Takamui Co Mot Chu Tho Vui Dua Cung Buom Tim Otp 30 Days Challenges
Phập. Người đàn ông bị đâm thẳng vào bụng, hung thủ là một người thuộc giới sát thủ, chiếc mũ choàng che khuất nửa khuôn mặt, hắn nở nụ cười tàn độc lạnh lùng rút dao đâm thêm vài nhát nữa, càng đâm càng cười một cách điên dại, đến khi người đàn ông ngã xuống chết tức tưởi không kịp trăn trối, người đó mới phất áo choàng quay đi.-Cắt! Tiếng hô vang lên, cả phim trường vỗ tay cho phân cảnh quá xuất sắc vừa rồi. -Không hổ danh là Kamui, diễn xuất xuất thần, vừa nãy còn tưởng là chứng kiến cảnh giết người thật sự đấy. Cởi áo choàng ra, Kamui rạng rỡ mỉm cười. Bước vào giới giải trí hai năm, lại nổi tiếng ngay vào vai phản diện trong bộ phim đầu tiên tham gia, tên tuổi cậu được người hâm mộ nhắc tới là ''nam thần phản diện'' khi cậu liên tục đóng các vai ác quá đạt. Mà Kamui cũng đặc biệt thích diễn những vai diễn cuồng bạo như thế.Tuổi còn trẻ nhưng đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, Kamui luôn cho rằng bản thân đã quá được ông trời ưu ái, quá hoàn hảo về mọi mặt, tiếng tâm, tiền tài, địa vị, nhan sắc, cậu đều không thiếu, cuộc sống vạn người ao ước, thử hỏi còn gì có thể khiến cậu nhọc lòng nữa. -Hôm nay đến đây, mọi người vất vả rồi! -Đạo diễn nói. Kamui xoay người, đi về phía phục trang thay đồ rồi ra về. Ngày mai không có lịch quay nhưng có một cuộc phỏng vấn từ tập chí Tomes vào buổi sáng, thời gian còn lại cậu sẽ được nghỉ ngơi. Kamui thì không thích những chỗ giải trí đông người ví dụ như bar nên những lúc rảnh rỗi, cậu cũng chỉ nằm ở nhà hoặc tự lái xe đi đâu đó.-Kamui, cậu không nghĩ cuộc sống riêng tư của cậu hơi nhàm chán rồi sao? Abuto bưng hai ly nước ép ra, đặt lên bàn, anh là quản lý của Kamui. -Nhàm chán?Kamui đang nằm bên sofa đọc báo bật dậy, chán là chán thế nào? Là sung sướng quá nên đâm ra chán sao? Mà có người sống cuộc sống thần tiên cũng thấy nó chán ư?Bắt chéo chân, Kamui uống nước ép xong mới hỏi:-Nói xem, tôi cần làm gì để anh cảm thấy nó không nhàm chán? -Kamui hỏi cho vui, đồng thời cũng muốn nghe xem Abuto lôi ra được thứ gì có thể khiến cậu phục. -Hẹn hò! -Abuto từ tốn đáp.Cứ tưởng Kamui sẽ có nét mặt nào khác khi nghe điều này, ai dè cậu lại hời hợt nhìn Abuto rồi nói:-Yêu đương chính là con dao hai lưỡi đối với người của công chúng, sử dụng mặt nào cũng sẽ gây tổn hại đến mình. Mi mắt Abuto giật một cái, quan ngại tiếp:-Cậu suy nghĩ tiêu cực quá rồi, trong giới giải trí đâu phải không có người yêu nhau, thậm chí còn kết hôn nữa mà. Kamui rũ mắt một cái rồi nhìn đi hướng khác, bày ra vẻ hững hờ và bất cần. -Họ là ngoại lệ, còn tôi không nằm trong trường hợp đó. Abuto không thể khuyên nhủ Kamui, có lẽ chuyện đem lòng yêu một ai đó đối với cậu quá là khó khăn. Kamui xem sự nghiệp là tất cả, cậu bước lên đỉnh hào quang không một chút trở ngại, cậu cũng biết bản thân trở thành mục tiêu đố kỵ của rất nhiều đồng nghiệp, chính vì thế cậu không cho phép mình tạo ra điểm yếu, cao ngạo đứng đó nhìn người khác quỳ rập dưới chân mình. Hàiz. Abuto thở dài, tự nhủ dù sao Kamui cũng còn trẻ, chưa hiểu được cảm giác khi càng lớn lên cô đơn đáng sợ đến mức nào, sẽ có lúc cậu nhận ra không ai có thể đơn độc cả quảng đời cả. Danh vọng không cho con người tận hưởng được niềm vui trọn vẹn, mà niềm vui trọn vẹn là khi có một người mỉm cười nói: ''Mừng về nhà''.
