Taku X Shino Fan Story
- Oaaa... Comeback vui quá... Đã thế còn thắng nữa chứ...
Vừa nghĩ thầm trong lòng, Shirichito vừa vươn vai.Vì chiến thắng trong trận Duel tối qua mà bây giờ anh đang vui không tả nổi. Chiều thứ Năm, như mọi ngày, anh rảo bước trên con đường về nhà. Trời quang đãng, có tia nắng ấm của hoàng hôn và những cơn gió nhẹ thổi qua. Hôm nay anh không về thẳng nhà. Shirichito bắt chuyến xe buýt và tới đồi gần đó. Xuống xe, chân anh bước trên con đường đất được làm sẵn, theo nó đi lên chỗ ngắm cảnh thích nhất của anh. Tới nới, anh để hai tay ngang lên nhau rồi tựa vào thanh ngang hàng rào thấp ở đó. Ánh hoàng hôn chiếu xuống dịu dàng, cùng với đó là tiếng sóng biển đập vào những tảng đá quanh nó. Chỉ mình anh, thư giãn trong khoảng không ấy. Bỗng chốc không gian tĩnh lặng ấy bị phá vỡ bởi tiếng bước chân. Shino, Masanori và Alice đứng sau Shirichito nhưng họ không dám đến gần anh. Shino lỡ dẫm gãy một chiếc cành khô, Đánh đọng Shirichito. Anh quay lại, nhìn bọn họ với vẻ mặt thường ngày.
- C..cậu... nghe mình giải thích chứ..? - Shino ngượng ngùng hỏi, tiến gần đến Shirichito - Mình biết là cậu thắng trận hôm qua, nhưng...
- Mày làm ơn... Tao biết là tao thua, không có gì để yêu cầu nhưng làm ơn, làm ơn nghe cô ấy đi!
Shirichito chỉ đứng im đấy, không nói một lời. Shino tiến gần sát anh. Đến lúc này, anh bất ngờ ôm lấy Shino vào lòng. Shino rưng rưng nước mắt như muốn khóc. Anh dùng tay phải vuốt tóc phía sau đầu cô, thi thoảng vỗ nhẹ như an ủi, rồi nói:
- Thôi nào, đừng khóc... Cậu khóc làm mình buồn theo đấy... Cậu không cần giải thích đâu...
- T..thật chứ..?! - Shino nức nở.
- Um. Tớ có bao giờ ghét cậu đâu...
- Shirichito...
Shino ôm chặt lấy Shirichito. Masanori không khỏi ngạc nhiên khi bạn mình lại bình thản như chưa có gì xảy ra vậy.
- Shirichito, sao tao có cảm giác sai sai thế nhỉ?
- Tao mọi khi mà, không biết sao. Mà hôm qua đánh hay lắm.
- Tao thua rồi, mày đánh cũng hay mà. Dẫu sao thì... - Masanori đưa tay phải lên sau đầu, như là cố nói ngượng - ... cảm ơn nhé, vì...
- Đừng cảm ơn tao, cảm ơn cô gái tóc vàng óng kìa...
- Tại sao lại...
- Alice cũng thất vọng về mày như tao đấy, nhưng cô ấy bảo nên bỏ qua cho mày chuyện này và để cô ấy xử mày.
- T..thế hả? Nói xong, Masanori toát mồ hôi nhìn sang Alice, đang cầm trên tay chiếc quạt giấy tự gập cuốn băng dính vàng. (Masanori bị sao thì các bạn tự hiểu :)))
Một lúc sau, bốn người bọn họ đứng với nhau, ngắm nhìn tâm ngọn lửa đang chìm xuống biển sâu.
- Đẹp thật... - Alice nói
- Haha... - Taku cười - Đây là chỗ mà tôi thi thoảng ra ngồi thư giãn. Ít người biết đến chỗ này lắm nên nơi đây lúc nào cũng im lặng.
Giọng nói anh trầm xuống, như thể muốn vơi đi hết nỗi buồn, để cho những cơn sóng nhỏ kia mang đi. Masanori vỗ vai Shirichito:
- Ê, cảm ơn nhé.
- Vì điều gì..?
