TruyenHHH.com

Taku Shirichito Kiem Si Nguyen To

   Ánh nắng dần nhô lên khỏi mặt nước biển, từ từ soi sáng hòn đảo. Dẫu là mùa đông nhưng ở hòn đảo này thì vẫn có cái nắng nóng của mùa hè.
   Isora từ từ mở mắt và rồi duỗi người, nhưng gì đó nặng nặng đang bám lấy tay phải và ở trên bụng cậu, hơn nữa "thứ ấy" còn động đậy. Isora từ từ vén chăn lên để kiểm tra. Inori đang ôm cậu và vẫn đang ngủ say, nhưng thi thoảng cô run và bám lấy tay cậu. Isora ngượng ngùng, cố tìm cách để ngồi dậy mà không đánh thức cô. Cậu dùng tay trái từ từ nhấc tay phải của cô ra, nhưng chưa kịp để xuống thì cô nàng từ từ mở mắt. Inori đơ người một lát, đảo mắt rồi bắt đầu đỏ mặt, lập tức tách khỏi Isora.

  - A-Anh định làm g-gì tôi thế h-hả?!
  - Tôi á?!
  - Biến thái! Không ngờ anh lại như thế khi ở một mình với phái nữ.
  - Nhìn lại nệm của mình đi!

Inori nhìn xuống giữa nệm của mình và Isora. Nệm phía bên cô bị xê dịch, khác hẳn kiểu kê so với đêm qua, còn Isora thì gọn gàng ngăn nắp. Tức là cô đã lăn lộn rồi cuối cùng chui sang bên Isora ngủ.

  - N-Nhưng...
  - Hừ, lắm chuyện.
  - T-Tôi xin lỗi...
  - Uh.
  - A... - Inori tìm cách thoát khỏi khoảnh khắc bối rối ấy. - P-phải rồi, đ-để tôi làm đồ ăn sáng.

Inori lập tức đứng dậy, ra chỗ hòm đồ lấy vài củ khoai, cà rốt và hộp thịt bò, sau đó ra khỏi lều. Isora thì tìm chai nước, bàn chải rồi đi vệ sinh cá nhân ở một góc. Lát sau, hai người họ ngồi ăn sáng với nhau. Sóng cứ thế vỗ vào bờ, nhưng không xua đi được bầu không khí ảm đạm của hai người. Inori cố mở lời để xua tan cái sự ảm đạm ấy:

- N-này, ăn xong chúng ta đi được không?
- Ừ. - Isora gật đầu.
- Anh vẫn cáu tôi à?
- Không.
- Thế sao...
- Hoá ra là ở đây à? (???)
- ..!

Từ trong bụi cây, ba tên Hắc Ngư đi ra. Thân hình gầy guộc, bên ngoài là bộ giáp đen cùng với mũ lặn ở trong đầy nước, tay cầm cây đinh ba. Thấy chúng, Inori đánh rơi đĩa cà ri, mặt nghệt ra.

- Nào, đi cùng bọn tôi.
- ... - Inori run.
- Này, cô còn tỉnh không đấy?
- K-Không... Ta không đi!
- Cứng đầu quá đấy. Hai đứa, bắt ả lại.

Nói xong, hai tên kia tiến gần đến cô. Inori lùi, đưa tay ra sau lưng, nhưng thanh kiếm lại ở trong căn lều. Isora cũng vừa ăn xong bữa sáng của mình, đứng dậy nói.

  - Phải để người ta ăn xong bữa sáng chứ.
  - Ngươi là ai?
  - Không ai cả.
  - Hmm... - Hắn dường như nghĩ ra điều gì đó - Ng-ngươi là tên...
  - ..?

Tức thì hắn cầm đinh ba, đâm thẳng về phía cậu, nhưng khi đâm trúng, Isora đã biến mất.

  - ..!

Từ sau, Isora lao ra từ phía sau với thanh kiếm trên tay. Ánh mặt trời điểm màu cho thanh kiếm và tạo nên đường kiếm, và cũng chính là thứ cuối cùng hắn nhìn thấy. Vệt máu xanh dương bắn ra, cùng đó là cái đầu của hắn. Hai tên còn lại thấy thế run người bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước thì Isora đã đứng trước mặt bọn chúng, lia một đường chém đôi bọn chúng. Anh ra khỏi bụi cây, cất thanh kiếm ra sau lưng rồi tiến gần đến Inori.

  - Soạn đồ đi, ta lên đường.
  - Eh?
  - Nhanh! Trừ khi cô muốn đụng mặt bọn kia.
  - À... um.

Inori gật đầu rồi vội chạy vào lều, chuẩn bị đồ. Isora đứng ngoài chờ, thoáng chốc đầu cậu nhức rồi hết. Isora lắc lắc vài cái, cùng lúc đó Inori cũng ra khỏi lều.

  - Vậy, ta đi nhé.
  - Cô dẫn đường đi, đường nào né được càng nhiều địch càng tốt.
- Như thế sẽ khá xa vì ta phải đi ở rìa hòn đảo, và đến đó thì cũng phải buổi chiều ta mới đến được trụ sở.
- Xa thế?! Nhìn cứ tưởng ở gần thôi chứ. Thôi thì... - Isora thở dài - ...cô dẫn đường đi.

Inori gật đầu rồi dấn mình vào tán lá cây trước mặt. Isora theo sau cô nhưng không quên quan sát xung quanh mình.

  Nắng chói chiếu xuống khu rừng họ đang đi cùng với bầu trời xanh ngắt. Khung cảnh đậm chất hè nóng nực nơi đây dẫu cho hiện tại là mùa đông. Ấy vậy mà thứ tiếng duy nhất trong cả đoạn đường dài là tiếng sóng vỗ bờ và tiếng sột soạt của lá cây với tiếng dẫm lên cành khô. Inori khá ngại ngùng khi đang ở cạnh Isora, còn cậu thì lại ít khi nói nếu không ai khơi chuyện hay nói về chủ đề cậu "đáng" quan tâm. Nhưng Inori quyết định hỏi Isora, cho dù là một câu bừa.