~~~
Cuộc phỏng vấn với tạp chí Tomes diễn ra suôn sẻ, Kamui nổi bật trên trang nhất, người hâm mộ rần rần mua những tờ tạp chí với một mục đích duy nhất là biết thêm về sở thích và lối sống thường ngày của cậu.Tập đoàn Kiheitai. Văn phòng chủ tịch Takasugi Shinsuke. Cuốn tạp chí đặt trên bàn, ngón tay thon dài vuốt quanh khuôn mặt Kamui trên trang nhất cùng với nụ cười tà mị, ánh mắt màu lục hiện hữu một khao khát chiếm hữu mãnh liệt, nếu là người thật ở đây, e là văn phòng này không yên tĩnh như thế. -Chủ tịch, hôm nay cậu Kamui không có lịch quay, cậu ấy đang tự lái xe về Konowa, còn về đích cuối thì không rõ.Nhân viên của Takasugi đứng trước anh báo cáo, Takasugi chỉ gật đầu rồi phất tay bảo nhân viên kia đi ra. -Konowa...à!Cộp!Bước xuống xe, Kamui vươn vai hít thở không khí trong lành, Konowa nằm ở ngoại ô thành phố nên rất ít người sinh sống. Trong một lần đi quay ở Konowa, Kamui vô tình phát hiện một chỗ nghỉ ngơi lý tưởng này, dưới tán cây xanh mướt, phía trước mặt còn có một con sông chảy dài, gió lúc nào cũng vi vu đìu hiu thổi vô cùng thoải mái. Kamui ngồi dựa vào thân cây lim dim đôi mắt, với không khí trong lành này hiển nhiên nó liền mang cậu vào giấc ngủ. Kamui không rõ mình thiếp đi từ lúc nào, chỉ khi thoảng bên cánh mũi có mùi nước hoa lạ cậu liền tỉnh dậy. Không khí mang mùi hoa cỏ tự nhiên kéo tới mùi nước hoa hiện đại dĩ nhiên làm cậu khó chịu. Kamui xoay đầu tìm thủ phạm phá hỏng bầu không khí của mình, nhưng đôi ngươi cậu đột nhiên dãn ra kinh ngạc khi nhận ra một người quen thuộc.Takasugi hơi nghiêng đầu sang, cười nhẹ.-Chào. Trái với thái độ điềm tĩnh thiện ý của Takasugi, Kamui có vẻ không vui khi nhìn thấy anh, liền chẳng nói một lời bật dậy bỏ đi. Bịch! Takasugi nhanh tay nắm lấy cổ tay cậu kéo lại, Kamui hậm hực trừng mắt với anh, Takasugi cười khổ một cái, nói:-Đã lâu như vậy, vẫn còn giận hờn sao?Kamui bị câu này làm cho tức đỏ mặt, anh vừa ngầm ý nhắc lại chuyện mà cậu muốn quên nhất, nhưng tại sao anh có thể bình thản như chuyện đó chẳng có gì đáng để tâm như thế? .Kamui và Takasugi biết nhau khi còn học cao trung, Takasugi lớn hơn Kamui hai tuổi, cùng nhau tham gia câu lạc bộ thiên văn nên biết nhau từ đó. Kamui cũng từng bày tỏ đam mê diễn xuất của mình với anh, anh lúc đó còn ủng hộ cậu rất nhiệt tình. -Shinsuke, khi nào tôi nổi tiếng anh nhất định là người đầu tiên đến chúc mừng tôi đấy. -Được.Nói đoạn, Takasugi mỉm cười xoa đầu cậu.