TruyenHHH.com

Tam Duyet Quan He

101.

Ngày tháng như thoi đưa. Đợi đến khi từng hàng liễu rủ trên sông Trà Thạch đổ một màu xanh ngăn ngắt, thướt tha mà đu đưa trong gió, cây bạch quả trong sân thay mấy đợt lá, tiếng ve sầu inh tai độ này cũng đã vãn. Hè sắp tàn, thu sắp tới, cái ngày mà biết bao Trường Tam ở Hồng Nguyên lâu mong ngóng cuối cùng cũng đã về.

Ta ngẩn người ngồi trong sương phòng, lặng yên nhìn hoàng hôn rực lửa nơi chân trời. Ánh nắng dịu dàng cuối ngày nay cũng đã dần tắt, chiếu lên mặt nước sông Trà Thạch lấp loáng, mênh mang mênh mang, khiến cho lòng người nao nao vô định. Từ bên dưới, người ra đường ngày một đông vui hơn. Bích Xuân Lâu đối diện cùng các tửu lâu khác cũng bắt đầu đốt đèn tiếp khách. Ta nhìn sang phía đối diện, đã thấy mấy Yêu Nhị ăn vận yểu điệu cầm đèn lồng đỏ ra ngoài vời khách. Làm cái nghề này, hương sắc chẳng mấy mà tàn phai. Các cô nương kia, tuy đều trong độ xuân xanh phơi phới, cùng lắm thì có người qua tuổi trăng rằm được vài năm, ấy thế mà khóe mắt đã hằn dấu chân chim, đắp bao nhiêu phấn cũng không che dấu nổi. Khóe miệng tươi cười của các nàng đều giống hệt như nhau, lả lơi mà điêu tàn, mang trong mình một sự mỏi mệt, chán chường không thể che dấu.

Đời người được mấy cái trăm năm?

Hồng Oa đứng hầu bên cạnh thấy ta mơ màng, vội vội vàng vàng tìm cách đánh trống lảng: "Ca ca, cũng chẳng còn sớm nữa, chúng ta mau sửa soạn rồi đi thôi?"

Chút tâm tư nhỏ của nàng ta cũng chẳng xa lạ gì, thế nhưng vẫn không khỏi cảm động. Ta thuận theo lời nàng mà cho người vào hầu hạ tắm rửa cho sạch sẽ rồi dùng thiện. Xong xuôi, tóc ta đã gần khô, thấy cũng không còn sớm nữa, ta liền cùng Hồng Oa rảo bước đến tiểu viện Chi Lê, nơi các Trường Tam chuyên đến để tập múa của Hồng Nguyên Lâu.

102.

Vừa vào bên trong, đã thấy đèn đuốc nơi này sáng trưng, sàn nhà cũng được hạ nhân lau chùi sạch sẽ đến mức bóng loáng, đảm bảo không có gì sai sót xảy ra trong đêm nay. Một hàng các Trường Tam ăn vận lộng lẫy đang túm tụm ở phía bên kia của đài múa, thì thầm to nhỏ, ai cũng không giấu được vẻ căng thẳng trên gương mặt. Đêm nay có thể coi là một đêm trọng đại với tất cả Trường Tam của Hồng Nguyên lâu. Đêm nay, bọn họ sẽ ca múa một lần cuối cùng để tranh cơ hội được nhập cung hầu vũ. Ai hát hay, múa đẹp, được vào cung thì không những có cơ hội được thoát kiếp nô tịch mà còn có cơ may với được đến quý nhân. Ai hát sai, múa dở, sáng sớm ngày mai liền phải treo thẻ tiếp khách.

