TruyenHHH.com

Takiiendou Hao Hao Mi Tom Chua Cay

Dù việc để một Omega với lượng Pheromone mất kiểm soát lông nhông ở bên ngoài là một điều nguy hiểm. Tuy nhiên, với nhiều lý do bằng cách nào đó lại thật sự có lợi, bên trong Fuurin lại đúng là nơi an toàn và thích hợp nhất để thực hiện mấy dạng kế hoạch điên điên khùng khùng kiểu này mà sau đó thằng đầu têu vẫn còn có thể hiên ngang đi bộ trong hành lang trường dẫn thẳng tới phòng y tế.

Rốt cuộc, vào thời điểm tiết học chưa kết thúc, người duy nhất phải tay không vác thân xuống phòng y tế chỉ có Endou Yamato, và hai khứa Beta cùng lớp tự dưng tốt tính chứ chả liên quan gì đến trò chơi khăm vớ vẩn cuối ngày. Nó không đùng cái gục ngay trong lớp, quả thật là nhờ vào loại thể chất thiên phú trời sinh khiến Pheromone từ từ bẽn lẽn chui ra khỏi miếng dán cách mùi, khiến mấy đứa bạn ngồi xung quanh để ý. Thế là chẳng tốn giờ giấc gì nhiều, nó được hộ tống kỹ càng cút thẳng xuống phòng y tế  trước khi kịp gây ra bất kỳ tai hoạ gì.

Endou đóng lại cửa phòng y tế, tiếng bước chân không đồng đều từ hai khứa bạn cùng lớp khuất dần, cho đến lúc không còn nghe thấy gì từ phía bên kia cánh cửa. Tất cả lần nữa đều quay trở về sự im lặng nhàm chán.

Trong phòng y tế không có ai, tiết học cuối cùng trong ngày, giáo viên trực ban tan làm sớm. Bối cảnh đạt trên tiêu chuẩn trung bình thiên thời địa lợi nhân hòa để bày ra mấy trò dơ bẩn trớ trêu. Lý tưởng là thế nhưng đương sự thì không có mặt ở đây, muốn bày trò cũng không bày được. Mắt thấy chưa kịp làm gì mà kế hoạch đã đứng trên bờ phá sản, Endou sờ soạng trong túi áo, quyết định dừng làm khó dễ bản thân trước khi kỳ động dục bắt đầu đi đến giai đoạn không thể dùng thuốc để trấn an.

Nó kiểm tra một lượt từ túi áo đến túi quần, bên trong rỗng tuếch nhẹ tênh một cách đáng ngạc nhiên. Một thứ cấu trúc câu lỗi thời ngờ nghệch đột ngột hiện lên trong óc: Hình như, thuốc ức chế dự phòng được nhét trong cặp sách...

Thấy không? Đang yên đang lành tự dưng mang cặp đi học làm cái gì? Nhưng, đây là phòng y tế. Dù cho giáo viên trực ban không thật sự nghiêm túc trông coi thì nó vẫn là phòng y tế. Ít nhiều cũng phải móc ra được một viên thuốc ức chế dùng được.

... như một lần bỏ đá xuống giếng cắn rứt của số mệnh, bên trong ngăn kéo đánh dấu trong sổ sách theo lý thuyết đáng ra phải chứa đựng cả rổ thuốc ức chế dự phòng của Omega, đủ loại, lại chỉ đựng bụi, lại còn là loại quệt một bàn tay phải dày lên cả mét?

Mấy lão già tham ô chó lợn.

Thái dương Endou Yamato đau nhức nhối, độ khó chịu tăng dần tỷ lệ thuận với tốc độ Pheromone dần choán lấy không khí của toàn bộ căn phòng kín, bắt đầu kích ngược lại chủ thể nó tới mức vã ra cả mồ hôi lạnh.

Mở cửa sổ ra thông khí là đồ ngu.

Tranh thủ chưa tan trường chạy ra ngoài để mua thuốc ức chế là đồ ngu.

Nhờ cậy một đứa bất kỳ nào đó trong danh bạ đi mua thuốc dùm cũng là đồ ngu.

Vào những tình huống nguy cấp mà nguồn cơn đến từ giới tính thứ hai, tất cả niềm tin linh tinh chắc chắn đều là chó má.

Đầu óc nó như thể cái cầu chì vừa bị chập điện, nhoáng cái tối đen, có khi còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Triệu chứng của kỳ động dục đến chậm nhưng không nhẹ, bắt đầu từ việc đầu óc nó dần có tiềm năng đứng ngang hàng với một hộp sữa chua bị khuấy. Endou ngã xuống cái giường con nằm trong góc, không quan tâm đến việc tấm rèm ngăn cách vừa rách toạc, rơi tả tơi xuống nền đất. Tuyến thể nằm ở phía sau cổ nó đau nhức, quần áo trong thấm ướt, hệ hô hấp dần bỏng rát, thân thể như bị rút cạn sức lực, dường như việc nhích một đốt ngón tay cũng có thể khiến hệ thần kinh trung ương mở mồm ra đình công tập thể.

