tại sao lại là cô ấy? [ hetalia fanfic ] ( harem việt nam )
Korea
Trước khi đọc chap này, mọi người tạm tắt nhạc ở cái widget bên tay phải và bật bài Because I'm stupid của SS501 lên nghe nhé (─‿‿─) Cảm xúc chân thật của bạn au khi gõ chap này đấy ạ. Thấy tiếc cho HongKong, nhưng mình vui vì cuối cùng Việt – chan thành đôi với Korea (─‿‿─). Part II đã kết thúc, mời cả nhà đón đọc phần extra ED của các anh giai còn lại =)
------------------------------------------------Các quốc gia đang ở trên một chuyến bay hướng thẳng đến Hàn Quốc. Sau khi HongKong và Việt Nam chính thức trở thành một đôi, Korea vẫn tỏ ra vui vẻ như thường ngày. Nhưng chẳng ai tin cậu vẫn bình thường, cậu cười nhưng mắt lại vương những tia buồn bã khó che giấu. Korea tươi cười chào HongKong và Việt Nam sáng sớm hôm đó nhưng suốt khoảng thời gian còn lại, hai người không hề nhìn thấy cậu xung quanh. Ngay cả trên máy bay, Việt Nam không ngồi cạnh Korea mà cô ngồi cùng HongKong, phía sau Korea một vài hàng ghế."Cậu phải ngồi với bạn trai mình chứ." – Korea đã nói với cô như vậy.Korea hào hứng cười đùa cùng với các quốc gia ngồi xung quanh, ở phía sau, Việt Nam và HongKong chỉ biết nhìn chằm chằm vào cậu suốt chuyến bay, và họ không hề cười lấy một lần.Khi máy bay hạ cánh, các quốc gia bắt đầu nháo nhác hỏi han xem họ sẽ làm gì ở đây."Cậu sẽ cho bọn tớ đi thăm chỗ nào đây?" – Việt Nam gắng mỉm cười hỏi.Korea đáp lại nụ cười của cô, "Cậu đã ở đây hàng trăm lần rồi còn gì, cứ làm những gì cậu vẫn hay làm thôi."Với đó, cậu vội vàng rời đi cùng một nhân viên để nói chuyện về bộ drama mới nhất mà họ đang quay. Japan còn mải càu nhàu vì đó là một bộ phim dựa theo bản gốc của Nhật Bản."Đấy không gọi là đạo phim nếu nó còn hay hơn cả bản gốc của anh." – là câu trả lời hơi bị láo của Korea khi mà Japan dù sao cũng là anh trai của cậu. Cuộc tranh cãi kết thúc với màn rượt đuổi của Japan, trên tay anh là tập kịch bản cuộn lại vung lên vung xuống nhắm thẳng vào đầu Korea.Thay vì Korea bực dọc và cảm thấy bị tổn thương, Việt Nam và HongKong mới là những người tỏ ra phiền muộn. Họ không nghĩ Korea sẽ đón nhận tin này với một vẻ bình thản đến vậy. Vừa dõi theo Korea chạy trốn khỏi Japan, miệng không ngớt cười đùa, Việt Nam vừa lẩm nhẩm với chính mình – "Những gì tớ thường làm ở đây là dành thời gian với cậu mà..."Đột nhiên cảm thấy đầu mình nằng nặng, Việt Nam ngước lên nhìn và bắt gặp HongKong đang tựa vào trán của cô."Vậy chúng ta hãy cùng đến một concert đi, tớ biết cậu thích nó nhiều đến nhường nào mà." – HongKong liếc về phía Korea – "Tớ cũng thấy lo lắng về cậu ấy, nhưng chúng ta nên cho Korea thêm chút thời gian và nói chuyện với cậu ấy sau."Việt Nam gật đầu, xấu hổ cúi mặt xuống. Cô vẫn không quen coi HongKong như một chàng trai và giờ đây mỗi hành động của cậu hình như đều nam tính hơn hẳn.-----------------------------------------Korea cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện trong suốt chuyến đi, cậu đưa mọi người đến các địa điểm nổi tiếng, biến mất và sau đó thình lình xuất hiện để dẫn đường tới địa điểm tiếp theo. Khi America hỏi Korea rốt cuộc là cậu chạy đi đâu, Korea cười xòa trả lời. "Tôi đã bỏ lại hàng tá việc phải làm và giờ thì chúng đến tìm tôi đòi nợ đây."Các cô gái không một chút phàn nàn về việc này vì những nơi mà Korea đưa họ đến đều là các cửa hàng hết sức dễ thương. Thi thoảng Korea còn ngồi trong cửa hàng đó cùng họ."Mấy cậu nghĩ sao về cái váy này?" – Belarus xoay người một vòng. Các cô gái ríu rít khen ngợi và Korea tặng cô một nụ cười dịu dàng."Cô mặc nó rất đẹp, Belarus."Sau vụ này có lẽ Korea sẽ có thêm rất nhiều fan girl. Suốt chuyến đi cậu đã cư xử chín chắn và trưởng thành hơn, dẫu vẫn năng nổ và ồn ào nhưng rõ ràng cậu đã trở nên điềm tĩnh