TruyenHHH.com

Taku Shirichito Kiem Si Nguyen To

Bruh. Cái tiêu để nhìn chả ra sao cả, vì mình không nghĩ ra được cái nào hợp cũng như là chả có cái nào hợp cả. Tóm tắt ngắn thì đây là chương tồn tại song song với hai chương kia. (Ko phải Multiverse như Bác Sĩ Trang đã ko sửa còn phá đâu) Vậy nhé. Have fun! :3

===============================

1. Tập thể.

   Mùng 1 tháng 1 năm 20xx
8:30
Đền Meiji

  - Không thấy ai đâu cả. - Isora cằn nhằn.
  - Thôi mà. Nơi đông như này khó mà thấy được.
  - Nhưng mà đã hẹn tám rưỡi ở đây rồi mà!
  - Đầu năm đừng căng thẳng mà.

Isora cúi người, hít thở sâu để nguôi đi cơn giận. Theo như lịch thì mọi người sẽ đến đền lúc 8 rưỡi và đi cầu nguyện cùng nhau. Và Isora khá khó chịu khi thấy không ai đến đúng giờ đã vạch ra. Quay đi quay lại một chút thì Masanori cùng Alice đi đến.

  - Yo! Chúc mừng năm mới.
  - Chúc mừng năm mới.
  - Alice mặc Kimono xinh quá! - Inori cảm thán
  - C-cảm ơn vì lời khen. - Alice đáp ngượng

Hai cô gái đứng nói chuyện với nhau, để lại hai thanh niên.

  - Thế nãy giờ có mỗi ông à? (Masanori)
  - Ừ. - Isora thở dài - Mấy người kia giờ cao su quá.
  - Tưởng Shirichito và Shino đến cùng nhau trước rồi chứ.
  - Đang không thấy cả hai đâu đây.

Vừa nói xong, xuất hiện trước mặt là Shino, cùng với đó là lớp trưởng Kyoko, hội trưởng Fushimi và Kurumi.

  - Chúc mừng năm mới! (4 người đến trước)
  - Ara, Chúc mừng năm mới. (Kurumi)
  - Chúc mừng năm mới! (3 cô gái kia)
  - Oaaa, ai cũng diện Kimono... (Inori)
  - Vậy sao cậu không..? (Fushimi)
  - Hì hì... mình chưa kịp mua.
  - ... - Shino ngó quanh - Shirichito đâu?
  - Tưởng ổng đi với dàn Harem chứ? (Isora)
  - Không. - Shino lắc đầu, cất điện thoại - Tớ gọi cả sáng mà cậu ấy không nhấc máy.
  - Để tôi thử nào.

Isora lấy máy ra gọi nhưng kết quả cũng vậy. 2 lần, 3 lần.

  - Ngủ quá giờ sáng à?!!!
  - Tự nhiên tớ thấy không lành. - Shino lo lắng
  - Thử gọi cho anh cậu ấy xem? - Masanori đề xuất.

Shino gật đầu và lấy máy gọi cho Kuroriku. Chỉ vài giây sau có tiếng trả lời từ đầu bên kia.

  - Kuroriku-san...
  - Sao thế?
  - Shirichito đâu ạ? Em gọi cậu ấy cả sáng mà không được.
  - Chắc đang ngủ. Sáng giờ chưa thấy nó đâu này.
  - V-vậy ạ?
  - Ừ.
  - Em cảm ơn, và chúc mừng năm mới anh.
  - Chúc mừng năm mới.

Xong hai người dập máy, Shino tường thuật lại cuộc nói chuyện của bọn họ cho mọi người.

  - Cái thằng này!!! - Isora bực.
  - *Shino thở dài* Chúng ta vào cầu nguyện xong rồi qua nhà đánh thức cậu ấy dậy, được chứ?
  - Um! (Cả nhóm đồng ý)
  - Tôi cũng cần người quyết định xem Shino hay tôi mặc Kimono đẹp hơn. Teehee.
- Cô đừng nghĩ có thể cướp được cậy ấy!

Phải mất một lúc lâu để mọi người xếp hàng chờ tới lượt mình cầu nguyện. Xong, họ nhắn báo trước cho Kuroriku và lên tàu điện ngầm.