Có lẽ cái giá phải trả cho việc tránh né hoàn hảo kỳ động dục suốt khoảng thời gian qua đã chờ đợi kiên nhẫn đến cơ hội này để đánh cho Endou đòn phủ đầu nhớ được tới già, không gì bằng bắt đầu sớm sủa bằng những triệu chứng trực tiếp nhất. Mọi phương án giải quyết đều được phủ quyết bằng một hiện thực bất lực nhất có thể, trong trạng thái này, Endou Yamato không thể tự tin rằng nó có thể khống chế bất cứ điều gì.

Bàn tay Endou nắm chặt lấy góc áo, giống như dùng sức giày xéo hơn là một động tác phát tiết cảm xúc vội vàng. Hiện tượng sinh lý mới trở bàn tay bỗng mất kiểm soát, nhiệt độ từ hạ bụng lan dần xuống giữa hai chân. Endou bực bội cười, rúc mặt vào cái gối không mùi không vị, như muốn san sẻ bớt nhiệt độ dư thừa lên chăn nệm, luồng khí mới tràn vào cổ họng lúc được lúc không, hoàn toàn trở thành tay sai đắc lực cho kỳ động dục trong công cuộc vĩ đại nhằm thiêu hủy hoàn toàn lý trí.

Mang tinh thần cùng lắm thì nằm thủ dâm một buổi chiều, Endou Yamato dứt khoát tụt quần, tin tưởng vào quy luật bàn tay phải. Mớ quần áo vướng víu hỗn độn tùm lum bị đá xuống giường, nhường chỗ lại cho hiệu ứng âm thanh đặc biệt đại diện cho cuộc sống hài hòa toàn diện của nam sinh trung học.

Khoái cảm leo thang, đồng nghĩa với việc bản năng tiềm ẩn thuộc về giới tính thứ hai đang chầm chậm chiếm quyền kiểm soát. Giữa lưng chừng leo núi chợt toát ra một lỗ đen cuốn sạch bách mọi dòng phụ khoa nó có thể văng được trong đầu, Endou hít một hơi khí lạnh, thân thể không tự chủ dụi vào khăn trải giường. Hệ thần kinh giác quan ngụy tạo, ảo giác làm mồi đối với người lang thang đang chết dần trên sa mạc.

- ... Takiishi...

Gọi tên, giống như thật sự tồn tại mối liên kết giữa người Endou không thể chạm đến.

Lý trí cho dù có sắc bén đến mấy, vẫn luôn tồn tại những góc cạnh bị mài mòn dần bởi bản năng. Tiết ra Pheromone, làm tổ, tâm lý nhạy cảm, cơ thể xuôi theo trạng thái phù hợp nhất cho nhu cầu sinh sản, muốn làm tình, và, muốn được Alpha thân cận an ủi.

Vui tính ở chỗ, không có Omega độc thân nào lại muốn cả ngày phải rúc vào cùng một chỗ với một Alpha thể trạng bình thường, điều đó không chỉ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh tâm lý của họ, mà còn là bởi những ảnh hưởng không tích cực về mặt sinh lý. Endou Yamato luôn là cái giống đi ngược lại số đông, là kẻ tích cực chủ động quấn lấy một Alpha có cá tính cực kỳ kỳ cục. Ít thì nửa ngày, nhiều thì cả ngày, chu kỳ đều đặn. Mưa dầm thấm lâu, thấm không biết có ra tình cảm hay không nhưng thấm ra được một loại thói quen gần như ám muội.

Thói quen với Pheromone của một Alpha đối với Omega giống như một dạng ám chỉ tâm lý rằng tụi này giống như đã là người yêu năm năm rồi vậy. Điều này kích cho kỳ động dục của Omega càng trở nên khó vượt qua một mình hơn nữa, bởi bên cạnh phải hoàn thành điều kiện cần là thỏa mãn nhu cầu tình dục, nó còn phát sinh thêm điều kiện đủ là cần được thỏa mãn nhu cầu tình ái.

Vì vậy, dù cho có hao tổn thể lực như thể vừa leo qua ba ngọn núi, Endou vẫn không tài nào phát tiết thành công. Thân thể không đạt được sự thư giải hợp lý, đầu óc vốn đã căng thẳng lại nhiều thêm một phần gánh nặng.

