Takamui Co Mot Chu Tho Vui Dua Cung Buom Tim Otp 30 Days Challenges
Kamui giơ máy ảnh, chụp choẹt vài bức rồi nhìn lại hài lòng với tác phẩm của mình. Cậu bắt đầu có sở thích chụp ảnh chỉ mới hai tháng nay sau khi chuyển đến Tokyo để theo học một trường đại học mà khó khăn lắm mới đậu vào. Cộp cộp cộp. Cách chỗ Kamui đứng không xa, một ai đó ăn mặt kín mít hối hả chạy tới nhưng người nọ lại nhìn về phía sau, thành ra không thể thấy Kamui và kết quả cả hai va mạnh vào nhau.BỐP. ÁCH. Trong lúc ngã ra, vì sợ làm hỏng máy ảnh nên Kamui giơ tay đang cầm máy ảnh lên cao để nó không va đập vào đâu, còn bản thân bị nguyên một vật thể sống đè xuống khá đau điếng. Người va phải cậu chồm dậy, Kamui lúc này chỉ thấy đôi mắt màu lục đầy mệt mỏi với vài quầng thâm dưới mi mắt, khẩu trang che hết gần nửa khuôn mặt nên cậu không thể nhận dạng. Người đó không nói không rằng, đứng dậy tiếp tục vội vả bỏ đi. Kamui bực dộc, đụng trúng người ta còn xém làm hư đồ mà một lời xin lỗi cũng không có, thật bất lịch sự. -Xui thật. Cậu lầm bầm ngồi dậy, chợt phát hiện một vật thể lạ dưới chân mình. Kamui vô thức nhặt lên, mà bảo là vật thể lạ chỉ vì không biết ai là chủ nhân, chứ chẳng qua chỉ là một cái điện thoại bình thường. Ngắm nghía một hồi, Kamui đoán rằng chắc là của cái người bất lịch sự đã đụng phải mình khi nãy làm rơi. -Tốt nhất nên tới xin lỗi tôi đàng hoàng, biết đâu tôi sẽ rộng lượng bỏ qua mà trả lại.Nói rồi, Kamui bỏ cái điện thoại vào túi quần quay đi. Hộc hộc hộc...Người giấu mặt lúc nãy đứng nép người ở gốc khuất, nhìn Kamui đang đi dần xa chợt tặc lưỡi một cái. Bản thân toan định đuổi theo cậu nhưng khi thấy hai người mặt đồ đen đang nhìn ngó xung quanh thì lại thu người vào trong bóng tối và biến mất.
Người đó tháo khẩu trang ra, nhìn Kamui một chút rồi hằn giọng hâm dọa.-Vậy thì đừng hỏi tại sao tai họa lại ập lên đầu cậu. Dĩ nhiên với một lời hâm dọa không đầu không đuôi như thế làm sao Kamui có thể hiểu. Nhưng điều duy nhất Kamui có thể cảm nhận được đó là dính líu với gã này chẳng tốt đẹp gì cả. Dù có ức chế hay khó chịu thì Kamui cũng không muốn cuộc sống bình yên của mình bị xáo trộn.-Không phải vì anh nói thế mà tôi sợ, chẳng qua tôi không thích phiền phức, đợi một chút. Nói rồi Kamui quay gót, nhưng đột nhiên một tiếng réo báo động vang lên từ phía bụng của người kia, Kamui khựng lại nhìn. -Anh chưa ăn gì à? Người kia mặt mày vẫn rất khó ưa, gắt lên. -Không cần quan tâm, mau trả điện thoại lại đây. Thở dài ngán ngẩm, Kamui quay đi, cái người này bị gì vậy chứ?Lúc trở ra, ngoài cái điện thoại Kamui còn cầm theo một cái bánh bao còn nóng hổi rồi đưa tất cả cho người kia. Nhận lấy đồ, người kia ngỡ ngàng.-Anh nên mừng vì tôi là người tốt đi. Nhìn cái bánh bao trầm mặc một lúc, ngay sau đó lại trở về dáng vẻ khó ưa cau có, người kia lên tiếng.-Cảm ơn! -Hah, cũng biết cảm ơn ư.Sau khi người kia rời đi, Kamui lại quay về cuộc sống nhan nhàn của mình mà không hề biết rằng...ngay từ giây phút con người ấy đặt chân vào nhà thì cậu vốn đã bị kéo vào vòng vây của những sự rắc rối mà mình chẳng hề liên quan.