hẳn.Belarus xấu hổ trước lời khen bất ngờ, cô cố gắng gạt nó đi. "S-sao cũng được, tôi phải khoe với Anh hai!" – và Belarus bắt đầu cuộc săn lùng Russia.Trời dần chuyển tối, các dãy phố bắt đầu sáng đèn. Belgium mải mê ngắm nghía những tòa nhà được trang trí lấp lánh hai bên đường, cô vừa đi vừa xoay người để có thể chiêm ngưỡng một cách toàn diện. Nhưng đi mà không nhìn đường ở một thành phố đông đúc như Seoul là không có hay tẹo nào, Belgium bất cẩn vấp ngã.Một cảnh kinh điển trong các drama tình cảm của xứ củ sâm – chàng trai vươn tay đỡ lấy eo cô gái khỏi bị ngã. "May là có tôi ở đây, hử?" – Korea nháy mắt với Belgium. Ngay khi cậu giúp Belgium đứng dậy, chuông báo thức của cậu lại reo vang."Ồ, tôi lại phải đi đây. Từ giờ nhớ cẩn thận hơn nhé!"Cùng với mỗi bước đi, nụ cười trên gương mặt cậu biến mất. Thay vào đó là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Belgium và các cô gái khác không thể không để ý đến cách những ánh đèn xung quanh được phản chiếu trong mắt cậu hay lướt nhẹ trên hàng mi cong dài."Hey," – Hungary mơ màng hỏi khi họ đang ngồi bên ngoài một tiệm kem – "là tớ tưởng bở hay Korea thực sự trở nên hấp dẫn bất ngờ thế?"Các cô gái thở dài, ậm ừ đồng ý. Taiwan gạt phắt đi."KHÔNG HỀ! Anh ấy chỉ cư xử chín chắn một chút mà mọi người đã tự động cho rằng anh ấy thu hút sao?""Taiwan!"Cánh con gái quay lại, Korea đang đi về phía họ với biểu cảm khá nghiêm trọng. Các cô gái, đặc biệt là Taiwan, bắt đầu bồn chồn. Nhỡ đâu cậu đã nghe thấy họ nói chuyện? Khi tới gần quán kem, Korea hướng thẳng về phía Taiwan. Cô co người lại, sợ anh trai sẽ quát mình nhưng kết quả lại là Korea vươn tay ra lau kem trên mặt Taiwan."Trời ạ, em chẳng để ý gì hết." – Korea thở dài.Cậu gỡ chiếc khăn quàng trên cổ và cẩn thận quấn nó quanh Taiwan. "Trời lạnh thêm đấy."Taiwan giấu gương mặt đỏ bừng sau chiếc khăn, "Anh trật tự đi..." – cô lầm bầm."Anh biết phải làm gì với em đây." – Korea lắc đầu, mỉm cười dịu dàng."Yup" – Belgium thì thào – "chắc chắn là hấp dẫn hơn."Việt Nam ném ly kem trong tay xuống. Nước mắt chỉ chực trào ra bên khóe mắt, tại sao Korea hành động quá xa cách với cô nhưng cậu lại thân mật trò chuyện với những cô gái khác như vậy?"Bất công." – Việt Nam nghẹn ngào khóc."Tớ hiểu mà" – HongKong cố gắng trấn an cô – "Tớ cũng không thích nó một chút nào nhưng cậu ấy cũng đang tránh mặt tớ, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với cậu ấy sau, được không?"Việt Nam vòng tay ôm HongKong, khẽ bật cười. "HongKong, thật đáng sợ nhưng cậu lúc nào cũng đúng."Và hai người họ hoàn toàn không để ý thấy Korea đang dõi theo với đôi mắt nghiêm trọng của mình.----------------------------------Tối hôm đó các quốc gia đến tham dự concert K-pop đang được tổ chức. Mọi người đều hòa mình vào buổi biểu diễn và cổ vũ hết mình, ngoại trừ HongKong và Việt Nam."Cậu ấy đâu rồi?" – Việt Nam dáo dác tìm kiếm xung quanh – "Bọn tớ luôn luôn đến đây cùng nhau mà." Korea sẽ luôn đứng bên cạnh cô, nhảy lên nhảy xuống va vào những người bên cạnh và nghêu ngao hát theo dù hoàn toàn lạc nhịp. Việt Nam luôn vui vẻ khi đi cùng cậu và cô chưa từng tham dự buổi concert nào mà không có Korea bên cạnh."Cậu ấy nhờ tớ bảo với cậu là cậu ấy sẽ không đến concert được." – HongKong hối lỗi – "Cậu ấy nói cậu sẽ tự lo được, xin lỗi Việt Nam.""