Tình dục hun mờ hai mắt, độ ẩm trong không khí tăng lên bằng tốc độ chóng mặt. Trong một giây phút bất kỳ nào đấy, tầm nhìn Endou nhòe đi, sự vô vị tạt thẳng vào cơn hứng tình một xô nước lạnh. Khắp phòng y tế lan đầy mùi vị của chính bản thân, đến cả hương vị ban đầu như thế nào nó cũng đã sớm quên mất ngay từ trước. Không có được Pheromone quen thuộc an ủi chưa đủ làm tinh thần Endou xuống thấp. Nhưng xui xẻo thay, trước khi kịp nhận ra, gối đầu bị thấm ướt bởi một ít thứ chất lỏng chẳng biết mùi vị gì. Chúng ta có thể đổ lỗi tất cả là tại bản năng Omega, tiềm năng của trung bình những người có tuyến lệ phát triển quá tốt, và khát vọng thoát nhân vật quỷ khóc thần sầu của đứa vã cơm trai gay độc hại.

Từng giây từng phút trôi qua chậm chạp như cố ý kéo dài đến cả thế kỷ, không cần đến âm thanh bổ sung của tiếng đứt gãy để biết rằng đương sự không còn có bất cứ ý thức gì đáng nói. Không thể thỏa mãn bằng mặt trước thì đổi thành mặt sau, đều là tình dục, không cần thiết để tâm đến tiểu tiết. Endou từ bỏ việc kìm lại tiếng thở dốc, gọi ra cái tên nó ngày đêm tơ tưởng. Đầu óc phóng không, nghe không lọt tai bất kể âm thanh nào, kể từ tiếng chuông trường hay đến cả mớ âm thanh hỗn tạp lộn xộn chỉ phía bên kia cánh cửa. Dù sao, tin tưởng vào khả năng cách mùi trong cơ sở vật chất của trường học thì không bằng tin hết đoạn sau này là đóng cửa kéo rèm chứ không phải vô ý rặn dài lê thê còn hơn.

Còn lạ gì nữa với độ trùng tới 90% các kịch bản tán tỉnh ngắn gọn đắc lực hiện nay, sự im lặng chỉ đến trong vài giây hàng đơn vị có lẻ, cửa phòng y tế mở ra rồi đóng lại trong chớp mắt.

Endou phản ứng chậm vài nhịp so với bình thường, mà cho dù có, năng lực thể chất xói mòn ở tình trạng hiện tại cũng không thể làm kết quả tương ứng thân thiện hơn được bao nhiêu. Cổ nó bị đè lại, cảm giác áp lực vừa lạ vừa quen khiến đôi mắt nó dù tèm nhem đến mấy cũng phải cố mà mở lại được bình thường.

-... Takiis-

Tiếng gọi chưa kịp dứt, một bàn tay ấn thẳng đầu Endou trở lại giường, cố ý vô tình bịt chặt miệng mũi, khiến luồng không khí khó khăn lắm mới trôi tuột được vào lá phổi lây dính đầy loại mùi hương quen thuộc. Đương sự còn chưa kịp biểu hiện bày tỏ tâm thái mừng thầm rạo rực, khóe miệng vừa nhếch lên đã cứng đờ ngừng lại, một cơn sởn gai ốc đã vội chen chúc tứ tán khắp toàn thân. 

Takiishi Chika với bộ biểu cảm cố định không có gì thay đổi, bàn tay đặt trên cổ Endou đang tò mò thử tách ra vòng bảo hộ chặt cứng ngăn cách giữa ngón tay cậu ta và phần tuyến thể Omega yếu ớt. Takiishi có vẻ tập trung, đánh gãy cậu ta lúc này chẳng khác nào khiêu khích. Còn nếu không, Endou cho rằng nó có thể tuổi xuân đi sớm trong một trường hợp không thể nào bất đắc dĩ hơn được nữa.

Dù thế, so thế nào cũng không so được với năng lực hành động sấm rền gió cuốn của Takiishi. Không thể tháo được cái vòng lằng nhằng phiền phức nhưng muốn cắn? Vậy cứ cắn là được rồi.

Đánh đổi bằng cơn nhói đau ngắn hạn, đường thở đột nhiên giảm bớt gần ba phần áp lực, Endou được thời cơ hô hấp thoải mái hơn trước. Vết cắn khá sâu, rướm cả máu, là cái loại dấu vết khi há mồm rồi ngoạm toàn lực, nằm tại vị trí có hay không cũng được, không có tác dụng gì, nhưng áp vào cái kiểu ăn mặc rêu rao thường nhật của Endou lại có thể hoan hỉ biến thành một kiểu khoe khoang biến tướng. Biến thế nào thì biến, không biến được tình huống nào hay hơn thế này.