Hồng Oa tay chân vốn nhanh nhẹn, vừa sai người lấy ghế dựa cho ta vừa nghe bọn hạ nhân thưa chuyện một chặp, thấy không có gì bất thường thì mới cho người đi mời Chỉ Nương cùng các Hà Sương của lâu ra. Lại nói đến Hà Sương, đây phần lớn đều là các Thư Ngụ hoặc các Trường Tam rất xuất sắc của thời trước, sau khi nhan sắc úa tàn thì không có người chuộc thân hoặc vì một lí do nào đó mà chịu ở lại Hồng Nguyên Lâu. Đương nhiên, Hồng Nguyên Lâu cũng không nuôi một đám người ăn không ngồi rồi. Bọn họ đã bao năm tiếp khách, đều là những con hồ ly thành tinh huyên dạy dỗ các Trường Tam, Yêu Nhị hay Dã Kê bình thường đều do một tay bọn họ đảm đương cả. Một số Hà Sương từng là Thư Ngụ đời trước còn được dạy dỗ cả Thư Ngụ thời sau.

Khoảng một khắc sau, ba Hà Sương có tiếng nói nhất trong lâu cũng dần dần xuất hiện, chỉ riêng Chỉ Nương là vẫn không thấy. Trong lòng ta hơi lo lắng. Dựa trên những kí ức từ kiếp trước, Chỉ Nương không hề vắng mặt nhiều ngày như vậy. Lần này nàng bị gọi đi, hẳn là có liên quan đến người thần bí kia.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, vẫn không thay đổi được chuyện gì. Nghĩ đến đây, ta đành tĩnh tâm lại, vỗ tay hai tiếng, ra hiệu cho buổi ca vũ bắt đầu.

Tiếng đàn, tiếng sáo bắt đầu nổi lên, êm đềm mà réo rắt. Trên đài cao, các Trường Tam e thẹn cầm quạt tròn che nửa mặt mà dịu dàng khiêu vũ. Dưới ánh lửa lưu li tuyệt đẹp, bọn họ yêu điệu mà ngây thơ, quyến rũ nhưng lại trong sáng. Mỗi người một sắc một vẻ, bảo bối áp đáy hòm cũng lôi ra hết, đặc sắc khiến cho những Hà Sương kia cũng không nhịn được mà cảm thán. Múa thêm vài bài, ta cho đám oanh yến này lui xuống, lại nhỏ giọng thảo luận cùng các Hà Sương kia, vòng qua vòng lại cuối cùng chọn được 15 người cả thảy, không thừa, cũng không thiếu.

Thấy thời giờ cũng chẳng còn sớm nữa, ta vừa mới liếc mắt ra hiệu cho Hồng Oa kết tiệc, đang định quay lại trò chuyện với ba Hà Sương thêm mấy câu thì cửa viện bỗng bị người dùng sức mở toang. Một bóng dáng thanh mảnh mặc hồng y ùa vào, theo sau còn có một ít tùy tùng nho nhỏ. Không ai khác, người vừa thong dong đến muộn, vừa huyênh hoang xấc láo, không coi ai ra gì kia chính là vị đệ đệ tốt của ta, Bạch Chu.

103.

Ta im lặng quan sát con gián đánh mãi không chết này, chỉ thấy bình thường y vốn thích bạch y, nay lại một thân đỏ rực, đúng là khiến người ta kinh diễm. Búi tóc cũng không vấn chỉn chu mà nay nửa ngả nửa nghiêng, những lọn tóc đen mềm mại lả lơi buông xõa, thêm vẻ phong tình. Khóe mắt Bạch Chu hơi cong cong, tràn đầy thần sắc kiêu ngạo, khi nhìn ta thì còn thêm vẻ khiêu khích. Ta đối với sự xấc láo của y còn chưa kịp tức giận, đã có người không nhịn được mà ngứa mắt:

"Xồng xộc xông vào, ngươi còn coi quy củ của Hồng Nguyên Lâu ra cái gì không?!"

Đối với sự chất vấn của Hà Sương kia, Bạch Chu ấy thế mà không hề hoảng loạn, thẳng thừng đáp lại:

"Bạch Chu ngu dốt, tuy biết bản thân phải vi phạm cái thứ gọi là quy củ kia, cũng muốn liều chết vì bản thân một lần!"

