lịch kiếp, bị thích khách truy đuổi vào đến căn nhà tranh rách nát, tuy là Tử Lan Thần Quân không có mặt ngay lúc giao chiến, nhưng tại hiện trường sau đó đã nhận thấy có dấu vết của loại binh khí tà độc được luyện từ Huyết Hồn Ngọc."
Đông Hoa nghe xong, cặp chân mày chau lại, chợt nhớ đến chuyện hôm trước gần cổng Thái Thần cung, có một thanh niên khí phách tuấn tú chặn đường chàng, hắn nhắc chuyện lịch kiếp đã từng cứu chàng và Cửu Nhi trong căn nhà tranh, phải rồi, Đông Hoa thầm nghĩ, hắn chính là manh mối duy nhất. Chàng hạ lệnh "Ngươi mau chuẩn bị giấy vẽ bút mực, ta sẽ vẽ chân dung một người, dù có lục tung cả tứ hải bát hoang này cũng phải tìm cho được người này đến đây cho ta."
Vội đặt y tráp xuống cạnh giường, Dược Vương đưa tay chẩn mạch, im lặng một lúc mắt Dược Vương mở trừng trừng hoảng sợ nhìn Đế Quân, hơi thở run rẩy. Bạch Thiển đoán ý, biết là đến tám phần nguy hiểm hỏi: "Rốt cuộc tiểu tổ tông của ta lại gây hoạ gì rồi?" Dược Vương vẫn run rẩy mắt mở trừng trừng, hơi thở hổn hển. Đông Hoa Đế Quân không thể kiên trì hơn được nữa quát to: "Nói!"
Lão Dược Vương quỳ sụp xuống thi lễ: "Đế Quân xá tội, Thiên Quân - Thiên Hậu xá tội, Thanh Khâu Đế Cơ ... nàng ta ... nàng ta bị trúng... Phật Linh Yểm Cảnh độc."
Đông Hoa chết lặng một lúc, không khí trong Thái Thần cung phút chốc bỗng trở nên tĩnh mịch đến tang thương, Đế Quân cảm thấy hơi thở của mình thật khó nhọc, chàng hít một hơi thật sâu cố lấy bình tĩnh nói: "Ngươi hãy chẩn mạch cẩn thận lại một lần nữa cho ta, xem có nhầm lẫn gì không."
Phu Thê Dạ - Thiển cũng không kém phần ngạc nhiên lẫn lo sợ. Bạch Thiển nói: "Chẳng phải đó là loại độc thời thượng cổ đã thất truyền rồi sao? Tiểu a đầu này, sao vô duyên vô cớ lại bị trúng loại kịch độc đó."
Dược Vương vẫn dập đầu run rẩy: "Đế Quân xá tội, tiểu tiên bất tài, đã xem mạch tượng rất kỹ, ngoại trừ Phật Linh Yểm Cảnh độc ra, tiểu tiên không thể nghĩ tới bất kỳ loại độc nào khác."
Đế Quân vẫn cố hít thở một lần nữa thật sâu để giữ được thái độ bình tĩnh thường ngày, chàng gằng giọng từng tiếng: "Làm cách nào để giải độc?"
Dược Vương vẫn đang dập đầu dưới đất, lão gần như chẳng còn một chút hơi sức, run rẩy đáp: "Là Mị Quả của Thanh Khâu kết hợp với Thần Chi Thảo và băng thuỷ trong Hàn Băng Động ở Bích Hải Thương Linh, rồi dùng tu vi luyện thành thuốc giải, thiếu một thứ cũng không được... nhưng..." nói đến đây lão Dược Vương như muốn ngất đi, chẳng thể thốt thêm được câu chữ nào thêm. Không cần lão nói thì ai cũng biết làm gì còn một cọng Thần Chi Thảo nào nữa. Năm đó vì để giúp Thiển Thiển kết lại hồn phách cho chiến thần Mặc Uyên ở Côn Lôn Hư, Dạ Hoa Quân đã viện lý do tránh có kẻ tà tâm dùng cỏ thần luyện pháp gây hại cho thái bình tứ hải bát hoang, thỉnh xin Thiên Quân đi diệt gọn Thần Chi Thảo, chủ yếu là để đường đường chính chính lấy cỏ về luyện đơn dược. Dạ Hoa Quân đứng lặng người, chàng chưa từng nghĩ hành động của mình năm ấy đã vô tình thương hại đến Phượng Cửu bây giờ. Bạch Thiển hết nhìn phu quân mình rồi lại nhìn sang Tiểu Cửu đang nằm thở yếu ớt trong lòng Đông Hoa Đế Quân, khẽ thở dài hỏi: "Còn cách nào khác tạm thời giữ mạng của tiểu a đầu này rồi tính tiếp hay không?"