-Khi nào cậu nổi tiếng, tôi sẽ tặng cậu một thứ bí mật, thứ mà không có người thứ hai có được.Kamui lúc ấy luôn nghĩ, Takasugi dẫu có tặng thứ gì miễn là đồ anh tặng cậu sẽ luôn rất trân qúy, bởi trong lòng Kamui, anh không chỉ là đàn anh, mà còn là một người bạn quan trọng không thể thiếu.Nhưng nào ngờ...Kamui nổi tiếng, liền hẹn gặp anh để anh chúc mừng. Giữa bầu trời đầy sao, Takasugi nói lời cậu muốn nghe nhất, cậu ấm lòng. -Quà đâu? -Cậu hỏi.-Không vội, nói chuyện thêm một chút nữa đã! -Takasugi đáp.Thời gian trôi qua với vô số chuyện được đem ra tâm sự, trời cũng đã khuya hơn, Takasugi kéo Kamui đứng dậy, trong khi Kamui còn chưa có hình dung ra được tình cảnh tiếp theo thì chợt thấy đôi môi mình đang bị chiếm đoạt. Cậu tròn mắt không tin rằng Takasugi đang hôn mình. Kamui tâm tình khi đó vô cùng phức tạp, vừa tức giận vừa khó xử lại không muốn vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với anh. Chỉ đành tránh mặt anh, mà Takasugi cũng nhận thấy điều đó mà không xuất hiện trước mặt Kamui nữa, cho tới thời điểm hiện tại.~~~
Kamui không biết tại sao Takasugi lại có hành động như thế, nhưng khi nhìn vào mắt anh thì cậu lại thấy một khoảng vô tội hiện hữu. Đùa sao, tự ý hôn người khác không để ý cảm xúc người ta, tuỳ tiện làm theo ý mình chính là tội trong tội. Giật tay ra, Kamui lạnh giọng hỏi:-Anh muốn gì thì nói mau, tôi không có thời gian cho anh.Takasugi rũ mắt, câu này của cậu là thật lòng hay chỉ muốn dùng để tránh mặt anh? -Rõ ràng, là cậu có lỗi trước. Người ta lúc đó thể hiện rõ tâm ý như thế, vẫn không chịu nhìn ra. -???Kamui ngơ ngác ra mặt. Rốt cuộc Takasugi đang muốn nói tới điều gì? -Kamui, từ trước tới nay...tôi luôn thích cậu, tất nhiên không phải theo kiểu bạn bè! -Anh thẳng thắng bày tỏ.Kamui ngây người ra, còn nghĩ mình đang nghe nhầm mọi chuyện, nhưng Takasugi lại cho cậu niềm tin vào sự thật này. Ực. Kamui lùi về sau vài bước, nét mặt có chút hoang mang. Đầu óc lúc này tự nhiên trống rỗng không nghĩ được nên làm gì tiếp theo. Cậu như bị cuốn vào một cơn lốc xoay vòng với bao nhiêu khúc mắc. -Kamui, đừng nghiêm trọng quá, dù thế nào thì cậu vẫn sẽ là của tôi, riêng tôi mà thôi.Takasugi nói tiếp, mà lời này giống như đang công kích vào tâm lý của Kamui. Bá khí ngông cuồng của anh làm cậu như vừa bị đánh dấu chủ quyền, vĩnh viễn không thể thoát khỏi anh.