..." – cô siết chặt nắm tay. Quay người đi và lén gạt nước mắt, Việt Nam đáp lại gọn lỏn. "Tớ sẽ về nhà.""Mọi người hãy ngừng lại nào! Tối nay chúng ta có một vị khách vô cùng đặc biệt, Korea yêu quý của chúng ta!!!"Các quốc gia ngay tức khắc đổ dồn sự chú ý lên sân khấu, nơi Korea đang ngồi cùng một cây đàn guitar."Hey, chào mọi người." – Korea vẫy tay chào đám đông. Mọi người reo hò đáp lại."Tôi đã tất bật chuẩn bị cho tiết mục đặc biệt này suốt cả ngày hôm nay." – Korea giải thích – "Tôi đang rất đau lòng, gần đây thôi."Khán đài vọng lên những tiếng xuýt xoa đầy cảm thông, Korea bật cười. "Aw, cảm ơn mọi người nhưng tôi không sao... có lẽ vậy."Nụ cười của cậu chợt buồn."Mọi người có biết câu nói "Tôi hạnh phúc chừng nào người tôi yêu cảm thấy hạnh phúc" không? Đó là một lời nói dối, bạn có thể cảm thấy hạnh phúc khi nhìn họ mỉm cười cho đến khi bạn nhận ra cô ấy đang cười với một ai đó không phải mình..."Việt Nam chăm chú nhìn Korea."Đúng rồi đấy Việt Nam, bài hát này là dành cho cậu." – Korea chỉ mất một phút để tìm ra Việt Nam giữa một biển người.Vì anh thật quá khờ dại, nên chỉ có duy nhất mình em.Dù rằng em vẫn đang yêu một người khác.Dù rằng em vẫn không thấu hiểu lòng anh.Sẽ không có anh trong cuộc sống của em, sẽ không có trong cả những kí ức của em.Thế nhưng anh vẫn mãi dõi theo em. Và nước mắt anh cứ thế tuôn rơi.Được trông thấy em cũng đã khiến anh thật hạnh phúc. Dù cho em vẫn không hiểu được trái tim anh.Và cuối cùng, em chỉ bước ngang qua anh.Biết bao ngày anh nhớ em khôn nguôi.Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đauNhưng câu "Anh yêu em" vẫn không thể nói nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Với anh, tình yêu là một vết thương lòng thật đẹp.Dù anh đang nhìn thấy em mỉm cười, nhưng anh không thể cùng cười với em.Từng ngày qua, anh luôn nghĩ về em.Từng ngày qua, trái tim anh như vỡ tan.Nhưng câu "Anh muốn gặp em" vẫn không nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Tạm biệt... đừng bao giờ nói lời tạm biệt...Dù anh không thể giữ em trong vòng tay anh.Anh chỉ biết nói rằng "Anh cần em", "Anh muốn có em"Anh chỉ biết hi vọng, cứ hi vọng...Biết bao ngày anh nhớ em khôn nguôi.Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đauNhưng câu "Anh yêu em" vẫn không thể nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Tất cả mọi người im lặng một lúc nhưng nhanh chóng òa lên reo hò cổ vũ ngay khi Korea hát xong, ngoại trừ Việt Nam vẫn chỉ đứng đó nhìn về phía cậu."Cảm ơn mọi người. Đây sẽ là lần cuối mọi người gặp tôi trong một khoảng thời gian, tôi cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ rắc rối choán hết đầu mình ngay bây giờ." Khán giả ở dưới la lên phản đối nhưng Korea chỉ nhìn vào Việt Nam và thì thầm "Tạm biệt..."Gương mặt của cô chìm trong đau thương."Đến chỗ cậu ấy đi."Việt Nam kinh ngạc nhìn HongKong."Đi đi." – HongKong hất nhẹ đầu về phía sân khấu – "Tớ biết cậu phải lòng cậu ấy, tớ đã luôn biết điều đó."Việt Nam nhìn HongKong lần cuối, thì thầm "Tớ xin lỗi" và chạy theo Korea.HongKong, thật đáng sợ nhưng cậu lúc nào cũng đúng."Ừ, phải rồi..."HongKong dõi theo bóng dáng của Việt Nam. Khi cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, HongKong khụy ngã xuống sàn."HongKong?" – America ngạc nhiên hỏi – "Tại sao cậu...""Anh có biết Korea chính là người khiến Việt Nam tin tưởng chúng tôi trở lại không? Việt Nam đã từng ngắt bỏ mọi liên lạc với chúng tôi, cô ấy chỉ tự giam mình trong phòng. Tôi đã sợ hãi nếu bị từ chối khi đến gần cô ấy. China cũng cố vài lần an ủi nhưng Việt Nam chỉ gạt tay anh ấy đi và cuối cùng China cũng bỏ cuộc. Nhưng Korea thì không. Sau khi China cố gắng và thất bại, Korea tìm cách chạm vào vai cô ấy và cũng bị Việt Nam gạt đi. Nhưng cậu ấy vẫn cố vỗ vai an ủi cô ấy bằng mọi giá, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần." – HongKong bật cười."Và tên ngốc ấy cuối cùng đã nhào vào ôm Việt Nam trước khi cô ấy nổi điên mà đạp cậu ta ra. Ừm, sau khi Việt Nam vượt qua cơn sốc, cô ấy đã dùng toàn lực đẩy cậu ta và tuôn ra một tràng chửi rủa, bất cứ thứ gì cô ấy có thể nghĩ được vào Korea. Nhưng nó chỉ khiến Korea ôm cô ấy chặt hơn và cậu ta thì thầm bên tai