Ta nghe loáng thoáng giọng nói hắn văng vẳng bên tai
" Cậu gọi ta tới có gì à? " Nhận ra được giọng nói ấy ta lè nhè mở mắt. Gương mặt hắn lạnh tanh, chẳng buồn liếc mắt đến ta, hắn chính là vẻ ngoài đang giả bộ lãnh đạm, nhưng vẻ lãnh đạm này là không ấm áp như phút ban đầu. Hắn dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại vẻ mặt nghiêm nghị, Ngọc tỷ mở lời bằng vẻ khó chịu "
Hai người nói chuyện rõ ràng đi." Trong tâm can ta nhói từng cơn nghẹn đắng. Có thể đều là do ta sai nên nhận kết quả như vậy, ta không nhìn hắn dù chỉ một lần, đôi mắt nghiêm nghị dần
" Nói gì giờ?" Không khí căng thẳng hẳn đi, hắn không lời nào, im lặng, ta không lời nào, im lặng. Hắn như lấy hết sự tàn ác trong phần nhân cách của bản thân ra mà đối đãi ta
" Còn gì để nói? Ta đã nói rõ vậy rồi. Bây giờ ta không muốn yêu bất kì ai nữa. " Ngập ngừng vài giây, hắn từ từ buông ra lời nói như dao, từng chữ từng câu là dành cho ta, mũi dao sắc này là dành cho ta
" Ngọc, muội nói Thư Kì tìm người khác đi." Ta im lặng trong cơn điên loạn của Ngọc tỷ
" Thư Kì, muội nói gì đi chứ?" Ta nói? Ta phải nói gì? Ta phải nói như nào? Liệu lời nói ta có níu giữ lại mối nhân duyên đã từng rực rỡ này hay không? Và như hắn đã bảo liệu
" gương vỡ lại lành " là quá hoang tưởng. Ta đã cố kiềm dòng lệ tận tâm can ứa mãi ra bằng tất cả sức lực còn lại mà cơ thể đã đánh mất mấy hôm nay "
Phải! Huynh ấy chí phải. Ta nói gì giờ? Được gì nữa chứ? Để huynh ấy giải thoát sẽ tốt hơn". Hình ảnh cuối cùng ta thấy được là bóng dáng nhân tình dần khuất xa trong dòng người hối hả. Ta bật khóc một cách nghẹn ngào như thể mất cả bộ phận nào đó của cơ thể. Ta thực không phải chỉ có bấy nhiêu lời vô bổ ấy để nói với hắn, còn nhiều thứ lắm, không níu kéo, không muốn hắn thương hại, không muốn gì cả, ta chỉ muốn hắn hạnh phúc, chỉ muốn hắn biết ta yêu hắn. Càng thấy bóng dáng xa dần một cách vô tâm, ta càng đau lòng, ta chỉ muốn ngất lịm đi cho nhẹ lòng.
" Thôi mà Thư Kì. Ta kì thực nghĩ hai ngươi sẽ trọn đời trọn kiếp bên nhau, nào tin được..." Ánh mắt tỷ ấy đau lòng nhìn ta,
" Sau này muội đừng để chuyện quá khứ ảnh hưởng. Điều đó dễ làm người khác tổn thương đó." Ta điên tiết hất đổ chén rượu trước mặt,
" Ngụy biện! Đó không phải lí do? Quá khứ ? Ta nhắc gì đến quá khứ chứ? Nhân tình ta từng quen hắn biết được ai? Không một người. Nhân tình cũ của hắn, ta hiểu rõ từng chút nét tâm can của hắn dành cho họ. Cơ bản hắn đã đùa giỡn tình cảm thể xác ta chán chê rồi!" Ta dường như nhận thấy mình đã lỡ miệng điều gì đó. Ta im lặng khóc nức nở. Hồng Ngọc tỷ ôm choàng ta đau xót
" Sao muội lại khờ dại vậy chứ? Nếu tỷ biết sớm đã không để mọi thứ xảy ra vậy rồi!" Trên đường về, ta thẩn thờ đi theo hai người Ngọc tỷ và thái huynh. Dẫu biết là bản thân đau khổ cũng không thể nào ảnh hưởng đến niềm vui hạnh phúc của người khác. Dẫu là tình cờ hay cố ý ta cũng mặc, ta chỉ biết hiện ta đang tại nơi lần đầu ta và hắn trò chuyện. Hẳn là hàng loạt kí ức cứ lần lượt ùa về. Đã lâu rồi, ta và hắn chưa có dịp quay lại nơi đây. Dòng sông vẫn đen một cách huyền diệu, mặt nước vẫn lặng như tờ, nào thấu hiểu tâm can kẻ lụy tình đang tổn thức ngắm nhìn nó. Tâm tư ta lúc này quay trái là hình bóng ta và hắn cười nói vui vẻ, hạnh phúc biết bao, quay trái là hàng loạt lời hứa hẹn mật ngọt mà hắn nói với ta, thật mười phần hết thảy mười phần là đau lòng. Đây quả thực lí do hắn rời xa ta là quá đột ngột và không thể chấp nhận. Ta có chút không hiểu, không cam tâm. Mãi ta cũng về đến nhà, căn phòng lạnh tanh, phút chốc ta thẩn thờ nhìn ánh trăng, ngẫm vài điều có lẽ là điều tự nhiên vốn phải sớm nhận ra để khỏi cảnh tan thương lòng người ngày hôm nay, đâu cũng do ta chưa thông suốt cả thôi. Quả thực không nên tự dằn vặt bản thân làm gì, duyên đến và đi là điều tự nhiên.