-Anh nghĩ anh là ai, đừng tưởng tôi qúy anh thì sẽ không vứt bỏ được anh. -Kamui cố gắng thể hiện sự tuyệt tình có thể. Takasugi không nói gì, sải bước tới chỗ cậu. Kamui e dè không biết anh đang muốn làm gì, cơ thể bắt đầu cuống lên. Anh ôm lấy eo cậu áp sát vào người mình, thì thầm bên tai. -Tôi đã để chúng ta rời khỏi nhau suốt mấy năm qua là để xem, tôi thích cậu đến nhường nào. Kamui, tôi đã rất khổ sở khi chỉ có thể thấy cậu trên truyền hình, mặt báo mà không thể chạm lấy cậu. Mỗi ngày trôi qua như thế, tôi càng khao khát có được cậu hơn, gần như phát điên lên. Chưa từng có ai khiến tôi ngày đêm nhung nhớ đến ăn không ngon, ngủ không yên như thế. Cậu nói đi, tôi nên làm thế nào nếu như không có cậu tồn tại bên cạnh mình? Những câu từ thành tâm tận đáy lòng, tưởng chừng như chỉ cần Kamui nói một câu chán ghét anh sẽ như một phiến thủy tinh vỡ vụn mãi mãi không thể chữa lành. Kamui đột nhiên thấy sợ, sợ anh sẽ biến mất, nhất thời không thể phản kháng.-Kamui? Thấy cậu cứ im lặng, Takasugi đẩy nhẹ cậu ra, mặt đối mặt. Lúc này cậu ửng mặt quay đi chỗ khác.-Tôi không biết nên làm gì với anh nữa. Takasugi không quên thói quen của mình đối với Kamui, vô thức đưa tay lên xoa đầu cậu. -Thật tuyệt nếu chúng ta có thể hẹn hò. Ách! Kamui phản xạ không điều kiện, hai tay bắt chéo, liên tục lắc đầu reo. -Không được, không được, không được. -Tại sao? -Takasugi nghi hoặc. Nhưng nhìn thái độ lưỡng lự như người ở giữa của cậu, anh gật gù hiểu ra.-Đừng lo, sẽ chẳng ai nghĩ hai thằng con trai lại đi hẹn hò với nhau đâu. Nhưng nếu có gã nhà báo nào đó dám tung tin xấu về cậu, tôi sẽ cho tòa soạn đó bốc hơi ngay. Giật mi mắt, Kamui quên mất cái con người này sinh ra đã ở vạch đích, nhà không có gì ngoài điều kiện và quyền lực.Chậc!-Chuyện này...không thể nói đồng ý là xong, tôi đối với anh, vẫn còn rất mơ hồ. Takasugi biết, Kamui luôn xem anh là tiền bối mà kính trọng, bắt cậu thay đổi ngay là không thể.-Không sao, thời gian còn dài.Nhưng mà, thật sự sẽ ổn sao?
Vì đây là quan hệ đồng giới. Kamui vốn chưa từng yêu ai, nhưng lại bắt đầu mối quan hệ với một người con trai nên bản thân lại chẳng biết giữa tình yêu đồng giới nên làm gì và không nên làm gì. Sau lúc gặp lại Takasugi ấy, cậu dành cả đêm để nghiêm cứu tình trường.