  - Isora-kun?
  - Hm?
  - Anh bao nhiêu tuổi rồi?
  - Hỏi gì không liên quan vậy?
  - À thì...

Dẫu khó chịu một chút nhưng mà Isora vẫn trả lời dù giọng hơi cứng.

  - Tôi 17, sang năm 18.
  - Hí, vậy chúng ta bằng tuổi nhau rồi.
  - Gì thế? (~~ )
  - Thật ra, tôi chỉ ước chừng mình được từng đấy thôi, không chắc là bao nhiêu.
  - Ước chừng?
  - Um. Bố tôi mất trong vụ đắm thuyền khi tôi khoảng 5 tuổi. Khoảng 1 năm sau thì mẹ tôi mất vì quá nhớ bố tôi mà bỏ mặc bệnh của mình.
  - ...
  - Xong tôi cố gắng trở nên cứng rắn để tồn tại, nhưng mà không thành công, ai cũng xua đuổi, chế diễu tôi. Lúc ấy, tôi nhớ bố mẹ lắm, nên đã tìm cách để gặp lại họ, nhưng rồi Sukumi đến, vực tôi dậy và giúp tôi có được ngày hôm nay. Thời gian trôi nhanh quá nên tôi cũng chả nhớ sinh nhật và tuổi của mình nữa, cũng quên đi phần nào đau khổ rồi.

Kể chuyện vậy, Inori vẫn mỉm cười và tiếp tục bước đi, kìm nén những cảm xúc buồn của mình. Xong cô quay ra nhìn Isora.

- Anh thì sao?
- Tôi không muốn kể.
- Đi màaa! Tôi kể của tôi rồi.
- Lắm chuyện!

Isora cáu giận rồi đi trước một đoạn, nhưng khi thấy Inori bảo rẽ nhầm đường, Isora đi sang hướng ngược lại rồi đứng im, để Inori vượt qua mình rồi lặng lẽ theo sau. Inori biết chắc rằng có sự kiện gì đó đã xảy ra và làm cho Isora trở nên như này, nhưng cô quyết tạm gác lại câu hỏi và dẫn đường tiếp. Vừa đi được vài ba bước thì cô dẫm trúng bẫy, lập tức cô bị treo ngược lên cây. Cô kêu lên hoảng hốt nhưng chắc đó cũng là tiếng kêu ngại vì tay phải giữ chiếc váy ngắn để nó không rơi ngược và "lộ". Gần đó, từ trong bụi cây, một con nhện to nhưng cũng chỉ bằng chiếc xe tải nhỏ, màu đen đỏ đi ra, tiến đến chỗ Inori bị treo ngược. Inori hoảng sợ, cố co người và cắt dây, nhưng đó là tơ nhện, rất cứng và khó có thể cắt bằng chiếc dao bỏ túi. Inori triệu hồi thanh kiếm trắng, vung lên làm đứt tơ trói khiến cô đập lưng xuống đất. Ngay tức thì cô đứng dậy, vào thế chuẩn bị tấn công với thanh kiếm trên tay. Con nhện to ấy từ từ biến đổi thành người phụ nữ, tay trái có móng nhọn và được bao phủ bởi ma lực màu xanh, mái tóc bạc với làn da trắng.

- Xem ta có gì đây nào.
- L-lùi lại!
- Cô là người đang ở trong lãnh thổ của ta, và không gì tuyệt vời khi phần thưởng tự đi đến.
- Hả?!
- "Ngài" sẽ thưởng cho ai "mang" được cô về an toàn và lấy mạng đứa đi cạnh cô.
- Ngài? Ý ngươi nói hắn ta?!
  - Phải. Giờ thì chịu trói đi!

Ả nhện phi tơ liên tục từ tay phải trong khi tay trái bắn ra từng quả cầu xanh đen để làm chậm Inori, nhưng với độ nhanh nhẹn thì cô dễ dàng né được, dùng thanh kiếm của mình chặn và cắt những luồng tơ bay đến, đồng thời lao đến, áp sát ả nhện kia. Inori vung kiếm, nhưng ả ta lách nhẹ, để lại đường kiếm trắng ánh dương.

  - Trượt..?!
  - Con bé này! - Cô ta cáu - Có vẻ như cần mạnh tay rồi.

Cô ta gảy nhẹ tay, từ dưới đất trồi lên vô vàn con nhện to như bắp tay của mấy người đô vật, ào ào tiến bò đến Inori. Cô cố giữ bình tĩnh, miệng niệm phép, thanh kiếm cô đang để trước mặt dần sáng lên, lực đẩy dần mạnh lên.

  - Cuồng Băng! (Frenzy Ice)

Cùng lúc, Inori cắm thanh kiếm xuống đất. Lập tức mặt đất hoá thành băng, bụi cỏ xung quanh hoá trắng, từng con nhện một bị đóng băng cả tám chân, chân ả nhện cũng bị đóng băng. Cô rút kiếm ra rồi tra vào bao. Inori thở một hơi rồi quay đi. Nhân lúc này, ả nhện phá băng dưới chân, hoá nhện lớn rồi vận lực nhảy về phía Inori. Ngay lúc sắp vồ được Inori, một đường chém ngang phần bụng của ả, cùng với hai nhát chém vào tất cả các chân. Ả rơi xuống đất như tảng thịt đã đóng đá được mang ra đập lên thớt.

  - K..không thể... làm sao...

