Taitake Cha
Anh trở về nhà,thấy một bóng người có chút quen thuộc đang đứng trước cổng,khi nghe thấy tiếng xe của anh thì đi mất.Nhìn có chút quen mắt nhưng không nhớ người nào.Anh cũng không để ý đến,lái xe vào ga ra."Ông chủ đã về."Anh về rồi!Cô chạy đến anh hôn một cái lên môi.Anh vuốt tóc cô rồi cúi xuống đáp lại nụ hôn kia.Ngồi vào bàn ăn,thấy thiếu cậu,liền kêu quản gia Vương mời cậu xuống ăn cơm."Thưa ông,cậu chủ..."Cậu ấy bị gì?"Cậu chủ đã rời đi.Anh trợn mắt nhìn quản gia Vương.Không tin,anh chạy lên phòng cậu.Thấy phòng không có người,tủ quần áo trống không.Mọi đồ đạc đều đã được dọn đi.Anh hoảng hốt ngồi xuống giường,mắt lại nhìn thấy một bức thư:"Cha,ngươi nhất định phải sống thật hạnh phúc với Hana. Còn con ngươi đừng lo,con đủ lớn để biết lo cho bản thân.Bây giờ,ngươi hãy để con đi nhé,giữ con lại cũng chẳng tốt chút nào đâu!Cha nhớ đừng thức khuya mà làm việc,và quan tâm Hana nữa nhé.Trước khi con rời nơi này,hãy để cho con nói với ngươi một câu!Con muốn nói rằng...con yêu ngươi,yêu rất nhiều!"Anh cầm bức thư trên tay,run run mà nắm chặt nó.Cậu thật sự đã rời đi,rời xa anh.Nằm xuống giường,mùi hương của cậu vẫn còn ở nơi đây,nhưng tiếc là người không còn.~~~~~~~~~~~~~~~"Taiju,anh nên ăn chút gì đó.Cô đem đĩa thức ăn lên phòng anh.Từ ngày nghe tin cậu rời đi,anh chẳng chịu ăn uống đầy đặn.Cô cũng rất lo lắng,hàng ngày đem thức ăn lên cho anh."Em để đó đi."Anh cứ như vậy thì sức đâu mà tìm Takemichi."Anh ngước mặt lên nhìn cô. Takemichi?Cái tên này anh thực sự rất lâu mới nghe lại.Thật có chút lạ lẫm,phải chăng anh đã quá vô tâm mà quên mất cậu?"À..tuần sau em sẽ sang Mĩ."Bao lâu?"Một tháng hoặc nhiều hơn."Anh gật đầu,anh chẳng muốn nói gì cả.Vốn dĩ chuyện cô sang Mĩ quá bình thường,anh cũng đã quen khi không có cô."Anh nhớ ăn hết,em ra ngoài một chút.""Ừ."_______________________________________Đã 2 tuần,anh sống không có cậu.Vụt mất cậu,anh mới biết cậu quan trọng đến nhường nào.Thân thể anh tiều tụy quá mức,mắt lộ rõ quầng thâm.Anh đã cho người điều tra tung tích của cậu nhưng không được.Cậu đã đi đâu chứ?"Hanagaki Takemichi,tôi phải làm sao?"Tôi thực sự nhớ em đến phát điên rồi!"Anh nói trong vô vọng.Đi đến phòng cậu,mọi đồ đạc đều được giữ nguyên.Cậu đã ở trong căn phòng này.Có một thời gian cậu bị giam trong này.Anh hối hận khi nhớ lúc anh giam lỏng cậu.Cậu không làm gì sai,vì anh quá nóng giận khi thấy cậu cùng người khác ở cạnh.Cậu đã chịu đựng quá nhiều!" Takemichi,tôi phải tìm em ở đâu?
______________________________________"Quản gia Vương,nấu cho tôi một tô cháo."Vâng.Anh nên ăn gì đó một chút,có sức khỏe anh sẽ đích thân đi tìm cậu.Anh nhất định phải tìm được cậu.Anh muốn sửa chửa lỗi lầm của mình."Boss,công ti Z muốn mời ngài đến Hồ Nam hợp tác.""Khi nào?""Là tuần sau.""Được rồi,sắp xếp cho tôi.""Dạ vâng thưa ngài."Tắt điện thoại,thư ký gọi đến thông báo phải bay đến Hồ Nam để hợp tác làm ăn.Anh nghĩ nên thư giản một chút,chơi vài ngày ở Hồ Nam vậy.
_________
______________________________________"Quản gia Vương,nấu cho tôi một tô cháo."Vâng.Anh nên ăn gì đó một chút,có sức khỏe anh sẽ đích thân đi tìm cậu.Anh nhất định phải tìm được cậu.Anh muốn sửa chửa lỗi lầm của mình."Boss,công ti Z muốn mời ngài đến Hồ Nam hợp tác.""Khi nào?""Là tuần sau.""Được rồi,sắp xếp cho tôi.""Dạ vâng thưa ngài."Tắt điện thoại,thư ký gọi đến thông báo phải bay đến Hồ Nam để hợp tác làm ăn.Anh nghĩ nên thư giản một chút,chơi vài ngày ở Hồ Nam vậy.
_________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com