Nói rồi, không đợi ai phản ứng, Bạch Chu chạy thẳng lên đài múa, muốn cũng không cản nổi. Mặc kệ tiếng đàn tiếng sáo chưa nổi lên, y cũng nhón chân, xoay người, trực tiếp khiêu vũ. Hồng y bay múa, thân thể lả lơi, đẹp đến nỗi người ta kinh ngạc líu lưỡi. Ta lặng lẽ siết chặt tay, ánh mắt không tự chủ được mà trầm xuống. Tiếng xì xào kinh ngạc của các Hà Sương bên cạnh nổi lên, chủ yếu là cảm thán sao lại để sót một hạt giống tốt như vậy.

104.

Lúc nào cũng như vậy.

Ta thực sự không cam lòng.

 Lúc nào cũng như vậy, chỉ cần đợi vào thời khắc mấu chốt nhất, khi ngươi tưởng chừng đang cầm chắc chiến thắng, đang vui mừng không thôi thì tên Bạch Chu này luôn luôn đúng lúc xuất hiện. Vừa xuất hiện liền hoặc là ngâm một bài thơ, nhảy một điệu vũ, liền quang minh chính đại mà đoạt đi tất thảy vinh quang thuộc về ngươi, khiến người ta hận đến đỏ mắt cũng không làm được gì. Y giống như một con gián đáng ghét, đánh kiểu gì cũng không chết, lại luôn giẫm lên đau đớn của ngươi mà thượng vị, trở thành tiên nhân kiêu ngạo trên đài sáng, khiến người ta căm ghét không thôi. Lần này cũng như bao lần trước, Bạch Chu múa bài gì không múa, lại múa đúng bài Hồng Lệ Châu, bài vũ mà năm 15 tuổi năm ấy ta một khúc thành danh, vững chân ở vị trí Thư Ngụ đầu bảng. Có bao nhiêu bài hay như vậy, y lại cứ chọn bài này mà múa, cộng thêm một thân hồng y đỏ rực, chẳng phải là muốn hơn thua với ta sao?

Quả nhiên là vậy. Y vừa múa được một lát, đã có người kinh ngạc nhận ra, sau đó thì tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu vang lên, đủ loại ánh mắt hướng về phía này. Hồng Oa bên cạnh đã sớm hận đến đỏ mắt, vừa đợi được ta gật đầu ra hiệu liền lẻn đi chỗ khác. Chỉ độ một tức sau, có một vị cô nương tầm mười bốn, mười năm tuổi lấm la lấm lén đi thẳng về đám tùy tùng lạ mắt theo sau Bạch Chu kia, thì thầm to nhỏ. Đám nam nhân này thân thể cao lớn, tuy mặc một thân quần áo quê mùa thô kệch nhưng bên hông lại cố tình đeo gươm, rõ rành rành là vừa muốn làm chỗ dựa cho Bạch Chu, lại vừa muốn che giấu thân phận trước mắt người đời. Xem ra vị quý nhân của Bạch Chu tuy có quyền có thế, cũng chưa đến nỗi lú lẫn lấy thân phận thật ra cho y đâu.

Trên đài cao, Bạch Chu vẫn uyển chuyển ca múa, bên dưới dài, gương mặt của nam nhân đi đầu đám tùy tùng kia rõ ràng đã tối sầm lại, khi nhìn về vị tiên nhân trên cao kia nhiều thêm một tia chán ghét. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Bạch Chu một lát, khi nhìn về phía ta thì lại khẽ gật đầu, sau đó không nói không rằng dẫn người đi mất hút. Đoàn người vừa đi mất, ta đã vỗ tay ra hiệu. Một đám quy nô thân thể cao lớn hùng hùng hổ hổ lao xồng xộc lên đài múa, túm tóc lôi cổ Bạch Chu xuống, ấn ghì xuống đất. Bạch Chu hãy còn đắm chìm trong điệu múa ban nãy, thấy thế thì vừa thất thố vừa kinh ngạc, lúc này mới ngoái đầu ra phía cửa tìm đám nam nhân kia, tiếc là nơi đó đã sớm trống không.

