TruyenHHH.com

[ Takeall/TR] Lấy những " ông chú " về làm vợ

3 : " Nhà Sano "

ulatr7-7

- Anh về rồi đây

Nâng Take đi vào nhà mình 3 đứa trẻ ai nhìn cũng lớn hơn cậu vui vẻ chạy ra đón anh trai và cũng là tên vừa bắt cóc cậu, họ để ý anh mình đang cầm một cậu bé ít nhất cũng kém 3 tuổi lờ đờ im lặng mắc kệ người kia cầm thế nào

- Đây là cháu của ông Hanagaki đấy ạ ?

Cậu con trai nhỏ nhất trong cả ba tiến gần anh mình chọc vào má cậu hỏi , thấy anh gật cậu liền nở nụ cười làm quen giơ tay ra

- Xin chào anh là Emma Sano

- Takemichi Hanagaki

Sự lạnh nhạt trả lời tên của Take và không bắt tay lại làm Ema bối rối anh trai tóc đen kia cũng bối rối theo cười méo mó thả cậu xuống

- Nhóc nhiều vết thương thật đấy đánh nhau à ?

Cậu nhóc có màu tóc vàng nhạt hơn người kia đến gần cậu tò mò nhéo một má của Take , lắc đầu thay cho trả lời liếc đôi mắt xanh của mình nhìn ông đang vui vẻ đánh cờ không thèm màng đứa cháu đang bị véo lên véo xuống này , cậu gỡ tay người kia đi thẳng vào chỗ ông

Lễ phép cúi chào ông Sano nhẹ nhàng bước gần ông mình ngồi xuống bên cạnh ngoan ngoãn nhìn ông chơi , giơ một tay lên cười xoa mái tóc đen của cháu mình ông hỏi

- Sao không ra chơi với họ đi ?

- Dạ thôi ạ

Nở nụ cười đáp lại ông cậu cởi cặp ra lấy bài tập ngồi làm , ông Sano cảm thấy nể ông cậu thực sự dạy sao có được đứa cháu ngoan ngoãn như này

- Đồ bố kêu xong rồi này !

Một người phụ nữ trung niên ngó từ bếp ra nói , hình ảnh một cậu nhóc 7 tuổi thay vì ngịch ngợm như đúng lứa tuổi của mình nó lại im lặng ngồi làm bài tập khiến bà để ý mà tò mò bế cậu nên hỏi y như câu của Ema , cười khoe cháu mình dễ thương không cho cô ông thoang thoảng nét buồn vì cảnh một người phụ nữ bế cháu ông mà dụi má vào làm liên tưởng đến k
hồi ức trong quá khứ khi con dâu ông bồng Takemichi mới có 4 tuổi

Take bất lực nhíu một mắt lại để người kia dụi , trong đầu cậu thật ra không bình tĩnh chút nào mà loạn cả lên bối rối vì hết Shinichiro anh trai Mikey '' bắt cóc '' cậu đi và còn sống đến Emma là con trai , tao cảm thấy buồn thay cho mày Draken à nhưng ... tao khác đéo gì mày ;-;

Do não quá tải rồi nên Take cố gắng lạnh nhạt nhất có thể để tránh anh em nhà Sano nhưng...cô gì ơi ;-; đừng bế con ra chỗ họ vậy chứ cô biết con đang sợ lắm không con đang làm bài mà cô đừng ác vậy chứ bộ kiếp nào con bỏ quên hay làm gì cô à ? :')

Gương mặt thể hiện ra sự khó chịu nhất thời của Take khiến không gian giữa cậu và họ trở lên kì lạ hơn , không nghe không nhìn không thấy Take cúi xuống làm bài tiếp Ema nhòm ngó nhìn

- Oa em làm đúng hết luôn này

- Mấy bài này dễ mà

Tay vẫn lia lịa viết thi thoảng lật qua lật lại nhìn kĩ rồi lại hặm hụi viết tiếp Mikey nể phục độ chăm chỉ của cậu mà dòm ngó cùng em mình , viết thêm lúc nữa đóng vở vào thở phào nở nụ cười nhẹ nhõm chạy ra phòng ông lấy cặp rồi quay lại nhét vở vào

4 anh em nhà Sano quan sát cậu lon ton chạy ra rồi quay lại mà im lặng không nói năng gì , Take cũng im lặng theo bối rối ngồi im ,haizz sau cùng cậu vẫn phải là ngưởi mở miệng a

- Ban nãy em có giới thiệu tên mình rồi em cũng biết tên của anh Emma rồi nhưng 3 anh thì chưa biết nên mọi người giới thiệu được không ?

- À..ừ anh là Shinichiro Sano

- Manjiro Sano cứ gọi anh là Mikey!

- Izana ....