Trước cửa lớn dinh thự, Shino từ từ bấm chuông cửa. Lập tức cánh cửa từ từ mở ra, cùng đó là đoạn đường ngắn đến trước cửa gỗ.
Ngay khi cửa gỗ mở, cả đội cùng nhau nói:

- Chúc mừng năm mới!
- Chúc mừng năm mới mấy đứa. - Kuroriku đứng trước cửa. - Vào nhà đi.
- (Bọn) Em xin phép.

Dù là mùa nào hay những sự kiện gì thì dinh thự này sẽ luôn chuyển mình theo nó, mang đậm không khí bấy giờ. Cả nhóm từ từ đi vào và ngồi xuống chiếc sofa dài. Kuroka đi pha trà và rót cho từng người một. Họ ngồi nói chuyện một lúc, nhưng trong lúc đó thì Shino để ý Keiko chạy lên chạy xuống cùng với Koneko. Chưa kịp hỏi thì Kurumi đã hỏi trước.

- Ara, Kuroriku-san, Shirichito đâu ạ?

Cả nhóm như vừa nhớ ra mục đích để đến đây.

- Ừ nhỉ. Cậu ấy đâu rồi ạ?
- Ốm nặng. - Kuroriku khoanh tay. - Chả hiểu sao tự nhiên sốt đùng đùng. Chắc từ đêm qua.

Ai nấy đều lo lắng. Để cho nhóm cảm thấy an tâm thì Kuroriku bảo đã cho Shirichito uống thuốc và để anh nghỉ ngơi. Nhưng cả nhóm muốn gặp anh nên người anh cũng không còn cách nào, dẫn lên phòng Shirichito. Keiko đang thay khăn đắp trán cho anh, Koneko đang đợi cặp sốt. Tiếng thở dốc cùng với trán nóng ran, dường như cơn sốt sẽ không thể đi nhanh được.

- A, chúc mừng năm mới anh chị. - Keiko quay ra.
- Um. Chúc mừng năm mới. - Shino tiến gần - Cậu ấy đỡ hơn chứ?
- Em không biết. Onii-chan lúc sốt cao lúc hạ thấp.
- Tiếc quá, mình muốn cậu ấy ngắm mình mà. (Kurumi)
- Không phải lúc đùa đâu. (Isora)
- Khổ thân. Cả nhóm có kế hoạch cho đợt nghỉ này rồi mà. - Masanori thất vọng.
(Thật ra chả có kế hoạch gì cả)
- Tớ nghĩ ta nên giúp Keiko và Koneko chăm sóc Shirichito. - Kyoko nói. - Cùng là bạn thì nên ở bên cậu ấy. Mọi người đồng ý chứ?

Cả đội gật đầu và đồng ý giúp chăm sóc Shirichito cho đến khi anh khoẻ hơn.

===============================

2. Kurumi và Shino

Ngày 02 tháng 01 năm 20xx
Dinh thự Taku.

Shino từ từ lấy chiếc khăn trên trán của anh, giặt qua nước ấm rồi để lên trán, rồi chiếc khăn nữa thấm mồ hôi xung quanh mặt anh. Cánh cửa phòng mở ra, Kurumi bước vào cùng với ly nước và thuốc hạ sốt trên tay. Sau khi cho Shirichito uống, Kurumi nhìn anh một lúc lâu.

- Tôi không nghĩ cậu ấy đột nhiên ốm đâu.
- Sốt cao vậy mà bảo không ốm. Cô để ý cậu ấy chút, tôi đi thay nước.

Nói xong Shino ra khỏi phòng cùng với chậu nước dần hết ấm. Kurumi lúc này thử dùng sức mạnh và đi vào trong đầu của Shirichito. Phút sau, Shino quay lại với chiếc chậu đựng nước ấm. Vừa đặt chậu nước xuống thì từ hư không Kurumi bay ra ngoài, dẫm phải chậu nước mà Shino vừa lấy ra, bắn tung toé ra sàn.

- Cô làm gì thế?!
  - Ara, xin lỗi.
  - Thật là... ướt hết sàn nhà rồi.
  - Cô cần xem cái này.
  - Lát nữa đi, gi—
  - Shirichito không ốm.
  - Anh ấy rõ như vậy rồi mà cô còn nói thế?

Tai nghe không bằng mắt thấy, Kurumi kéo Shino đi vào hư không cùng. Từ từ rồi từ từ họ đến trước khung cảnh ngoài trời, nắng ấm cũng như gió thổi dịu. Nhưng mà những người ở đó không thể nhìn thấy họ.