Từ sau, chàng trai trẻ đi ra, vẩy mạnh thanh kiếm cho rơi hết dịch bẩn, sau đó "cất" thanh kiếm đi (đưa ra sau lưng rồi biến mất), cúi xuống nhìn. Dù chỉ còn mỗi nửa trên nhưng cô ta vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn.

  - Ngươi... Ngươi sẽ chết dưới tay của ngài!
  - Ít nhất là không phải của tên thuộc hạ. Giờ nằm im và ngắm cảnh trong vài phút cuối đi.

Nói xong, Isora đứng dậy, rời đi. Ả ta nhìn lên bầu trời xanh với mây trắng. Cơ thể dần đang tan biến đi, cùng với vô vàn con nhện nhỏ và băng cũng dẫn tan ra. Trước khi hoá bụi, ả thở dài rồi nhắm mắt như đã miễn cưỡng thực hiện được điều gì đó mà trước giờ rất sợ.

Isora chạy ngay đến cạnh Inori, vừa đi dọc con đường mòn vừa hỏi.

  - Nãy là gì thế?
  - Ý anh là gì?
  - Thì sức mạnh của cô đấy, kèm theo khuôn mặt tập trung chiến đấu nữa.
  - À, thật ra... - Inori vui vẻ trả lời - Tôi ít khi vậy trong công việc lắm, trừ khi đối thủ làm tôi khó chịu hoặc là cố giết tôi thôi.
  - Thế á?
  - Còn sức mạnh thì do Hàn Băng gây ra.
  - Hàn Băng? (Hyōrei)
  - Đó là tên thanh kiếm của tôi. Thanh kiếm được đúc từ những viên quặng ở tận núi cao, đã giữ được cái lạnh của mấy trăm năm. Tôi nghe kể là viên quặng bên ngoài thì lạnh như đá, trong lõi là những kết tinh băng và những kết tinh ấy đúc thành thanh kiếm này. Cũng có một thanh nữa, được đúc từ quặng sâu trong lòng núi lửa, kiểu hình cũng như này, Nhiệt Hoả, là vũ khí của Sukumi. Cô ấy chọn nó là vì cô ấy có thể điều khuyển cả lửa.
  - Cô thì sao?
  - Đáng tiếc là tôi không điều khuyển được băng, nhưng Quang (nôm na Ánh Sáng) thì được. Và thanh kiếm của tôi cũng nhờ đó mà được cường hoá mỗi khi sử dụng. Thế còn của anh?
- Tôi được cường hoá, dùng được Bóng Tối.
- Vậy thôi thì sẽ không làm được những điều như vừa nãy đâu. - Inori khúc khích.
- Thì... - Isora cười nhạt - ...tôi nghĩ mình là nhân vật trong game và dùng được chiêu thức thôi chứ chả có gì.

Hai người họ vừa đi vừa nói chuyện, dần dần hiểu thêm về nhau. Giữa trưa, họ nghỉ chân bên con suối chảy nhẹ. Dọc con suối là hàng cây xanh mơn mởn cùng đó là ánh nắng lấp lánh trên con suối như những viên ngọc. Nếu không có nhiệm vụ thì có thể nói họ đang đi dã ngoại ở một nơi chỉ có trong tranh vẽ.

===============================

Trụ Sở NAQRO
3h30 chiều

Tiếng bước chân chạy nhanh dọc hành lang và tiến thẳng tới phòng Chỉ Huy. Ngay khi cửa vừa mở, Shirichito chạy thẳng vào phòng, vứt cặp xuống đất.

- Isora đâu..?
- Bình tĩnh đi.
- Bình cái đầu anh..! Chỉ vì cái thông báo đấy mà anh đẩy bạn em vào nguy hiểm đấy.
- Sắp tìm ra cô ta rồi. Tìm ra cô ta là tìm ra Isora. Dù sao thì...
- Cô ấy bị truy nã thì tại sao cô ấy lại chạy đến đây để cầu cứu hả? Anh không thấy vô lý à?!
- Tự thú thì sao?
- Arggg! - Shirichito đấm mạnh vào tường khiến cả phòng nhìn anh. - Em đã nói bao lần là nhìn tình hình rồi hẵng làm rồi...!!!
- Lúc đấy thì muộn rồi!
- Anh biết được không?! Cái sở đó vấn đề rồi! Cả trong cái trụ sở này nữa. Chắc chắn có nội gián, nếu không...
- VỀ NHÀ ĐI! - Kuroriku lên giọng - Mày thì biết cái gì?!
- Được. Phải tự tay em làm hết..! - Shirichito đeo chiếc cặp lên vai rồi ra khỏi cửa. - Để cậu ấy dính "Hắc" thì anh cũng chỉ biết bắt giam rồi nghiên cứu thôi nhỉ...

Kuroriku thở dài, nhẹ nhàng bảo Futaba điều tra xem liệu em mình nói đúng không. Cô quay lại vào bàn làm việc, đúng lúc đó tin nhắn của Shirichito gửi đến. Đọc xong, Futaba vội nhét điện thoại vào túi, cầm theo chiếc máy tính bảng rồi chạy vụt ra khỏi phòng Chỉ Huy. Kuroriku chỉ biết đứng đờ người đó, bó tay và tự tay mình giải quyết sự việc hiện tại.

===============================

  Isora từ từ mở mắt, ngồi dậy rồi vươn vai sau giấc ngủ. Anh quay qua quay lại nhìn xung quanh nhưng không thấy Inori đâu. Cậu đứng dậy, đi xung quanh khu vực gần đó tìm cô. Đi một vòng không thấy gì, cậu quay lại, nghĩ ngợi linh tinh. Lúc này, ánh kim của thanh kiếm dưới sông loé lên. Isora đi gần lại, lấy thanh kiếm ra khỏi nước. Lúc này cậu hơi lo lắng khi thấy cả kiếm và bao của Inori đều ở đây. Bỗng có tiếng hét tên mình từ xa vọng lại, Isora hét lên đáp lại.