- Vì đã hiểu và tha lỗi cho tao.
- Ừ... Nhưng còn thế thì những vết chém kia không chỉ ở trong game đâu.
- Rồi... Tao biết rồi. Thôi, tao về trước.
Nói xong Masanori vẫy tay gọi Alice lại. Như hiểu ý cậu, Alice vội nói:
- T..tôi về trước, còn đi mua đồ làm bữa tối nữa! Mai gặp nhé!
Nói xong, Alice chạy đến bên cạnh Masanori rồi cùng cậu đi xuống đồi trên con đường đất, để lại Shirichito và Shino. Shino ngả vào người con trai ở bên cạnh cô, nói với giọng hạnh phúc:
- Này, Shirichito...
- Hmm..?
- Cảm ơn cậu nhé... vì đã hiểu mình, luôn luôn ở bên mình và bảo vệ mình.
- Thôi nào... Nhiệm vụ của mình mà... - Cậu xoa đầu Shino - Mấy chuyện cỏn con ấy cậu nhắc lại làm gì..?
- Shirichito, m..mình...
Shino thu hết dũng cảm, nhìn thẳng vào mặt Shirichito, khuôn mặt đỏ ửng lên, hơi ngượng:
- Mình nghĩ... mình không chỉ thích cậu nữa rồi, mà là.. kiểu như... mình muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi...
Khó khăn lắm Shino mới nói được như vậy. Bây giờ mặt Shino đỏ ửng, cô cố quay đi để che giấu sự ngượng nghịu của mình rồi nói:
- Mình yêu cậu, Shirichito.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Shirichito không có động tĩnh gì. Xong, anh dùng tay trái ôm lấy eo của Shino, tay trái nâng nhẹ cằm cô lên. Thay vì lời nói, anh từ từ tiến gần đến, rồi đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của người con gái vừa tỏ tình. Nụ hôn ngọt ngào, thắm thiết cũng như lần đầu tiên của họ ở ngoài đời thật. Nửa mặt trời đã chìm xuống đại dương, những tia nắng ấm của hoàng hôn chiếu lên đồi, hiện lên rõ bóng của hai người họ trên mặt đất.
Vừa nghĩ thầm trong lòng, Shirichito vừa vươn vai.Vì chiến thắng trong trận Duel tối qua mà bây giờ anh đang vui không tả nổi. Chiều thứ Năm, như mọi ngày, anh rảo bước trên con đường về nhà. Trời quang đãng, có tia nắng ấm của hoàng hôn và những cơn gió nhẹ thổi qua. Hôm nay anh không về thẳng nhà. Shirichito bắt chuyến xe buýt và tới đồi gần đó. Xuống xe, chân anh bước trên con đường đất được làm sẵn, theo nó đi lên chỗ ngắm cảnh thích nhất của anh. Tới nới, anh để hai tay ngang lên nhau rồi tựa vào thanh ngang hàng rào thấp ở đó. Ánh hoàng hôn chiếu xuống dịu dàng, cùng với đó là tiếng sóng biển đập vào những tảng đá quanh nó. Chỉ mình anh, thư giãn trong khoảng không ấy. Bỗng chốc không gian tĩnh lặng ấy bị phá vỡ bởi tiếng bước chân. Shino, Masanori và Alice đứng sau Shirichito nhưng họ không dám đến gần anh. Shino lỡ dẫm gãy một chiếc cành khô, Đánh đọng Shirichito. Anh quay lại, nhìn bọn họ với vẻ mặt thường ngày.
- C..cậu... nghe mình giải thích chứ..? - Shino ngượng ngùng hỏi, tiến gần đến Shirichito - Mình biết là cậu thắng trận hôm qua, nhưng...
- Mày làm ơn... Tao biết là tao thua, không có gì để yêu cầu nhưng làm ơn, làm ơn nghe cô ấy đi!
Shirichito chỉ đứng im đấy, không nói một lời. Shino tiến gần sát anh. Đến lúc này, anh bất ngờ ôm lấy Shino vào lòng. Shino rưng rưng nước mắt như muốn khóc. Anh dùng tay phải vuốt tóc phía sau đầu cô, thi thoảng vỗ nhẹ như an ủi, rồi nói:
- Thôi nào, đừng khóc... Cậu khóc làm mình buồn theo đấy... Cậu không cần giải thích đâu...