Lúc này y đã nhận ra có gì đó không ổn, những đại khái là trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, liền giận dữ trừng mắt nhìn ta, cao giọng chất vấn:

"Hồ Vân thư ngụ trước nay tiếng lành đồn xa ôn hòa nho nhã, nay chỉ vì tiểu đệ múa trùng một khúc vũ liền ra tay độc ác, đây là ngươi đang muốn làm cái gì?!"

Ta chỉ lạnh lùng nhìn y. Tư Dung, một trong hai Trường Tam hồi trước bị Bạch Chu kéo xuống đài liền lao lên cho y liền mấy cái tát trời giáng, đánh đến nỗi gương mặt của Bạch Chu biến dạng, sưng thành cái đầu heo, mồm miệng máu me be bét. Bạch Chu đau đớn đang định kêu gào liền bị đạp cho một đạp, không cẩn thận mà cắn phập vào lưỡi, máu đỏ nhỏ tong tong lên sàn gỗ, phát ra mùi tanh gay mũi.

Tư Dung đỏ mắt nhìn y, gằn giọng từng chữ từng chữ:

"Nói ai độc ác? Sao ngươi không tự xem lại mình đi!! Ngoài mặt thì tỏ vẻ một đóa bạch liên trong trắng, trong tâm lại đã nát rữa, không biết bản thân đã thối đến cái dạng gì rồi sao?! Ngày ấy ta bị ngươi tùy tiện kéo xuống đài, nếu không nhờ ca ca che chở, sao sống đến ngày hôm nay!!"
An Ngọc cũng cao giọng vạch trần: "Ngươi tâm tư ích kỉ, nay không nói không rằng lẻn ra ngoài lâu, kéo một đống ngoại nhân về, muốn chèn ép chúng ta phải không?! Đó đều là người của quý nhân mà ngươi ôm được đấy à? Ngươi đã có bản lĩnh khiến y ra mặt vì mình như vậy, thế hóa ra chẳng phải chỉ cần thổi gió bên gối đôi ba câu, các Trường Tam ở đây sẽ tùy ý bị ngươi định đoạt đấy sao? Ai có thù hằn với ngươi, ngươi liền nói xấu y một cái, tùy tiện như thế đã tiễn được một kẻ thù, chẳng phải quá tốt rồi hay sao!"

Vừa nói đến chuyện này, các Trường Tam vốn đang xem trò vui bỗng biến sắc. Ở đây, có mấy người chưa từng động chạm đến Bạch Chu? Bọn họ đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, hơn nữa lại chỉ có một kẻ thù chung, tức khắc liền đồng lòng đứng trên một chiến tuyến, ánh mắt khi nhìn về phía y còn mang theo chán ghét cùng tức giận.

Thấy thời cơ đã điểm, ta mới lạnh giọng mỉa mai: "Ngươi cũng biết Hồng Lệ Châu là bản mệnh của ta cơ đấy."

Ta rũ mi nhìn y, mặt mày vô cảm, không để lộ cảm xúc mảy may: "Thế chắc hẳn ngươi cũng biết ở cái chốn buôn hương bán phấn này, khúc vũ khúc đàn bản mệnh mà bị người ta cướp mất, sẽ gây ra hậu quả gì?"

Thấy y không dám hé răng, ta khe khẽ mỉm cười, lại thả mình xuống chiếc ghế dài thanh nhã. Hồng Oa giờ đã quay trở lại, đứng hầu sau lưng ta, ánh mắt lạnh lùng, nhìn y hệt như nhìn một vật đã chết.