  - INORI!!!
  - Iso—

Tiếng hét bị ngắt bất chợt. Isora tra kiếm vào bao, sau đó chạy một mạch theo hướng tiếng hét vừa rồi.

  - Gắng lên, tôi đến đây.

Mặt trời đang xuống, bầu trời ngả sang màu vàng cam đặc trưng của mùa hè. Isora chạy theo linh cảm và đúng như linh cảm, dưới đất có chiếc bao tải và vài sợi dây thừng. Cậu cúi xuống, điều tra hiện trường và thấy vết chân, nói đúng hơn là đuôi cá, tiến về phía trước. Cậu ngước nhìn, len ra khỏi bụi cây. Trước mắt cậu là khu vực tương đối rộng, ở giữa có tảng đá hơi chéo, dẹp, to là trên nó có mấy ô cửa kính. Trụ sở của CSCC, trụ sở ngầm đúng nghĩa, hoạt động trong khối đá khổng lồ, to như khủng long tiền sử. Isora cẩn thận lẻn vào, tránh mọi ánh mắt của những tên canh gác.

Phòng Chỉ Huy của CSCC.
Inori từ từ mở mắt, chống tay lên sàn nhà lạnh buốt rồi đứng dậy. Mới nhìn xung quanh một vòng, có tiếng nói từ chỗ ngồi Chỉ Huy.

- Tỉnh rồi à cô nương?
- ..!

Chiếc ghế xoay lại. Kẻ Phản Bội đang nhìn xuống cô với ánh mắt mong chờ.

- Cô quay lại như này làm ta vui lắm.
- N-ngươi muốn gì?
- Chả phải quá rõ rồi sao? Ta muốn.. cô!
- C..cái gì?!

Hắn rời ghế ngồi, bước xuống bậc thang và tiến đến gần Inori. Inori đưa tay xuống hông, nhưng không thấy kiếm đâu, cô chỉ có thể lùi xuống với vẻ sợ hãi. Khuôn mặt điên dại, cùng với ham muốn chiếm hữu và đầy dục vọng đang ở sát mặt cô.

- Thôi nào cô bé. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cô thuộc về ta. Sau này ta là bá chủ thế giới, ta sẽ cho cô mọi thứ, lúc đó... hí hí...

Hắn đưa tay vuốt tóc Inori nhưng ngay lập tức bị cô vả rồi chạy ra chỗ khác. Hắn thở dài.

- Aiyaya, cô đúng là cứng đầu đấy. Tôi hỏi lại, cô theo tôi không?
- Không! Tôi sẽ không theo tên nào ghê tởm như ông.
- Được thôi.

Hắn lấy tay giựt tấm màn đen ở góc tường ra, có thiếu nữ trạc tuổi Inori với mái tóc đỏ, đang bị trói, miệng bị bịt lại.

- Sukumi!!! Thả cô ấy ra!
- Biết là cô không theo ta, nên ta phải làm cách này thôi.
- Gì cơ?
- Đây là mùa sinh sản của loài Hắc Ngư chúng ta, và...
- Không!!! - Inori hét lên - Ngươi không thể...
- Ta có thể và ta sẽ làm.

Tay hắn hoá thành nhiều sợi xúc tu và dùng chúng luồn qua mọi ngóc ngách của cơ thể Sukumi. Inori bất lực khi thấy cảnh Sukumi bị làm nhục, chỉ biết cầu xin hắn dừng lại, nhưng hắn vẫn cười rồi "mần" Sukumi với đám xúc tu nhầy nhụa đó. Lát sau hắn mới bỏ ra. Cơ thể Sukumi giờ toàn dịch nhớt của xúc tu bám vào, khiến cô gục vì kiệt sức.

- Xin ngươi, dừng lại đi. Đừng lấy lần đầu của cô ấy.
- Nếu Cô trao cho ta, ta sẽ tha.
- Không... (Sukumi)
- Ư... - Inori lưỡng lự trả lời. - Đ-được! Tôi là của ông!
- Ahaha... Phải vậy chứ! Giờ thì...

Ngay lập tức các sợi xúc tu bay thẳng đến Inori. Cô nhắm mắt, mặc cho bản thân mình ra sao. Trong khoảnh khắc này, bóng người xuất hiện lên trong tâm trí cô.
"Isora, tôi chưa có cơ hội nói rằng..."
Áaa! Tiếng hét làm cô giật mình trở về thực tại. Bóng người hiện lên trong tâm trí cô giờ lại ở ngay trước mặt mình.

- I..sora...
- May mà kịp giờ.

Inori rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy Isora từ sau.

- Ôm ấp sau. - Isora đưa kiếm cho Inori. - Chuẩn bị đi.
- Um.

Inori gật đầu rồi tuốt kiếm ra, vào thế thủ. Kẻ Phản Bội quằn quại trong cơn đau. Xúc tu biến mất, cánh tay hắn trở lại bình thường.

- THẰNG KHỐN!!! Mày biết mày đang làm cái gì không?!!!
- Cứu Inori.
- Hả???

Hắn bực tức, đập phá xung quanh, người hắn dần được bao bọc bởi ánh đen tím than.

- Không, không, KHÔNG THỂ NHƯ VẬY!!! Cô ấy là của tao, mày là cái thá gì chứ!!!

Vừa gào như kẻ điên vừa tung đòn ngẫu nhiên, Inori và Isora chỉ biết né tránh và tiếp cận. Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng họ cũng áp sát được tên kia. Inori lập tức cắm chiếc kiếm vào chân hắn, đóng băng hắn. Isora lao đến, chém liên hoàn vào cơ thể đóng đá của hắn ta. Xong, tản băng vỡ ra, hẵn đứng gục ngay chỗ đó, không nhúc nhích.