  - Chuyện gì vậy?
- Shirichito đang ở trong thế giới khác.
- Là sao chứ? - Shino khùa tay chạm vào người xung quanh nhưng mà xuyên qua họ.
- Đây là nhận thức, những gì trong đầu cậu ấy hiện tại. Và thế giới cậu ấy đang bị kẹt này đang giết cậu ấy.
- Sao cô chắc vậy được? Có thể đang là giấc mơ của anh ấy?
- Nếu là giấc mơ thì tôi đã tương tác được với không thời gian trong này và kéo cậu ấy ra, nhưng mà ở đây thì không.

Xong, Kurumi "xem lại" cùng với Shino từ ngày hôm qua đến hiện tại. Nhiều thứ họ thấy mà cảm xúc không thể nào nói lên được.

- Một thế giới... không có sự đau khổ sao? - Shino nghẹn tiếng.
- ...

Kurumi cũng không biết nói gì hơn. Chính bản thân cô cũng biết nếu ở trong đó thì cô cũng sẽ mãi mãi ở lại.

- Nhưng, anh ấy sẽ trở về thôi.
- Sao cô chắc chắn thế?
- Tính cách của anh ấy.

Kurumi dù lo nhưng phần nào cũng tin tưởng. Cho dù chưa tiếp xúc lâu như Shino nhưng sau bao lần nhìn thấy những việc Shirichito làm thì cô cũng phần nào tin điều đó.

- Quay về th—!

Xung quanh bốc chốc nổi lửa xanh. Hai người họ đứng gần nhau, vừa đi tới chỗ ra vừa nhìn xung quanh. Sắp tới cửa ra thì thanh kiếm không biết ở đâu cắm xuống trước mặt họ, sau đó là thực thể cầm lấy cây kiếm đó và chĩa về phía họ. (Lúc này đã triệu hồi Izanagi).

- C-cái gì vậy?! - Shino lùi xuống
- Tôi không biết!

Ngay lập tức tia sét giáng xuống đầu họ. Kurumi kịp trở tay nên cứu được hai người. Izanagi liên tục đưa những đòn đánh về phía bọn họ. Tách nhau ra, Izanagi đuổi theo Kurumi và cố tiêu diệt cô. Kurumi chỉ liên tục né vì biết đâu là một phần của Shirichito, không thể nào nhẫn tâm "giết chết" được. Shino quỳ gối, thấp người và sử dụng chiếc vòng đeo tay, nhanh chóng sang Avatar ALO và tung hoà mù đánh lạc hướng. Phải mất một lúc họ mới lừa được thực thể ấy và lao ra ngoài.

- Á!

Shino lăn từ trên giường xuống đất, Kurumi thì nằm ngay sát cửa, cố gắng gượng dậy. Lúc này người Shirichito nóng ran, có khi đứng đủ gần thì dùng anh để sưởi ấm cũng được.

- Ara, đau quá.
- Sao cô văng ghê vậy?
- Tôi đâu biết. Nhưng mà, cũng vui đó chứ?
- Nói sau đi, lau người cho anh ấy đã.

Xong Kurumi thay nước cũng như Shino lấy chiếc khăn khác. Cả hai cùng lau người cũng như thay áo cho anh.

- Ara, phần dưới thì sao?
- H-hả?! - Shino đỏ mặt - C-c-Cái đấy để cho K-keiko và Kuroriku giải quyết!
- Nhưng mà mình đến chăm cậu ấy mà. - Kuruki cười với ánh mắt sắc lẻm- Cô ngại thì để tôi nhé. :p
- K-không được!! Anh ấy...
- Cô đúng là—

Keiko mở cửa phòng đi vào, cùng đó là bộ đồ mới cho Shirichito.

- Vất vả cho hai chị rồi.
- Không có gì. - Shino ngại ngùng hỏi - M-mà.. em thay đồ cho anh ấy sao?
- Vâng. Có chút ngại, nhưng mà để anh ấy mau khoẻ thì em s—
- Đ-để chị làm cho! - Shino rối rít
- Vậy, nhờ hai chị ạ?

Xong Keiko để quần áo gấp gọn trên chiếc khăn lên bàn rồi quay ra đóng cửa. Kurumi lúc này cười khúc khích.

