TruyenHHH.com

Taku Shirichito Kiem Si Nguyen To

Ngày mùng 1 tháng 1 năm 20xx
Dinh thự nhà Taku.

Ngày đầu tiên của năm mới và cũng là lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông của học sinh. Shirichito từ từ mở mắt, ngồi dậy vươn vai và hít một hơi thật sâu. Tiếp đến vớ lấy kính đeo lên mắt. Noridomi tự động kích hoạt và hiển thị ngày tháng, thời tiết và những khung hình phụ.

  - Chúc mừng năm mới, Nori...
  - Chúc mừng năm mới, thưa ngài.
  - Lịch hôm nay nào...
  - Lát nữa ngài sẽ đi đền với nhóm.
  - Á đã 8 rưỡi rồi á..?!
  - Ngài nên từ từ. Năm mới mà nhặng xị thì không hay đâu.
  - T-tôi biết rồi...

Shirichito từ từ bình tĩnh xuống giường, đánh răng, vệ sinh cá nhân. Xong anh thay nhanh quần áo nhưng không quên chọn bộ đẹp nhất của mình (chỉ là đồ thường ngày thêm cái áo dạ đen). Anh rời phòng, xuống nhà. Nơi đây giờ bỗng sôi động hơn trước, mặc dù vẫn chỉ có ba anh em và hai cô gái nhà mèo.

(Note: Quên không nói, Suzue sau đợt Giáng Sinh đã bị chuyển công tác sang nước khác nên sẽ không xuất hiện nữa, hoặc ít)

Ngay khi thấy Shirichito bước xuống, Keiko và Koneko chạy ra ôm chầm lấy như lâu ngày chưa gặp.

- Chúc mừng năm mới, Onii-chan! ^^
- Chúc mừng năm mới Shirichi! ^^
- U..um... Chúc mừng năm mới...

Anh nhẹ nhàng xoa đầu hai bé, để hai bé chơi với nhau ở phòng khách rồi đi vào phòng bếp, lấy cốc nước uống.

- Chúc mừng năm mới, Shirichito. - Kuroriku với cốc cà phê trên tay.
- Ara, Chúc mừng năm mới. - Kuroka ngồi cạnh ông anh với bát súp Miso.
- Chúc mừng năm mới hai anh chị....
- Lịch sự thế? - Kuroriku khúc khích.
- Không được à..?
- Đùa chút thôi. Ăn sáng đi rồi đi chúc tết bạn bè.
- Anh đi đâu..? - Shirichito lấy bát súp rồi ngồi xuống đối diện anh mình.
- Nay anh đi với Kuroka và Koneko. Tối anh mới về nên là hai đứa tự ăn trưa nhé.
- Em biết rồi.

Nói xong Kuroriku đứng dậy với Kuroka rồi đi ra ngoài. Shirichito dõi theo bọn họ cho đến lúc ba người ra khỏi cửa rồi mới tập trung vào bát súp của mình. Ăn hết, tiện tay anh rửa luôn cái bát mà anh vừa ăn, xếp bát lên kệ, lau tay rồi ra phòng khách. Lúc này Keiko cũng đi xuống từ phòng mình, diện một chiếc kimono màu hồng đáng yêu.

- Nè Onii-chan.
- Ơi..?

Shirichito rời mắt khỏi chiếc điện thoại liếc sang em gái mình. Nhưng cô em gái với sự đáng yêu hết mức đã hút được ánh mắt của anh trai mình. Suýt bị đắm chìm trong cơn mê thì Keiko đã kéo anh ra.

- E-em mặc thế này... - Keiko ngượng ngùng.
- Đáng yêu lắm... - Shirichito mỉm cười - Giờ em cũng đi sao..?
- Vâng ạ. Em đi với nhóm chị Asuna ạ.
- Vậy sao..? Thế em đi trước đi.
- Onii-chan không đi cùng ạ?
- Isora hẹn anh đi chùa rồi. Lát nữa nếu còn thời gian thì anh gọi rồi đi cùng nhé.
- Vâng.

Xong Keiko vui vẻ rời nhà đi trước. Shirichito cất chiếc điện thoại vào túi quần, đi giầy, khoá cửa rồi đi thẳng đến tàu điện ngầm.

Nửa tiếng sau. Đền Meiji.

Shirichito đứng trong sân rộng của đền, nhìn xung quanh. Có chút kỳ lạ khi mà ngôi đền nổi tiếng như này mọi năm ai ai cũng đến càu nguyện, nhưng năm nay nó vắng đến lạ thường, lác đác vài bóng người. Shirichito đang suy nghĩ vẩn vơ thì có cánh tay từ sau vỗ lấy vai anh, lập tức quay ra sau.