  - Được rồi. - Isora tiến gần đến cùng với Inori - Dừng được chưa?
  - ...

Khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ. Bất thình lình hắn vực dậy, bóp cổ Isora rồi nhấc cậu lên trên cao. Inori bị đánh bật ra một đoạn.

  - Hắn á... HẮN Á?! Cô mới quen hắn được một ngày, sao tình cảm của hắn có thể hơn của tôi chứ? HẢ?!!!
  - Thả cậu ấy ra!!!

Hắn cười rồi nhìn ánh mắt và khuôn mặt của Inori dành cho Isora đang giẫy dụa trên không kia rồi thở dài.

  - Cô không chấp nhận ta. Vậy thì... hắn sẽ chết, để rồi cô thấy tình yêu ta dành cho cô lớn đến nhường nào!

Hắn móc trong túi một thứ như viên bi nhỏ tròn, ở giữa là màu tím với viền đen xung quanh. Không chần chừ, hắn nhét viên bi vào miệng Isora rồi vứt cậu ra một góc.

  - ISORA!!!

Chàng thanh niên giờ đang quằn quại trong cơn đau, co giật liên tục. Mạch máu của cậu dần lộ ra rồi hoá đen, đôi mắt nóng như muốn nổ tung, não đau như búa bổ. Tầm năm phút liên tục, sau đó cậu nằm im bất động.

  - Iso..ra...

Inori nức nở, nhìn cậu con trai. Kẻ Phản Bội tiến gần đến cô, đứng bên cạnh rồi nói.

  - Không ai có thể sống sau khi nuốt Hạt nhân Hắc Tinh đấy. Giờ cô thấy hậu quả—
  - Chết đi.
  - Hả?
  - CHẾT ĐI!!!

Lập tức rút kiếm, Inori xoay người vung kiếm với tất cả mọi thứ cô có nhưng ngay lập tức bị chặn bởi khiên ảo đang bao quanh hắn. Cô gồng lên, thanh kiếm dần sáng lên và hơn nữa, băng cũng dần bám vào lớp giáp ảo đấy. Hắn chỉ kịp thốt lên ngạc nhiên thì khiên vỡ, tạo một lực đẩy mạnh hắn ra xa, đập mạnh vào tường. Dường như hết sức, cô chống kiếm, khuỵu gối, cố gắng thở đều. Hắn gỡ mình ra khỏi bức tường, nhắm đến Inori.

  - Con khốn!!! Nhưng mà, em mạnh mẽ vậy tôi lại rất thích!!! Đến với ta nào!!!
  - Ư...

Hắn lao đến, tưởng chừng cô sẽ bị ăn tươi nuốt sống nhưng không. Một cánh tay đầy sát khí túm lấy áo hắn, sau đó quăng lại đập mạnh vào tường.

  - Cái quái gì thế?!

Một chàng thanh niên tóc bạch kim đứng đó, mặt cúi gằm, bên phải tay kéo ra thanh kiếm tím với Hắc quang xung quanh nó.

  - K-không thể nào! Làm sao... ngươi..?!

Inori nhìn lên, vui mừng khi Isora đã trở lại, nhưng mà ánh mắt và vẻ mặt thì khá khác: vô cảm, hiếu chiến, khát máu. Kẻ Phả Bội giờ sợ hãi tột độ khi thấy Isora đứng đó, năng lượng đầy mình. Hắn quỳ xuống, van xin nhưng thoáng chốc cậu đã đứng sau hắn, cầm chắc thanh kiếm của mình và di chuyển với tốc độ ánh sáng, tấn công liên tục vào người hắn. Hắn cũng chỉ biết tạo khiên đỡ, không thể làm gì hơn. Sau khi phá vỡ khiên và làm trọng thương hắn, cậu giơ kiếm, chuẩn bị đâm kết liễu hắn thì... một thanh kiếm bay qua, ngăn cậu.

  - Isora! Thế là đủ rồi.
  - Isora...là ai?
  - Hả?!

Đến tên mình còn không nhớ, hay là bị xoá trí nhớ rồi. Trong đầu Inori liên tục hiện lên những nghi vẫn. Nhưng lúc đó Isora đang lao đến chỗ Inori như com báo, nhảy lên xoay vòng rồi hướng về phía cô. Quá bất ngờ khi Isora tấn công mình, cô đứng như trời trồng, may thay người bạn của cô lao ra, vung thanh kiếm rực lửa lên đỡ.

  - Sukumi?!
  - Hai người cho tôi cẩu lương mà không cởi trói cho tôi hả?!
  - Xin lỗi. - Xong cô quay sang Isora - Vậy anh là ai?
  - Sora!

Sora ấn mạnh kiếm, tạo ra vụ nổ. Inori và Sukumi đều bị bật ra, đập vào mạnh vào tường.

  - Cậu ổn chứ? - Inori gượng dậy.
  - Mình ổn, nhưng thanh kiếm...

Nhiệt Hoả, một thanh kiếm chứa đựng sức mạnh lửa vô song và cực bền, không thể phá được, vậy mà giờ đây đã bị nứt sau cú va chạm vừa rồi.

  - Nó ổn không?
  - Nứt thì có thể tự nó hồi phục nhưng cần thời gian. Nếu cậu ta công thêm lần nữa...

Dù muốn giúp nhưng thanh Hàn Băng lại ở quá xa so với tầm với của Inori. Sora lại lần nữa làm chiêu thức như vừa nãy. Sukumi đứng dậy, chuẩn bị tiếp chiêu; Inori thì liên tục gọi tên Isora với hi vọng mong manh cậu có thể lấy lại ký ức. Nhưng...

  - Đến đây!!!

