TruyenHHH.com

[Taitake] Cha

Chap 23

Kim_Quyen_1012

Đã một tuần hơn,anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.Cậu hàng ngày túc trực bên anh,trò chuyện,kể chuyện cậu hôm nay như thế nào.Anh vẫn im lặng nhắm mắt không đáp lại.

"Taiju à,anh hư lắm.Không nghe lời em tỉnh dậy."

"Anh mau tỉnh dậy đi chứ,em..."

Cậu đang nắm tay anh,bỗng ngón tay của anh nhấc nhẹ.Cậu giật mình rồi hoảng hốt gọi bác sĩ.

"Cậu ấy một chút sẽ tỉnh dậy.Cậu nên mua cho cậu ấy một chút đồ ăn."

"Vâng."

Vị bác sĩ kia cầm hồ sơ rồi bước ra ngoài.Cậu ngắm nhìn khuôn mặt của anh,tay vuốt nhẹ mái tóc.Cậu cảm thấy rất có lỗi,chỉ vì cậu,anh có thể làm tất cả.Chỉ vì cậu,anh mới trở nên như vậy.Chung quy tất cả là tại cậu!Khuôn mặt anh thường ngày rất lạnh lùng,thế nhưng khi nhắm mắt lại,cậu cảm thấy sự yên bình trong đó.

Mệt mỏi vì thức đêm chăm sóc anh,cậu không để ý mà ngủ quên,tay cậu vẫn nắm chặt tay anh không buông.

~~~~~~~~~

Mitsuya cũng lo lắng cho cậu mà đem thức ăn đủ ba bửa trong một ngày.Đến nơi lại thấy cậu đang nằm ngủ cạnh anh,đau lòng mà mỉm cười.Từ đầu đến giờ,cậu trong mắt chỉ có một mình Shiba Taiju, Mitsuya cậu chỉ đơn giản là người lấp đi nổi đau đó.Đặt hộp thức ăn lên bàn,đánh thức cậu dậy.

"Takemichi, mau dậy đi."

"Mitsuya sao?"

"Là tôi,cậu ăn một chút đi."

"Cậu đã ăn chưa?"

"Tôi ăn rồi,cậu rửa mặt cho tỉnh táo."

Cậu dụi mắt rồi gật đầu,đứng lên đi vào phòng vệ sinh. Mitsuya mở nắp hộp thức ăn rồi cho vào bát,không may làm đổ canh ra ngoài,bàn tay bị dính cũng đỏ ửng lên.Cậu đi ra thấy vậy liền lấy nước lạnh đắp vào cho đỡ nóng.

"Cậu thật bất cẩn mà!"

Cậu vừa đắp khăn lạnh vừa trách người trước mặt thật hậu đậu,thật bất cẩn. Mitsuya nhìn thấy cậu như vậy cũng nở một nụ cười,cậu bao nhiêu năm vẫn như vậy,trong mắt Mitsuya cậu lúc nào cũng trở nên đáng yêu.

"Tiệm hôm nay vẫn đông khách chứ?"

"Đông a!Không có người phụ,một mình tôi mệt chết đi được."

"Tôi nghĩ cậu nên tuyển thêm người phụ giúp cậu đi."

"Tôi đang tuyển."

"Mà cũng tối rồi,cậu cũng nên về sớm.Mai lại còn đến tiệm."

"Cậu cũng nhớ ngủ sớm một chút."

Mitsuya nói rồi đứng dậy mặc áo khoát,vẫy tay tạm biệt cậu. Takemichi quay lại giường bệnh,anh vẫn nằm đó,mắt nhắm nghiền.Cậu nắm lấy tay anh,bỗng bàn tay anh cũng nắm lấy tay cậu.

"Taiju...anh tỉnh rồi!"

"Ưm... Takemichi?"

Đầu anh bắt đầu đau từng cơn dữ dội.Cậu hốt hoảng gọi bác sĩ,khi khám xong cho anh.Bác sĩ vẻ mặt bình thản nói.

"Vì va chạm khá mạnh ở phần đầu nên khi tỉnh sẽ đau.Một chút sẽ hết,cậu yên tâm."

Cậu vui mừng gật đầu,tiến đến bên cạnh anh.

"Takemichi,tôi trước khi bất tỉnh,có nghe em nói."

"Nói...gì chứ?"

"Em quên rồi sao?Em đã hứa sẽ cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu."

"Em thật ra,lúc đó vì..."

"Em cảm thấy hối hận sao Takemichi?"

"Đành thừa nhận vậy.Lúc đó em là vì sợ mất anh nên mới hành động như thế..."

"Tôi vui lắm, Takemichi!"

Taiju choàng qua eo kéo nhẹ cậu lại gần,khuôn mặt dụi vào lồng ngực ấm áp của cậu.Miệng cứ cười mãi không thôi.Cậu xoa mái tóc mềm đáp trả lại.

"Thôi,buông em ra.Anh còn phải ăn lấy sức để hồi phục."

"Ưm...không muốn!"

"Nghe lời em nào!"

_____________________________________

Sáng hôm sau,có một chàng trai cầm hồ sơ trên tay bước vào tiệm bánh của Mitsuya

"Ở đây còn tuyển thêm nhân viên không ạ?"

"Còn nhé."

Chàng trai ấy đưa tập hồ sơ cho Mitsuya. Coi qua một hồi cũng gật đầu chấp nhận.Hai người làm sẽ vui hơn,còn có đỡ mệt tấm thân của Mitsuya này nữa!

"Cậu Hakkai,cậu làm ca chiều được chứ?"

"Dạ được."

"À,tôi là Takashi Mitsuya chủ tiệm bánh này.Tôi sẽ chiếu cố cho cậu."

"Cảm ơn anh rất nhiều!"

Hakkai vui vẻ gập người cảm ơn. Hakkai này từ nay đã có một công việc ổn định,không phải đi lang thang ngoài đường nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com