  - Chúc mừng năm mới.
  - C-Chúc mừng năm mới...
  - Gì mà hết hồn thế?
  - K-không có gì... mà mấy người còn lại đâu..?
  - Chịu, chả biết.
  - Inori đâu..?
  - Kia kìa. - Cậu hất đầu về hướng có bóng người chạy đến.

Vài giây sau, cô gái ấy chạy đến bên Isora, tay chống đầu gối, thở không ra hơi.

  - A..anh quá đáng thế... - Cô gái thở gấp - K..không đợi em gì cả...
  - Chậm thì thiệt thôi.
  - Chúc mừng năm mới, Inori...
  - Chúc mừng năm mới, Shirichito.

Isora, Inori và Shirichito đứng cùng nhau ở cổng, nói chuyện một lúc trong lúc đợi cả nhóm đến đủ. Sau một lúc, Masanori và rồi Kurumi trong bộ Kimono đỏ, Kyoko lớp trưởng và Fushimi Hội trưởng đến.

  - Chúc mừng năm mới mọi người nhé! - Masanori vẫy tay.
  - Ara, Chúc mừng năm mới. - Kurumi mỉm cười
  - Chúc mừng năm mới cả nhóm. - Kyoko điềm tĩnh.
  - Chúc mừng năm mới các em. - Fushimi vui vẻ.
  - Xem ra ai cũng ở đây rồi. - Masanori nói - Mà sao năm nay đền vắng vậy nhỉ?
  - Nãy giờ tao cũng không hiểu. - Shirichito ngẫm nghĩ. - Thôi vào đền nhanh rồi ra nói chuyện sau.

Sau khi mọi người gật đầu, cả nhóm vào đền, cầu nguyện mọi chuyện tốt đẹp và mong ước của bản thân. Đền vắng nên chưa được 15' họ đã xong. Đứng ở sân đền, mọi người nói chuyện, hỏi nhau đã cầu nguyện những gì. Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía xa kéo hết ánh nhìn của cả nhóm lại. Shino, Alice và Keiko đi đến.

  - Oaaa. Không ngờ em lại gặp mọi người ở đây đó. - Keiko vui mừng ôm lấy Shirichito.
  - Bất ngờ thật. - Alice mỉm cười rồi ra đứng cạnh Masanori
  - Đúng nhỉ. - Shino mỉm cười, đứng cạnh Shirichito.
  - Vậy đầu năm gặp mặt không thiếu ai là được rồi...
  - Keiko đâu rồi? - Kyoko hỏi.
  - Bé đi với Kuroriku và Kuroka rồi...
  - Vậy à? Tớ đang muốn nghịch tai mèo của bé.
  - Hờ...
  - Còn Toshiro? - Hội trưởng hỏi.
  - Cậu ấy trở về Linh Giới chúc tết. - Shirichito quay sang Isora - Thế hai người ở chung sao rồi..?
  - Ồ?!

Cả nhóm trầm trồ, ngạc nhiên nhìn vào Inori và Isora. Cả hai ngượng ngùng, đỏ mặt, không biết trả lời sao. Isora quay sang bổ Shirichito một cú vào đầu.

  - Thằng ngu này!!!
  - Á..! Đau..!!!
  - Cho nhớ! - Xong Isora xem đồng hồ, hơi khó chịu. - Tôi về trước đây. Lát nữa tôi đi ăn với Yuuki và em trai tôi.
  - E-em trai..? - Shirichito thắc mắc.
- Ừ.
  - À đấy tí quên, tôi còn đi ăn với studio của tôi. (Masanori)
  - Gì cơ..?
  - Tớ về thị trấn thăm mẹ với bà. (Shino)
  - ..???
  - Em sẽ đi thăm bố em trong viện. (Keiko)
  - B-bố em..?!
  - Ara, có hẹn đi chơi với Sawa. (Kurumi)
  - ?!? - Shirichito nghĩ - "Sao không ai nói gì có lý vậy? Chuyện gì đang xay ra vậy?"
  - Ara, vậy là ai cũng có kế hoạch của mình rồi. Vậy tôi đi trước nhé.

Kurumi chào cả nhóm rồi rời đi. Sau đó là Isora và Inori, Hội trưởng và Lớp trưởng, và dần dần  chỉ còn lại mình anh. Bây giờ anh vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra, mặc dù chỉ qua việc nghe cách nói tỉnh bơ kia cũng tạo nên đống suy nghĩ trong anh. Shirichito lắc nhẹ đầu như muốn gạt bỏ những ý nghĩ ấy, nghĩ thoáng và lên tàu đi về nhà. Trên đường về, anh để ý xung quanh thấy mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc. Đó không phải là điều xấu, nhưng anh cảm nhận được sự lạ thường bên trong niềm vui ấy.