~~~
-Hiếm khi thấy cậu thức đêm, có việc gì à? Abuto thấy quầng thâm trên mắt Kamui, liền tò mò hỏi thăm. Lia mắt nhìn sang, hôm qua còn kiên quyết bảo yêu đương không cần thiết cho sự nghiệp, nếu giờ lại kể chuyện đang bắt đầu với Takasugi cho Abuto nghe, thế nào cũng bị cười vào mặt. Kamui thở dài, ngã người ra sofa. Ting! Điện thoại chợt có tin nhắn, là từ Takasugi.''Hôm nay rảnh không?''''Lát nữa có lịch quay rồi''''Gặp một chút thôi, tôi muốn thấy cậu''''...được!'' Abuto nhìn Kamui tự lái xe đi mà lòng không khỏi nghi hoặc, bộ dạng có chút phấn chấn đó đích thị là đi gặp người quan trọng trong lòng rồi. Abuto nghĩ tới Kamui phải lòng ai đó liền phì cười một cái. Quán coffee Edo. Kamui để cuốn kịch bản lên bàn, nhìn Takasugi đối diện trước mặt hơi bất mãn.-Còn chưa học xong lời thoại, anh có chịu trách nhiệm khi tôi diễn không tốt không? Takasugi nghe vậy, bạo gan nắm lấy bàn tay Kamui, vui vẻ nói:-Chịu, chịu hết.Kamui rút tay về, trừng mắt hung dữ với anh, lại nhìn xung quanh không ai để ý mới thôi lo lắng. Giây phút đó, Kamui tự nhủ với lòng phải đẩy cao cảnh giác với Takasugi hơn..Ngồi được một lúc, Kamui có cuộc gọi nên ra ngoài nghe, trong lúc chờ cậu thì Takasugi tiện tay cầm cuốn kịch bản lên xem. Đột nhiên anh lại đen kịt mặt, tay cầm kịch bản cũng xiết chặt hơn, tâm trạng hình như rất rất không ổn. Thế nhưng, khi Kamui quay lại thì anh lại như chưa từng có khuôn mặt đáng sợ đó, mỉm cười ôn nhu với cậu. Đáng lý ra anh cũng nên đi theo nghiệp diễn xuất.~~~
Phim trường. Kamui đang chuẩn bị bắt đầu cảnh quay, hôm nay cậu diễn đôi với một nữ diễn viên khác, trong cảnh còn có một đoạn hôn nhau, nhưng khi Kamui chưa thực hiện cảnh đó thì đạo diễn lại hô cắt và cho người thay thế cậu.-Là tôi sẽ diễn cảnh hôn không tốt sao? -Cậu lo lắng hỏi. Chỉ là cảnh hôn lại phải thay người như thế, khiến người ta lòng không yên.Đạo diễn lại có vẻ e ngại điều gì đó, cầm khăn giấy lau mồ hôi liên tục xua tay.-Không, cậu làm rất tốt, nhưng cảnh hôn cậu tốt nhất nên để người thay, kẻo tôi cạp đất mà ăn mất. Kamui nhíu mày không hiểu, nhưng cảm giác có một thế lực đang đẩy cậu ra những cảnh tiếp xúc thân mật. -Không lẽ...Dần đoán được thủ phạm nhúng tay vào công việc của cậu, Kamui bất lực xoa hai bên thái dương.-''Anh ta đang ghen sao?''.Kamui luôn đóng vai phản diện nên chưa từng có cảnh ôm hôn, nên chính là nụ hôn của Takasugi độc nhất được lưu giữ trên môi cậu, khi phát hiện cậu sẽ diễn cảnh đó anh tất nhiên sẽ không đồng ý..