Sukumi hét lên cảnh cáo, chuẩn bị đỡ đòn. Bất ngờ Sora bị khựng lại trên không trong vài giây ngắn ngủi, cùng đó là tiếng chân thần tốc chạy đến đẩy Sukumi ra. Hết hiệu lực, thanh kiếm đập xuống, tạo ra vụ nổ mạnh đến mức lõm sàn. Khói dần tan ra, Sora đang ghì kiếm với thanh niên tóc bạch kim trạc tuổi cậu, khoác trên mình chiếc áo choàng.

  - Biết ngay mà..!
  - Ngươi... là ai?
  - Bạn ông chứ còn ai!!!

Thanh kiếm toả ra lực gió mạnh, đẩy bật Sora ra một khoảng. Shirichito chống kiếm xuống đất, đứng thẳng lên rồi cất kiếm đi.

- Dù là ai đi nữa thì trả bạn cho tôi được không?
- ...
- Ê, nghe gì không đó?

Sora cầm chắc thanh kiếm rồi để ra trước mặt, hướng về phía Shirichito. Thanh kiếm toả ra vô vàn ánh tím đen.

- Thật tình, bắt buộc phải thế à... - Shirichito triệu hồi trên tay một bên Cuồng Đao, một bên Rìu. - Được, khô máu luôn.
- ...

Chớp mắt, Sora đã ở ngay sau lưng anh, chuẩn bị xiên anh một nhát thì bị đóng băng ngay tức thì. Inori đã kịp đóng thanh kiếm của mình xuống. Tận dụng thời cơ, Shirichito thao tác nhanh trên chiếc vòng của mình. Vừa xong, băng cũng bị phá, Sora lập tức đâm thẳng nhưng anh đỡ được. Trên đầu bọn họ hiện lên hai thanh chữ nhật xanh lá cây như thanh máu trong game vậy.

- Các cô ra khỏi đây đi, và dù có thế nào cũng không được quay lại.
  - Nhưng...
  - ĐI ĐI!!!

Hai cô gái gật đầu, dìu nhau chạy khỏi phòng Chỉ Huy. Đợi hai người đi hẳn, Shirichito mới quay lại, mặt đối mặt với Sora.

- Ta chưa so tài lần nào nhỉ.
  - ...
  - Chiến nào!!!

Lập tức, hai người biến mất, để lại vệt sáng/tối và rồi một lực nổ mạnh toả ra từ giữa phòng, làm đảo lộn mọi thứ.

(Nói qua: Shirichito vừa kích hoạt chế độ Luyện Tập. Có thể chọn số lượng khiêm tốn người tham gia. Khi kích hoạt, mỗi người đều sẽ có thanh HP ở trên đầu. Khi dùng phép hoặc vũ khí chém, nó sẽ chỉ để lại vết đỏ chứ không bị đứt người và thanh HP sẽ giảm tuỳ vào nơi người ra đòn đánh vào. Ai xuống 0% thì sẽ ngất trong vòng vài phút và ra khỏi cuộc chơi)


Hai cô gái chập chững xuống tới sảnh lớn rồi ra khỏi Trụ Sở. Ngay trước mặt họ là thiếu nữ tóc cam, kém họ vài tuổi.

- Cô là ai? - Sukumi hỏi.
- Áaa..! - Futaba nhảy dựng lên rồi trả lời bình thường - Nhà phân tích kiêm Hacker của NAQRO, Futaba.
- Tôi là—

Sukumi chưa kịp trả lời thì Futaba quay sang Inori hỏi:

- Shirichito đâu?
- Shirichito?
- Taku ấy! Cậu ấy tóc trắng và—
- Cậu ấy đang đánh nhau với Isora.
- Kh-Không phải chứ! - Futaba gõ thông tin phân tích có được từ máy tính bảng - Isora giờ đang rất mạnh, Shirichito khó mà thắng được.
- Sao?!
- Isora đã tiếp nhận nguồn sức mạnh cùng nguyên tố của cậu ta nhưng nó quá lớn và đột ngột khiến cậu ấy mất kiểm soát, có thể cũng chả nhớ gì đâu.
- Vậy làm sao? - Inori lo lắng.
- Cậu quay lại giúp Taku đi... - Sukumi cố đứng dậy. - Để tớ đi xuống ngục cứu mọi người. Lúc trước hắn có nói hắn nhốt nhân viên ở đó.
- Nhưng mà... - Inori lưỡng lự.
- Đi đi! - Futaba giục - Tôi sẽ đi với cô ấy...
- Um.

Cả ba vừa đồng tình thì có tiếng nổ mạnh, cả bán đảo rung cùng với lực nổ ấu. Cửa sổ vỡ gần hết và vô vạn tia năng lượng bắn ra bên ngoài. Ba người vội vã chia ra, làm việc mình đã được giao.

Cả căn phòng Chỉ Huy giờ nát tươm. Trận đánh của hai thanh niên đã làm long trời lở đất. Thanh HP của Shirichito ở ngưỡng đỏ báo động, 25%; trong khi Isora ở ngưỡng vàng với 35%. Shirichito dùng lửa hồi phục nhưng cũng chỉ lên được 60% HP, trong khi thanh Dạ Ảnh hồi cho Isora đến 90% máu. Gượng dậy khỏi đống đổ nát, Shirichito loạng choạng đứng dậy, cố đứng vững bằng hai chân. Sora thì khác, cậu tiến từ từ đến chỗ Shirichito. Mất quá nhiều sức nên anh chỉ có thể phòng thủ bằng các nguyên tố và vũ khí của mình.

  - Hừ... không ngờ đấu với ông lại khó như này... - Shhirichito dùng chút sức còn lại, cố vào thế thủ - Nốt lượt cuối nào!
  - ...

Sora lao đến với tốc độ âm thanh. Shirichito lần nữa gia tốc cho bản thân bằng Sét (Lôi/Điện) và gắng đỡ các đòn đánh liên tục liên hồi của Sora. Thanh máu đang tụt xuống như nước chảy, từ xanh rồi vàng rồi đỏ. Còn chút nữa là thanh máu của anh cạn kiệt, nhưng...