cô ấy rằng... "Mọi thứ ổn rồi. Cậu không còn cô đơn nữa. Tớ ở đây vì cậu, bọn tớ đều ở đây." Việt Nam ngừng đánh trả, cô ấy thậm chí còn gục vào cậu ta mà khóc, khóc rất nhiều. Đó là những cảm xúc chân thực nhất mà tôi từng nhìn thấy và tôi đoán đó cũng là lúc tôi phải lòng cô ấy. Nhưng khi nhìn sang Korea, tôi biết cậu ấy đã yêu Việt Nam từ rất lâu trước đó rồi."HongKong cúi xuống, đau đớn cười. "Tôi thật là một tên bạn thân tồi tệ. Tôi biết Korea yêu Việt Nam và cô ấy cũng vậy, nhưng tôi đã tận dụng sự thực rằng cả hai người họ đều rất quan tâm đến tôi."America vỗ nhẹ lên vai HongKong, mỉm cười khích lệ. "Nhưng mà, cuối cùng thì cậu cũng đã hành động đúng mà, phải không?"---------------------------------------------------"Korea!" – Việt Nam gọi tên cậu, cô cố guồng chân đuổi theo Korea."Việt Nam làm ơn đừng đến gần tớ." – Korea nói, quay lưng lại với cô – "Tớ không nghĩ mình có thể rời đi nếu tớ lại thấy khuôn mặt của cậu lúc này. Làm ơn, đây là việc mà tớ nhất định phải thực hiện.""Ng—" – Việt Nam vơ lấy thứ gần nhất, một chiếc tambourine và liệng nó về phía Korea. Ngạc nhiên là cậu thực sự dính đòn."TÊN NGỐC NÀY!"Korea ôm đầu quay lại, không nói nên lời."V-Việt Nam?""Tên ngốc, ngốc, đại ngốc!" – Việt Nam cầm mọi thứ xung quanh mình: miếng gảy guitar, dùi trống, cả bộ trống,... và ném tất tần tật về phía Korea."Đây không phải là một bộ drama của cậu! Cậu không oách chút nào, cậu chỉ giống một tên ngốc thôi!" – Việt Nam đứng đó nghẹn ngào, lẫn lộn trong tức giận và cơn khóc dai dẳng. Sau khi bình tĩnh lại, cô chỉ đứng đó mặc cho nước mắt tuôn rơi. "Korea cậu là đồ ngốc, ngốc ngốc ngốc...."Korea rời khỏi chỗ nấp của mình, bước lại gần Việt Nam. "Việt Nam..."Cậu cố gắng chạm vào cô nhưng Việt Nam đã gạt tay cậu đi. "Không, đi đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa."Nhưng Korea không rời đi. Kéo cô vào lòng mình, cậu bao bọc cô bằng một cái ôm ấm áp."Tớ xin lỗi, Việt Nam. Tớ rất ngốc, là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này." – Korea thì thầm, ôm Việt Nam chặt hơn – "Tớ đã, đang, và sẽ mãi yêu cậu."Việt Nam bám chặt vào Korea, nức nở. "Không, cậu là kẻ ngốc nhất vũ trụ, nếu như cậu chịu hỏi tớ về cảm xúc thực sự của tớ thay vì tự mình suy đoán thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra."-------------------------------------------------Các quốc gia khác đứng chờ bên ngoài sân vận động, tự hỏi chuyện gì đang diễn ra. Họ bắt đầu mỉm cười khi thoáng thấy bóng hai người dần đến gần. Việt Nam đang được Korea cõng trên lưng, bật cười vì điều gì đó mà cậu ấy nói. Và Korea lại toe toét cười, rạng rỡ như chính bản thân cậu.Không ai có thể nổi giận với Korea vì đã chiếm lấy trái tim của Việt Nam, đặc biệt là lúc này. Korea nhìn cô ấy với tất cả sự tôn thờ và tình yêu thương trong suốt bấy lâu, và sau tất cả những gì cậu ấy trải qua, họ đành chấp nhận lùi lại và chúc phúc cho hai người.Trừ America."Việt Nam, anh không từ bỏ em đâu." – America nắm tay Việt Nam, nhìn thẳng vào mắt cô – "Chúng ta đến nhà anh một lần nữa được không, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình với em.""Ừm..." – là câu trả lời của Việt Nam."Chắc chắn rồi." – Korea mỉm cười – "Tôi muốn đến thăm tượng Nữ thần tự do lần này.""Chờ chút." – England thắc mắc – "Cậu không ghen sao?"Korea quay sang anh và lại cười – "Tại sao tôi lại phải ghen, cuối cùng thì người Việt Nam yêu là tôi mà."Sự tự tin của Korea đã phá vỡ sự tình nguyện nhường nhịn của các chàng trai khác. Ai thèm quan tâm đến những chuyện mà cậu ta gặp phải chứ.Nụ cười của Korea trở nên lạnh lẽo khi cậu giữ chặt Việt Nam trong vòng tay mình. "Ai quan tâm nếu mọi người muốn làm mình trở nên tuyệt vọng đây.""Sao cậu —!" – America nổi đóa, các quốc gia nam còn lại cũng không vui vẻ gì cho cam – rõ ràng là câu đấy ám chỉ tất cả bọn họ."Korea..." – HongKong thở dài, đưa tay lên ôm đầu – "Cậu nhóc đó phải học cách kiểm soát sự ghen tuông của mình."END