- B-Bộ cô cười gì hả?!
- Cô đỏ mặt nãy giờ đó. Cơ mà kiểu này thì tôi sẽ cố gắng hơn để chiếm lấy cậu ấy thôi.
- Đừng hòng!!!

Và vật lộn lát sau mới lau được người và thay được quần áo cho Shirichito.

- Không ngờ.. nó lại—
- Stop!!! - Shino chặn lại. - Chuyện hôm nay xảy ra tại đây sẽ ở lại đây!
- Ara ara, cô cũng nhìn chằm chằm nó một lúc đấy.
- Đừng nói nữa! (><) Bộ cô không thấy xấu hổ hả?!
- Tôi thấy kích thích lắm. Tehee!
- Mồ ... - Shino bực không nói nên lời.
- Tôi thấy không nên nói cho ai biết cậu ấy kẹt trong một thế giới khác, chỉ làm mọi người lo lắng không đâu.
- Um. - Shino gật đầu - Mong anh ấy sẽ thoát ra được.
- Mà này.
- ..?
- Sau này để cậu ấy cho tôi với nhé. - Kurumi nháy mắt.
- Cô có thôi ngay đi không hả?!

===============================

3. Isora và Masanori

Ngày 03 tháng 01 năm 20xx
Dinh thự Taku.

  Isora và Masanori đã hẹn nhau sáng đến để giúp Keiko chăm sóc Shirichito. Isora giúp đỡ Keiko gần như cả sáng, còn Masanori thì lúc này lúc kia, nhưng mà cũng dần thấy "lười" khi mà bị kêu khá nhiều. Gần trưa, hai người bạn ngồi trên phòng Shirichito, tiện thể trông nhà khi mà Keiko và Koneko chạy ra ngoài có việc.

- Mệt quá. -  Masanori duỗi người.
- Ông có làm gì đâu mà kêu mệt?
- Có mà!
  - Tối qua ngủ muộn hả?
  - Ừ. - Masanori ngáp - Cày sự kiện năm mới ấy mà. Chạy quay Cây Thế Giới cũng mấy chục quest lớn nhỏ rồi.
  - Đã nhắn ngủ sớm để hôm nay qua rồi.
  - Làm cho xong chứ. Tôi phải bay qua lãnh thổ của 3 tộc đấy! Ông biết nó lâu như nào không?!
  - Thế tôi mới làm ít vì không có người giúp.

Xong Isora đảo mắt qua Shirichito.

- Tưởng ông có Inori?
- Em ấy đang tập làm quen, đâu thể vác đi đánh boss được.
- Cũng phải.
- Ông với Alice thì sao?
- Vẫn vậy thôi.
- Đi túm đuôi à?
- Thì cũng có.

Hai bọn họ nói chuyện vui vẻ bỗng chốc bóng đèn trong phòng chập chờn, nháy liên tục.

- Đèn sao thế? Hỏng à? - Masanori nhìn đèn.
- Tôi nghĩ không phải do đèn đâu.

Isora vỗ người Masanori, chỉ vào Shirichito. Xung quanh toả ra luồng khí mạnh, trên người dần tạo lên một lá bài, dần hạ xuống và vỡ ra từng mảnh. Cái bóng dần hình thành lên Izanagi và không mất thời gian để tạo hình hoàn chỉnh.

  - Cái gì vậy?! - Isora hốt hoảng.
  - Nhìn giống... Shirichito ở SAO.
  - Hả?
  - Izanagi ấy!

Persona từ từ lùi lại, co thấp người ở trên không, nhìn chằm chằm về phía hai người họ.

  - Làm gì gi—! Ê, này!

Izanagi lao đến nhưng Masanori đã kéo cửa sổ, lấy đà và nhảy ra, đánh bật đòn lao vào và ghìm nó xuống đất. Izanagi đứng dậy như chưa có chuyện gì, chỉ vào Masanori cùng với giọng rè và ngắt quãng.

  - Để... c..ậu.. t..a... y..ên..
  - Huh?
  - Kh..ông.. đ..ược... l..ại.. ..g..ần..
  - Thế thì ai chăm sóc cậu ta?