Thằng đầu têu không biết nên cười hay nên khóc. Rằng nên cảm thấy hài hước vì trăm sông đổ về một biển, kỳ động dục mấy chục phút trước còn là thiên tai đại nạn, giờ quay ra nhìn thấy nó chẳng khác nào là kỳ tích rạng ngời. Hay là nên sớm bắt đầu ăn năn hối hận, vì không gì nổi bật và hút mắt Endou hơn là vài vết bẩn mới toanh vừa mới dính trên bộ đồng phục chỉnh tề tông tối toàn diện của Takiishi, cái loại vết bẩn lóa mắt đặc sắc, là cái kiểu sau đó có thể khiến nó bị đánh gần chết khi Takiishi để ý chẳng hạn.

Quả thật, chẳng cần phải chờ đợi bao lâu, không gì nhanh bằng tốc độ lật tay của Takiishi, nhất là khi cậu ta không thích cảm giác ẩm ướt tồn đọng do hơi thở nặng từ Endou trong lòng bàn tay mình. 

Tiếng "chát" oan nghiệt phá tan bầu không khí đang hồi ám muội, tuy cả hai đương sự đều lấy đó làm quen. Endou dụi mặt vào gối đầu, một tay giữ lấy mép áo vốn đã tự tiện bay nhảy lên gần nửa thân trên của nó, hiếm hoi thấy câm mồm im lặng chứ không có táy máy gì.

Takiishi liếm chút máu còn sót lại trên răng, cắn cũng cắn rồi, cái thứ thôi thúc quái quỷ cũng đã tạm thời được thỏa mãn.

Nồng độ Pheromone của Omega trong phòng y tế dày đặc, leo lên đến mức có thể làm nổ hạn mức cao nhất của dụng cụ đo. Nên cũng chẳng khó hiểu gì khi thấy vài đứa túm năm tụm ba đứng như trời trồng ngoài cửa, không thể tin là tụi nó đã bị Pheromone ảnh hưởng đến mức chân tay mềm oặt, không dám bước vào.

Đuổi đám kia đi là việc dễ, còn đuổi đi phản ứng trong quần mình là việc khó.

Takiishi lau tay trên cái áo duy nhất còn sót lại trên người Endou. Dù để nhận xét thì có mặc cũng chả khác gì không mặc, nhìn nó giống như thể vừa bị tạt cả xô nước vào người. Cả người ướt nhẹp, thở vội hệt như cá mắc cạn, thân nhiệt cao, còn run rẩy nhè nhẹ như thể đang phát sốt. Lần này thì không cần mớm trước cho nữa, Takiishi phát hiện ra thảm trạng trên bộ quần áo cậu ta đang mặc. Chính xác hơn, cái thằng nằm tự thân vận động gần bằng thời gian của cả một tiết học ngữ văn dài thõng trên trường cũng không làm ăn ra trăng ra sao gì, nhờ công Takiishi Chika ngồi xuống cắn nhẹ vuốt yêu hai cái đã gây ra thảm họa sóng thần cho đồng phục và tệ nạn sảng đá chỉ trong có vài phút đổ về.

Chậc.

Đánh cũng muốn đánh mà quần áo sạch thì cũng muốn sạch.

Không chờ để đá đi kiểu phiền não vớ vẩn này, Endou tháo ra vòng bảo hộ (giải thích kỹ tính hơn, cũng chỉ là một cái vòng cổ bằng da có kết cấu tháo mở đặc biệt), giống đùa giỡn mở mồm.

- Làm không?

Thế là tụi nó làm.

--

P/s đoạn sau vì lười ấy tiếp quá đang buồn ngủ:

Hai đứa mần nhau, sau đó Endou thành công cướp được nụ hôn đầu của Takiishi dù cái giá phải trả là nó bị dí đầu vào gối, gào hết nổi và đến tận hơn 7 giờ tối hai đứa nó vẫn chưa được ăn cơm. Sáng hôm sau lên trường không ai nói gì nhưng đứa nào cũng biết bọn chó nào làm hỏng cái giường duy nhất trong phòng y tế ngày hôm qua.








—-----

Chuyên mục lải nhải vì quanh tôi không ai đu êyy:

- Không có kiến thức về thế giới quan ABO, là giả thuyết, là hươu vượn, là nghĩ ra cái gì đốp vào cái đấy.

- Viết thoại rất cringe nên ít thoại.

- Không world building vì sợ phát dồ lên.

- Phát hiện là Endou Yamato, vừa mới sửa sạch tên ở cả hai phần.

- Đang rất buồn vì đọc lại thấy không căng. Tôi thật sự muốn thấy trai gia trưởng và ông bồ cam chịu của anh ấy nhưng tôi quá cợt nhả để có được cái vibe đó kiểu không cợt nhả. Buồn, cảm giác mần hơi dài dòng lê thê.

- Tí đăng chương này qua chương trước xóa câu tóm gọn đi vì không thấy đánh nhau mấy kiểu bị buồn mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com