Dược Vương từ nãy giờ vẫn dập đầu, chưa từng một lần dám ngước lên, lão nói giọng còn run: "Chỉ còn cách dùng tiên lực khắc chế để độc tố không phát tán khắp toàn thân, sau đó đưa nàng ta về Bích Hải Thương Linh, cho nàng ta nghỉ ở Hàn Băng Động. Hàn khí trong đó sẽ giữ độc tố chậm phát tán, và nhớ tránh để nàng ta bị kích động. Tiểu tiên thật sự không hiểu vốn dĩ loại độc này là thượng cổ độc đã bị thất truyền. Đế Cơ đã đắc tội với ai mà bị hạ độc thủ như vậy. Hơn nữa đặc tính của loại độc này trong sách cổ có viết, chỉ phát tán khi động chân tình lúc ngửi được Phật Linh hương. Và một khi độc tố đã phát tán, người trúng độc càng động chân tình sẽ càng bị sốt, càng sốt sẽ càng nhanh chóng rơi vào mộng mị triền miên của Yểm Ma Vương mãi mãi không thoát ra được, Yểm Ma Vương nhân cơ hội đó sẽ hút hết tiên khí người trúng độc, cuối cùng sẽ dẫn đến cái chết trong chính mộng cảnh của mình"
Ti Mệnh Tinh Quân từ nãy đến giờ đứng quan sát, vẻ mặt đầy đau thương, chắp tay thỉnh ý Đế Quân: "Tiểu tiên xin phép cho người chuẩn bị đi Bích Hải Thương Linh ngay lập tức" sau đó hắn lui ra.
Đông Hoa vẫn thất thần, ôm chặt Cửu Nhi vào lòng, từng ngón tay thon dài mạnh mẽ của chàng vẫn vuốt ve lên cái bớt hoa đỏ giữa trán nàng ta miên man, chàng chẳng còn bận tâm có ai xung quanh nữa, cứ thì thào vào tai mỹ nhân: "Cửu Nhi, có ta ở đây nàng sẽ không chết."
Nói đoạn Đông Hoa nhẹ nhàng đặt Phượng Cửu xuống gối, chàng đứng lên định đưa tay thi pháp khắc chế độc tố cho nàng thì Dạ Hoa Quân cản lại. Dạ Hoa nói: "Đế Quân, xin ngài để cho ta, trong chuyện này ta cũng có phần lỗi. Ngài chỉ mới khôi phục được vài phần tiên pháp, hãy giữ lại để bảo vệ cho Phượng Cửu. Nếu có kẻ đã lén hạn độc thủ, biết nàng ta chưa chết chắc chắn sẽ quay lại tìm." Bạch Thiển nói thêm vào: "Đúng vậy, mong ngài hãy giữ lại tiên lực, bảo vệ an toàn cho Tiểu Cửu nhà ta khi đến Bích Hải Thương Linh, mọi việc Bạch Thiển ta chỉ còn biết trông cậy vào Ngài". Rồi chẳng cần đợi Đế Quân trả lời, Dạ Hoa bắt ấn thi pháp, dùng tiên lực khắc chế độc tố trên người Bạch Phượng Cửu.
Nói về Phật Linh Yểm Cảnh độc, đó một loại độc tình thượng cổ. Tương truyền năm xưa, Chiêu Phong Quỷ Vương của bộ tộc Dạ Điểu đã đem lòng yêu tha thiết một tiểu mỹ nhân của Phượng Hoàng Tộc, Thiên - Ma khác biệt, tiểu mỹ nhân vẫn cố chấp vượt qua rào cản này, từ bỏ thân phận cao quý theo Chiêu Phong về ma giới. Đáng thương thay, là người của Tiên giới mà sống ở Ma giới lâu ngày sẽ bị mất đi tiên pháp, dần dà sẽ trở thành phàm nhân, chìm đắm trong sinh tử luân hồi. Chiêu Phong Quỷ Vương quá đau lòng trước cái chết của tiểu mỹ nhân, đã lén đến Thanh Khâu ăn trộm một Mị Diệp (lá của cây Mị Quả), mang về ma giới, lấy máu của hắn nhỏ lên Mị Diệp, rồi đưa Mị Diệp đó vào Huyết Hồn Ngọc, lấy Phật Linh hương làm chất dẫn, sau cùng hắn dùng ma pháp cho nguyên thần của tiểu mỹ nhân vào Huyết Hồn Ngọc ấy. Từ đó mỗi đêm hắn lấy Huyết Hồn Ngọc gối đầu sẽ được gặp tiểu mỹ nhân trong giấc mộng của mình, tiếp nối đoạn nghiệt duyên Tiên - Ma đau khổ. Thời gian trôi qua vạn vạn năm, sau này