Izanagi phi đến với tốc độ khá nhanh, cầm chắc thanh kiếm và vung mạnh sang phải. Masanori cố dùng kiếm đỡ, cố đánh bật nhưng.. "KENG...RẮC.." Masanori văng một đoạn khá xa, trên tay là thanh kiếm đã nứt như sắp gãy đến nơi. Izanagi lần nữa lao đến nhưng Isora từ nhà lao ra đánh lệch hướng của nó.

- Có sao không? - Isora chạy ra.
- Không sao cả. Nhưng mà... - Masanori nhìn lên - ...không nên diệt nó đâu. Nếu làm vậy thì có thể sẽ làm hỏng ký ức của cậu ấy.

Họ nhìn về phía Izanagi đang chống thanh kiếm và đứng dậy và chuẩn bị lao vào họ một lần nữa.

- Hừ...

Một tiếng nổ lớn, tiếp đó là Izanagi bật ngửa ra sau và bay suýt nữa đập vào dinh thự Taku. Thực thể gaqngs sức đứng dậy nhưng rồi bị quả cầu đen ngòm bao trùm, sau đó thu nhỏ lại. Izanagi từ từ tan biến, trở vào trong lá bài và bay trở về với Shirichito qua cửa sổ.

- Biết ngay mà.

Shino đi tới, cùng đó là Kurumi đi cạnh.

- Shino, Kurumi! Sao hai người lại... - Isora bất ngờ
- Ara, hôm qua thực thể ấy cũng xuất hiện và tấn công bọn tôi.
- Cũng ở ngoài sao?
- Không. Mà l— Masanori!

Masanori gục xuống đất. Ba người họ nhanh chóng đỡ cậu ấy và mang lên phòng HQ (cái phòng mà để họp kế hoạch đánh Shadowvale) để chữa thương cho cậu. Chỉ vài phút sau Masanori đã tỉnh lại. Xong, họ ngồi nói chuyện với nhau về Thực thể ấy và bàn ra cách giải quyết, nhưng cuối cùng cũng không có cách giải quyết nào ngoại trừ để Kurumi theo dõi tình hình.

  - Vậy quyết định thế nhé. (Isora)
  - Tôi không ngờ sẽ phải đối mặt với "hắn" ở đây.
  - Nghỉ chút đi, lát tôi đưa về.
  - Ừm.

Bốn người họ ngồi trò chuyện với nhau mà không để ý trời đang tối dần cũng như tuyết rơi cũng nhiều hơn, cùng đó là cơn gió nhẹ cũng đủ để mang cái lạnh đến từng người.

===============================

4. Mất tích

Ngày 09 tháng 01 năm 20xx

  Đã một tuần trôi qua. Shirichito tình hình không xấu đi cũng như khá hơn. Nhưng rồi...

- Đi đâu mà giữa đêm hôm thế này mà cậu ấy còn chưa về?! Đã vậy còn ốm nữa chứ! - Shino lo lắng.
- Thằng điên này! - Isora bực.
- Tôi gọi mấy cuộc mà không thấy nghe máy. Từ chiều đén giờ rồi!!! - Masanori lo và bực
- Onii-chan... - Keiko sốt sắng.

Lúc này mọi người đang ngồi và tìm cách liên lạc cũng như tìm Shirichito. Theo lời kể của Keiko thì từ chiều sau khi em ấy mang đồ đã chuẩn bị để thay cho anh, nhưng lúc mở cửa thì đã không thấy đâu. Căn phòng vẫn gọn gàng, mọi thứ vẫn ở đúng vị trí, chỉ thiếu mỗi Shirichito. Ban đầu em cùng Koneko đi tìm trong nhà, nhưng sau đó nhờ cả Kuroka và Kuroriku để tìm, nhưng vẫn không thấy đâu. Họ ăn tối xong nhanh rồi tiếp tục tìm kiếm nhưng chả thu được gì. Và đến giờ là gọi cho cả nhóm và nhờ cả nhóm giúp tìm. Bây giờ gần đêm rồi cũng không thấy đâu.

  - Anh liên lạc với NAQRO bảo họ quét toàn thành phố rồi. - Kuroriku cất điện thoại - Nhưng cũng mất thời gian.
  - Khoảng bao lâu ạ? - Shino hỏi.
  - Phải ngày mai. - Kuroriku thở dài - Mấy đứa đi nghỉ đi. Giờ muộn rồi, mai tính tiếp.
  - Nhưng mà...
  - Phòng trên tầng, trong đó cũng đủ cả đệm và chăn. Giờ tàu không chạy đâu. Với cả nguy hiểm nữa.