Takasugi như dựng lên một rào sắt kiên cố quanh Kamui và chỉ có anh mới được phép bước vào ở cạnh cậu, Kamui cũng dần làm quen với sự ''nhiệt tình'' của anh nên cũng không nói tới nhiều.Có lần, Kamui chỉ bắt tay với anh bạn fan của mình, Takasugi liền bắt anh rửa tay tận mấy lần. Kamui có hơi gắt lên, Takasugi lại làm vẻ mặt bực bội nói ''Hắn nhìn cậu chỉ tiếc không thể chảy nước dãi, cậu không nhìn ra à?'' rồi đổi ngược lại cậu là người bị trách quá vô tư.Một lần khác, cậu không chú ý liền bị anh ép vào tường hôn tới tấp, kết quả bị nhà báo chụp được ảnh. Nhưng báo mãi chẳng có biến động, cậu hỏi thì Takasugi nói ''À, gã đó hả, bị sa thải rồi!''.Kamui không biết nên mở tiệc ăn mừng hay không, mọi chuyện tưởng chừng rắc rối vào tay Takasugi liền hóa hư không. -Kamui, cuối tuần đi hẹn hò, lâu rồi chúng ta không có thời gian riêng tư! -Takasugi đề nghị.-Oh! -Kamui có chút lơ đễnh. Takasugi bên cạnh thấy thế, tay nghịch tóc cậu hỏi:-Sao thế, có chuyện gì nói đi, tôi giải quyết cho cậu.Kamui cầm tách cafe lên uống một ngụm, nhìn đống hành lí bên ngoài cửa nghệch mặt hỏi: -Anh đem nhiều thứ như thế sang nhà tôi làm gì? -Ở ké! -Takasugi không chút liêm sỉ hào hứng đáp.Hự!Kamui buồn bực trong lòng, không hỏi ý cậu lại xông vào nhà ở trái phép như thế có phải muốn lên đồn rồi không? -Yên tâm, cảnh sát cũng không làm gì được tôi đâu! -Takasugi đắc ý. Kamui biết giờ có đuổi Takasugi nửa bước cũng sẽ không đi, cậu bất dĩ cho anh ở một phòng.Takasugi nhướng người, phả hơi thở ấm vào cổ Kamui rồi thì thầm ma mị. -Không, tôi muốn...ở cùng với cậu. Rùng mình một cái, lông tơ dựng đứng cả lên, Kamui định nhảy khỏi khoảng cách với Takasugi nhưng anh lúc nào cũng nhanh tay hơn, liền ôm trọn vòng eo của cậu kéo lại. ÁCH! Bàn tay Takasugi không yên phận đưa vào bên trong áo, sờ sờ bụng Kamui làm cậu đỏ bừng mặt. Trong khi đó Abuto vừa đến, nghe tiếng không đơn giản bên trong nhà thì anh tự hỏi bản thân có nên giả chết hay không?~~~
Một năm sau. Kamui nhận đươc giải thưởng lớn, tiếng tâm vang xa khắp thế giới, cậu còn được đạo diễn nước ngoài mời đóng phim, thời gian bị eo hẹp lại, Takasugi cảm thấy không vui vì ở chung nhà mà chẳng khác gì hai đứa hai nơi. Hôm nay quá giới hạn chịu đựng anh liền đặt vé, bay đến chỗ Kamui để ôm cậu vòng lòng ngay. Khách sạn, chỗ Kamui đang ở trong thời gian quay phim. -Chờ đã Shinsuke, anh đừng làm vậy...không...ư...Takasugi không kiểm soát được mình, sờ soạn khắp người cậu trong không khác gì hổ đói. Nhưng khi anh định hôn cổ Kamui, cậu liền giữ đầu anh lại, nhíu mày.-Không! Shinsuke, người ta sẽ thấy vào ngày mai những dấu tích của anh mất, anh không định làm tôi xấu hổ đó chứ? Tóc mái rũ rượi vài lọn che ngang đôi mắt màu lục đang phủ một màn sương kia, Takasugi gục xuống, ngoan ngoãn nghe lời Kamui không làm gì nữa, chỉ đan xen tay với nhau. -Cảm ơn! -Cậu nói.Takasugi ngủ thiếp đi, anh đã không thể ngon giấc khi không có cậu bên cạnh, một thói quen không bao giờ thay đổi. Kamui xoa đầu anh, mỉm cười.Hẹn hò à...Người ta nói tình đầu rất dễ dang dở.Nhưng lần đầu cậu hẹn hò, lại không thừa nhận điều đó. Mọi thứ với cậu đều quá tốt đẹp, phải chăng là do cậu sinh ra trong chòm sao may mắn, hay là do anh đã xuất hiện tô thêm màu sắc cho cậu, hoặc cũng có thể là cả hai đều đúng.-Tôi yêu anh, Shinsuke!Ừm!End.
>Kì tới: Xảy ra tranh cãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com