Đột nhiên, một bàn tay trong bóng tối ngay con hẻm mà cậu đang đứng thò ra, bịt lấy nửa mặt dưới kéo Kamui vào trong, cậu trừng mắt không kịp phản ứng.-''Phục kích hả trời?'' Bị kéo vào chỗ thiếu ánh sáng nên Kamui không biết mình có bị thủ tiêu hay không, nhưng bỗng nhiên bàn tay trên mặt thả cậu ra, Kamui xoay ra sau. -Hả? Là anh nữa hả? Cậu ngạc nhiên, sau đó vuốt lồng ngực. -Anh làm tôi đứng tim chết đấy, còn tưởng mấy người kia bắt tôi vào đây thủ tiêu rồi. Kamui ngồi xổm xuống thở phào nhẹ nhõm.-Cậu có biết tại sao chúng lại truy bắt cậu không? -Người kia hỏi cậu với chất giọng như thể biết rõ lý do.-Biết thì nói làm gì. -Cậu gắt lên. Người kia thở dài, không ngờ mọi chuyện lại trở nên tệ như thế, giờ người không liên quan cũng bị dính dáng vào, cho dù có cảm thấy tội lỗi thì cũng không còn cách nào khác.-Tôi là Takasugi Shinsuke, cậu đi theo tôi. -Theo anh làm gì, tôi còn phải tới trường, sắp trễ rồi. -Kamui đứng dậy, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. -Đừng nói nhiều. Sau đó Takasugi đưa Kamui đến một căn nhà, đang không hiểu chuyện gì chợt Takasugi đưa cho cậu chiếc điện thoại lần trước.-Điện thoại...thì sao? -Kamui thắc mắc. -Trong thư viện có một đoạn clip, cậu cứ mở ra mà xem, dù sao cậu cũng bị kéo vào chuyện này rồi thì tôi sẽ cho cậu biết lý do. Một dự cảm không lành mạnh mẽ dâng lên, Kamui xem đoạn clip mà Takasugi nhắc tới không khỏi kinh hãi. -Cái gì...này, sao anh lại có đoạn clip kinh khủng này? -Kamui mặt biến sắc hỏi.Takasugi nghiêm trọng, đã tới mức này thì giấu giếm cũng chẳng có ích lợi, anh kể. -Tôi và một người bạn vô tình chứng kiến cảnh giết người này, người bạn của tôi đã quay lại để làm bằng chứng báo cảnh sát, nhưng nào ngờ bị phát hiện. Chúng tôi sau đó bị truy sát, không may là cậu ta bị bắt và...Nghe tới đây, Kamui cũng đủ hiểu nên cậu ngắt lời Takasugi để tránh anh khơi lại chuyện đau lòng. -Thôi, hiểu rồi. Nhưng mà tôi không liên quan cũng bị liên lụy thì...haiz, cuộc sống bình yên của tôi. -Kamui than thở.Takasugi mắt trầm xuống, anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.-Xin lỗi, nếu hôm qua tôi không đến nhà cậu thì đã không kéo cậu vào chuyện này rồi. Nhưng khi nghe anh áy náy như thế, Kamui cũng không nỡ trách Takasugi nữa, anh hẳn cũng đã vất vả lắm suốt thời gian qua để lẩn trốn. -Vậy, chỉ cần giao thứ này cho cảnh sát thôi đúng không? -Kamui hỏi.-Oh, đám người đó bị bắt hết thì chúng ta thoát. -Takasugi trả lời. Nhưng vấn đề là Takasugi đã nhiều lần định đến sở cảnh sát mà tất cả con đường dẫn tới đó điều bị đám người kia chia nhau giám sát để bắt đầu cậu. E là giờ cả hai muốn tiếp cận cảnh sát cũng khó nói chi là tới tận sở, gọi điện thoại thì chúng sẽ bám theo cảnh sát để tìm ra hai người. -Thật ra có một cách. -Takasugi nói. Kamui mừng rỡ, chăm chú nghe kế hoạch của anh.-Cậu, giả gái rồi thành một cặp với tôi.