------------------------------------------------Các quốc gia đang ở trên một chuyến bay hướng thẳng đến Hàn Quốc. Sau khi HongKong và Việt Nam chính thức trở thành một đôi, Korea vẫn tỏ ra vui vẻ như thường ngày. Nhưng chẳng ai tin cậu vẫn bình thường, cậu cười nhưng mắt lại vương những tia buồn bã khó che giấu. Korea tươi cười chào HongKong và Việt Nam sáng sớm hôm đó nhưng suốt khoảng thời gian còn lại, hai người không hề nhìn thấy cậu xung quanh. Ngay cả trên máy bay, Việt Nam không ngồi cạnh Korea mà cô ngồi cùng HongKong, phía sau Korea một vài hàng ghế."Cậu phải ngồi với bạn trai mình chứ." – Korea đã nói với cô như vậy.Korea hào hứng cười đùa cùng với các quốc gia ngồi xung quanh, ở phía sau, Việt Nam và HongKong chỉ biết nhìn chằm chằm vào cậu suốt chuyến bay, và họ không hề cười lấy một lần.Khi máy bay hạ cánh, các quốc gia bắt đầu nháo nhác hỏi han xem họ sẽ làm gì ở đây."Cậu sẽ cho bọn tớ đi thăm chỗ nào đây?" – Việt Nam gắng mỉm cười hỏi.Korea đáp lại nụ cười của cô, "Cậu đã ở đây hàng trăm lần rồi còn gì, cứ làm những gì cậu vẫn hay làm thôi."Với đó, cậu vội vàng rời đi cùng một nhân viên để nói chuyện về bộ drama mới nhất mà họ đang quay. Japan còn mải càu nhàu vì đó là một bộ phim dựa theo bản gốc của Nhật Bản."Đấy không gọi là đạo phim nếu nó còn hay hơn cả bản gốc của anh." – là câu trả lời hơi bị láo của Korea khi mà Japan dù sao cũng là anh trai của cậu. Cuộc tranh cãi kết thúc với màn rượt đuổi của Japan, trên tay anh là tập kịch bản cuộn lại vung lên vung xuống nhắm thẳng vào đầu Korea.Thay vì Korea bực dọc và cảm thấy bị tổn thương, Việt Nam và HongKong mới là những người tỏ ra phiền muộn. Họ không nghĩ Korea sẽ đón nhận tin này với một vẻ bình thản đến vậy. Vừa dõi theo Korea chạy trốn khỏi Japan, miệng không ngớt cười đùa, Việt Nam vừa lẩm nhẩm với chính mình – "Những gì tớ thường làm ở đây là dành thời gian với cậu mà..."Đột nhiên cảm thấy đầu mình nằng nặng, Việt Nam ngước lên nhìn và bắt gặp HongKong đang tựa vào trán của cô."Vậy chúng ta hãy cùng đến một concert đi, tớ biết cậu thích nó nhiều đến nhường nào mà." – HongKong liếc về phía Korea – "Tớ cũng thấy lo lắng về cậu ấy, nhưng chúng ta nên cho Korea thêm chút thời gian và nói chuyện với cậu ấy sau."Việt Nam gật đầu, xấu hổ cúi mặt xuống. Cô vẫn không quen coi HongKong như một chàng trai và giờ đây mỗi hành động của cậu hình như đều nam tính hơn hẳn.-----------------------------------------Korea cứ thế thoắt ẩn thoắt hiện trong suốt chuyến đi, cậu đưa mọi người đến các địa điểm nổi tiếng, biến mất và sau đó thình lình xuất hiện để dẫn đường tới địa điểm tiếp theo. Khi America hỏi Korea rốt cuộc là cậu chạy đi đâu, Korea cười xòa trả lời. "Tôi đã bỏ lại hàng tá việc phải làm và giờ thì chúng đến tìm tôi đòi nợ đây."Các cô gái không một chút phàn nàn về việc này vì những nơi mà Korea đưa họ đến đều là các cửa hàng hết sức dễ thương. Thi thoảng Korea còn ngồi trong cửa hàng đó cùng họ."Mấy cậu nghĩ sao về cái váy này?" – Belarus xoay người một vòng. Các cô gái ríu rít khen ngợi và Korea tặng cô một nụ cười dịu dàng."Cô mặc nó rất đẹp, Belarus."Sau vụ này có lẽ Korea sẽ có thêm rất nhiều fan girl. Suốt chuyến đi cậu đã cư xử chín chắn và trưởng thành hơn, dẫu vẫn năng nổ và ồn ào nhưng rõ ràng cậu đã trở nên điềm tĩnh hẳn.Belarus xấu hổ trước lời khen bất ngờ, cô cố gắng gạt nó đi. "S-sao cũng được, tôi phải khoe với Anh hai!" – và Belarus bắt đầu cuộc săn lùng Russia.Trời dần chuyển tối, các dãy phố bắt đầu sáng đèn. Belgium mải mê ngắm nghía những tòa nhà được trang trí lấp lánh hai bên đường, cô vừa đi vừa xoay người để có thể chiêm ngưỡng một cách toàn diện. Nhưng đi mà không nhìn đường ở một thành phố đông đúc như Seoul là không có hay tẹo nào, Belgium bất cẩn vấp ngã.Một cảnh kinh điển trong các drama tình cảm của xứ củ sâm – chàng trai vươn tay đỡ lấy eo cô gái khỏi bị ngã. "May là có tôi ở đây, hử?" – Korea nháy mắt với Belgium. Ngay khi cậu giúp Belgium đứng dậy, chuông báo thức của cậu lại reo vang."