- T..thật chứ..?! - Shino nức nở.
- Um. Tớ có bao giờ ghét cậu đâu...
- Shirichito...
Shino ôm chặt lấy Shirichito. Masanori không khỏi ngạc nhiên khi bạn mình lại bình thản như chưa có gì xảy ra vậy.
- Shirichito, sao tao có cảm giác sai sai thế nhỉ?
- Tao mọi khi mà, không biết sao. Mà hôm qua đánh hay lắm.
- Tao thua rồi, mày đánh cũng hay mà. Dẫu sao thì... - Masanori đưa tay phải lên sau đầu, như là cố nói ngượng - ... cảm ơn nhé, vì...
- Đừng cảm ơn tao, cảm ơn cô gái tóc vàng óng kìa...
- Tại sao lại...
- Alice cũng thất vọng về mày như tao đấy, nhưng cô ấy bảo nên bỏ qua cho mày chuyện này và để cô ấy xử mày.
- T..thế hả? Nói xong, Masanori toát mồ hôi nhìn sang Alice, đang cầm trên tay chiếc quạt giấy tự gập cuốn băng dính vàng. (Masanori bị sao thì các bạn tự hiểu :)))
Một lúc sau, bốn người bọn họ đứng với nhau, ngắm nhìn tâm ngọn lửa đang chìm xuống biển sâu.
- Đẹp thật... - Alice nói
- Haha... - Taku cười - Đây là chỗ mà tôi thi thoảng ra ngồi thư giãn. Ít người biết đến chỗ này lắm nên nơi đây lúc nào cũng im lặng.
Giọng nói anh trầm xuống, như thể muốn vơi đi hết nỗi buồn, để cho những cơn sóng nhỏ kia mang đi. Masanori vỗ vai Shirichito:
- Ê, cảm ơn nhé.
- Vì điều gì..?
- Vì đã hiểu và tha lỗi cho tao.
- Ừ... Nhưng còn thế thì những vết chém kia không chỉ ở trong game đâu.
- Rồi... Tao biết rồi. Thôi, tao về trước.
Nói xong Masanori vẫy tay gọi Alice lại. Như hiểu ý cậu, Alice vội nói:
- T..tôi về trước, còn đi mua đồ làm bữa tối nữa! Mai gặp nhé!
Nói xong, Alice chạy đến bên cạnh Masanori rồi cùng cậu đi xuống đồi trên con đường đất, để lại Shirichito và Shino. Shino ngả vào người con trai ở bên cạnh cô, nói với giọng hạnh phúc:
- Này, Shirichito...
- Hmm..?
- Cảm ơn cậu nhé... vì đã hiểu mình, luôn luôn ở bên mình và bảo vệ mình.
- Thôi nào... Nhiệm vụ của mình mà... - Cậu xoa đầu Shino - Mấy chuyện cỏn con ấy cậu nhắc lại làm gì..?
- Shirichito, m..mình...
Shino thu hết dũng cảm, nhìn thẳng vào mặt Shirichito, khuôn mặt đỏ ửng lên, hơi ngượng:
- Mình nghĩ... mình không chỉ thích cậu nữa rồi, mà là.. kiểu như... mình muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi...
Khó khăn lắm Shino mới nói được như vậy. Bây giờ mặt Shino đỏ ửng, cô cố quay đi để che giấu sự ngượng nghịu của mình rồi nói:
- Mình yêu cậu, Shirichito.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Shirichito không có động tĩnh gì. Xong, anh dùng tay trái ôm lấy eo của Shino, tay trái nâng nhẹ cằm cô lên. Thay vì lời nói, anh từ từ tiến gần đến, rồi đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của người con gái vừa tỏ tình. Nụ hôn ngọt ngào, thắm thiết cũng như lần đầu tiên của họ ở ngoài đời thật. Nửa mặt trời đã chìm xuống đại dương, những tia nắng ấm của hoàng hôn chiếu lên đồi, hiện lên rõ bóng của hai người họ trên mặt đất.
~~End~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com