-???Kamui đần mặt ra, ý tưởng buồn cười gì đây? -Cải trang là được mà, giả gái làm cái gì? Rũ mắt, Takasugi đi ra hé cửa sổ nhìn một vòng bên ngoài, giải thích:-Chúng biết chúng ta là con trai, dù cải trang vẫn để lại nghi ngờ trong lúc này.Kamui trầm mặc, Takasugi nói cũng có lý, nhưng mà bắt cậu giả gái thì...-Gahhhh, xấu hổ chết được. -Cậu ôm đầu reo lên. -Đêm nay cậu hãy ngủ lại đây cho an toàn, về nhà lúc này sẽ bị phát hiện ngay. -Takasugi đề nghị. Kamui dù có không muốn cũng phải chấp nhận. Nhưng cả đêm hôm đó cậu hoàn toàn không thể nào chộp mắt được.Takasugi nằm bên cạnh cũng vậy, nhắm mắt một lúc lại mở ra trằn trọc.-Mà cậu tên gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên cậu? Giữa màn đêm, chất giọng trầm thấp của Takasugi phá vỡ sự tĩnh lặng. -Cứ gọi là Kamui. -Ờ, nhưng bị lôi vào một chuyện nguy hiểm thế này mà trông cậu chẳng có gì là sợ cả, không sợ thiệt à? -Takasugi nghiêng đầu nhìn, có chút hiếu kỳ. Kamui thì đang nhìn lên trần nhà vẻ suy tư, nghe câu hỏi vô thức nghiêng người qua đối mặt với anh, bắt gặp ánh mắt màu lục hiền từ khác hẳn so với lúc gặp lần đầu, hai gương mặt lại khá sát nhau nên Kamui bất giác đỏ mặt vội chuyển người đối lưng, đáp gọn:-Chả biết!Takasugi cười nhẹ, sau những chuyện tồi tệ xảy ra anh dường như luôn cảnh giác với mọi thứ, không biết đã bao lâu rồi anh mới có thể thả lỏng tâm trạng mình như hôm nay, có một người bên cạnh giúp đỡ hóa ra sẽ khiến bản thân dù ít dù nhiều vẫn sẽ an tâm hơn là khi ở một mình.
~~~
Kamui là sinh viên từ nơi xa đến, tất nhiên cần một công việc làm thích hợp để chi tiêu. Hiện tại cậu đang làm trong một cửa hàng tiện lợi. -Của qúy khách là 300 yên, cảm ơn qúy khách, lần sau lại ghé nhé.Vừa tính tiền xong cho vị khách cuối cùng, Kamui liền nghỉ ngơi một chút. Trong lúc rảnh rổi, cậu buồn tay nên lôi cái điện thoại nhặt được ra xem. Biết tuỳ tiện là không hay, nhưng nghĩ tới cái người đó lại khiến cho Kamui muốn gạt bỏ hết mọi sai trái mà hiếu kỳ. Mở màn hình lên, Kamui trừng mắt. Hình nền là một tên đẹp mã...có khi nào là cái gã bất lịch sự đó?-Chậc, có nhan sắc nhưng tính nết xấu thì cũng chẳng ai thích đâu. -Kamui vừa lắc đầu vừa cảm thán. Mà tên này xài điện thoại làm gì mà chỉ vài ba ứng dụng, chẳng có số liên lạc hay tin nhắn với ai, tự kỉ à? -Nhàm chán!Kamui đưa ngón tay định bụng vào xem thư viện ảnh, nhưng bên ngoài có khách vào nên cậu vội ra chào khách mà tắt điện thoại đi..Sau khi kết thúc giờ làm cũng đã gần 10 giờ đêm, Kamui mua vài món ăn nhanh rồi mau chống về nhà. Ở nhà, chỉ vừa tắm rửa xong đang sắp ăn tối để đi ngủ sớm vì mai có tiết học, Kamui bất ngờ khi nghe tiếng chuông cửa nhà reo lên. Mà cậu có quen biết với ai đâu mà có khách tới thăm.Không lẽ...Kamui nhìn vào lỗ giữa cánh cửa, quả nhiên là cái gã hôm trước.-Sao tên này biết nhà mình nhỉ? Theo dõi à? Tự hỏi, nhưng sau đó Kamui vẫn bình thản mở cửa.