Cả nhóm chỉ biết gật đầu và làm theo.

1 giờ đêm. Dinh thự đang chìm vào giấc ngủ sâu cùng bóng đêm tĩnh lặng. Nhưng từ từ là những bước chân không tiếng từ từ mò ra cửa chính, và tất nhiên là cửa đã khoá.

- Cửa khoá rồi. - Masanori nói khẽ. - Không ra ngoài được.
- Kế hoạch của ông đây hả? - Isora nói - Không lường trước mọi tình huống à?

Masanori không biết nói gì vì đúng là cậu không nghĩ đến tình huống xấu mà cứ lên kế hoạch.

- Mà ra ngoài thì giờ này tàu không chạy cũng không có taxi. - Shino nói. - Odaiba cũng xa nữa.
- Bộ đây là lỗi tôi hả?
- Chả đúng?!

Isora bực khiến tiếng của cậu suýt chút nữa vang khắp nhà. Sau khi bịt miệng và đợi mấy giây lắng nghe xem có tiếng động hay ai bị đánh thức không, họ mới tiếp tục.

- Nói nhỏ thôi. Mọi người dậy bây giờ.
- Tại ai?
- Ông..!
- Đừng cãi nhau! - Shino ngăn rồi quay sang Kurumi - Cô xem cô đưa được ta ra đó không.
- Ara, được chứ. Nhưng mà không phải Odaiba.
- Tôi có linh cảm.

Nói xong, Kurumi dẫn họ đi qua hố đen không gian riêng của mình đến đầu bên kia. Rời khỏi, trước họ là một con ngõ với vài chiếc đèn đường trên cột điện. Kurumi đi và dẫn mọi người vào như biết rất rõ nơi đây.

- Đây là đâu? - Shino hỏi
- Yongen-Jaya.
  - Xa vậy?! Mà sao lại ở đây? 

Kurumi chỉ khẽ cười. Trước mặt họ là căn nhà vẫn còn sáng đèn, nói đúng hơn là quán cà phê nhỏ. Họ đứng lấp bóng rồi liếc vào trong. Bên trong là hai thanh niên đang ngồi nói chuyện. Nhìn một lúc cho đến khi cậu con trai đứng dậy, chuẩn bị rời đi nhưng mà người còn lại là chủ tiệm, nói gì đó và cậu thanh niên lại ở lại. Lát sau chủ tiệm khoá cửa, tắt đèn là lúc họ đã trốn.

  - Đó là Shirichito mà?! Sao lại...
  - Ara, đúng như mình nghĩ.
  - Huh?
  - Về dinh thự đã.

Kurumi gõ nhẹ mũi chân xuống đất, hố đen mở ra. Mọi người nhanh chóng đi vào và trở về dinh thự.

  - Sao cô biết anh ấy ở đó?
  - Ara, "bản thể" của tôi ở mọi nơi mà.
- Tôi không đùa đâu!
- Odaiba đúng là nguồn gốc của mọi thứ, nhưng mà để mong muốn thoát ra khỏi thực tại mà nó giam giữ thì một mình Shirichito không làm được.
- Vậy anh ấy hợp lực cùng Ren. - Shino suy luận. - Nói mới nhớ, cậu ta có Arsene.
- Ren? - Masanori hỏi - Ai thế?
- Bọn tôi từng nhờ cậu ấy giúp. - Isora trả lời
- Đúng vậy, và Shirichito cũng thế.
- Vậy thế giới đó...
- Tôi chỉ biết được vậy. Về việc cậu ấy ở Leblanc, chắc là cậu Ren kia muốn nói chuyện với Shirichito.
- Hmm...

Đang nghĩ ngợi thì Masanori ngáp khiến tất cả cảm thấy buồn ngủ theo.

- Giờ đi ngủ thôi. Sáng mai dậy xem sao. (Shino)
- Mong là cậu ấy về sớm để cậu ấy chọn xem ai mặc Kimono đẹp hơn. (Kurumi)
- Tôi thấy Kurumi đẹp hơn. (Masanori)
- Ara, cảm ơn.
- Tôi mách Alice!
- Ê, n-này!!!