chẳng còn ai biết tung tích của Chiêu Phong Quỷ Vương nữa, chỉ biết Huyết Hồn Ngọc rơi vào tay Yểm Ma Vương, nếu ai vô tình bị Huyết Hồn Ngọc đả thương, lại ngửi trúng Phật Linh hương khi đang động chân tình nhất định sẽ bị phát độc toàn thân, rơi vào yểm cảnh (giấc mộng) do Yểm Ma Vương bày ra, bị hắn hút cạn tiên nguyên mà chết. Trên đời này, ngoại trừ Phật Đà Gia, thử hỏi còn có ai không động chân tình?! Nhưng mọi thứ chỉ là lời đồn mà thôi, chẳng ai có thể ngờ được Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu lại trúng phải tà độc thượng cổ ấy. Thượng Thần Bạch Dịch vừa đến Tẩy Ngô cung, nghe Bạch Thiển kể chuyện về nữ tử ngỗ nghịch nhà mình, lòng buồn vô hạn. Lão nói: "Tiểu Cửu chỉ là ham chơi nghịch ngợm, chưa từng đắc tội với ai, sao lại có kẻ hạ độc thủ mà chúng ta không biết, Ngũ muội, ngươi có đoán ra được là do ai làm không?" Bạch Thiển thở dài lắc đầu, nhìn sang phu quân Dạ Hoa vẻ thỉnh ý. Dạ Hoa nói: "Ta nghĩ việc này có liên quan đến việc Thượng Thần Bạch Dịch bị tập kích lần trước. Hẳn là cũng có liên quan đến việc bọn tàn dư phản loạn của Ma Tộc đang nổi lên gần đây. Chỉ có điều tại sao và khi nào chúng lại ra tay tàn độc với Tiểu Cửu?" Nói đoạn Dạ Hoa truyền lệnh xuống: "Già Quân tiếp chỉ, mau chóng cho người canh giữ cẩn mật bên ngoài Hàn Băng Động ở Bích Hải Thương Linh, bảo vệ an toàn cho Đế Quân và Đế Cơ, có động tĩnh gì mau chóng hồi báo. Thiên Khu tiếp chỉ, cho người lập tức điều tra kẻ nào chủ mưu tập kích Thượng Thần Bạch Dịch". Từ sau trận ác chiến với Kình Thương bên bờ Nhược Thuỷ, chưa lúc nào không khí ở Thiên Cung lại trở nên căng thẳng như lúc này.Thanh Khâu Bạch Phượng Cửu dần dần mở mắt, nàng ngửi thấy thoang thoảng mùi chiên đàn hương quen thuộc, lại còn có cả vài lọn tóc trắng loà xoà xuống trán mình, khe khẽ hít thở định thần, nàng nhận ra mình đang nằm gối đầu trong lòng Đông Hoa Đế Quân. Một tay chàng cầm Đại Thừa Kim Cang Bát Nhã Ba La Mật Kinh, tay còn lại vẫn đang nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ngước lên nhìn thì đọc được hàng chữ: Phật cáo Tu-bồ-đề: "Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng tắc kiến Như Lai." (Tạm dịch: Phật bảo Tu Bồ Đề: "Phàm những gì có hình tướng đều là hư vọng. Còn nhìn không thấy có hình tướng tức là đã thấy Như Lai") Phượng Cửu thầm nghĩ, một thần tiên như chàng đọc biết bao kinh sách, am hiểu đạo pháp nhưng vẫn ngang ngược, cố chấp, cổ quái vô cùng, rồi nàng tự hỏi thầm: "Rốt cuộc chàng động lòng với ta là thật, hay cũng chỉ là hư vọng". Thấy Phượng Cửu trở mình, Đế Quân bỏ kinh sách xuống hỏi: "Tỉnh rồi à, có đói không? Ta đã gọi người chuẩn bị ít cháo cho nàng rồi."
"Sao ta lại ở đây? Đây là nơi nào?" Phượng Cửu hỏi.
"Đây là Hàn Băng động ở Bích Hải Thương Linh" Đế Quân đáp.
"Là nơi chàng sinh ra sao? Tại sao chàng lại đưa ta đến đây?" Phượng Cửu không giấu được sự ngạc nhiên lẫn thích thú trong giọng nói. Đế Quân cười đáp: "Là do nàng làm loạn, phá nát hết Thái Thần cung của ta rồi, bây giờ ta đang cho người trùng tu lại cung nên tạm thời chúng ta ở đây một thời gian vậy."