  - Tên Ánh Sáng!

Ngay lập tức trên trần cao dội xuống làn tên ánh sáng. Sora lùi xuống mấy bước nhưng vẫn bị dính vài mũi. Lúc này cả hai điều tốt và xấu đều xảy ra. Tốt là khi bị trúng tên Ánh Sáng, Sora quỵ xuống, khó thở và như bị chậm lại. Xấu là thanh máu trên đầu của hai người đã biến mất, nghĩa là chế độ Luyện Tập đã tắt, tức ăn một chém là đi ngay. Shirichito quay ra sau, Inori đang cầm thanh kiếm của mình hướng về phía Sora.

  - Cô làm cái quái gì vậy?
  - Hả? - Inori vẫn chưa biết.
  - Chế độ Luyện Tập để chúng tôi đấu nhau mà không gặp vấn đề gì về thể xác, và cô vừa vô hiệu hoá bằng cách tham gia đấy!
  - Là.. sao?
  - Nghĩa là chém nhau mà ăn một đòn là đi chứ sao!
  - Không thể nào...
  - Thế cô nghĩ nãy giờ tôi cầm chân được cậu ấy mà không dùng nó à?
  - Vậy... làm gì giờ?
  - Cô dùng ánh sáng cầm chân Sora, tôi sẽ tiêm cho cậu ấy.

Inori gật đầu, lùi ra và nấp vào một góc, chuẩn bị thanh kiếm trên tay. Sora đứng dậy, lao trực diện vào Shirichito, vung kiếm lên. Shirichito dùng rìu đỡ rồi nhảy ra sau.

  - Luôn đi!

Inori chém một đường trên không, tạo thành đường bán nguyệt trắng tuyết, tiến nhanh đến Sora. Bị trúng chiêu, Sora loạng choạng. Nhân cơ hội này, Shirichito cất hết vũ khí, dùng tay không có nguyên tố Lôi gia tốc, Sora bị đánh liên tục mà cũng bị giật, nhưng không làm cậu bị thương. Cuối cùng, Shirichito xoay người, đá ngã Sora, đồng thời rút ống tiêm rồi theo quán tính ngã xuống, đâm vào tay của Sora. Cậu giờ nằm im, không động đậy. Shirichito thở phào nhẹ nhõm rồi gục luôn cạnh cậu bạn.

  Đôi mắt từ từ mở ra, chớp vài lần. Khung cảnh xung quanh dần hiện rõ lên trước mắt cậu, toàn là màu xanh xen với ánh đèn trắng. Isora ngồi dậy, tháo dây điện tâm đồ rồi xuống giường, vớ áo khoác của mình rồi ra ngoài. Cơn gió lạnh cùng với gió từ cánh quạt đập vào cậu, cũng như tiếng ồn của nhân viên ở đó. Đang ngơ chưa biết chuyện gì xảy ra thì có người vỗ vai cậu.

  - Dậy rồi à..? - Shirichito khoanh tay cười.
  - Ừ. Chuyện gì thế này?
  - Ngay sau khi tôi khống chế được ông thì NAQRO ập đến, "dọn dẹp" mọi thứ.
  - Giờ biết ai là trùm chưa?
  - Rồi rồi, tôi thua... Mà sao ông nhớ ông chiến với tôi? Đấy là Sora mà?
  - Giống ông là Ichito thôi.
  - Hmm...

Shirichito đang suy nghĩ thì Inori chạy đến, cắt ngang mạch suy luận của anh.

  - Isora!! ^^ - Inori nhảy lên ôm chầm lấy cậu.
  - I-Inori?! - Isora cuống và ngượng - B-bỏ ra!
  - Cái cặp uyên ương này... - Sukumi đến cạnh và thở dài.
  - Chịu thôi... biết sao giờ... - Shirichito đồng tình.

Mãi một lúc Inori mới bỏ Isora ra. Hai người chỉ cười mỉm với nhau, ngại ngùng không nói nên lời. Hiểu được tình cảnh, Sukumi lấy lý do rồi ra chỗ khác, Shirichito thì ra chỗ khác nghe điện thoại, để lại mình hai người họ ở đó.

  - Anh sao rồi?
  - Cũng đỡ hơn chút.
  - Um... - Inori gật đầu, ngượng ngùng nói tiếp - Vậy... chúng ta xong rồi nhỉ...
  - Uh. Việc tôi giúp cô coi như xong.
  - Mà... Isora-kun...
  - Sao?
  - T-tôi.. th—

Chưa kịp nói hết, ở hai phía, Sukumi gọi Inori quay về, Shirichito gọi Isora lên trực thăng để quay về. Hai người chỉ biết nhìn nhau, mỉm cười rồi hẹn ngày gặp lại, rồi rời đi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo nhau, mong được ở bên nhau lâu hơn nữa.

===============================

- Nay ngày 24 này.
- Thì sao? Vẫn là những ngày bình thường.

Ngày 24 tháng 12. Nay là ngày dành cho các cặp đôi đi hẹn hò với nhau, thế nhưng ngay sau giờ tan học, Shirichito rủ Isora đi loanh quanh ở Shibuya chứ không phải Shino hay những người con gái khác.

