Tam Drop Fanfic Kagamine Co Gai Em Chay Dau Cho Thoat
Rin thức dậy trong vòng tay của Len, hắn đang bế nó đi đâu đó, xung quanh đông nghịt người. Những ánh mắt dị nghị kèm khinh bỉ cứ chuốc lên người nó khiến nó có chút khó chịu. Nhận thấy Rin đã tỉnh, Len úp đầu Rin vào ngực mình để không cho nó nhìn lung tung:- Đừng nhìn bọn họ, không có gì tốt đẹp đâu.Tâm tình Rin lại có chú khó chịu. Không có gì tốt đẹp thì hắn đưa nó đến đây làm gì? Dạy hư nó à?Câu nói tiếp theo lại khiến máu Rin nóng lên. Hắn có quyền gì mà bàn cãi về việc nó ngủ nhiều hay ngủ ít nhưng hắn nghĩ rằng nó xinh đẹp? Trời! Nó thật quá bất ngờ đi. "Ngủ ít thôi, suốt ngày ngủ. Mắt sưng húp lên rồi kìa, không xinh đâu".Rin bĩu môi nhưng cũng chẳng buồn dãy dụa, làm thế chỉ chuốc thêm phiền phức vào mình mà sẽ không tránh khỏi mấy ánh mắt lạ đời kia.Mọi thứ phải nói là quá xa hoa, toàn bộ thành tàu như được làm bằng vàng, sáng loá đến chói mắt. Bản thân Rin cũng biết chút ít về vàng nhưng chưa bao giờ nghe về thứ gọi là mạ vàng, bèn tò mò hỏi Len:- Con tàu này làm bằng vàng à?Len chợt phì cười. Rin nhớ ra một điều từ khi nó đến đây, Len chưa bao giờ cười đến một lần, lại nhớ về dung nhan tuyệt mỹ mà nó tha hồ nắn bóp đấy, mặt lại đỏ lên đôi chút. Đã đẹp rồi, giờ cười có đẹp hơn không? Quyết không nghe lời Len một lần, Rin ngước đầu lên nhìn hắn. Nó hoa cả mắt, cuối cùng nó vẫn là một đứa con gái ngu ngốc. Giờ mọi người lại nhìn chằm chằm vào nó và hắn, nó thật muốn né tránh những ánh mắt đó quá!Cuối cùng chẳng nhìn được cái gì, Rin ngậm ngùi dúi đầu vào ngực Len. Nếu nó cứ tiếp tục táy máy nhướn người ra mà nhìn thì không chỉ Len nổi cáu mà ai cũng sẽ bảo nó không biết điều và tất nhiên cái nụ cười trên khuôn mặt kia cũng bị dập tắt rồi.- Tàu mà làm bằng vàng thì chắc giờ này em đang chầu Diêm Vương ở dưới biển rồi đấy, nó chỉ được mạ vàng thôi.Gật gù hiểu ra điều gì đó, chưa kịp lên tiếng, Len liền dí sát đầu nó vào ngực hắn:- Bịt tai lại, nhắm chặt mắt vào, em mà bỏ tay ra hay ti hí tôi sẽ phạt nặng đấy.Giọng Len có vẻ nghiêm túc và Rin có thể hiểu rằng, "cái thứ" mình sắp nghe thấy và nhìn thấy sẽ không tốt đẹp gì. Vội vàng bịt tai lại, Rin nhắm chặt mắt.Tiếng nhạc xập xình trong quán bar đông đúc những cảnh mà bất kì cô gái hay chàng trai nào chưa hiểu "sự đời" cũng không nên xem. Cho dù có bịt tai chặt đến cỡ nào, vì tiếng nhạc quá to, Rin cũng không khỏi nghe thấy thứ âm thanh hỗn tạp đó. Mày hơi nhíu xuống, không khí ám muội trong căn phòng này tỏa ra nồng nặc khiến Rin cực kì khó chịu. Dù không nhìn thấy gì nhưng Rin biết chắc rằng lời Len nói là đúng. Căn phòng này không mấy tốt đẹp và những con người đang soi mói Rin cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.Vừa ra khỏi căn phòng, Rin không khỏi tò mò và thực sự muốn mấy câu hỏi của nó được giải đáp ngay:- Có gì trong đó vậy?- Có nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ thứ gì không?Thay vì trả lời Rin, Len lại hỏi lại khiến Rin có chút không hài lòng. Liếc mắt sang một bên, Rin trầm giọng xuống:- Không nhìn thấy nhưng nghe thấy đôi chút.Rin vốn không nói dối lần nào, sinh ra đã không biết nói dối là gì, thật thà đến khó tin. Len thật không muốn đầu óc Rin nhiễm mấy cái không tốt của con nhà hư hỏng, tiếp tục hỏi:- Nghe thấy cái gì?- Ừ thì tiếng nhạc, đủ mấy thứ hỗn tạp.- Mấy thứ hỗn tạp là cái gì?- Ừ thì mấy tiếng...nghe nó cứ kiểu kiểu gì ý. Chả thấy người thường kêu như thế bao giờ.- Quên ngay mấy tiếng đấy đi, đừng có nhớ lại.Câu nói của Len làm Rin có chút khó hiểu. Tất nhiên Rin không phải là một đứa thông minh, nhớ lâu như thần đồng nhưng mà vừa ra khỏi cái, nó đã quên sạch mấy thứ tiếng ở trong đấy, lấp đầy bộ não đó chỉ là nó muốn biết thứ gì mà khiến cho Len không muốn nó nhìn thôi.Bỗng Rin thấy Len không đi nữa, dừng lại ở một cánh cửa to có ba tên bảo vệ đứng ở đó. Bọn chúng chặn tất cả những người có ý định vào. Đúng hơn là mấy người không có những tấm thẻ màu bạc. Len cũng có một cái, hắn giơ ra trước bọn chúng. Chiếc thẻ bạc sáng loáng có ghi một vài con số và dòng chữ "Kagamine". Chỉ cần nhìn qua cũng biết tấm thẻ này cực kì trị giá và không hề tầm thường.Rin bỗng giật mình khi một tên chỉ về phía nó, ánh mắt rà soát qua người nó:- Đây là ai?- Người nhà. - Len trả lời cộc lốc, không quan tâm đến sắc mặt có chút tái của tên bảo vệ.- Vậy...đủ mười tám tuổi chưa?- Đủ. Len lại dùng cái chất giọng bạc lãnh đấy để trả lời. Tra khảo thế này có phải hơi quá không? Vả lại, nó còn chẳng biết rằng mình đã mười tám tuổi nữa là, nó cứ nghĩ nó mới mười bảy thôi chứ. Tin người đến quá đáng, đến tuổi mình còn không biết thì nói gì đến mấy thứ khác mà Rin biết.- Định mang đến đây đấu giá sao?- Phải.Mặt Rin chợt nghệch ra. Hắn mang nó đến đây để đấu giá? Mà nó cũng cảm thấy mình thật vô dụng với đời khi không hiểu khái niệm của thứ ngôn ngữ kia là gì. Vẫn rúc mặt vào trong lồng ngực ấm áp kia, nó để hắn chậm rãi mang mình vào buổi đấu thầu.________Hết chương 8________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com