-Cho hỏi, tìm ai? Người bên ngoài nghe câu hỏi này không những không trả lời mà còn đưa tay bạo lực đẩy Kamui vào trong, bản thân gã cũng xông vào nhà trái phép. Chốt cửa, gã lên tiếng:-Trả lại điện thoại cho tôi. Chau mày không hài lòng, lần đầu, lần thứ hai đều rất là khó ưa. Kamui lạnh giọng đáp. -Không đấy, thì sao, đồ bất lịch sự?Người đó tháo khẩu trang ra, nhìn Kamui một chút rồi hằn giọng hâm dọa.-Vậy thì đừng hỏi tại sao tai họa lại ập lên đầu cậu. Dĩ nhiên với một lời hâm dọa không đầu không đuôi như thế làm sao Kamui có thể hiểu. Nhưng điều duy nhất Kamui có thể cảm nhận được đó là dính líu với gã này chẳng tốt đẹp gì cả. Dù có ức chế hay khó chịu thì Kamui cũng không muốn cuộc sống bình yên của mình bị xáo trộn.-Không phải vì anh nói thế mà tôi sợ, chẳng qua tôi không thích phiền phức, đợi một chút. Nói rồi Kamui quay gót, nhưng đột nhiên một tiếng réo báo động vang lên từ phía bụng của người kia, Kamui khựng lại nhìn. -Anh chưa ăn gì à? Người kia mặt mày vẫn rất khó ưa, gắt lên. -Không cần quan tâm, mau trả điện thoại lại đây. Thở dài ngán ngẩm, Kamui quay đi, cái người này bị gì vậy chứ?Lúc trở ra, ngoài cái điện thoại Kamui còn cầm theo một cái bánh bao còn nóng hổi rồi đưa tất cả cho người kia. Nhận lấy đồ, người kia ngỡ ngàng.-Anh nên mừng vì tôi là người tốt đi. Nhìn cái bánh bao trầm mặc một lúc, ngay sau đó lại trở về dáng vẻ khó ưa cau có, người kia lên tiếng.-Cảm ơn! -Hah, cũng biết cảm ơn ư.Sau khi người kia rời đi, Kamui lại quay về cuộc sống nhan nhàn của mình mà không hề biết rằng...ngay từ giây phút con người ấy đặt chân vào nhà thì cậu vốn đã bị kéo vào vòng vây của những sự rắc rối mà mình chẳng hề liên quan.
~~~
Sáng.Kamui chuẩn bị lên trường, cậu đứng trước cửa nhà vươn vai một cái chào nắng sớm.-Hôm nay trời đẹp, học xong phải đi chụp ảnh một chút. Trên đường đến nhà ga, Kamui thong thả hít thở khí trời rất nhàn nhạ và sẽ là một ngày bình yên nữa để cậu yêu đời nếu như không có sự xuất hiện của hai gã mặc đồ vest đen, mặt mày hung dữ chặn đường cậu không cho đi tiếp. Dè chừng, Kamui lùi về vài bước đoán chờ diễn biến tiếp theo. -Mày là đồng bọn của thằng nhải đó đúng không? Ngoan ngoãn đi theo bọn tao, cứng đầu thì ăn đòn thay cơm. -Heh?Kamui không hiểu, cậu chưa từng gây thù chuốc oán với ai thì hà cớ gì lại có cái chuyện vô lý thế này. Trượt một giọt mồ hôi lạnh, cậu nói lại. -Mấy người có nhầm tôi với ai không đấy? Hai tên hung dữ kia bỏ qua mọi bước tra hỏi, liền sấn tới nắm lấy cậu rất thô bạo muốn kéo cậu đi. Kamui nhăn mặt, dành tặng cho gã một cú thụt cùi chỏ để thoát thân. -Chuyện quái gì vậy chứ??Kamui bỏ chạy, hai tên hung dữ kia không hề có ý định bỏ qua mà đuổi theo sau cậu. Tự dưng lại bị truy bắt như tội phạm, Kamui thâm tâm gào thét trách phận xui xẻo hôm nay đã bước không đúng chân ra cửa. Hộc hộc...Chạy được một đoạn dài nhìn lại phía sau không thấy bóng dáng hai tên kia nữa, Kamui thở đều lại.Đột nhiên, một bàn tay trong bóng tối ngay con hẻm mà cậu đang đứng thò ra, bịt lấy nửa mặt dưới kéo Kamui vào trong, cậu trừng mắt không kịp phản ứng.