Takuya Yamamoto Si Luyen
- Tên hầu kia, nhanh qua rửa chân cho ta!- Vâng, thưa thiếu giaTakuya bê chậu nước ấm lại gần gã trai, em cẩn thận đặt chân gã vào chậu nước, nhẹ nhàng cọ rửaTại sao em lại làm công việc thấp hèn này? Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày trước...Takuya quyết định đi làm người hầu cho một nhà quý tộc nào đó để khiếm tiền cho hai người cha mẹ nuôi của mình, để họ trang trải cuộc sốngVì nhan sắc xinh đẹp nên em được một người trong gia tộc Ubuyashiki chú ýTakuya được một tộc nhân Ubuyashiki đem về làm người hầu cho họ, sau thì được chuyển qua hầu hạ cho vị thiếu gia quanh năm bệnh tật của gia tộcVì các người hầu trước không chịu được tính khí của vị thiếu gia này nên đã đẩy qua cho emVị thiếu gia ấy tên là Muzan UbuyashikiMuzan lúc đầu nghĩ Takuya là kĩ nam được đưa đến lấy lòng gã thì không ưu gì emThế nên mới có chuyện em rửa chân cho gãGã nghĩ cứ hành em như thế này trong vài ngày nữa thôi, em sẽ bỏ cuộc như những kẻ hầu kia- Nước gì mà nóng thế?! Ngươi muốn phỏng chân ta à?!Ào àoNói rồi, gã hất cả chậu nước vào người Takuya, làm em ướt sũng, em khẽ nhíu chặt mày vì cái nóng bất chợt tác động vào da em- Tôi xin lỗi ngài, thiếu gia, để tôi thay nước khác ạRồi em ôm chậu lui về sau, định đi lấy chậu khác thì Muzan đã nói - Khỏi đi, ngươi chả làm được cái tích sự gì ra hồn cho ta cả - ...Vâng, tôi biết lỗi rồi ạNhững lúc này, Takuya chỉ cúi đầu chịu trậnTức không?Có chứ Thiếu điều muốn nhấn đầu vị thiếu gia này vào hố phânGã thiếu gia này suốt ngày làm khó em, Takuya thì cũng bực lắm nhưng vì miếng cơm manh áo nên cố trụ, hầu hạ cho vị thiếu gia nàyMỗi lần bị la rầy thế này, chỉ biết niệm trong đầu "vì miếng cơm manh áo, vì cha mẹ già ở nhà, phải nhịn"...- Tên hạ nhân kia, quạt cho ta- Vâng- Ngươi quạt mạnh thế?! Muốn ta cảm lạnh hả?!- Tôi xin lỗi ạ!...- Tên hạ nhân kia, ta khát- Dạ, nước ấm của người đây ạ- Nước gì nóng vậy?! Muốn ta bỏng chết à?!- Tôi sẽ thay nước khác ngay!...Vết thương vì đòn roi trên người em cứ thế mà xuất hiện ngày một nhiều hơn, nhưng em vẫn cố chịu đựng, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, tiền lương gửi về cho cha mẹĐã có vài người hầu khuyên em nên từ bỏ, nhưng em lại cự tuyệt, nói rằng em vẫn ổn với hiện tại và thiếu gia không làm khó gì em cả Dù cho vết thương cứ tăng dần, nhưng em vẫn cố trụVà dường như ông trời đã thương xót cùng hiểu cho em, một thời gian sau thì tính Muzan cũng dễ chịu hơn một chútGã không còn gây khó dễ cho em nữa, gã nhìn nhận em bằng một ánh mắt khác hoàn toàn Bởi Muzan lúc này đã nhận ra Takuya không như các kẻ hầu trước từng chăm sóc cho gã, Takuya chăm sóc Muzan như con của mìnhEm luôn chiều gã mọi thứ, không bao giờ dám bật lại gã, thậm chí những điều quá đáng nhất em cũng cố làm cho gãTakuya luôn túc trực bên cạnh gã suốt cả ngày lẫn đêm, chăm sóc chu đáo cho gã, làm ra những trò chơi mới lạ làm gã thích thúVà lần đầu tiên trong đời... gã cười Điều đó làm gia chủ, lẫn người làm trong phủ phải ngạc nhiên, cùng thán phục người hầu bên cạnh gãBởi lẽ từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, Muzan chưa từng nở nụ cười vui đến như thếThế nên Takuya bây giờ chính thức trở thành người hầu thân cận bên cạnh gã, em chịu trách nhiệm chăm lo cho gã từ cái tắm rồi cơm nước cho đến bón thuốcTất cả mọi việc xoay quanh gã đều do một tay em đảm nhiệmCứ như thế lâu dần, gã có tình cảm với em, với chính người hầu của mìnhMột việc tưởng chừng như rất hoang đườngBởi lẽ gã là một thiếu gia của một gia tộc lớn, còn em chỉ là một người hầu có thân phận thấp hèn. Thì làm sao cả hai đến được với nhau?Hơn nữa, em lại còn là nam nhân, loại chuyện đồng tính này tất nhiên là sẽ bị gia tộc khinh thườngVà hơn hết, gã còn mang bệnh tật đầy mình, làm sao có thể khiến em hạnh phúc được?Hiện tại gã không thể làm gì khác ngoài nằm và ngồi một chỗ, gã hận cái thân thể ốm yếu này của gãNếu không nhờ cái đống thuốc vớ vẫn của tên dược sĩ kia, thì gã chưa chắc đã sống được tới bây giờNhưng cơn đau do bệnh tật hành hạ khiến gã khó chịu không thôi khi phải quằn quại trong cơn đau đớn do bệnh tật mang lạiVà dường như ông trời đã thấy được nỗi lòng của gã, vào một ngày đẹp trời, vị y sĩ hay chữa trị cho hắn đưa cho một loại thuốc- Thiếu gia, đây là loại thuốc được chế biến từ Bỉ ngạn xanh, sẽ chữa được căn bệnh của ngàiMuzan nhìn chén thuốc màu đen sẫm trước mắt, rồi nhìn tên dược sĩ kia với ánh mắt sắc lạnh- Ông chắc chắn?- Chắc chắn thưa ngàiĐáp lại với giọng vô cùng chắc nịch, gã mới cầm chén thuốc lên mà một hơi uống hếtXoảngCơ thể gã đột nhiên trở nên đau đớn, ruột gan như bị đảo lộn hết cả lên, gã ôm lồng ngực mà quằn quại trong đau đớn. Rồi từ đó mà chuyển dần sang sự phẫn nộ, vung tay mà giết chết tên dược sĩMáu của tên đó bắn tung tóe khắp nơi, cái mùi tanh nồng ấy kích thích thính giác của gãNhưng rồi gã cảm thấy cơ thể mình khác đi, trở nên khỏe mạnh vượt trội hơnMuzan thử đứng lên và thật bất ngờ làm sao khi gã có thể đứng vững trên đôi chân của mình điều mà trước đây gã chưa từng làm đượcGã cười rộ lên một cách quái dị, ánh mắt ngập tràn tia điên cuồng cùng khó đoán- Takuya...ta đã xứng bên cạnh em rồi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com