Không khí trong lâu vốn còn rối loạn ban nãy cũng chỉ vì vài câu nói nhẹ nhàng của ta mà trở nên tĩnh lặng lạ thường, nghe được cả tiếng kim rơi. Bạch Chu bị đè bẹp xuống đất lúc này mới biết sợ. Y hoảng loạn cố nhìn vào ta, trong miệng lại không phát nổi ra tiếng.

Ta với lấy tách trà đã nguội trên mặt bàn, không quan tâm lắm mà dùng nắp gạt bớt lá trà, nhẹ ngửi hương trà thanh mát, ánh mắt lại không rời khỏi Bạch Chu. Thấy y chật vật như vậy, lòng ta bỗng thấy thư sướng, khóe môi cũng không tự chủ được mà cong cong, cuối cùng khẽ cười ra tiếng. Cười cho đủ, ta mới quay lại với Bạch Chu, dùng ánh mắt chậm chạp từng chút từng chút một soi chiếu y, lại rất có hứng thú mà hỏi: "Hồ Vân ta tự nhận mình đối xử với ngươi cũng không tệ, sao ngươi cứ lấy oán báo ơn thế?"

Thấy y dù đã hoảng sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt mà vẫn không chịu hé răng, ta có hơi nhàm chán, lại xoay người, bỗng nhiên cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa. Mèo trước khi ăn chuột đều thích vờn cho chán. Con chuột càng hoảng loạn vùng vẫy, chơi càng vui, chơi chán rồi mới từ từ chậm rãi mà cắn xé nhai nuốt con mồi giờ đây đã tuyệt vọng vào bụng. Hồ ly cũng không khác lắm. Chỉ có điều, con chuột này thế mà chơi thật chán, mới tát mấy cái liền không vực dậy nổi.

Không vui.

Ta chẳng còn hứng thú gì nữa, đặt lại tách trà lên bàn. Đang định mở lời tuyên án, chợt có mấy đứa nhóc cả nam cả nữ đi qua trước Lê Chi Viện. Mấy đứa nhóc này đều được nuôi trong Hồng Lâu Viện, thường dùng để sai vặt, cũng có khi để dạy dỗ thành một ca kĩ trong tương lai. Đêm nay mấy nhóc này không hiểu có chuyện gì mà lại đi ngang cả qua đây, đứa nào đứa nấy tay cầm một cây hồ lô ngào đường, vừa nói cười vui vẻ vừa ríu rít hát:

"Trăng trên cao tỏ, sao lại rạng ngời! Mùa thu sắp đến, cỏ cây thay áo mới!"

"Bánh hạt dẻ nóng, đừng ăn, để nguội! Một miếng nuốt trọn, mới là tuyệt phối!"

Đám nhóc này vẫn còn nhỏ, giọng nói ngây ngây ngô ngô, có đứa còn ngọng, cùng nhau hát lên như vậy nghe cũng vui tai. Khúc hát của chúng nó chỉ có mỗi bốn câu như vậy, nghe chẳng ra ngô ra khoai, chẳng vần chẳng nhịp gì, đúng là chỉ có trẻ con mới nghĩ ra được mấy câu hát như thế.

Mọi người trong viện nhíu mày, đương chẳng hiểu ra làm sao mà lũ nhóc này vào được đây, ta lại mở lời, giọng đã dịu xuống:

"Ma ma không ở đây, Hồ Vân cũng không tiện trách phạt. Người đâu, mang y xuống đi, nhốt vào, không có lệnh của ta thì không được thả ra, đợi người về rồi xử trí."

Ta vừa dứt lời, mấy quy nô kia liền xách Bạch Chu lên như xách một con gà con, đi lùi ra cửa rồi khuất bóng. Thấy mọi người vẫn còn đứng đờ cả lại, chưa hiểu mọi chuyện ra làm sao, ta lại mỉm cười:

"Đêm cũng đã khuya, trăng sắp mờ, sao sắp tàn, chẳng phải chư vị nên đi nghỉ rồi sao?" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com