Ồ, tôi lại phải đi đây. Từ giờ nhớ cẩn thận hơn nhé!"Cùng với mỗi bước đi, nụ cười trên gương mặt cậu biến mất. Thay vào đó là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Belgium và các cô gái khác không thể không để ý đến cách những ánh đèn xung quanh được phản chiếu trong mắt cậu hay lướt nhẹ trên hàng mi cong dài."Hey," – Hungary mơ màng hỏi khi họ đang ngồi bên ngoài một tiệm kem – "là tớ tưởng bở hay Korea thực sự trở nên hấp dẫn bất ngờ thế?"Các cô gái thở dài, ậm ừ đồng ý. Taiwan gạt phắt đi."KHÔNG HỀ! Anh ấy chỉ cư xử chín chắn một chút mà mọi người đã tự động cho rằng anh ấy thu hút sao?""Taiwan!"Cánh con gái quay lại, Korea đang đi về phía họ với biểu cảm khá nghiêm trọng. Các cô gái, đặc biệt là Taiwan, bắt đầu bồn chồn. Nhỡ đâu cậu đã nghe thấy họ nói chuyện? Khi tới gần quán kem, Korea hướng thẳng về phía Taiwan. Cô co người lại, sợ anh trai sẽ quát mình nhưng kết quả lại là Korea vươn tay ra lau kem trên mặt Taiwan."Trời ạ, em chẳng để ý gì hết." – Korea thở dài.Cậu gỡ chiếc khăn quàng trên cổ và cẩn thận quấn nó quanh Taiwan. "Trời lạnh thêm đấy."Taiwan giấu gương mặt đỏ bừng sau chiếc khăn, "Anh trật tự đi..." – cô lầm bầm."Anh biết phải làm gì với em đây." – Korea lắc đầu, mỉm cười dịu dàng."Yup" – Belgium thì thào – "chắc chắn là hấp dẫn hơn."Việt Nam ném ly kem trong tay xuống. Nước mắt chỉ chực trào ra bên khóe mắt, tại sao Korea hành động quá xa cách với cô nhưng cậu lại thân mật trò chuyện với những cô gái khác như vậy?"Bất công." – Việt Nam nghẹn ngào khóc."Tớ hiểu mà" – HongKong cố gắng trấn an cô – "Tớ cũng không thích nó một chút nào nhưng cậu ấy cũng đang tránh mặt tớ, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện với cậu ấy sau, được không?"Việt Nam vòng tay ôm HongKong, khẽ bật cười. "HongKong, thật đáng sợ nhưng cậu lúc nào cũng đúng."Và hai người họ hoàn toàn không để ý thấy Korea đang dõi theo với đôi mắt nghiêm trọng của mình.----------------------------------Tối hôm đó các quốc gia đến tham dự concert K-pop đang được tổ chức. Mọi người đều hòa mình vào buổi biểu diễn và cổ vũ hết mình, ngoại trừ HongKong và Việt Nam."Cậu ấy đâu rồi?" – Việt Nam dáo dác tìm kiếm xung quanh – "Bọn tớ luôn luôn đến đây cùng nhau mà." Korea sẽ luôn đứng bên cạnh cô, nhảy lên nhảy xuống va vào những người bên cạnh và nghêu ngao hát theo dù hoàn toàn lạc nhịp. Việt Nam luôn vui vẻ khi đi cùng cậu và cô chưa từng tham dự buổi concert nào mà không có Korea bên cạnh."Cậu ấy nhờ tớ bảo với cậu là cậu ấy sẽ không đến concert được." – HongKong hối lỗi – "Cậu ấy nói cậu sẽ tự lo được, xin lỗi Việt Nam.""..." – cô siết chặt nắm tay. Quay người đi và lén gạt nước mắt, Việt Nam đáp lại gọn lỏn. "Tớ sẽ về nhà.""Mọi người hãy ngừng lại nào! Tối nay chúng ta có một vị khách vô cùng đặc biệt, Korea yêu quý của chúng ta!!!"Các quốc gia ngay tức khắc đổ dồn sự chú ý lên sân khấu, nơi Korea đang ngồi cùng một cây đàn guitar."Hey, chào mọi người." – Korea vẫy tay chào đám đông. Mọi người reo hò đáp lại."Tôi đã tất bật chuẩn bị cho tiết mục đặc biệt này suốt cả ngày hôm nay." – Korea giải thích – "Tôi đang rất đau lòng, gần đây thôi."Khán đài vọng lên những tiếng xuýt xoa đầy cảm thông, Korea bật cười. "Aw, cảm ơn mọi người nhưng tôi không sao... có lẽ vậy."Nụ cười của cậu chợt buồn."Mọi người có biết câu nói "Tôi hạnh phúc chừng nào người tôi yêu cảm thấy hạnh phúc" không? Đó là một lời nói dối, bạn có thể cảm thấy hạnh phúc khi nhìn họ mỉm cười cho đến khi bạn nhận ra cô ấy đang cười với một ai đó không phải mình..."Việt Nam chăm chú nhìn Korea."