-''Phục kích hả trời?'' Bị kéo vào chỗ thiếu ánh sáng nên Kamui không biết mình có bị thủ tiêu hay không, nhưng bỗng nhiên bàn tay trên mặt thả cậu ra, Kamui xoay ra sau. -Hả? Là anh nữa hả? Cậu ngạc nhiên, sau đó vuốt lồng ngực. -Anh làm tôi đứng tim chết đấy, còn tưởng mấy người kia bắt tôi vào đây thủ tiêu rồi. Kamui ngồi xổm xuống thở phào nhẹ nhõm.-Cậu có biết tại sao chúng lại truy bắt cậu không? -Người kia hỏi cậu với chất giọng như thể biết rõ lý do.-Biết thì nói làm gì. -Cậu gắt lên. Người kia thở dài, không ngờ mọi chuyện lại trở nên tệ như thế, giờ người không liên quan cũng bị dính dáng vào, cho dù có cảm thấy tội lỗi thì cũng không còn cách nào khác.-Tôi là Takasugi Shinsuke, cậu đi theo tôi. -Theo anh làm gì, tôi còn phải tới trường, sắp trễ rồi. -Kamui đứng dậy, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. -Đừng nói nhiều. Sau đó Takasugi đưa Kamui đến một căn nhà, đang không hiểu chuyện gì chợt Takasugi đưa cho cậu chiếc điện thoại lần trước.-Điện thoại...thì sao? -Kamui thắc mắc. -Trong thư viện có một đoạn clip, cậu cứ mở ra mà xem, dù sao cậu cũng bị kéo vào chuyện này rồi thì tôi sẽ cho cậu biết lý do. Một dự cảm không lành mạnh mẽ dâng lên, Kamui xem đoạn clip mà Takasugi nhắc tới không khỏi kinh hãi. -Cái gì...này, sao anh lại có đoạn clip kinh khủng này? -Kamui mặt biến sắc hỏi.Takasugi nghiêm trọng, đã tới mức này thì giấu giếm cũng chẳng có ích lợi, anh kể. -Tôi và một người bạn vô tình chứng kiến cảnh giết người này, người bạn của tôi đã quay lại để làm bằng chứng báo cảnh sát, nhưng nào ngờ bị phát hiện. Chúng tôi sau đó bị truy sát, không may là cậu ta bị bắt và...Nghe tới đây, Kamui cũng đủ hiểu nên cậu ngắt lời Takasugi để tránh anh khơi lại chuyện đau lòng. -Thôi, hiểu rồi. Nhưng mà tôi không liên quan cũng bị liên lụy thì...haiz, cuộc sống bình yên của tôi. -Kamui than thở.Takasugi mắt trầm xuống, anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.-Xin lỗi, nếu hôm qua tôi không đến nhà cậu thì đã không kéo cậu vào chuyện này rồi. Nhưng khi nghe anh áy náy như thế, Kamui cũng không nỡ trách Takasugi nữa, anh hẳn cũng đã vất vả lắm suốt thời gian qua để lẩn trốn. -Vậy, chỉ cần giao thứ này cho cảnh sát thôi đúng không? -Kamui hỏi.-Oh, đám người đó bị bắt hết thì chúng ta thoát. -Takasugi trả lời. Nhưng vấn đề là Takasugi đã nhiều lần định đến sở cảnh sát mà tất cả con đường dẫn tới đó điều bị đám người kia chia nhau giám sát để bắt đầu cậu. E là giờ cả hai muốn tiếp cận cảnh sát cũng khó nói chi là tới tận sở, gọi điện thoại thì chúng sẽ bám theo cảnh sát để tìm ra hai người. -Thật ra có một cách. -Takasugi nói. Kamui mừng rỡ, chăm chú nghe kế hoạch của anh.-Cậu, giả gái rồi thành một cặp với tôi.-???Kamui đần mặt ra, ý tưởng buồn cười gì đây? -Cải trang là được mà, giả gái làm cái gì? Rũ mắt, Takasugi đi ra hé cửa sổ nhìn một vòng bên ngoài, giải thích:-Chúng biết chúng ta là con trai, dù cải trang vẫn để lại nghi ngờ trong lúc này.Kamui trầm mặc, Takasugi nói cũng có lý, nhưng mà bắt cậu giả gái thì...