Take cười trừ cậu chả muốn hỏi thẳng là Izana sẽ nói họ mình là gì ,gãi má xin lỗi về sự việc ban nãy Take thú nhận do cậu hơi căng thẳng với người lạ thôi nên mới như vậy Mikey sáng mắt nhào ôm dụi đủ thể loại vào người cậu than vãn là anh tưởng Take ghét anh , Ema không ngoại lệ ôm dụi lấy dụi để

Ở ngoài ông cậu cười mang sự buồn rầu nhìn cháu mình người bạn đang đánh cờ cùng thấy ông vậy thở dài

- Đứa trẻ đó trưởng thành hơn tôi nghĩ

- Ông nói phải

_______________

- Takemichyyy ngủ với anh điiiii

- Không Takemichi - kun ngủ với em mới đúng anh không có phầnnnnn!!!!

Đến giờ ngủ chỉ với vài tiếng làm quen và cười Take đã gặp phải cảnh cậu không muốn gặp đó là tranh nhau ngủ cùng , Ema và Mikey cãi nhau o xòm cả lên Shinichiro lặng lẽ nhấc cậu đi có mình Izana câm như hến từ sau khi nói tên đến giờ chỉ ngồi im

Bất lực nhảy thoát khỏi tay anh chạy lấy chăn gối đặt cách họ một khoảng ,đôi mắt buồn ngủ khiến cậu trở nên lạnh nhạt nói

- Em ngủ một mình đỡ tranh nhau

Shinichiro và Mikey , Ema cứng đờ nhìn cậu kéo chăn nằm xuống ngủ, Izana nhịn cười với hình ảnh thằng anh mình và 2 đứa em bị đối xử phũ phàng

////////////

Hơn 3h đêm trời tối om tiếng nấc nhỏ gần cậu làm Takemichi lờ mờ tỉnh dậy , ánh trăng len lỏi chiếu vào cậu bé có mái tóc trắng nằm cạnh Mikey cơ thể đó run rẩy cố nhịn lại những tiếng khóc nhỏ trong họng ôm chặt lấy tấm chăn kia che mặt

Ngồi dậy nhìn anh bằng đôi mặt ủy khuất , im lặng nhìn những đợt run nhỏ kia mà nhớ lại hình ảnh bản thân cũng nằm khóc như vậy giọng nhỏ nhẹ

- Nè...

Giật mình nghe thấy tiếng nói của người kia anh im lặng giả vờ ngủ , Take kiên nhẫn ngồi im đợi cho đến khi đôi mắt màu phong lan vẫn còn đỏ he hé nhìn cậu

- Nếu anh muốn ôm hay tâm sự thì lại đây

Mỉm môi cười híp đôi mắt của mình lại nghiêng nhẹ đầu , một nụ cười ẩn chứa sự thấu hiểu khiến Izana bất ngờ ngập ngừng nhìn , Take cũng không cần anh làm theo cậu nói vì bản thân cậu chỉ muốn chia sẻ nổi buồn cùng thôi nhưng có vẻ chắc người đó cũng không cần nên thôi vậy

Luyến tiếc tính kéo chăn nằm xuống thì anh xê dịch lại gần cậu nhưng vẫn cách một ít mặt úp ở trong chăn không dám nhìn sợ ngỡ ngàng của người kia

Take không ngờ hắn là nghe mình ngỡ ngàng im lặng nhìn chằm chằm làm anh khó chịu giữa đêm đập bụp phát vào đầu cậu,nhịn đau cố không hét để tránh làm 3 người kia dậy , xuýt xoa vết bị đập mà khóc

- Anh gặp ác mộng hả ?

Izana lắc đầu vẫn không thèm mở mồm kéo chăn xuống tí chỉ để hở mắt , cậu nhíu mày khó hiểu ngồi nghiêng nhẹ đầu ra sau đối diện với đôi mắt tím là con ngươi xanh của mình

Heh?lẽ nào Izana biết chuyện đấy rồi ? có hơi sớm không nhỉ...

Haizz

Suy nghĩ cũng vô ích thôi thế giới này có nhiều cái lệch quá mạnh rồi , mệt mỏi ngả đầu xuống gối nhắm mắt thở đều rồi quay sang bên Izana đưa tay lên vai anh nhẹ nhàng vỗ vỗ

Izana giật mình tính hẩy mạnh tay cậu nhưng cảm giác ấm áp gì đó lại không cho hắn làm vậy , thả lỏng chăn ra cảm nhận những cái vỗ nhẹ ấy

- Ngủ đi...

Lim dim mơ hồ kêu Izana ngủ đi nhưng sau đó Take mới là người ngủ trước:') hắn thấy cậu ngủ rồi không còn vỗ nữa mà hít một hơi thật sâu dịch vào thêm nữa khiến khoảng cách mặt giữa cả hai còn một ít , tay cậu theo phản xạ tìm hơi ấm ôm lấy eo Izana tụt xuống ít để mặt mình ở lồng ngực người kia ngủ ngon lành , người kia mặt đỏ bốc khói như quả cà chua phải dùng hai tay ôm lấy mặt mà hét trong lòng.

Sáng hôm sau thứ đầu tiên đập vào mặt Izana là những bản mặt không vui của 3 người nào đó

_________________________

  1483 chữ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com