"Hoa đẹp . . . . . . .Hoa thơm . . . Hoa vẫn tàn
Rượu đắng . . . . Rượu cay . . . Rượu vẫn hết
Người hứa . . . . Người thề . . . Người vẫn quên
Trăng lên . . . . . Trăng tròn . . . Trăng lại khuyết
Tuyết rơi . . . . . .Tuyết phủ . . . Tuyết lại tan
Hoa nở . . . . . . .Hoa rơi . . . . . Hoa lại tàn
Tình đẹp . . . . . .Tình sâu . . . . Tình lại tan
Người đẹp . . . . Người xấu . . . Rồi cũng chết
Người giàu . . . Người nghèo . . Rồi cũng hết.
Tiền tài . . . . . . Địa vị . . . . . . cũng sẽ tan."
Tâm can cuối cùng cũng thấu được rằng " Vạn duyên hữu hạn" có người sẽ yêu nhau, hạnh phúc trọn đời trọn kiếp, chẳng phải cũng do duyên họ đến đấy đã tận nên ra đi trong hạnh phúc cùng nhau, có người cùng tiễn nhau được một đoạn liền rời xa, chẳng phải cũng do thiên duyên đến đấy rẽ đôi, đôi lúc cam tâm chấp nhận lại là hạnh phúc. Ngưỡng cửa hạnh phúc thấy rành rạch vậy mà mong manh không tưởng, rõ ràng là cầm chặt trong tay hạnh phúc nhưng tâm can lại chẳng nhận thấy được. Ta dù sao cũng đã an phận nhìn hắn hạnh phúc.
Mới đây mà nhanh thật, dù là không hắn bên cạnh ta chưa giây phút nào không nghĩ về hắn, đã gần một tháng không liên lạc chả biết hắn ra sao rồi, liệu có phải là quay về với người cũ, hay vốn đã có ai khác, cô ấy với hắn có tốt không? Có chịu nổi cái tính thích nuông chiều, trẻ con lại hay cau có như ông cụ của hắn không? Liệu có biết hắn chính là rất thích tiêu tiền mà kiềm chặt. Ta vẫn lo lắng khôn nguôi.
Buổi sáng hôm nay chính là bình thường như mọi ngày, bầu trời vẫn âm u như ta thích, vẫn là không có hắn cạnh bên, vẫn là cuộc sống tẻ nhạt đó. Tỳ nữ hối hả chạy vào " Tiểu thư, có tin vui!" Ta bình thản trước sự náo nức của cô bé " Muội có chuyện gì?" cô gái ấy thở dốc " Tiểu thư có thư!" Ta lắc đầu ngao ngán, " Lạ lắm à?" Cô ấy lắc đầu " Là Nguyên Ca!"
Câu nói xé tận tim gan ta, là hắn. Hắn đang làm cái quái gì đây? Sau lại gửi thư cho ta, chính hắn đã ra đi mà, lòng ta bồn chồn không nguôi. Ta chính là muốn đọc nó ngay, thế nhưng, ta e sợ hắn lại báo rằng đã có người khác, hay là điều gì tốt ? Ta cầm chặt thư, lòng quặn đau.