Màn đêm buông xuống cùng với tuyết rơi dày đặc. Shirichito nằm trong chăn lướt điện thoại. Ở mạng xã hội, mọi bài viết đều 100% tương tác và cả những comment đều tốt, không có chút chê bai nào. Không chỉ vậy, thông báo trên trang chủ MMO, hầu như các game nổi đều tặng người chơi nhiều đơn vị tiền và cả một món vũ khí hiếm mà đáng ra phải bỏ công sức "cày" mới có được. Dù vậy, người chơi ai cũng đồng tình, không chút cay cú hay giận hờn.

- "Chuyện này là sao nhỉ? Sao lại..."

Vô vàn câu hỏi đang lởn vởn trong đầu. Anh tắt màn hình điện thoại, buông thõng tay cầm máy xuống giường, đôi mắt nhìn lên trần chìm trong suy nghĩ, nhưng không biết từ bao giờ mà đôi mắt ấy từ từ nhắm lại, đưa anh vào giấc ngủ đầu năm.

===============================

Shirichito từ từ mở mắt nhìn xung quanh mình. Anh nhận thấy mình đang nằm trong căn phòng không phải phòng mình hay phòng nào trong nhà, và tối nhưng không đến mức không thấy gì. Theo bản tính, anh ngồi dậy, xuống giường. Giờ mới để ý, chiếc giường kia là giường bệnh bằng sắt có nệm, cạnh đó có vài tủ để đồ sơ cứu. Anh nghĩ một lát rồi đi thản nhiên đến chỗ cửa như biết nó ở đâu, mở rồi đi ra ngoài. Một hành lang trải dài hiện ra trước mặt anh. Bên trái là bức tường bê tông nên chỉ còn con đường bên phải.

- "Đây là đâu đây..?"

Thoáng chốc anh nghĩ đây là trụ sở NAQRO, nhưng ngay lập tức anh loại bỏ ý nghĩ đó khi thấy cầu thang được làm bằng hoàn toàn bằng kính, trải dài lên trên. Không còn cách nào khác, Shirichito bước tiếp. Càng bước, quần áo của anh mập mờ ảo ảnh của một chiếc áo choàng dài, trên đầu có băng dài ra sau. Lâu sau, khi đến nơi cao nhất, một chiếc đuốc vàng óng đang cháy lên một ngọn lửa mạnh mẽ. Ánh lửa như mê hoặc Shirichito, khiến anh vươn tay, cố gắng chạm tới. Nhưng ngay lập tức như có ai đó đẩy anh ra, làm anh ngã cầu thang. Trước lúc chợp mắt, giọng nói của ai đó vang lên như đang mong anh.

  "Chúng ta sẽ gặp nhau, sớm thôi..."

===============================

- Giấc mơ ấy... lạ thật...

Shirichito vừa đánh răng vừa suy nghĩ trong đầu về giấc mơ kì lạ mà hôm qua anh có. Xong một lúc hồn mới trở về thể xác, lôi anh ra khỏi nhà vệ sinh và thay đồ rồi xuống nhà. Ngay khi xuống, anh đứng hình mất 5s, không tin vào mắt mình, miệng nói không nên lời.

- Ê, Ê!!!
- H..hả..?! - Shirichito giật mình.
- Xuống ăn sáng chứ đứng đờ ở đó à? Bố mẹ đang chờ kia kìa.
- ..!

Đúng. Shirichito không tin vào mắt mình vì chuyện này trong khi người anh lại nói một cách tỉnh bơ như vậy, mà cũng đúng khi họ đang thực sự ở trong bếp làm đồ ăn sáng.

- C-Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Shirichito chạy thật nhanh lên tầng 3, mở cửa phòng đáng nhẽ là phòng thờ, nhưng giờ nó lại là nơi để đồ linh tinh. Ảnh thực là vậy nhưng trong mắt anh, mờ mờ vẫn hiện ra đó là phòng thờ. Shirichito thẫn thờ ngồi sụp xuống sàn như người vô hồn đang nhìn thấy ma. Chấn tĩnh lại bản thân, anh đi xuống nhà, ngồi ăn sáng với "cả nhà", sau đó lễ phép chào rồi ngay lập tức rời khỏi nhà.

  - C-cái gì thế..?! Đ..đây là mơ hay thật..? N-nếu là mơ...

   Shirichito thẫn thờ ngồi trên tàu điện ngầm, suy nghĩ vẩn vơ. Anh liếc mắt nhìn xung quanh, ai cũng sống vui vẻ, không có chút lo toan về cuộc sống. Đây như là thế giới được trao cho mọi người vậy.

   Yongen-Jaya, trong tiệm giặt là nhỏ, hai thanh niên đang đứng nói chuyện với nhau.