Phượng Cửu nhăn mặt ngồi dậy, dùng tay đấm vào vai Đông Hoa: "Chàng thật quá đáng, dám xem thường ta, trêu chọc ta đến mức đấy sao"
Chàng một lần nữa nắm chặt tay nàng lại, ánh mắt nhìn nàng ấm áp vô cùng: "Cửu Nhi, không được vô lễ, là bổn Đế Quân ta đang rất đề cao khả năng càng quấy, làm loạn của nàng mà thôi"
Phượng Cửu thất thế, xụ mặt ấm ức: "Chàng thật đáng ghét, lúc nào cũng chỉ biết ức hiếp, bắt nạt ta.". Lúc này Đế Quân lại trở nên nhỏ nhẹ, nhìn nàng âu yếm, những ngón tay thon dài lại miên man trên mặt, trên trên môi, trên đuôi mắt long lanh của tiểu mỹ nhân, chàng nhìn nàng chẳng rời mắt, thì thào bằng chất giọng trầm khàn đặc trưng: "Thiên địa lục giới từ bây giờ, ngoại trừ bổn Đế Quân ra, sẽ chẳng còn ai dám bắt nạt nàng nữa." Hai gương mặt nam thanh nữ tú đang từ từ gần lại nhau hơn. Ở góc gần cửa động, ánh nến lung linh càng tô điểm cho đôi mắt tiểu mỹ nhân thêm phần trong sáng, thỉnh thoảng có tiếng tí tách một vài giọt thuỷ băng thạch tan chảy rơi xuống đất như một khúc nhạc trời làm cho Hàn Băng động mất đi bầu không khí lạnh lẽo. Ở một góc khác trong động, trên chiếc giường đá trải chăn đệm gấm hoa được dệt bằng loại tơ lụa thượng hạng của Thiên Tộc, vẫn là hai gương mặt nam thanh nữ tú đang mỗi lúc gần nhau, gần nhau hơn nữa... khoảng cách giữa hai gương mặt bây giờ chỉ là đầu mũi... Đông Hoa chủ động hơi nghiêng đầu sang trái một tí, khoảng cách giữa hai đôi môi ngày càng gần hơn, chàng nghe rất rõ hơi thở Cửu Nhi có phần hơi run, khoảng cách giữa hai đôi môi đang ngày càng gần hơn nữa...
"Hồi bẩm Đế Quân, Thiên Cung có tin tức đưa xuống là..." Chưa nói hết câu Ti Mệnh Tinh Quân mới hiểu rằng mình đã vào không đúng lúc. Phượng Cửu giật mình xấu hổ quay đi, còn Đông Hoa thì khỏi cần bàn cãi, chàng xoay người nhìn Ti Mệnh như một kẻ thù không đội trời chung. Ti Mệnh toát mồ hôi lạnh, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng, hắn cúi đầu chắp tay bảo: "Tiểu Tiên đã vào không đúng lúc, do ... do... động không có cửa để gõ. Tiểu Tiên cho người chuẩn bị thức ăn, sẽ quay lại sau". Miệng lắp bắp nói vậy, nhưng trong lòng hắn như đang khóc, thầm nghĩ: "Phen này Đông Hoa Đế Quân chắc là cho ta đi Tru Tiên Đài thưởng nguyệt mất thôi". Ti Mệnh quay lưng định chạy nhanh ra khỏi động, thậm chí nếu được hắn chỉ muốn dùng thuật Dịch chuyển tức thời để thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Đế Quân nào để hắn thoát dễ dàng như thế, chàng lườm hắn một cái rồi nói: "Nếu đã đến, có gì thì bẩm báo ngay, tránh sau đó lại làm phiền Phượng Cửu nghỉ ngơi."
Ti Mệnh Tinh Quân vẫn cúi đầu không dám ngước lên nhìn Đế Quân lấy nửa lần, hắn bảo: "Thiên Hậu Bạch Thiển đã điều tra được tin tức từ vị thập lục sư huynh ở Côn Lôn Hư là Tử Lan Thần Quân, năm đó khi Đế Quân lịch kiếp, bị thích khách truy đuổi vào đến căn nhà tranh rách nát, tuy là Tử Lan Thần Quân không có mặt ngay lúc giao chiến, nhưng tại hiện trường sau đó đã nhận thấy có dấu vết của loại binh khí tà độc được luyện từ Huyết Hồn Ngọc."
Đông Hoa nghe xong, cặp chân mày chau lại, chợt nhớ đến chuyện hôm trước gần cổng Thái Thần cung, có một thanh niên khí phách tuấn tú chặn đường chàng, hắn nhắc chuyện lịch kiếp đã từng cứu chàng và Cửu Nhi trong căn nhà tranh, phải rồi, Đông Hoa thầm nghĩ, hắn chính là manh mối duy nhất. Chàng hạ lệnh "Ngươi mau chuẩn bị giấy vẽ bút mực, ta sẽ vẽ chân dung một người, dù có lục tung cả tứ hải bát hoang này cũng phải tìm cho được người này đến đây cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com