Đúng rồi đấy Việt Nam, bài hát này là dành cho cậu." – Korea chỉ mất một phút để tìm ra Việt Nam giữa một biển người.Vì anh thật quá khờ dại, nên chỉ có duy nhất mình em.Dù rằng em vẫn đang yêu một người khác.Dù rằng em vẫn không thấu hiểu lòng anh.Sẽ không có anh trong cuộc sống của em, sẽ không có trong cả những kí ức của em.Thế nhưng anh vẫn mãi dõi theo em. Và nước mắt anh cứ thế tuôn rơi.Được trông thấy em cũng đã khiến anh thật hạnh phúc. Dù cho em vẫn không hiểu được trái tim anh.Và cuối cùng, em chỉ bước ngang qua anh.Biết bao ngày anh nhớ em khôn nguôi.Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đauNhưng câu "Anh yêu em" vẫn không thể nói nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Với anh, tình yêu là một vết thương lòng thật đẹp.Dù anh đang nhìn thấy em mỉm cười, nhưng anh không thể cùng cười với em.Từng ngày qua, anh luôn nghĩ về em.Từng ngày qua, trái tim anh như vỡ tan.Nhưng câu "Anh muốn gặp em" vẫn không nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Tạm biệt... đừng bao giờ nói lời tạm biệt...Dù anh không thể giữ em trong vòng tay anh.Anh chỉ biết nói rằng "Anh cần em", "Anh muốn có em"Anh chỉ biết hi vọng, cứ hi vọng...Biết bao ngày anh nhớ em khôn nguôi.Biết bao ngày anh phải chịu đựng nỗi đauNhưng câu "Anh yêu em" vẫn không thể nên lời.Một lần nữa, anh chỉ biết khóc vì em.Một lần nữa, anh lại nhớ đến em.Baby, I love you, I waiting for you.Tất cả mọi người im lặng một lúc nhưng nhanh chóng òa lên reo hò cổ vũ ngay khi Korea hát xong, ngoại trừ Việt Nam vẫn chỉ đứng đó nhìn về phía cậu."Cảm ơn mọi người. Đây sẽ là lần cuối mọi người gặp tôi trong một khoảng thời gian, tôi cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ rắc rối choán hết đầu mình ngay bây giờ." Khán giả ở dưới la lên phản đối nhưng Korea chỉ nhìn vào Việt Nam và thì thầm "Tạm biệt..."Gương mặt của cô chìm trong đau thương."Đến chỗ cậu ấy đi."Việt Nam kinh ngạc nhìn HongKong."Đi đi." – HongKong hất nhẹ đầu về phía sân khấu – "Tớ biết cậu phải lòng cậu ấy, tớ đã luôn biết điều đó."Việt Nam nhìn HongKong lần cuối, thì thầm "Tớ xin lỗi" và chạy theo Korea.HongKong, thật đáng sợ nhưng cậu lúc nào cũng đúng."Ừ, phải rồi..."HongKong dõi theo bóng dáng của Việt Nam. Khi cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu, HongKong khụy ngã xuống sàn."HongKong?" – America ngạc nhiên hỏi – "Tại sao cậu...""Anh có biết Korea chính là người khiến Việt Nam tin tưởng chúng tôi trở lại không? Việt Nam đã từng ngắt bỏ mọi liên lạc với chúng tôi, cô ấy chỉ tự giam mình trong phòng. Tôi đã sợ hãi nếu bị từ chối khi đến gần cô ấy. China cũng cố vài lần an ủi nhưng Việt Nam chỉ gạt tay anh ấy đi và cuối cùng China cũng bỏ cuộc. Nhưng Korea thì không. Sau khi China cố gắng và thất bại, Korea tìm cách chạm vào vai cô ấy và cũng bị Việt Nam gạt đi. Nhưng cậu ấy vẫn cố vỗ vai an ủi cô ấy bằng mọi giá, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần." – HongKong bật cười."Và tên ngốc ấy cuối cùng đã nhào vào ôm Việt Nam trước khi cô ấy nổi điên mà đạp cậu ta ra. Ừm, sau khi Việt Nam vượt qua cơn sốc, cô ấy đã dùng toàn lực đẩy cậu ta và tuôn ra một tràng chửi rủa, bất cứ thứ gì cô ấy có thể nghĩ được vào Korea. Nhưng nó chỉ khiến Korea ôm cô ấy chặt hơn và cậu ta thì thầm bên tai cô ấy rằng... "Mọi thứ ổn rồi. Cậu không còn cô đơn nữa. Tớ ở đây vì cậu, bọn tớ đều ở đây." Việt Nam ngừng đánh trả, cô ấy thậm chí còn gục vào cậu ta mà khóc, khóc rất nhiều. Đó là những cảm xúc chân thực nhất mà tôi từng nhìn thấy và tôi đoán đó cũng là lúc tôi phải lòng cô ấy. Nhưng khi nhìn sang Korea, tôi biết cậu ấy đã yêu Việt Nam từ rất lâu trước đó rồi."HongKong cúi xuống, đau đớn cười. "Tôi thật là một tên bạn thân tồi tệ. Tôi biết Korea yêu Việt Nam và cô ấy cũng vậy, nhưng tôi đã tận dụng sự thực rằng cả hai người họ đều rất quan tâm đến tôi."America vỗ nhẹ lên vai HongKong, mỉm cười khích lệ. "Nhưng mà, cuối cùng thì cậu cũng đã hành động đúng mà, phải không?"