- Ông không có hứng thú với mấy ngày thế này à..?
- Tôi không có thời gian. Phải bù bài mà hôm qua nghỉ nữa.
- À... ừ nhỉ...
- Bạn bè thế đấy.
- Nói thế nhưng hồn để ở bán đảo kia rồi, đúng không..? - Shirichito cười
- Đơn giản là tôi giúp Inori, thế thôi.
- Đơn giản hả..? Hí hí...
- Nghĩ thế thì chịu.
- Mà này... - Shirichito lấy trong cặp ra chiếc hộp vuông được gói lại trong giấy gói quà bạc - ...cái này hôm trước ông đánh rơi.
- ... - Isora cầm lấy khối hộp màu bạc ấy, ngẫm một lát rồi cất vào cặp. - Còn gì không, không thì tôi về đây. Phí thời gian.
- ... - Shirichito lặng thinh
- Này, sao lặng thế?
- Trước mặt...
- Gì th—

Mái tóc xanh ngọc quen thuộc nhẹ bay trong gió lạnh đã hút ánh nhìn của Isora. Không kìm được cảm xúc, cô gái kia chạy đến, ôm chầm lấy Isora rồi khuỵ xuống. Cậu lúng túng rồi đỡ cô gái dậy, lau nước mắt đang lăn trên má cô.

- Cô làm gì ở đây vậy?!
- Tất nhiên là để gặp anh rồi.
- Anh?! (*)
- Um ^^
(*): Từ "Anh" ở đây nói theo nghĩa thích, yêu, khác với chứ Anh ở đầu truyện

Shirichito từ sau tiến đến, vỗ vai Isora.

- Việc của tôi xong rồi nhé, tôi đi trước đây. - Xong anh ghé vào tai Isora - Đừng quên cái vòng đấy...

Nói xong, vừa bước đi vài bước thì điện thoại rung lên. Là Shino.

- Chuyện gì vậy..?
- CẬU GIỎI LẮM!!! Không thèm trả lời tin nhắn của bọn tớ, của TẤT CẢ luôn!!!
- Ý cậu là... Á..!

Trong điện thoại vang ra vô vàn giọng nói trách móc anh. Lập tức anh tắt máy trong vẻ mặt sợ hãi, nhưng...

- Ara, tìm thấy rồi.
- K-Kurumi?!
- Kihi, tớ nghĩ cậu nên chạy đi, trước khi bọn tôi cho cậu một trận.
- Bọn tôi?

Anh ngó ra sau Kurumi, một hội con gái cầm đủ thứ đồ đang chạy thẳng về phía mình. Nhận ra sát khí ngày một lớn, Shirichito lập tức cắp đuôi lên chạy.

- Thôi thì... Tôi chạy đây... nhớ tối mai qua ăn nhé...
- Ừ...

Nói xong, Shirichito gia tốc cho bản thân rồi chạy, nhưng có cảm giác chậm hơn nhóm con gái đang đuổi mình. Nhìn đến khi chạy khuất tầm mắt, Inori quay ra hỏi:

- Sao lại...
- Harem King. Cậu ấy sẽ ổn thôi... chắc thế.
- Mong vậy. ^^'
- Mà sao... cô ở đây?
- À, tôi chuyển công tác rồi. Giờ tôi làm ở NAQRO. Dù gì cũng là phần thưởng nên phải làm cho đáng chứ.
- Phần thưởng?
- Sau việc đánh bại hắn và cứu tổ chức, Operator cho tôi chọn ở lại hoặc chuyển sang NAQRO.
- Vậy à?
- Và NAQRO cũng xin lỗi và sẽ đáp ứng nhu cầu cần thiết của tôi.
- Tại sao cô chuyển? Sukumi thì sao?
- V-vì... - Inori ngượng ngùng - ...Tôi thích anh... mất rồi...
- Hả?! - Isora bất ngờ - Thật đấy à?
- Tôi nói thật! Anh đã bỏ cả mạng để giúp tôi rồi... chí ít thì điều này... V-và Sukumi cũng khuyên tôi đi... nên...
- Tôi còn là học sinh đấy...
- Vậy, tôi đến trường cùng anh nhé? ^^
- Ngốc à?! - Isora dựng nảy
- Từ chối cũng không được đâu. Kuroriku đã đăng kí cho tôi rồi. Plè :p
- Bó tay...
- Và từ giờ tôi sẽ sống ở nhà với cậu. Nghe nói cậu ở nhà với em gái thôi nhỉ? ^^
- Hừ... mai tôi sẽ cho ông biết thế nào là đau khổ... - Isora như muốn gửi lời đến Shirichito.
- Được.. chứ..?
- Thì... được... chỉ là tôi không quen sống chung thôi... nhất là với người khác giới.
- Em cậu là em gái mà.
- Nó khác hoàn toàn!!!
- *khúc khích*
- Hừ...

Đúng lúc này, cây thông cao khoảng 10m vụt sáng, thu hút cả ánh nhìn của Inori và Isora.

- Đẹp ghê! Lần đầu tiên tôi thấy cây thông đẹp như này đó.
- Nhưng em đẹp hơn.
- Eh?! - Inori đỏ mặt
- Hả?!

Hai người nhìn nhau và chính Isora cũng chả biết mình sao mình thốt ra câu đấy. Inori cười khúc khích nhg trong đó có chút ngượng ngùng. Nhân lúc này, Isora từ từ lấy chiếc vòng bạc ra, đưa nửa kia cho Inori để cô khắc tên mình lên. Xong, cả hai trao cho nhau nửa mình vừa khắc, giữ lấy tên của người kia.

- Một chiếc vòng?
- Uh. Nó sẽ là chiếc vòng bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm.
- Vậy là...
- Đừng làm phiền anh trong lúc học.
- Vâng!

Inori như vỡ oà trong hạnh phúc. Isora từ từ kéo cô lại gần, đặt môi mình lên đôi môi em. Inori nhắm mắt, vỡ oà trong hạnh phúc, lần đầu tiên cảm nhận hơi ấm tình yêu, tình thương cũng như sự an toàn khi ở giao mình cho cậu.

~~ Còn Tiếp ~~

P/s: Ở một góc phố nào đó, một thanh niên đang bị dàn Harem của mình đuổi đánh lên bờ xuống ruộng.
===============================

———

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com