-Gahhhh, xấu hổ chết được. -Cậu ôm đầu reo lên. -Đêm nay cậu hãy ngủ lại đây cho an toàn, về nhà lúc này sẽ bị phát hiện ngay. -Takasugi đề nghị. Kamui dù có không muốn cũng phải chấp nhận. Nhưng cả đêm hôm đó cậu hoàn toàn không thể nào chộp mắt được.Takasugi nằm bên cạnh cũng vậy, nhắm mắt một lúc lại mở ra trằn trọc.-Mà cậu tên gì vậy, tôi vẫn chưa biết tên cậu? Giữa màn đêm, chất giọng trầm thấp của Takasugi phá vỡ sự tĩnh lặng. -Cứ gọi là Kamui. -Ờ, nhưng bị lôi vào một chuyện nguy hiểm thế này mà trông cậu chẳng có gì là sợ cả, không sợ thiệt à? -Takasugi nghiêng đầu nhìn, có chút hiếu kỳ. Kamui thì đang nhìn lên trần nhà vẻ suy tư, nghe câu hỏi vô thức nghiêng người qua đối mặt với anh, bắt gặp ánh mắt màu lục hiền từ khác hẳn so với lúc gặp lần đầu, hai gương mặt lại khá sát nhau nên Kamui bất giác đỏ mặt vội chuyển người đối lưng, đáp gọn:-Chả biết!Takasugi cười nhẹ, sau những chuyện tồi tệ xảy ra anh dường như luôn cảnh giác với mọi thứ, không biết đã bao lâu rồi anh mới có thể thả lỏng tâm trạng mình như hôm nay, có một người bên cạnh giúp đỡ hóa ra sẽ khiến bản thân dù ít dù nhiều vẫn sẽ an tâm hơn là khi ở một mình.
~~~
Hôm sau, Takasugi cùng với Kamui đi vào một shop thời trang để cải trang thành một đôi tình nhân. Sau đó cùng nhau đến sở cảnh sát.
Lúc ở gần đó, Takasugi căn dặn Kamui. -Nhớ bình tĩnh, phải thật tự nhiên.-Biết rồi, đi thôi. -Kamui đáp.Mọi chuyện tiếp theo tuy rằng rất suôn sẻ, đoạn clip cũng đã được gửi cho cảnh sát để tiến hành điều tra. Nhưng cảnh sát cũng cần thời gian để truy bắt tội phạm nên Takasugi lẫn Kamui vẫn phải lẩn trốn cho đến khi cảnh sát thông báo đã tóm gọn đám người đó. .-Shinsuke, anh không chán khi ở một chỗ mãi sao, mới có hai ngày tôi đã muốn điên lên rồi này. -Kamui nằm dài ra bàn than thở.?Không nghe tiếng trả lời lại mà trong không gian vốn chỉ có hai người đã yên ắng lắm rồi, không phải nên nói chuyện với nhau để đỡ nhàm chán sao? Kamui thẳng người dậy, nhìn qua chỗ giường Takasugi đang ngồi dựa lưng nhíu chặt mày. Cậu đi tới đẩy nhẹ vai anh, gọi:-Này! Đột nhiên, cả người Takasugi đổ rập xuống không có chút sức lực. Kamui hốt hoảng đưa tay sờ trán anh.-Nóng quá, bị sốt cao rồi. Kamui lại không biết nên chăm sóc người bệnh thế nào liền định đưa Takasugi đến bệnh viện. Thế mà, Takasugi lại nhất quyết không chịu đi. Hết cách, Kamui đành lên mạng xem cách chăm sóc rồi tự mình chăm sóc cho Takasugi.Sau khi chườm khăn ấm cho anh, Kamui nhìn quanh căn nhà thiếu điều kiện thở dài.-Tôi ra ngoài mua thuốc với cháo về cho anh. Vừa mới quay người, cổ tay Kamui bị níu lại. Takasugi hơi thở không đều nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng muốn nói rằng ''đừng đi''. Kamui nhận ra, nhưng nếu cậu không làm gì thì tình trạng của Takasugi càng trở nên tệ hơn, cậu gỡ tay anh đặt lại xuống giường.-Không sao đâu, tôi sẽ cẩn thận mà. Sau đó cậu còn mỉm cười trấn an Takasugi rồi mới rời khỏi nhà.