---------------------------------------------------"Korea!" – Việt Nam gọi tên cậu, cô cố guồng chân đuổi theo Korea."Việt Nam làm ơn đừng đến gần tớ." – Korea nói, quay lưng lại với cô – "Tớ không nghĩ mình có thể rời đi nếu tớ lại thấy khuôn mặt của cậu lúc này. Làm ơn, đây là việc mà tớ nhất định phải thực hiện.""Ng—" – Việt Nam vơ lấy thứ gần nhất, một chiếc tambourine và liệng nó về phía Korea. Ngạc nhiên là cậu thực sự dính đòn."TÊN NGỐC NÀY!"Korea ôm đầu quay lại, không nói nên lời."V-Việt Nam?""Tên ngốc, ngốc, đại ngốc!" – Việt Nam cầm mọi thứ xung quanh mình: miếng gảy guitar, dùi trống, cả bộ trống,... và ném tất tần tật về phía Korea."Đây không phải là một bộ drama của cậu! Cậu không oách chút nào, cậu chỉ giống một tên ngốc thôi!" – Việt Nam đứng đó nghẹn ngào, lẫn lộn trong tức giận và cơn khóc dai dẳng. Sau khi bình tĩnh lại, cô chỉ đứng đó mặc cho nước mắt tuôn rơi. "Korea cậu là đồ ngốc, ngốc ngốc ngốc...."Korea rời khỏi chỗ nấp của mình, bước lại gần Việt Nam. "Việt Nam..."Cậu cố gắng chạm vào cô nhưng Việt Nam đã gạt tay cậu đi. "Không, đi đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa."Nhưng Korea không rời đi. Kéo cô vào lòng mình, cậu bao bọc cô bằng một cái ôm ấm áp."Tớ xin lỗi, Việt Nam. Tớ rất ngốc, là kẻ ngu ngốc nhất thế giới này." – Korea thì thầm, ôm Việt Nam chặt hơn – "Tớ đã, đang, và sẽ mãi yêu cậu."Việt Nam bám chặt vào Korea, nức nở. "Không, cậu là kẻ ngốc nhất vũ trụ, nếu như cậu chịu hỏi tớ về cảm xúc thực sự của tớ thay vì tự mình suy đoán thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra."-------------------------------------------------Các quốc gia khác đứng chờ bên ngoài sân vận động, tự hỏi chuyện gì đang diễn ra. Họ bắt đầu mỉm cười khi thoáng thấy bóng hai người dần đến gần. Việt Nam đang được Korea cõng trên lưng, bật cười vì điều gì đó mà cậu ấy nói. Và Korea lại toe toét cười, rạng rỡ như chính bản thân cậu.Không ai có thể nổi giận với Korea vì đã chiếm lấy trái tim của Việt Nam, đặc biệt là lúc này. Korea nhìn cô ấy với tất cả sự tôn thờ và tình yêu thương trong suốt bấy lâu, và sau tất cả những gì cậu ấy trải qua, họ đành chấp nhận lùi lại và chúc phúc cho hai người.Trừ America."Việt Nam, anh không từ bỏ em đâu." – America nắm tay Việt Nam, nhìn thẳng vào mắt cô – "Chúng ta đến nhà anh một lần nữa được không, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình với em.""Ừm..." – là câu trả lời của Việt Nam."Chắc chắn rồi." – Korea mỉm cười – "Tôi muốn đến thăm tượng Nữ thần tự do lần này.""Chờ chút." – England thắc mắc – "Cậu không ghen sao?"Korea quay sang anh và lại cười – "Tại sao tôi lại phải ghen, cuối cùng thì người Việt Nam yêu là tôi mà."Sự tự tin của Korea đã phá vỡ sự tình nguyện nhường nhịn của các chàng trai khác. Ai thèm quan tâm đến những chuyện mà cậu ta gặp phải chứ.Nụ cười của Korea trở nên lạnh lẽo khi cậu giữ chặt Việt Nam trong vòng tay mình. "Ai quan tâm nếu mọi người muốn làm mình trở nên tuyệt vọng đây.""Sao cậu —!" – America nổi đóa, các quốc gia nam còn lại cũng không vui vẻ gì cho cam – rõ ràng là câu đấy ám chỉ tất cả bọn họ."Korea..." – HongKong thở dài, đưa tay lên ôm đầu – "Cậu nhóc đó phải học cách kiểm soát sự ghen tuông của mình."END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com