===============================

5. Sáng hôm sau

Tuyết rơi. Những hạt tuyết bé từ từ rơi xuống. Tôi đưa tay ra cố hứng được nhiều nhất có thể nhưng rồi cơn gió lạnh lại thổi nó đi. Trời hơi âm u, mà sao đòi hỏi được vì đây là thực tại tôi chọn, một thực tại mà mọi thứ đều có sự cố gắng trong đó. Dù mệt mỏi, nhưng mà vẫn phải cố gắng. Sáng nay tôi dậy sớm, nói vài câu với Ren rồi rời khỏi quán Cà phê, nơi tôi ngủ lại đêm hôm trước. Xong lên chuyến tàu sớm để về, và giờ tôi đang đi bộ từ ga về nhà. Có hai thứ cứ luẩn quẩn trong đầu tôi. Đầu tiên là sức mạnh ấy, hai là trở về thực tại này thì "tôi" làm gì trong thời gian qua? Cứ đi vòng tròn trong đầu thì tôi đã về đến cổng lúc nào không hay. Đẩy nhẹ cửa thì cửa mở ngay tức khắc. Cũng khá ngạc nhiên vì tôi nghĩ không ai dậy sớm mà ra ngoài đâu, nhất là đang trong kì nghỉ.

- Nếu cửa trước mở thì cửa trong cũng vậy ha...

Đúng như tôi nghĩ, cửa gỗ không khoá. Tôi vặn nắm cửa và đi vào, đóng cửa, cởi giầy và đi vào.

- Em về rồi.. Đâ—!

Chưa nói xong thì một cái loa chạy bằng 6 cái miệng hét thẳng vào mặt tôi.

- CẬU ĐÃ ĐI ĐÂU HẢ?!!!

May mắn là tôi bịt tai lại đúng lúc chứ không là inh tai cả tuần chứ.

- Onii-chan!
  - Shirichi!

Keiko ra ôm chầm lấy tôi, cùng đó là Koneko. Tôi xoa đầu hai bé, đứng dậy rồi hỏi mọi người ở phòng khách.

  - Đi đâu á..?
  - Đã ốm vậy mà còn để mọi người thêm nữa! - Kyoko bực.
  - Tôi.. ốm á..? - Tôi ngớ người.
  - Nằm giường nhiều quá mất trí nhớ à?
  - T-thôi mà Kyoko... - Fushimi cố làm dịu
  - Thế em đã đi đâu tối qua? - Kuroriku đứng dựa cửa nghiêm túc hỏi tôi.
  - Thì.. cà phê ạ.. - Tôi chỉ trả lời được vậy.
  - Ở đâu?
  - À.. Yongen-Jaya..?
  - Sao đi xa thế? Còn không mang theo điện thoại nữa?!
  - ..?!

Tôi sờ vào túi quần và đúng là không có điện thoại theo người thật.

  - Sao lại...
  - Gì thế?
  - À, không có gì. Em xin lỗi vì để anh và mọi người vì đã để mọi người lo.

Tôi cúi người xin lỗi vì theo trực giác lúc này chỉ có thể làm vậy.

  - Thôi đứng thẳng đi, nếu mày thấy có lỗi thì bao cả nhóm đi chơi bù cho đợt nghỉ đông này đi. - Masanori nói
  - Một phần thôi.. - Tôi gãi đầu cười ngượng.

Không khí căng thẳng giờ cũng tan đi. Mọi người cười nói vui vẻ, và cũng một lúc sau mọi người từ từ nói lời chào và đi về. Xong, anh trai bảo tôi lên phòng nghỉ cho đến hết hôm nay. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra mà dẫn đến chuyện nhe này, nhưng tôi vẫn gật đầu và nghe theo, cùng đó là Keiko và Koneko đỡ tôi lên.

  Tôi ngồi trên phòng, cố thư giãn nốt mấy ngày trước khi trở lại trường và bắt đầu kỳ 3, nhưng tôi vẫn đang cố nghĩ về việc buổi sáng. Mọi người nói tôi ốm, trong khi đó tôi có thể vẫn gọi là bình thường. Điều này rất khó nói, nhưng mà tôi rất muốn giải thích dù nghe rất ảo tưởng với mọi chuyện tôi trải qua. Cứ vòng quanh trong đầu thì tiếng gõ cửa kéo tôi về cái ghế đang ngồi.