30 phút sau.
~~~
Takasugi đã sốt cao nhiều ngày liền, Kamui bên cạnh anh chăm sóc từng li từng tí không rời nửa bước, thậm chí kể cả khi cậu nhận được thông báo từ phía cảnh sát đám người kia đã bị bắt trọn ổ cũng không bỏ đi.-Mau khoẻ lại đi, còn đi ăn mừng chúng ta thoát nạn nữa chứ.
Kamui ngồi bên giường kiên nhẫn chờ người tỉnh lại.
~~~
H
ai ngày sau, Takasugi đã tỉnh và khoẻ hơn nhiều nên Kamui mới quay về nhà mình một chuyến. Do cậu đã nghỉ không phép nhiều ngày liền nên trường đại học đã gửi thư đến cho cậu.
Thở dài, Kamui chán nản. -Sao thế? Đột nhiên giọng của Takasugi phát lên từ phía sau lưng làm Kamui giật mình một cái.-Anh theo tôi làm gì? -Tôi thích -Takasugi đáp lại tỉnh bơ.Mà, giờ Kamui cũng không có tâm trạng đo co. Takasugi nhìn thấy giấy thông báo trên tay cậu liền hiểu ra. Những lúc này nên đi ăn gì đó để giải sầu là tốt nhất.Anh đưa Kamui đến một nhà hàng lớn, ban đầu Kamui còn chần chừ không dám vào vì vấn đề tiền bạc, nhưng Takasugi lại rất bình thản bảo cậu cứ thoải mái, tiền bạc không thành vấn đề. -Trông anh có giống người giàu sang gì đâu mà gan thế, lát nữa người ta bắt ở lại rửa chén tôi sẽ bỏ mặc anh mà chạy đấy! -Kamui vừa ăn một cách khí thế vừa nói.-Oh! -Takasugi cười. Được một lúc sau, Takasugi chợt để chiếc điện thoại của mình lên bàn, nhìn Kamui vẫn đang ăn ngon lành kia lên tiếng. -Nhờ có nó mà tôi mới gặp được một người bạn tốt như cậu. Bạn? Kamui nuốt ực đồ ăn trong miệng, đùa. -Tôi có nói là làm bạn với anh à? Để hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay đan xen nhau song song trước mặt. Takasugi không nhanh không chậm, giọng điệu nghe qua là đùa giỡn nhưng thật sự lại mang mười phần nghiêm túc. -Không làm bạn? Vậy chúng ta là người yêu đúng không? Keng...Lời Takasugi vừa dứt, một nữ phục vụ ở gần đó nghe thấy liền đỏ mặt làm rơi chiếc muỗng.-Xin...xin lỗi qúy khách! Nói rồi cô nàng bối rối bỏ chạy vào trong.Kamui xù lông, bây giờ yên ổn rồi tới lượt anh lộng hành chứ gì, đang định phản ứng lại thì bất ngờ Takasugi mở màn hình điện thoại sáng lên, Kamui theo quán tính nhìn sang.Từ lúc nào, điện thoại của Takasugi đã đổi nền thành hình của cậu. Thật rực rỡ!End.
>Kì tới: Hẹn Hò Lần Đầu.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com