  - Đó là Yoshizawa-san, đúng không? Và tôi tin là tôi nghe thấy từ "Palace"
  - Chắc em ấy phát hiện ra một cái.
  - Dù không ở trong Metaverse? (Dị giới) - Cậu thanh niên tóc nâu nghĩ. - Cậu có ý định gặp Yoshizawa-san nhỉ? Tôi sẽ đi cùng. Chắc chắn ta sẽ tìm được manh mối ở đó.

Tàu điện ngầm bắt đầu di chuyển. Ren và thanh niên tóc nâu đi cùng ngồi xuống ghế, sát với thanh niên đang ủ rũ. Điều này làm họ ngạc nhiên khi tất cả mọi người đều vui vẻ mà không phải cậu ấy. Ren đưa tay, vỗ vai cậu con trai. Anh liếc sang bên cạnh mình.

  - Ren..?
  - Chuyện gì thế?
  - Thế giới này có vấn đề rồi.
  - Cậu cũng thấy thế à?
  - ..?! - Shirichito bất ngờ - K-không phải mình tôi thấy vậy à..?
  - Ai vậy? - Tóc nâu hỏi Ren.
  - Một người bạn.
  - Bạn? - Tóc nâu suy nghĩ chút - Xem ra cậu ta cũng cảm nhận được sự khác thường ở thế giới này. Cậu ta có năng lực giống ta không?
  - Tôi không nghĩ thế.
  - Này... hai người nói gì mà cho tôi ra rìa thế?
  - Aaa... Xin lỗi. Nhưng mà, cậu cảm nhận được sự bất thường của thế giới này. Liệu cậ-
  - Người chết sống lại, ai cũng có ước mơ thành sự thật...
  - Tôi hiểu rồi. - Cậu ta quay sang Ren - Cậu ta đi cùng được không?
  - Thêm người giúp cũng không sao.
  - Được rồi. - Tóc nâu gật đầu.

Khu công trường, công viên Odaiba.
Trước mặt ba thanh niên là cô gái với mái tóc đỏ thẫm. Ngay khi nghe tiếng chân của ba người họ tiến đến, cô gái ấy quay ra, mừng rỡ.

- Ren-senpai! Và... - Cô quay sang cậu tóc nâu rồi sang Shirichito - Akechi-san? Và...

Hình ảnh gì đó vừa loé qua đầu khiến cô đờ người trong giây lát.

- Chúng tôi tình cờ gặp nhau khi mà cậu ấy nhận cuộc gọi của em.

Cậu ta ngước lên nhìn thứ giống như toà nhà hình trụ lõm ở giữa, trên đỉnh là hình tròn với chiếc vòng xung quanh.

- Nãy là người chết sống lại, giờ là Palace xuất hiện... thú vị thật.
- Akechi-san, anh biết về Palace à?
- Có thể giúp em hiểu nhanh hơn là tôi có sức mạnh giống cậu ta.
- Thật á?! - Cô gái bất ngờ - Vậy anh cũng là-
- Tôi không thuộc nhóm Quái Đạo Đoàn (Phantom Thieves). Mà, quay về vấn đề chính. Dường như không ai có thể thấy Palace, hoặc họ thấy nhưng mà nó không tác động lên họ nên không ai làm quá chuyện lên cả.
- Đúng là vậy! - Cô gái khẳng định - Em hỏi mọi người trong khu vực xung quanh, và chẳng ai quan tâm đến nó cả.
- Trừ người đang đứng đây. - Ren nói

Tất cả quay sang nhìn Shirichito đang ngước nhìn cái toà tháp ảo nãy giờ.

- Ta nên hành động ngay tức khắc thay vì bị thôi miên như cậu ta.
- Ý anh là vào Palace?
- Không chỉ vậy, nó còn là cái duy nhất ta có thể nhìn thấy, và với cậu ta nữa. Dù không có bằng chứng, nhưng tôi chắc rằng ta sẽ tìm được vài manh mối trong đó.
- Đến giờ thâm nhập rồi. - Ren quả quyết.
- Nên mang theo cậu ta không?

Ren quay ra vỗ vai Shirichito. Anh giật mình như hồn vừa nhập vào xác, nhảy bẫng lên.

- Áaa..! C-chuyện gì thế?
- Tìm câu trả lời của mọi chuyện.
- ... - Nhìn cả ba người cầm chiếc điện thoại trên tay, Shirichito gật nhẹ đầu.

Cô gái lập tức bấm vào biểu tượng con mắt, bốn người bọn họ dần tiến vào trong thế giới khác, thế giới nhận thức của con người, Dị Giới (Metaverse).

~~Còn Tiếp~~


Metaverse Navigator

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com