  - Vào đi.
  - Onii-chan, chị Shino và chị Kurumi đến ạ.
  - Ừ. Anh xuống ngay đây.
  - Vâng ạ.

Keiko từ từ đóng cửa và đi xuống. Tôi mặc nhanh chiếc áo khoác rồi đi xuống.

  - Ngạc nhiên vì hai cậu đến vào lúc muộn như này đấy.
  - Ara, tớ định ngủ lại với cậu mà.
  - N-này!
  - Vậy thế cô muốn tôi kể không?
  - T-ta đã hứa là không nói lại mà!!!
  - Chuyện gì thế? - Tôi tò mò.
  - K-không có gì!!! - Shino khua tay.
  - Huh...

Keiko lúc này đi ra cùng với ấm trà, rót cho hai cô nàng rồi đến tôi, sau đó xin phép về phòng. Bọn tôi nói lời cảm ơn. Đợi Keko về phòng rồi tôi mới quay ra hỏi.

  - Thế chuyện gì vậy..?
  - Là về việc cậu ốm.

Kurumi cùng Shino kể lại, tường thuật những việc đã xảy ra ở thực tại này, và câu truyện cũng đã trả lời được rất nhiều câu hỏi mà tôi đang tìm câu trả lời. Cũng vì nhiều chuyện nên mất kha khá thời gian, ấm trà chỉ còn chút hơi ấm đọng lại. Ngay khi hai cô nàng kể xong thì tôi cũng uống được hết 5 chén dù chỉ nhâm nhi.

- Haha... - Tôi cười nhạt, nhìn vào tách trà - ...Mình gây nhiều rắc rối đến vậy sao...
- May mắn là anh chỉ triệu hồi Izanagi vào hai ngày đầu. - Shino an ủi
- Um. - Kurumi gật đầu
- Mà, dẫu sao cũng cảm ơn Shino, cảm ơn Kurumi vì đã để ý đến tớ.
- Không có gì. - Shino mỉm cười.
- Thế cậu đáp lễ bọn mình nhé! - Kurumi cùng với nụ cười khá mờ ám.
- À.. ừ.. Được thôi. - Tôi nhanh chóng đồng ý, tiện tay để tách trà và ấm lên khay. - Mà tớ đã đồng ý khao cả nhóm đi chơi lần tới rồi mà..?
- Nhưng mà mình muốn Shirichito thưởng riêng cơ. - Kurumi nũng nịu tôi.
- Cô thôi ngay đi Kurumi! Để anh ấy nghỉ.
- Ara, vậy để tôi nói nhé? Hay cô muốn hưởng thưởng cùng tôi? Teehee...
- Cô..! - Shino cứng họng. - Cơ mà thưởng gì?
- Này! Đừng có nói như thể tôi không ở đây chứ..?
- Ara, xin lỗi nhé. Cậu cất dùm tôi với Shino tách với.
- Được thôi.

Tôi dọn tách lên khay lớn và bê cả bộ để vào máy rửa. Điều chỉnh một lát rồi bấm bắt đầu để máy rửa. Tiện nhìn đồng hồ, cũng quá muộn để đi tàu về nên tôi quay ra ngoài phòng khách nói với hai người họ.

- Tàu giờ cũng không chạy đâu nên hai người ngủ tạm ở đây đêm nay nhé... Mà sao Shino ngại gì thế?
- K-không có gì đâu!!! - Shino rối rít

Bỗng nhiên đèn tắt, cả phòng khách chìm vào bóng tối.

- Haha, vui tính đấy Kurumi. Cậu bật đèn lên được không..?

Nhưng từ từ có bàn tay trượt từ vai xuống tới ngực và ôm lấy tôi, phía sau là hai thứ mềm mại đang áp vào lưng.

- Kurumi..?
- Teehee..
- Gah! - Tai tôi như vừa bị liếm.
- Thưởng cho mình với Shino đêm nay nhé!

Tiếng nói thổi vào tai làm tôi nổi hết da gà. Ngoại trừ tiếng thổi và hơi ấm của Kurumi từ sau, Shino mò ra ôm lấy tôi từ đằng trước. Đến nước này thì đường lui cũng không còn nên... đâm lao thì theo lao thôi.



~~Còn Tiếp~~

P/s: Và ba người "vật nhau" tới sáng cùng với khoảng 6 tấm hình vuông trong 2 hộp :P

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com